Chap 41: Bởi vì khi đó, cậu đã khóc...


...JungKook,
...JungKook,

Tôi dường như có thể nghe tiếng gọi trong veo đó vang vọng trong bầu không khí lạnh lẽo của mùa đông.
Dưới tán cây với những tia nắng lấp lánh, Tzuyu nhìn tôi với ánh mắt tinh nghịch, mái tóc đuôi ngựa đong đưa theo gió. Đó là người con gái mà tôi đã thầm thích từ khi còn nhỏ.
Cô bé đó- người đã thay đổi hoàn toàn con người của tôi. Từ một cậu bé ngang bướng khó bảo, tôi đã hoàn toàn trở thành một chàng trai đứng đắn, mạnh mẽ.
Đúng rồi, sắp tới sinh nhật Tzuyu!
Hằng năm tôi đều chăm chú suy nghĩ xem tặng gì để cho Tzuyu để khiến cậu ấy vui. Lần nào tôi cx ra cửa hàng bán đồ trang sức hay phụ kiện thời trang đc các cô gái yêu thích.
Tôi luôn chăm chú tới mấy thứ như con gấu trúc bằng bông, chiếc cốc sứ có hoạ tiết hình hoa anh đào hay là bộ tập và bút bi màu tím này.
Trong phòng cậu ấy có cực kỳ nhiều thứ như vậy, hơn nữa căn phòng đó lại tràn ngập hai màu chủ đạo là trắng hồng. Giấy dán tường là hình kẻ sọc hồng- trắng. Đệm hồng, chăn hồng, gối trắng,...
Tóm lại cứ vào đó là bọn con trai như tôi sẽ hoa hết cả mắt cho mà xem. Nhưng rồi dần dần, tôi lại thấy cậu ấy thật dễ thương!
Mỗi lần tận tay trao quà cho Tzuyu mà tôi đã vắt óc để suy nghĩ, trái tim tôi lại đập liên hồi một cách háo hức.
Tzuyu có thích món quà của tôi ko? Liệu cậu ấy có thấy vui khi được nhận nó!?
Món quà sinh nhật lần thứ 11 mà tôi tặng cho Tzuyu là một cái trâm cài ngực hình đôi cánh Thiên Thần. Chính giữa đôi cánh thuỷ tinh đó là một chiếc vòng màu vàng. Lần đầu khi mới nhìn thấy nó, tôi đã thấy nó thật hợp với Tzuyu.

Bởi vì đối với tôi, Tzuyu chẳng khác nào một Thiên Thần.

Khi Tzuyu nhìn thấy chiếc trâm cài ngực đặt trong cái hộp màu xanh da trời, cậu ấy khẽ kêu lên "Oa!", rồi quay sang nhìn tôi với vẻ mặt của một đứa trẻ tìm đc trò đùa dai.
"Jungkook đeo giúp mình đi..."
"Hả...!?"
"Đây, ở chỗ này!"
Đầu ngón tay xinh xắn của cậu ấy chỉ lên ngực trái của chiếc áo len màu hồng nhạt.
Tôi bối rối
"Nhưng...nhưng mà mình..."
"Nhanh lên đi JungKook!"
"...Ừm..."
Bị Tzuyu thúc giục, tôi cầm lấy cái trâm cài hình đôi cánh, xỏ nó vào áo len và định cài lại. Tuy nhiên, vì sợ sẽ chạm tay vào ngực cậu ấy nên ngón tay tôi cứng đờ ko cử động tự nhiên đc.
Trong khi tôi mặt đỏ tía tai loay hoay thì bên tai vang tiếng cười khúc khích của Tzuyu, cho nên hai má tôi lại càng đỏ hơn.
Sau khi khó khăn một hồi thì rốt cuộc tôi cx gắn đc cái trâm vào, nhưng rồi lại phát hiện là nó bị nghiêng hẳn sang một bên.
"Aa,  mình xin lỗi...!"
"Thiệt tình, JungKook vụng về thật đấy, nhưng mà đc rồi, cứ để thế này. Cảm ơn món quà của cậu, mình thích nó lắm!"
Tzuyu đặt tay lên ngực trái rồi nở nụ cười rạng rỡ. Tôi ngẩn người nhìn ngắm nụ cười còn rực rỡ hơn ánh Mặt Trời đó. Thấy thế Tzuyu lại lộ ra ánh mắt tinh nghịch, rồi đột nhiên cậu ấy đưa mặt tới gần.
Bờ môi màu hồng nhạt của cậu ấy khẽ nói.
"Để cảm ơn thì...mình bobo cậu một cái nhé?"
"....!?"
"Hay là JungKook bobo mình!?"
Tzuyu nhìn chăm chú vào mắt tôi với ánh mắt của một cô mèo tính khí thất thường. Trái tim tôi như sắp nổ tung.
"Thế nào? Mình bobo cậu hay JungKook bobo lại mình...!?"
 
Đầu óc tôi nóng bừng, tôi bất giác quay mặt sang một bên. Có lẽ là tôi quá căng thẳng, cx có thể là do quá xấu hổ. Tôi không biết phải làm sao cả.
"Người ta đùa thôi, vậy mà cậu cx tin đc. JungKook đúng là ngốc!"
"...Mình...có việc. Mình về trước đây..."
Và tôi đã vội vã quay lưng rời đi.
Tôi lúc đó cảm thấy bản thân mình thật thảm hại. Tuy nhiên, ngày hôm sau, trên đường tới trường như mọi ngày thì Tzuyu xuất hiện và nở nụ cười tươi.
"Chào buổi sáng Jungkook...!"
"...Tzuyu, cho mình xin lỗi chuyện hôm qua nhé!?"
"Jungkook thiệt là ngốc quá đi, chẳng khác nào đứa trẻ con cả!"
"Bởi vì hôm qua mình đã bỏ về, nên mình mới lo ko biết có phải Tzuyu giận mình ko!?"
Tzuyu bật cười khi nghe tôi nói vậy.
"...Jungkook đúng là không thể sống thiếu mình nhỉ?'
Nụ cười và hương thơm tươi mát đó khiến tôi ngây người, Tzuyu vui vẻ nhìn chăm chú vào tôi rồi khẽ thì thầm với giọng ngọt ngào, êm ái.
"...Hứa nhé, Jungkook ko được rời xa mình đâu đấy..!"
Không bao giờ, mình sẽ không bao giờ rời xa Tzuyu. Khi ấy tôi đã cảm thấy thật hạnh phúc.

Thế nhưng rốt cuộc Tzuyu- người đã bắt tôi ko đc rời xa cậu ấy, lại rời bỏ tôi. Chúng tôi cuối cùng vẫn phải chia lìa.
Đôi cánh Thiên Thần mà tôi tặng cậu ấy ngày hôm đó đã trở thành món quà Sinh nhật cuối cùng của tôi dành cho Tzuyu.
Có một chuyện đã xảy ra vào đầu mùa hè định mệnh đó.
Một cô bé nhỏ nhắn, cột tóc đuôi ngựa và mặc đồng phục của trường Tiểu Học.
Cô gái đó rơi cắm đầu xuống từ trên sân thượng của một toà nhà cao tầng với ánh nắng chói mắt. Váy đồng phục khẽ lay động, mái tóc đuôi ngựa đung đưa.
Cô gái đứng bên kia rào sắt, khẽ mỉm cười buồn bã nói...
....
"...Jungkook, cậu nhất định không hiểu được đâu...!"
....
Sau khi để lại những lời này, vào ngày hôm đó, Tzuyu nhẹ nhàng thả tay khỏi thanh rào sắt rồi gieo mình rơi xuống.


Vài tháng sau, cuối cùng cậu ấy cx đã phục hồi, niềm hi vọng nhỏ bé của tôi cuối cùng cx thành sự thật.
"...Tzuyu sẽ không chết đâu, đúng chứ...!?"
Tôi chạy sang, đầm đìa nước mắt, nghẹn ứ cổ họng và khẽ hỏi một bé trai nhỏ xíu hơn chúng tôi. Cậu bé ấy chỉ quay lại nhìn tôi bằng ánh mắt căm phẫn, trong lòng ko chút từ bi.
....
"...Ai là người đã giết chim con...!?"
....
Rốt cuộc cho đến bây giờ, tôi vẫn không thể hiểu nổi lý do tại sao cậu ấy lại tự tử? Sau khi cậu ấy tỉnh lại, tôi đã thầm nghĩ trong lòng nhất định phải hỏi rõ ra chuyện ấy.
Nhưng rồi lại có thêm một biến cố ập tới.

Tzuyu đã bị mất trí nhớ...

Vết thương kia quá nghiêm trọng, ban đầu bác sĩ còn nói rằng khó mà giữ đc tính mạng. Thế nên cậu ấy còn sống đc tới ngày hôm nay là đã quá thần kỳ, tôi luôn nghĩ như vậy.
Dù nguy kịch đã qua khỏi nhưng tác nhân mà vết thương đó gây ra cho cậu ấy là rất quá đáng. Chỉ trừ anh trai và em trai cậu ấy ra, chẳng một ai còn tồn tại trong trí nhớ cậu ấy. Tôi nghe vậy...
Rồi khi tôi lao vào phòng bệnh và dốc sức giải thích cho cậu ấy, trên mắt vẫn còn những giọt nước mắt. Nhưng cậu ấy chỉ đưa đôi mắt vô cảm đó lên và nói với tôi...

"...Tôi không biết cậu là ai hết...!"

Vài tháng sau, sau khi vết thương đã lành hẳn và cậu ấy đã có thể xuất viện, gia đình cậu ấy đã mau chóng thu dọn đồ. Nghe nói khi không còn cha mẹ, gia đình bên họ nội của cậu ấy đã thu xếp cho ba đứa trẻ đó rời khỏi Đài Loan.
Anh trai và em trai cậu ấy đã cùng bác đi du học ở Nhật. Còn Tzuyu thì chuyển sang Hàn sống, mọi ký ức và tất cả những kỷ niệm của tôi và cậu ấy...đã hoàn toàn biến mất.
Khi tôi còn chưa kịp nhìn và chào cậu ấy lần cuối thì cậu ấy đã lên máy bay và rời xa tôi mãi mãi.
Tôi đã từng đã nghĩ như vậy.

Nhưng rồi không hiểu có một cái thế lực hay sức mạnh nào,...mà sau bao nhiêu năm xa cách, tôi lại đc gặp cô ấy- người con gái định mệnh đó. Cô ấy đang ở ngay trước mặt tôi...
Tôi đã không tin vào mắt mình, nhưng đó là sự thật. Có lẽ định mệnh đã đưa chúng tôi gặp lại nhau? Hay đó là một sự trùng hợp...!?
.
.
.
.
.
.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro