51. Kho lưu trữ tầng hầm của Thư viện trung tâm (1)

[Đó là một cú sượt nhẹ, đúng vậy, bóng được bắt bởi cầu thủ ngoài cánh phải. Người chạy đánh dấu ở vị trí thứ hai và thứ ba. Người chạy ở ví trí thứ ba ghi điểm! Lần này TC Knights đã để thua tận 5 điểm.]

"Ồ vậy ư! Chuồng bò này luôn sôi động mỗi ngày. Đốt cháy tất cả và ăn hết đi! Các người đã bị bỏ sau đối thủ 3 điểm và lại bị đá tiếp! Nếu người ném bóng bắt đầu chơi tốt, chỉ có chuồng bò sẽ chịu thiệt, nhưng nếu người ném bóng bắt đầu chơi không tốt, tất cả mọi người đều chịu thiệt!"

Ok Toyeon ngã người xuống ghế sofa và xoa dịu cái bụng đang sôi lên vì tức giận của mình.

Cô nhai chiếc bánh gạo óc chó hết sức có thể, nằm xuống, và tiếng bánh giòn tan vang vọng khắp phòng nghỉ rộng rãi.

"Thố tộc trông có vẻ nhàn nhã."

"Ồ, hết hồn!" (cl còn nguyên =))))

Ok Toyeon giật mình vì tiếng nói đột ngột.

Giọng nói đó đến từ Xích Hổ, người mà dạo gần đây cô thường xuyên nhìn thấy.

"Làm sao ngươi vào được? Ngươi có sử dụng kỹ năng để vượt qua không? Thật là gian xảo! Cho dù là kẻ thù không đội trời chung, chúng ta cũng phải có chuẩn mực đạo đức!"

"Ok Toyoon cho ta vào. Cô ấy bảo hãy đánh cho cô tỉnh lại và muốn đánh bao nhiêu tùy thích miễn là cô không chết."

"Toyoon unnie······."

Ok Toyeon nuốt nốt miếng bánh gạo còn sót lại trong miệng.

Gần đây, thành viên cùng tộc với cô, Ok Toyoon, thường nhìn cô với ánh mắt đáng sợ.

Nghĩ đến Ok Toyoon khiến cô rùng mình và ngồi thẳng dậy trên ghế sofa mà không hề nhận ra.

"Ta cũng không thực sự muốn đến vùng đất của tộc Thỏ. Từ giờ trở đi, nếu có điều gì muốn nói, hãy cử người đến Eungwang-gu."

"Đây là điều tôi phải tự nói. Và tôi cũng không thể đến Eungwang-gu vì cái hợp đồng ngu ngốc mà tôi đã ký với Hoàng Hổ."

"Đúng. Hợp đồng được ký do cô ngu ngốc."

"Này!"

Mặc dù lời nói của Xích Hổ rất sắc bén, nhưng giọng điệu vẫn rất lịch sự, điều này thực sự khiến Ok Toyeon khó chịu.

"Ta đang bận. Chúng ta hãy đi thẳng vào vấn đề."

"Tôi cũng bận! Ngươi có bận thật không?"

Xích Hổ không trả lời mà chỉ liếc nhìn màn hình lớn vẫn đang phát trực tiếp trận đấu bóng chày.

TC Knights đã để mất thêm một điểm do một số lỗi phòng thủ ngớ ngẩn và những trò đùa vô lý.

Có tận 6 lần ghi điểm trong ván này.

Ok Toyeon cảm thấy khó chịu vì điểm số thay đổi, nhưng cô tắt màn hình mà không nói gì.

"Ừm, hừm! Tôi định giữ im lặng, nhưng rồi tôi quyết định phải nói điều đó ra."

Phù―.

Một bản đồ thể hiện dòng chảy năng lượng hiện có trên bán đảo này được quan sát từ Cung Trăng đã hình thành trên đầu ngón tay của Ok Toyeon, và được gọi là 'Wolgunggyedo'.

(Wolgunggyedo (월궁계도) = Nguyệt Cung Kế Đồ, bản đồ đo lường của cung trăng, do ko có hán tự nên mình sẽ để vầy cho hay)

Xích Hổ, người đang theo dõi dòng chảy của đủ loại năng lượng và chuyển động của ánh sáng, nhíu mày.

"Nhìn thấy? Các dòng năng lượng được nhìn thấy trong Nguyệt Cung Kế Đồ. Có vẻ như số lượng Chân tộc đến bán đảo này đã tăng lên trong thời gian gần đây. Và có vẻ như số lượng Tồn tại cao hơn đang theo dõi cũng đã tăng lên."

"Đây là······."

"Hãy quen với điều đó đi. Chỉ có thủ lĩnh của Thố tộc mới có thể mở ra Nguyệt Cung Kế Đồ."

Ok Toyeon nói thêm một câu.

"Được rồi, bây giờ thì bắt 'đuôi dài' là việc ưu tiên!"

-------

Mức lương của một giáo viên trường Ngân Quang rất cao.

Các giáo viên ở trường trung học Ngân Quang cũng là những player xuất sắc.

Họ được phép theo đuổi một công việc phụ như chinh phục 'thế giới khác' miễn là việc đó không ảnh hưởng đến việc dạy ở trường.

Hầu hết giáo viên tại trường trung học Ngân Quang đều đủ giàu để dễ dàng sở hữu hai chiếc xe player.

Nhưng ở đâu cũng có ngoại lệ.

Ngoại lệ ở đây là Jegal Jaegeol.

"Geumchan-ah, bộ đồ thầy Jegal mặc hôm nay cũng là bộ đồ thầy mặc năm ngoái sao? Tôi muốn thầy mặc quần áo mới. Sau khi công ty tôi thay đổi nhà thiết kế chính, tôi đã nhận được những thiết kế thực sự tốt."

"Không sao cả vì thầy Jegal của chúng ta mặc gì cũng đẹp cả······ Mặc dù có rất nhiều loại quần áo bình thường. Dẫu sao thì! Trí nhớ của cậu về những điều tầm thường như vậy thật sự rất tuyệt vời, Wangchan."

"Là do cậu ngốc nên mới không nhớ được chuyện nhỏ đó đấy, Geumchan-ah."

"Lần trước cậu thông minh đến mức quên mất vật phẩm tàng hình sao? Muốn đánh nhau không?"

Jegal Jaegeol, trưởng phòng Công tác nhà trường trung học Ngân Quang, luôn tiết kiệm.

Jegal Jaegeol đã quyên góp phần lớn tiền lương và lợi nhuận từ việc chinh phục các 'thế giới khác'.

Anh luôn mặc quần áo sạch sẽ, gọn gàng, phù hợp với thời gian và địa điểm, nhưng điều đó vẫn không làm hài lòng học sinh lớp 2-0.

Mong muốn chung của tất cả học sinh là người thầy đáng kính của họ sẽ mặc đẹp hơn, ăn ngon hơn và có cuộc sống tốt hơn.

"Geumchan-ah, sắp đến giờ tan học rồi. Cậu đã sẵn sàng chưa?"

"Tất nhiên rồi, Wangchan-ah. Tôi là ai? Cậu thực sự đã chuẩn bị tốt mọi thứ đúng không? Nếu cậu phạm sai lầm như ở cuộc họp Đại diện học sinh, cậu sẽ chết."

"Đừng lo lắng, Geumchan. Tôi có bao giờ phạm sai lầm liên quan đến thầy Jegal không?"

"Năm ngoái, trong tiệc sinh nhật của thầy Jegal, cậu ném một cuộn giấy treo lên cao và suýt mắc kẹt trong một chiếc phi thuyền do các đàn anh lớp 0 lái."

Nghe những lời đó, Wang Chansol thở hổn hển.

"······Ôi trời."

"Cái quái gì thế? Cậu thực sự không mắc lỗi phải không? Cậu còn quên điều gì nữa? Này, nhìn vào mắt tôi và nói cho tôi biết. Wangchan đồ khốn!"

Khi Geum Chansol túm lấy cổ áo Wang Chansol và lắc mạnh.

Cánh cửa lớp học mở ra và Jegal Jaegeol bước vào để phát biểu tan học.

Anh ấy nhìn quanh lớp học và nói với vẻ mặt bối rối.

"Mấy ngày nay thật yên tĩnh······ Lớp trưởng và lớp phó không nên đánh nhau."

"Vâng!"

Ầmm!-

Trước lời nói của Jegal Jaegeol, Geum Chansol đẩy Wang Chansol ra xa và trả lời một cách vui vẻ.

Có tiếng đổ của mấy chiếc bàn trống, nhưng Wang Chansol đã đáp xuống sàn lớp học bằng một kỹ thuật tiếp đất hoàn hảo.

Những học sinh khác trong lớp 2-0 dường như cũng quen thuộc với tình huống này và không chú ý nhiều.

Jegal Jaegeol tỏ vẻ lo lắng, tự hỏi liệu Wang Chansol có bị thương không.

"A, thầy Jegal. Chỉ cần đứng đó một lát thôi."

"Huh?"

Jegal Jaegeol, đứng trước bục phát biểu, cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ đang diễn ra.

Trước khi anh kịp chỉ ra điều đó, giọng nói tươi sáng của Geum Chansol đã vang khắp lớp học.

"Đi thôi, mọi người!"

Bùm bùm bùm bùm!-

Khói bốc lên cùng với tiếng pháo nổ.

Học sinh lớp 2-0 di chuyển một cách có trật tự và kỷ luật.

Jegal Jaegeol cố gắng phản ứng theo phản xạ.

Tuy nhiên, anh đã ngừng sử dụng khả năng 'nói' của mình và giữ im lặng vì anh ấy nghĩ rằng nếu anh sử dụng sức mạnh không đúng cách, học sinh có thể bị thương.

Tầm nhìn của anh đột nhiên trở nên tối đen.

-------

Trường Ngân Quang, phòng giáo viên khu năm hai.

Khi cánh cửa tự động vào phòng giáo viên mở ra, Jegal Jaegeol xuất hiện, quần áo nhăn nhúm và đầu tóc rối bù.

Buổi học vừa kết thúc.

Các đồng nghiệp của anh cũng hiểu sơ qua chuyện gì đã xảy ra, nhưng họ vẫn hỏi vì lịch sự.

"Trưởng phòng, có chuyện gì vậy?"

Cá là lớp 0, năm hai đã làm gì đó.

Một số ít giáo viên còn lại trong phòng giáo viên cũng nghĩ như vậy.

Jegal Jaegeol nói, tránh nhìn vào mắt.

"Không có chuyện gì lớn cả. Có chút vấn đề, nhưng không sao."

"Hahaha, ý của thầy là dù có như vậy cũng không sao ư? Những đứa trẻ ở lớp 2-0 đã im lặng trong vài ngày. Nhưng nó sẽ không kéo dài được một tuần đâu."

"Ôi trời, tôi nổi da gà khi nhìn thấy tên những đứa trẻ lớp 2-0 trong danh sách lớp của mình."

Có một giáo viên không tham gia vào cuộc trò chuyện này.

Người giáo viên này nghiến răng và nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.

'Hãy nhìn tên khốn khổ đáng thương kia!'

Người giáo viên nhìn xuống sàn thay vì nhìn Jegal Jaegeol, sợ rằng mình có thể bị phát hiện đang nhìn chằm chằm vào anh.

Người giáo viên cho rằng hoàn cảnh của mình không đến nỗi khốn khổ vì là một 'người hâm mộ' của Choi Pyeondeuk.

'Choi Pyeondeuk là người giỏi nhất. Ngài làm bất cứ điều gì ngài muốn và trở nên giàu có, đó quả là điều tuyệt vời!'

Nhưng có một số điều mà ngay cả Choi Pyeondeuk vĩ đại cũng không thể làm theo ý mình.

Một là ý kiến ​​của các học sinh, còn lại là ý kiến ​​của tên trưởng phòng công tác khốn khổ kia.

'Những đứa trẻ không biết gì lại quá kiêu ngạo khi được đến một ngôi trường danh tiếng dám phớt lờ thầy Choi Pyeondeuk. Còn cái tên trưởng phòng ngu ngốc đó thì lúc nào cũng cố tìm lỗi trong mọi việc.'

Hôm nay sẽ kết thúc.

Với kế hoạch này, chúng ta có thể kiểm soát được dư luận học sinh và khiến tên trưởng phòng công tác này phải rời khỏi trường trung học Ngân Quang.

'Choi Pyeondeuk, người hiện đang được những người ở trên cao giúp đỡ và sống một cuộc sống xa hoa ở nơi xa xôi, cũng sẽ rất hạnh phúc!'

Hắn dành thời gian để trí tưởng tượng của mình bay xa.

Khi Choi Pyeondeuk quay trở lại một cách ngoạn mục, tiếp quản ngôi trường, thâu tóm cả Tập đoàn Hoàng Minh và thậm chí còn nảy ra ý tưởng vô lý là trở thành cánh tay phải của Chủ tịch Choi Pyeondeuk.

Cuối cùng, khi Jegal Jaegeol chỉ còn lại một mình.

Jegal Jaegeol chìm đắm trong suy nghĩ, nhìn chằm chằm vào khoảng không.

'Người hâm mộ' Choi Pyeondeuk cười, nghĩ rằng anh ta trông thật bình yên, thậm chí còn không biết số phận nào đang chờ đợi anh.

'Tất cả các thiết bị ghi hình trong phòng giáo viên đều đã tắt. Bây giờ tất cả những gì phải làm là thực hiện nó!'

Hắn cầm một máy phát hình ba chiều trên tay.

Bên trong, tình hình của các con tin hiện đang bị giam giữ trong tầng hầm của Thư viện trung tâm, tiến trình của lời nguyền, v.v. đều được thể hiện.

'Tên ngốc đó không ngốc, nên khi hắn nhìn thấy cảnh này, hắn sẽ biết được tình hình của những con tin như thế nào.'

Bộp!-

'Người hâm mộ' ném một máy phát hình ba chiều lên bàn làm việc của Jegal Jaegeol.

Jegal Jaegeol nhìn hắn ta.

"Đây là cái gì thế?"

"Hãy xem từ đầu đến cuối rồi nói chuyện với ta."

Jegal Jaegeol, cầm máy phát trên tay, mở ra một hình ảnh ba chiều.

Biểu cảm trên khuôn mặt Jegal Jaegeol khi anh nhìn từng hình ảnh ba chiều lướt qua bình tĩnh hơn 'người hâm mộ' mong đợi.

'Không, mặt hắn ta trông như vậy, nhưng chắc hẳn hắn đang rất buồn vì mạng sống của học sinh đang bị đe dọa!'

Thái độ đó chẳng qua chỉ là sự che dấu của tên ngốc kia mà thôi.

'Người hâm mộ' tuyên bố.

"Đến nơi ta chỉ định mà không để ai phát hiện, đồ đạo đức giả. Nếu ngươi không trả lời "được", tất cả bọn khốn nạn ở đây sẽ chết. Tất nhiên, ngay cả khi ngươi làm điều gì đó ngu ngốc."

Jegal Jaegeol là một player nhận được sự bảo vệ gần giống như lời nguyền từ Tồn tại cao hơn Thoth.

Vì không thể nói dối nên ngay lúc này, hành động của Jegal Jaegeol sẽ bị hạn chế.

"······Được. Tôi sẽ đến nơi cậu chỉ định. Đừng động vào học sinh."

Thắng rồi!

Nụ cười chiến thắng hiện rõ trên khuôn mặt của 'người hâm mộ'.

-------

Sở thích của Hiệu trưởng trường trung học Ngân Quang là sưu tầm sách cũ và sách quý hiếm.

(Hiệu trưởng này khác với Chủ tịch Hội đồng quản trị Hwang Myeongho nhé)

Hiệu trưởng còn tiến xa hơn nữa và là một người lập dị đã dùng toàn bộ tiền lương, tiền tiết kiệm cá nhân của mình để mua sách từ khắp nơi trên thế giới và tặng chúng cho Thư viện trường trung học Ngân Quang.

Tiền của hiệu trưởng được bổ sung vào ngân sách thư viện trường, vì vậy thư viện không bao giờ thiếu sách.

Hiệu trưởng đã sưu tầm sách mà không phân biệt giữa những cuốn sách.

Hiệu trưởng cũng nhận ra rằng có rất nhiều cuốn sách nguy hiểm trong số những cuốn sách được phát hiện ở 'thế giới khác', những cuốn sách đã tồn tại trong quá khứ nhưng đã bị sức mạnh của Chân tộc hoặc các Tồn tại cao hơn tác động.

Những cuốn sách chứa đựng khả năng siêu nhiên, sức mạnh ma thuật và sức mạnh thần thánh.

Tuy nhiên, để bảo tồn những cuốn sách có giá trị nghiên cứu, hiệu trưởng đã tạo ra một thư viện hạn chế.

Đỉnh cao của những sở thích và sự cân nhắc điên rồ của hiệu trưởng nằm ngay tại đây, dưới tầng hầm của Thư viện trung tâm ở Khu vực trung tâm trường Ngân Quang.

Giữa tầng hầm thư viện rộng lớn đó, năm học sinh đang ngồi run rẩy bên trong một vòng tròn ma thuật ngôi sao sáu cánh.

Chúng lẩm bẩm điều gì đó, nhắm mắt, bịt tai và vùi đầu xuống đất, như thể chúng đang nhìn và nghe thấy thứ gì đó.

"Ngươi tới rồi, Jegal Jaegeol!"

Vòng tròn ma thuật đỏ thẫm ngôi sao sáu cánh.

Ở sáu cánh của ngôi sao có sáu giáo viên đội mũ trùm đầu.

"Các học sinh có ổn không?"

Từ phía bên kia thư viện tối tăm, giọng nói của Jegal Jaegeol vang lên.

"Nếu ngươi làm theo điều chúng ta nói, chúng sẽ an toàn."

"Rất khó để có được 'Hạt giống lời nguyền', nhưng công sức bỏ ra thật xứng đáng."

"Thì ra đây là chuyện sẽ xảy ra với anh chàng ưu tú đã khoe khoang với ngài Choi Pyeondeuk!"

Lời nguyền mà các học sinh phải chịu là một 'Vết nhơ trong lương tâm'.

Những học sinh này vẫn tiếp tục đứng cuối lớp trong kết quả các bài kiểm tra nhỏ.

Đối với chúng, những người chưa bao giờ trượt giải nhất hay giải nhì trong đời, sự thất bại cay đắng mà họ trải qua trong Ngân Quang là điều không thể chịu đựng được.

Vì vậy, chúng gật đầu trước sự cám dỗ của những 'người hâm mộ' khi họ đề xuất tiết lộ các câu hỏi trong bài kiểm tra giữa kỳ.

Và ở đây, tại tầng hầm của Thư viện trung tâm, nơi phát đề thi, hạt giống của một lời nguyền đã được bí mật gieo vào mà những học sinh này không hề hay biết.

Khi lương tâm của họ lớn dần, vết nhơ sẽ chiếm lấy đôi mắt và thậm chí cả thính giác để cô lập họ.

"Hãy tuyên bố ở đây. Ngươi sẽ gánh chịu năm lời nguyền mà bọn ngốc này đang chịu và sáu lời nguyền mà chúng ta ban cho ngươi!"

"Nếu ngươi không chấp nhận thì tương lai của những học sinh trẻ này sẽ chấm dứt!"

Nếu Jegal Jaegeol sử dụng sức mạnh siêu nhiên của mình để chế ngự tất cả giáo viên và cứu các học sinh thì sẽ như 'những hâm mộ' đã nói, không còn tương lai nào cho các học sinh.

Cũng có những học sinh không khuất phục trước sự cám dỗ của những 'người hâm mộ' này.

Nhưng lại dính phải thao túng tình dục.

Rõ ràng là sự thật này sẽ được tiết lộ trong quá trình hóa giải lời nguyền.

Chúng sẽ không thể tiếp tục học tại trường trung học Ngân Quang nữa và việc chuyển sang trường trung học khác sẽ là điều không thể.

"Thầy ơi, thầy ơi, cứu em với."

"Làm ơn······!"

"Em sẽ không làm thế nữa. Xin hãy tha cho em một lần này thôi, chỉ một lần này thôi!"

Những học sinh bị lời nguyền hành hạ trong nhiều ngày liền kêu lên.

Những học sinh chỉ còn lại nỗi sợ hãi và bản năng sinh tồn, không còn chỗ để suy nghĩ hợp lý.

Tuy nhiên, trong số đó, có một học sinh với lời nguyền tiến triển chậm hơn nhờ An Dain.

Không giống như những học sinh khác, học sinh đó vẫn còn chút tỉnh táo.

Người học sinh nhớ lại.

Trong số những giáo viên mà An Dain kính trọng, có Jegal Jaegeol.

"······Không, thầy Jegal Jaegeol. Đừng làm thế!"

Nghe những lời này, sáu 'người hâm mộ' đều bật cười.

Sáu giáo viên đều rất tự tin.

Ngược lại, nếu có một học sinh nói như vậy, tên giáo viên ngốc nghếch này sẽ đưa ra lựa chọn thậm chí còn ưu tiên hơn cho học sinh đó.

Nhưng······.

"Được thôi. Tôi sẽ không làm thế."

Tiếng cười của những 'người hâm mộ' dừng lại.

Người mặc trang phục của Jegal Jaegeol đã thay đổi cả về ngoại hình lẫn giọng nói tại một thời điểm nào đó.

Giọng nói nghe như được phát ra từ máy thay đổi giọng nói, nhưng họ bị sốc khi phát hiện ra cơ thể người đó đã thay đổi như thế nào.

'Hắn có sử dụng bất kỳ khả năng hoặc vật phẩm nào liên quan đến biến hình không?'

Làm sao hắn có thể xoay xở trong thời gian ngắn như vậy!

Hắn đã biết trước điều này ư?

Không.

Nếu là Jegal Jaegeol, anh sẽ không bao giờ bỏ rơi học sinh của mình khi phát hiện ra chúng đang gặp nguy hiểm.

Bất kể học sinh có phạm phải tội lỗi lớn đến mức nào, anh cũng không phải là kiểu người đào bẫy và chờ đợi trong khi học sinh phải chịu khổ.

"Ngươi, ngươi là ai······!"

Người mà họ nghĩ là Jegal Jaegeol.

Xuất hiện từ trong bóng tối và đeo mặt nạ quạ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro