Chương 10: Dinh thự hắc ám
Đám giám sát dẫn theo những đứa trẻ được lựa chọn, như thường lệ, theo mệnh lệnh của mụ phù thủy. Con số luôn cố định, luôn là chín trong tám năm trời đằng đẵng kể từ ngày những kẻ giám sát đầu tiên xuất hiện. Nhưng hôm nay, có mười đứa. Một sự bất thường. Đám giám sát không dám thắc mắc, chỉ lặng lẽ tuân lệnh, nhưng ánh mắt chúng lộ rõ sự bất an.
Con đường dẫn đến dinh thự hắc ám dài hơn thường lệ, hay chỉ là cảm giác của những đứa trẻ? Chúng lặng lẽ bước đi, gương mặt tái mét, đôi chân run rẩy như thể bầu không khí xung quanh đã rút cạn sức lực của chúng. Bóng tối dày đặc phủ lấy mọi thứ, nuốt trọn cả những tia sáng yếu ớt nhất từ ánh trăng.
Dinh thự hiện ra như một bóng ma khổng lồ trong màn đêm, xây nên từ những khối hắc thạch lạnh lẽo. Không chỉ đơn thuần là những miếng đá vô tri, hắc thạch dường như có cho mình sự sống, thở và nuốt chửng bất kỳ tia sáng nào chạm vào nó. Những bức tường của dinh thự không chỉ đen, chúng sâu thẳm như vực thẳm không đáy, như thể mọi ánh mắt hướng về đều bị kéo vào trong, để lại cảm giác trống rỗng và rợn người.
Mỗi bước chân đến gần hơn, những đứa trẻ cảm thấy thứ gì đó luồn lách trong không khí lạnh lẽo, một âm thanh xa xăm như tiếng thì thầm quỷ dữ vang vọng từ bên trong.
Đám nhóc run rẩy, câm lặng trước áp lực kinh dị mà tòa nhà tối tăm kia toát ra. Những mái vòm uốn lượn theo phong cách bà la môn đứng sừng sững, các cánh cửa đều khép kín như đang giam giữ những điều kinh hoàng bên trong. Nhìn từ xa, tòa nhà chẳng khác nào một cỗ quan tài khổng lồ, đen ngòm và đói khát, chờ đợi những linh hồn bất hạnh kế tiếp để cống nạp, để nuốt chửng cả hơi thở và ánh sáng yếu ớt nhất.
Ngôi nhà của mụ phù thủy đang chờ đợi.
An cảm nhận được một nỗi thân thuộc ghê tởm, như thể cô bé đã từng đặt chân đến nơi này. Nhưng trí nhớ của cô hoàn toàn trống rỗng. Không có bất kỳ hình ảnh nào rõ ràng, chỉ có cơ thể là còn nhớ, ký ức mơ hồ in hằn trong từng thớ thịt, từng nhịp tim đập loạn khi đối mặt với nơi này.
Trước mắt chúng là cánh cửa khổng lồ bằng gỗ mun, đen bóng, tựa như được đánh bóng từ máu khô. Những đường chạm khắc trên bề mặt đầy tính nghệ thuật, nhưng không phải nghệ thuật mà con người có thể hiểu. Các ký tự kỳ lạ uốn lượn như những con rắn, dường như sống động, đang lặng lẽ cử động dưới ánh đèn bão.
Một gã giám sát đứng trước cánh cửa, nhăn nhó lấy hết can đảm. Tay hắn run rẩy khi chạm lên cánh cửa. Hắn gõ. Không có âm thanh nào vang lên, chỉ có sự im lặng đè nặng như thể cả thế giới bên ngoài đã bị cắt đứt khỏi nơi này.
Chậm rãi, cánh cửa hé mở. Nó mở ra không phải bằng lực cơ học, mà nhẹ nhàng tựa lông vũ bay trong gió. Hé lộ thứ có bên trong căn nhà, óng tối bên trong thì hoàn toàn khác – đặc quánh, giống như một hồ nước đen ngòm đang chờ nuốt chửng bất cứ ai cả gan bước qua. Ánh sáng từ chiếc đèn bão của gã giám sát không thể xuyên qua nổi bóng tối đó, như thể mọi tia sáng đều bị bẻ gãy và nuốt trọn.
Một làn gió lạnh lẽo thổi từ bên trong, mang theo mùi mục nát và cảm giác nhơ nhớp, buộc gã giám sát phải nuốt xuống nỗi sợ đang dâng trào. Gã quay lại, ra lệnh cho đám trẻ bước vào.
Mệnh lệnh không thể cãi. Những gương mặt tái nhợt, đám trẻ không còn lựa chọn nào khác. Chúng lặng lẽ nối đuôi nhau tiến vào, như những con cừu non bước đến lò mổ.
An là người cuối cùng. Cô bé hít một hơi thật sâu, cố ổn định nhịp thở của mình, rồi bước qua cánh cửa khổng lồ. Bóng tối lập tức quấn lấy cô, như một bàn tay vô hình siết chặt lấy toàn bộ cơ thể.
Cánh cửa từ từ đóng lại, chẳng có âm thanh nào vang lên, nhưng cô bé vẫn cảm nhận được cánh cửa đã đóng, đám trẻ bị chọn chum lại với nhau. Và rồi, tất cả mọi thứ bên ngoài ánh sáng, âm thanh, hy vọng, biến mất. Chỉ còn bóng tối thống trị, không gì hơn.
Bất ngờ, những quầng sáng đầu tiên lóe lên, xua tan bóng tối dày đặc như một cơn gió thổi tan sương mù. Ánh sáng mềm mại len lỏi khắp căn phòng, làm hiện rõ nội thất bên trong dinh thự. Nhưng trái ngược với những gì đám trẻ tưởng tượng, đây không phải là nơi đầy rẫy những tạo vật kỳ dị hay vẻ xa hoa đáng sợ.
Sảnh chính hiện ra thật bình dị. Sàn nhà lát đá hoa cương, mát lạnh và trơn bóng như mặt hồ không gợn sóng. Trần nhà được điêu khắc tỉ mỉ với những hình ảnh quen thuộc. Bầu trời, Núi non, chim chóc – tất cả như một bức tranh yên bình thoát ra khỏi thế giới ngoài kia. Ở chính giữa sảnh, một chiếc bàn gỗ lớn được đặt ngay ngắn, bao quanh là chín chiếc ghế sắp xếp hoàn hảo. Không có bất kỳ điều gì quá mức lạ lẫm, chỉ đơn giản là một không gian đầy quyến rũ, như một phòng ăn của một gia đình giàu có.
Nhưng điều thu hút ánh mắt của đám trẻ lại chính là những món ăn trên bàn. Những chiếc đĩa bạc sáng lấp lánh được bày biện cẩn thận, chứa đầy những món ăn nóng hổi. Hơi nước bốc lên mang theo mùi hương ngào ngạt, khiến những chiếc bụng đói meo của đám trẻ co thắt lại. Đó là những món ăn mà chúng chỉ dám mơ tới: bánh mì giòn tan, thịt nướng vàng ươm, súp nóng sánh mịn, và hoa quả tươi ngon nhất.
Sự thèm thuồng hiện rõ trong ánh mắt chúng. Không ai nói một lời, nhưng cả căn phòng dường như căng thẳng vì nỗi khao khát không thể kiểm soát. An cũng cảm thấy cơn đói của mình trỗi dậy, nhưng có điều gì đó trong lòng cô bé thì thầm một lời cảnh báo. Cô cố kìm lại, đôi mắt cẩn trọng nhìn quanh như chờ đợi một điều gì khác.
Tuy nhiên, vài đứa trẻ không thể cưỡng lại được. Một đứa lặng lẽ tiến tới chiếc bàn, tay run rẩy nhấc lấy một miếng bánh mì rồi cắn một miếng. Không có chuyện gì xảy ra. Thấy vậy, những đứa khác dần dần buông bỏ sự sợ hãi. Chúng nhanh chóng lao tới bàn, giành lấy những món ăn ngon lành, như thể nếu không ăn ngay lập tức thì tất cả sẽ biến mất.
Ban đầu, chúng ăn uống ngấu nghiến nhưng vẫn giữ được sự rụt rè. Nhưng chỉ trong chốc lát, sự thỏa mãn vượt qua giới hạn. Những đứa trẻ bắt đầu tranh giành, đôi mắt đỏ lên vì đói khát và lòng tham. Chúng xô đẩy, giật lấy đĩa của nhau, những tiếng cãi cọ vang lên. Món ăn bị vứt vương vãi trên bàn, nhưng không đứa nào để tâm. Những phép tắc cơ bản của con người dường như bị lãng quên, thay vào đó là bản năng nguyên thủy.
An đứng từ xa, đôi mắt cô bé tràn ngập nỗi bất an. Hơi ấm của căn phòng giờ đây trở nên ngột ngạt, như thể nó đang rút cạn sự sống từ đám trẻ. Ánh sáng trong phòng không còn dịu dàng mà chuyển thành sắc đỏ ma quái, hắt lên những khuôn mặt méo mó vì lòng tham và sự thỏa mãn điên loạn.
'Một cái bẫy thật đơn giản.'
Cô bé nghĩ. Nhăn mặt lại trước cảnh tượng ấy.
An bỏ qua cái bàn đầy ắp những thức ăn vô tận, bất chấp cơn đói yêu cầu. Cô bé bắt đầu khám phá, hay đúng hơn, tìm kiếm dấu vết mụ phù thủy.
Cô bước đến bên cạnh một cánh cửa gỗ mun khác, gần như là cái duy nhất trong cái đại sảnh to lớn này.
Đại sảnh im lặng đến mức mỗi bước chân của cô vang vọng như tiếng thì thầm của những hồn ma.
Bên trong cánh cửa đầu tiên, một núi kho báu khổng lồ hiện ra, ánh vàng lấp lánh đến mê hoặc, như muốn nuốt chửng tâm trí của bất kỳ ai. An đứng lặng, trái tim đập nhanh một nhịp. Cơn cám dỗ lan tỏa qua từng tế bào, thôi thúc cô lao vào ôm lấy những thỏi vàng và trang sức quý giá đó. Nhưng không—An nắm chặt đôi bàn tay, cố gắng chế ngự khao khát. "Không phải thật," cô lẩm bẩm, rời đi.
Mặc dù bị hấp dẫn, nhưng rốt cuộc cô bé cũng vượt qua được và tiếp tục đi tiếp đến cánh cửa tiếp theo.
Và cứ đi như vậy qua sáu cánh cửa, mức độ mê hoặc mà mụ phù thủy đang tạo ra càng ngày càng tăng tiến, cùng với đó là những thứ đáng sợ đang ẩn mình đằng sau lớp bọc đó. Những món đồ thôi thúc lòng tham, những điều khiến cái tôi của bản thân càng bị lung lay. Nhưng rốt cuộc An cũng vượt qua được chúng. Bất chấp tinh thần đang ngày càng bị lung lay.
An đứng lặng trước cánh cửa thứ bảy. Cánh cửa không hề giống những cái trước đó. Thay vì ánh vàng mê hoặc hay những thứ tạo cảm giác quyền lực, nó chỉ đơn giản là một tấm gỗ cũ kỹ, bong tróc và mờ mịt như thể hàng thế kỷ đã trôi qua mà không một ai đặt chân đến.
Nhưng chính sự giản đơn ấy lại khiến cô bất an. Tim cô đập nhanh hơn, như muốn chạy khỏi lồng ngực.
Khi An mở cánh cửa cuối cùng mở ra, đôi mắt cô mở to.
Một cô gái đang đứng ở giữa đại sảnh.
"Chết tiệt."
An lùi lại một bước, cắn chặt răng, bàn tay nắm lại thành đấm, cảm giác móng tay đâm vào da thịt khiến cô tỉnh táo hơn đôi chút.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro