Chương 5: Công việc mệt mỏi
Đám trẻ con bị luân chuyển đến một khu vực đồi thoai thoải, um tùm cỏ voi cao quá đầu bọn chúng. Đến nơi, một gã giám sát khác xuất hiện, trông gầy gò và đầy vẻ đáng ngờ. Hai gã giám sát trao đổi ngắn gọn rồi chia đám trẻ thành hai tốp. Một tốp nhận cuốc, xẻng cùng những xe đẩy chất đầy bao tải nặng trịch. Tốp còn lại được phát những chiếc liềm, mà thật ra trông giống lưỡi hái hơn.
An nằm trong tốp dùng liềm, gồm hai mươi ba đứa trẻ khác, trong đó có cả con bé ngốc. Còn tóc đỏ thì được xếp vào nhóm cuốc đất, đứng ngay phía sau lưng An.
Làm việc trong tình trạng sức khỏe kiệt quệ thật không khác gì tra tấn.
Mỗi lần vung chiếc liềm sắc ngọt xuống lũ cỏ um tùm, An cảm giác cả cơ thể mình sắp ngã ngục vì kiệt sức. Từng thớ cơ bắp như gào thét, còn đầu óc thì mơ hồ vì cơn đói hành hạ. Mũi vẫn rỉ máu không ngừng, tuy vậy cô bé nào dám dừng lại nghỉ ngơi. Thế giới thực vốn đã tồi tệ, nhưng ở đây, những khổ sở về thể xác dường như còn tàn nhẫn hơn, đè nặng cả tinh thần.
Thỉnh thoảng, một trong hai tên giám sát lại quát tháo, thúc ép bọn trẻ làm nhanh hơn. Dưới cái nhìn yếu ớt từ con mắt lờ đờ của mình, An nhận ra có một vài đứa trẻ được ưu ái, làm việc hời hợt hoặc nghỉ ngơi lâu hơn hẳn.
Đám trẻ đó thật ra là những kẻ vào bếp qua cửa sau. Chúng hồng hào, sạch sẽ, và rõ ràng được ăn uống đầy đủ hơn. Sự khác biệt hiện rõ: chúng tự cho mình cái quyền được nhàn hạ, trong khi phần còn lại phải nai lưng chịu khổ.
Cảnh này làm An nhớ đến thế giới ngoài kia, nơi những kẻ bất tài vẫn ung dung thăng tiến nhờ quan hệ, mặc cho những người thực sự có năng lực lại bị chèn ép, không tài nào ngoi lên được.
Một mảng cỏ nữa bị cắt đứt. Chiếc liềm sắc lẹm cứ như nuốt chửng từng khoảng xanh rậm rạp. Cứ mỗi nhát liềm, An lại thấy toàn thân rã rời. Cơn đói quặn thắt dạ dày, mồ hôi túa ra, lấm tấm trên gương mặt nhợt nhạt của cô bé.
Giờ đây cô bé thực sự hối hận với quyết định nhường bánh mì để húp đống nước cháo loãng đó.
"Cậu có ổn không?"
Giọng nói của cô bé tóc đỏ vang lên từ phía sau.
Ổn thế quái nào được.
An chửi thầm trong lòng, nhưng chẳng buồn đáp lại. Cô bé chẳng còn sức đâu để bận tâm đến những câu hỏi vô nghĩa như vậy.
"Cậu nên hạ trọng tâm mình xuống, sải tay dài thêm chút nữa. Nó sẽ đỡ mệt hơn."
Nói xong, cô bé tóc đỏ đành tiếp tục công việc trong im lặng. Chỉ có tiếng liềm cắt, tiếng cuốc va vào đất và âm thanh của gió hòa lẫn cùng sự quát tháo thỉnh thoảng. Mãi đến bốn tiếng đồng hồ sau, hay một quãng thật lâu gì đó, đồng cỏ trên ngọn đồi thoai thoải đã được cắt sạch cỏ và đào xới lên. Lúc này một gã giám sát đi gõ chuông, ra hiệu cho đám trẻ nghỉ ngơi. Dù có bóc lột thế nào, đám trẻ con này vẫn cần được giữ sống vì giá trị sau này.
Một cỗ xe lừa đi tới, trên đó là bao tải bánh mì. Đám trẻ đi tới, xếp hàng ngăn nắp, nhận phần. Buổi trưa chúng được ăn nhiều hơn một cái bánh mì. Nhận lấy phần bánh mì vào tay. Còn hai tên giám sát như thường lệ, có thịt rau đầy đủ, đám trẻ ưu ái được thêm tý xương.
An không khỏi biểu lộ sự chán ghét ra mặt. Mấy cái bánh mì này khô còn khiếp hơn cả cái buổi sáng.
Tuy vậy, cơn đói không cho phép trí não có sự lựa chọn. An đành tìm một chỗ thoải mái, hơi vắng người, cố tiêu hóa thứ kinh khủng này. Mỗi miếng nhỏ là ngụm nước lớn.
'Nó khó tiêu kinh khủng.'
Mới ăn được một nửa phần bánh, An đã không tự chủ được mà quăng nó ra một bên. Cái bụng của cô không tự chủ được lại bắt đầu kêu lên.
"Nếu cậu không chịu ăn thì không có sức để làm việc đâu. Cậu còn bị ốm nữa."
Ngước lên nhìn, An trông thấy con bé tóc đó đi lại gần và cả đứa trẻ ngốc đi đằng sau, vẫn đang nhồm nhoàng bánh mì trong miệng. Con bé trông vẫn chần chừ nói:
"Mình ngồi cạnh cậu được không?" Rồi con bé tóc đỏ nhìn đứa trẻ ngốc, "cả cậu nữa."
"Ngồi xuống đi."
Nhận được sự đồng ý, con bé tóc đỏ ngồi bên cạnh. Cả ba dựa sát vào vai nhau. Điều này ngây ra sự khó chịu không hề nhẹ, nhưng ở cái chỗ quái thai lạnh cắt da cắt thịt này không có mấy cách để người làm đồng giữ được ấm. Chưa kể quần áo thô của đám trẻ bị ướt càng khiến cơn lạnh rõ ràng hơn.
"Xin lỗi cậu."
"Ừ."
An đáp ngắn ngọn. Chia sẻ một nửa phần bánh mì cho đứa trẻ ngốc. Nó nhận lên tay, không biết nên lựa chọn ăn phần nào trước, hoặc đang đấu tranh xem có nên trả lại bánh mì hay không. Mặc dù không hiểu rõ nội dung của giấc mơ này, nhưng từ tình của đám trẻ. An phần nào đó hiểu được tình cảnh của đám trẻ, ít nhất là dựa trên cảm tính. Và cô bé thấy thương chúng nhiều hơn giận, trừ một số người.
"Đây là đâu?"
An đờ đãn nhìn ra khoảng rừng trống vắng với những cây cột được dựng lên, nhưng không phải để ngăn bọn trẻ trốn thoát, mà để ngăn cái gì đó đáng sợ bước vào.
"Đây là đồi Tĩnh Lặng, nơi, chúng ta bị bắt đến. Nơi chúng ta bị tước đoạt hạnh phúc."
Đứa trẻ tóc đỏ nói, mái tóc sơ rối của nó lộng trên gió, phấp phới như ngọn lửa.
"Chúng ta có thân thiết với nhau không?"
An hỏi, cô bé thực sự thắc mắc đến những hành động kỳ lạ của cô gái tóc đỏ. Sự quan tâm và cả việc đấu tranh khi bị những đứa trẻ khác bắt nạt ngay trong lần đầu gặp mặt. Không sự kỳ lạ đã bắt đầu kể từ khi cô bé tóc đỏ ấy gọi cô dậy vào buổi sáng.
Trong đầu của An đã đặt ra một suy đoán hết sức táo tợn, gần như là muốn phát điên lên. Rằng, cô bé ấy đã và mình đã có một mối quan hệ mất thiết nào đó, nhưng vì một lý do nào đó khiến cho An không thể nào nhớ được.
"Có, chúng ta là bạn của nhau."
An cúi đầu xuống nhìn mép cỏ dại mới nhú.
"Vậy cậu không cảm thấy sự kỳ lạ của bạn mình ư?"
"An ơi, đã là ngày thứ năm cậu hỏi mình câu đó rồi đấy."
Cô bé tần ngần ra một lúc, tại sao con bé tóc đỏ này lại biết được tên của cô. Nhưng rồi, khi suy nghĩ, có lẽ là sự trùng lặp cái tên trong một giấc mơ.
Ngày thứ năm?
An trợn mắt trước ý nghĩa của câu nói đó.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro