Chương 36: Trò Chơi Cà Phê Giết Chết Tuổi Trẻ
Sau đó, Sakuya đã giải thích cho tôi về Trò chơi cà phê giết chết tuổi trẻ.
Nói một cách đơn giản, đó là trò chơi mà cô chuẩn bị 2 tách cà phê, Tách A và Tách B, sau đó bảo tôi đoán xem tách nào do Sakuya pha và tách nào do Master pha.
"Hiểu rồi.......vậy ra đó là Trò chơi cà phê giết chết tuổi trẻ à."
"Đó có phải là trò chơi phổ biến với bọn trẻ mấy ngày nay không? Đây là lần đầu tiên nghe ai đó ngoài Sakuya nói về một trò chơi như thế một cách thản nhiên như vậy......."
"Tớ thích cách Hideyori hòa hợp với tớ đấy."
"À, được thôi."
Sakuya đã gọi tôi là trẻ con cho đến tận lúc trước nên khi cô đột nhiên nói một điều tích cực về tôi, tôi chỉ thừa nhận điều đó.
"Được rồi, Master và tớ sẽ chuẩn bị cà phê nên cứ ra ngoài đợi đi, Hideyori."
"Thật là phiền phức......."
Tôi được bảo đợi bên ngoài cửa hàng vài phút.
Chỉ là phiền phức vì tôi chẳng có gì để làm thôi.
Tôi vẫn còn là trẻ con nên không có smartphone và cũng không có thứ gì khác để giết thời gian.
Cuối cùng, tôi chỉ nhìn chằm chằm lên bầu trời.
Trong lúc tôi đang làm vậy, Sakuya nhảy ra khỏi cửa hàng và nói với tôi rằng họ đã sẵn sàng.
Cứ như vậy, cô dẫn tôi đến một chỗ ngồi bên trong.
"Vậy, tớ có bao nhiêu cơ hội đoán đúng?"
"1 phần trăm."
"Hou......."
Tôi chỉ có thể mỉm cười cay đắng khi câu trả lời của cô làm tôi nhớ đến [Thách thức bi kịch. Tỷ lệ trả lời đúng: 1%], khẩu hiệu của một game doujin nào đó mà tôi biết trong tiền kiếp. <Eng: Đó là Higurashi.>
Tôi chỉ đang cố kiểm tra xem cô nghĩ tôi có bao nhiêu cơ hội.
"Haha, ờ thì, chúc may mắn, Hideyori-kun."
Dù bị con gái mình lôi vào chuyện này, nhưng việc Master vẫn dốc hết sức lực thực sự khiến tôi bị mê hoặc bởi sức mạnh trưởng thành của chú ấy.
Tôi có thể cảm nhận được sự chuyên nghiệp tỏa ra từ Master.
.
.
.
.
Đầu tiên, tôi cầm tách B lên.
"Bộ là loại người thích khác biệt à, đồ khác người!"
"Ổn mà, khó chiều ghê......"
Tôi đặt tách B xuống và cầm tách A lên thay.
"Hừ, bình thường quá."
"Cảm giác như bị khinh thường vậy!? Không phải cậu đối xử tệ với tớ lắm sao!?"
Sau khi thưởng thức mùi thơm của nó, tôi nhấp một ngụm tách A.
"Vậy à, tách này có mùi khá nồng ha."
"Đồ giả tạo! Cậu chỉ cố bình luận như thế cho ngầu thôi!"
"Ờm....., tại sao Sakuya lại coi thường tớ như vậy chứ........?"
"Tớ không coi thường cậu đâu. Chỉ là ấn tượng chân thật thôi."
"Đừng nghĩ mình có thể thoát tội bằng cách nói rằng đó là ấn tượng chân thật của bản thân nhé."
Trong khi đó, Master mỉm cười khi chứng kiến cuộc trao đổi đó trong khi lẩm bẩm [Họ thực sự thân nhau nhỉ.] với chính mình.
Đúng hơn là, tính cách của Sakuya quá mạnh mẽ!
Cô thậm chí còn không phải là một nhân vật quần chúng trong game nhưng việc cô có một đặc điểm tính cách mạnh mẽ như vậy chỉ khiến tôi càng sợ hãi hơn về thế giới game này.
"Được rồi, thử tách B tiếp theo đi."
Giờ cô giục tôi nhấp một ngụm tách B.
".........."
"Đồ khốn! Bình luận đâu rồi!"
"Cậu vẫn giận mặc dù tớ chẳng nói gì sao!?"
Trò chơi cà phê giết chết tuổi trẻ này thực sự sâu sắc.
"Vậy, thế nào rồi Hidedyori-kun. Vẫn tự tin đoán được chứ?"
"Để xem nào......., Có một chút gì đó..."
"Một chút gì đó?"
"Cảm giác giống như một trò đùa trẻ con vậy."
"Hể~~"
Master cười toe toét.
Trong khi đó, Sakuya, người không hiểu lời tôi nói, có một dấu [?] lơ lửng trên đầu.
"Vậy, một đứa trẻ như cậu có thể phân biệt được cà phê không?"
"Cả hai đều là cà phê của Master."
"Hở........?"
"Dù sao thì đây có lẽ là trò đùa của Sakuya mà ha."
Ở kiếp trước, mẹ tôi là người rất thích cà phê nên tôi chịu ảnh hưởng từ bà và được dạy rất nhiều điều.
Đó là lý do tại sao bằng cách nào đó tôi có thể biết được một tách cà phê tôi uống được pha bởi một người nghiệp dư hay chuyên nghiệp.
Điều khiến tôi đi đến kết luận là cả hai tách cà phê đều ngon.
"Tớ đã uống rất nhiều cà phê trong đời. Là một người thích cà phê, tớ có thể dễ dàng biết được khi một đứa trẻ cố pha cho mình một tách cà phê đấy."
"Ra là vậy. Một người thích cà phê ở độ tuổi này. Cháu sẽ trở thành một người nghiện cà phê trong tương lai thôi."
"Là một người nghiện cà phê thì không sao với cháu đâu."
"Đây là lần đầu tiên chú thấy một học sinh tiểu học tự gọi mình là một người nghiện cà phê đấy........"
Dù giọng điệu chán nản, Master có vẻ vui mừng vì tôi đã đoán đúng câu trả lời.
Ngược lại, con gái của chú ấy.........
"CHƠI XẤU~~!"
Có phản ứng hoàn toàn ngược lại.
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro