Chương 44: Sự Cố Tấm Thảm

Tôi đến quán cà phê của Master để chạy việc vặt.

"Chào mừng! Hideyori-kun đấy à."

"Yo, Master."

"Học sinh sơ trung lớn nhanh thật. Cháu sẽ cao hơn chú ngay thôi."

Từ khi bước vào thời kỳ phát triển, chiều cao của tôi đã tăng lên rất nhiều.

Suy cho cùng, điểm tốt của Akechi Hideyori chỉ là làn da trắng, dáng người đẹp và khuôn mặt ưa nhìn.

Trong game, hắn là một tên khốn nạn đến nỗi tất cả những thứ đó đều lãng phí.

"Chú đã đến lễ khai giảng đấy. Thật đáng tiếc khi Sakuya lại buồn bã vì con bé không thể học cùng lớp với cháu."

"Chúng ta không thể làm gì về điều đó cả........ngoài ra, sao Sakuya lại trở nên như vậy chỉ vì cậu ấy học một lớp khác? Cả hai luôn có thể gặp nhau khi cháu đến đây mà nhỉ?"

"Haa........đúng như bà chị đã nói, cháu thực sự sát gái nhỉ."

"Ha?"

Master bắt đầu pha cà phê với một tiếng thở dài.

Gần đây, chú sẽ pha cho tôi một tách espresso ngay cả khi tôi không gọi.

"Cháu vẫn nhớ Sakuya nói rằng con bé sẽ bắt cháu nói rằng cà phê con bé pha rất ngon nhỉ......"

"Haha, chúng ta là họ hàng nên không thể cứ thế mà tách ra được mà ha."

"Cứ thế này, cháu thực sự có thể bị đâm chết đấy..."

"Hở? Không đời nào!? Cháu sẽ chết sao!?"

Khi Master đột nhiên đưa ra một dự đoán có vẻ rất giống với câu chuyện gốc như vậy, tôi bắt đầu lo lắng.

Rốt cuộc thì tên bạn thân khốn nạn đó thực sự không thể thoát khỏi cái chết sao........?

"Nếu cháu cứ như thế này thì chắc chắn........"

Master nhìn tôi và thở dài trước khi đặt tách cà phê trước mặt tôi.

Sau khi cảm ơn chú ấy, tôi nhấp một ngụm.

"Nnn......có lẽ cháu nên bắt đầu học một số kỹ năng tự vệ nhỉ."

"ĐÓ KHÔNG PHẢI LÀ VẤN ĐỀ!"

Master đáp trả nhưng ngay sau đó chú nói "Thôi kệ" và bỏ cuộc.

"Nhân tiện, Master. Chú biết rằng Oba-san đã đến Kyoto một mình với Oji-san để kỷ niệm ngày cưới của họ trước đó phải không?"

"À, nghĩ lại thì, hôm nọ chú nghe máy trả lời tự động nói về chuyện gì đó như thế này khi cố gọi cho chị ấy."

"Vậy thì, đây nè, Oba-san đã mua cho chú một món quà lưu niệm. Đó là lời cảm ơn vì đã luôn đãi cháu cà phê á."

"Ồ, để xem chị ấy đã mua gì cho mình vậy."

Master nói khi vui vẻ nhìn vào bên trong chiếc túi giấy tôi đưa cho.

"...........cái quái gì thế này?"

"Đó là một tấm thảm thêu kỳ lạ."

Đại loại thế này nhỉ?

"Chú nên cảm thấy thế nào về chuyện này? Đúng hơn là, chú thậm chí không biết phải phản ứng thế nào!"

"Ổn mà. Oba-san nói với cháu là đã trả 30.000 yên cho thứ này đấy. Chú cứ treo nó lên như một vật trang trí quanh đây đi."

"Chị ấy đã trả nhiều như vậy cho thứ này sao?......., chị ấy có ngốc không?........mà, thứ này hoàn toàn không phù hợp với bầu không khí của cửa hàng."

Master đang đối xử với tấm thảm như một đống rác quá khổ rồi........

"Hideyori-kun cũng được tặng thảm à?"

"Không hề? Cháu được tặng một hộp Yatsuhashi. Nó có rất nhiều hương vị như đậu đỏ nghiền và hạt vừng đấy."

"Sao chú lại không được tặng cái đó chứ!?"

Master kén chọn quà lưu niệm quá.

Hơn nữa, chú nên nói điều đó với Oba-san thay vì tôi.

"Oba-san thật đáng thương. Nghĩ đến việc tấm thảm trị giá 30.000 yên (235 đô la) của mình lại bị đối xử như một đống rác quá khổ...... Ít nhất thì chú cũng có thể tặng nó cho con gái mình mà. Cháu chắc chắn cậu ấy sẽ vui với nó."

"Con bé không còn nhỏ đến mức sẽ vui bất kể chú tặng gì nữa đâu. Ngoài ra, khi chúng ta đang nói về điều đó, chú cũng có thể tặng cái này cho cháu mà ha."

"Không đời nào, tại sao cháu lại muốn một cái rác quá khổ cho riêng mình chứ."

"Cháu cũng đang đối xử với nó như một đống rác quá khổ phải không!?"

Chúng tôi bắt đầu đẩy tấm thảm vào nhau.

Một lúc sau khi trận chiến ngu ngốc đó bắt đầu, Master đề nghị chúng tôi chơi kéo búa bao và người thua cuộc phải lấy tấm thảm.

Kết quả là gì?

.

.

.

Tôi đã thua.

.

.

.

"Nhưng cháu không muốn nó."

"Nói điều đó với bà chị kia ấy."

Khi tôi đang tự hỏi nên làm gì với nó, tôi nghe thấy một khách hàng bước vào cửa hàng.

Không, đó là Sakuya.

Khi cô thấy tôi bên trong, cô vui vẻ đi về phía chúng tôi.

"Muh? Đồ nửa vời lại đến đây hả."

"Lời chào thường lệ đấy à. Cậu không thể ít nhất nói chào mừng sao?"

"Chào mừng."

"Cậu thực sự đã nói thế sao!?"

Tôi đã rất ngạc nhiên khi cô thực sự đối xử với tôi như một khách hàng.

Cô ổn chứ?

Đây không phải là Sakuya pha ke phải không?

"Oi, Master! Bạn của con nói rằng họ muốn đến thăm cửa hàng! Con có thể dẫn họ đến không!?"

"Hở? Bạn của Sakuya? ... BẠN BÈ Á!?"

"SAO MASTER LẠI NGẠC NHIÊN ĐẾN THẾ!?"

Gương mặt của Master trông như thể tận thế sắp xảy ra.

Chú cũng bắt đầu đổ mồ hôi.

"Cha sốc quá. Sakuya đã hành động như vậy cho đến tận bây giờ. Thật ra, cha nghĩ rằng con là một đứa cô độc suốt thời tiểu học đấy."

"Con đã từng như vậy! Nhưng con đã kết bạn được một người rồi."

"Sao con lại tự hào về điều đó thế.......? Ngoài ra, giờ cha tò mò về người bạn mà con kết bạn đấy!"

Chắc chắn, một cô gái luôn gọi người khác là 'đồ nửa vời' hoặc 'này nhóc' sẽ không được ưa chuộng......

Ý là, tính cách của cô khá dữ dội và đôi khi cô cũng có thể hơi nhút nhát.......

Tôi nghĩ bạn bè của Sakuya sẽ gặp khó khăn khi đối phó với cô nàng.

"Nhưng cậu ấy ở đây mà."

"Ai ở đây vậy?"

"Người bạn duy nhất là Hideyori. Hideyori rất đặc biệt."

".......Haa."

Tôi là bạn của cô sao?

Chúng tôi đã bao giờ làm điều gì mà bạn bè thường làm cùng nhau chưa?

Tôi chỉ nói chuyện bình thường với cô nhưng cô đã coi tôi là bạn rồi hả.........?

"Cậu lúc nào cũng tệ với tớ thế nên tớ tưởng cậu ghét tớ cơ mà......"

"Nnn......, đó chỉ là ấn tượng chân thật thôi."

"Đừng nghĩ cậu có thể thoát tội chỉ bằng cách nói rằng đó là ấn tượng chân thật của cậu."

Tôi hơi cảm thấy cô coi thường tôi ở đây.......

"Ra là vậy. Con có thể đưa bạn đến đây. Nhưng con kết bạn với ai vậy?"

"Risa, Madoka, Emi và Takeru."

"Không phải đó đều là những người tớ quen sao?"

"Tớ đã kết bạn được nhờ cậu, Hideyori. Cảm ơn nhé."

"C, chắc chắn rồi......."

Nhịp độ của tôi thay đổi liên tục khi đối phó với cô nàng........

"Cháu đang đỏ mặt kìa."

"Im lặng, cứ làm việc đi."

"Vâng vâng, chú đang làm việc mà."

Thật khó chịu khi Master cười trêu chọc tôi như thế này.

Đây hẳn là lý do tại sao Master có ít khách hàng đến vậy.

Không còn nghi ngờ gì nữa.

"Mà này, Hideyori. Cái đó là gì thế?"

"Cái đó?...... ồ, cái này sao? Chỉ là một tấm thảm thêu quá khổ thôi."

"Tâm trí thậm chí còn không nhận ra đây là một tấm thảm thêu nữa hả......"

Nó to một cách vô dụng và thiết kế của nó cũng có vẻ quá địa phương nên nó cực kỳ tệ.

Tôi thực sự không thể biết dì tôi nghĩ gì khi mua nó làm quà lưu niệm.

"Đúng rồi, Sakuya! Cậu muốn cái này chứ?"

"Giờ cháu đang ép buộc con bé hả......"

"Đồ nửa vời, cậu đang cố tặng tớ cái gì thế!? Một tấm thảm thêu xấu xí à."

"Đây là quà của tớ dành cho cậu. Như vậy mới đặc biệt mà ha."

"Cảm ơn nhé! Master, con vừa nhận được quà từ Hideyori! Con sẽ treo nó trong phòng mình!"

Nói xong, Sakuya biến mất lên tầng hai của quán cà phê.

Bị bỏ lại phía sau, tôi và Master chỉ có thể nhìn cô chạy đi trong sự kinh ngạc.

"Đừng nói với cháu, sở thích của Oba-san cũng giống như Sakuya!? Cậu ấy quá tuyệt vời. Có lẽ mình cũng nên gọi cậu ấy là Aneki nữa....." <Eng: Master thường gọi dì của Hideyori là Aneki, thay vì Nee-san hay Nee-chan. Bạn cũng có thể gọi một người phụ nữ mà mình tôn trọng là Aneki, nhưng như vậy thì thô lỗ.>

"Sao cháu lại gọi con bé như vậy nữa..........hay đúng hơn, có lẽ là vì........"

"Bởi vì?"

"Đúng là đồ sát gái........"

"Sao giờ Master lại nhắc đến chuyện đó?"

"Từ giờ trở đi hãy cứ làm bạn với con gái chú nhé!"

"?"

So với lần đầu gặp nhau, Master đối xử tử tế với tôi hơn nhiều.

Tôi tự hỏi liệu chúng tôi có thực sự trở nên thân thiết hơn không?

Khi tôi đang tự hỏi, Sakuya quay lại từ tầng hai với nụ cười hạnh phúc trên môi.


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro