Chương 47: Thiếu Nữ Lồng Chim Cô Độc
Mùa xuân khi tôi vào sơ trung.
Tôi chuyển đến một khu phố mới, nơi tôi không quen biết ai cả.
Cảm giác như tôi đang bước vào một thế giới hoàn toàn mới.
Thật kỳ lạ khi xung quanh tôi là hàng trăm bạn cùng tuổi nhưng tôi không biết một ai cả.
Ngay cả trong lớp học của tôi, hầu hết mọi người đều đã có nhóm bạn của mình.
Họ có lẽ là bạn cùng lớp từ hồi tiểu học.
Con trai với con trai, con gái với con gái.
Nhóm của họ được chia như vậy.
.
.
.
.
"Mình không có ai cả......."
Khoảng bốn cô gái tụ tập thành một nhóm chỉ toàn con gái ở ghế trước tôi.
Sẽ thật tuyệt nếu họ gọi tôi nhưng những cô gái này đã bắt đầu trang điểm và ngôn ngữ của họ hơi thô tục nên tôi không nghĩ mình có thể nói chuyện tốt với họ.
Ngoài ra, tôi sợ rằng họ có thể coi tôi là người chạy việc vặt nếu tôi vô tình chạm mắt với họ nên tôi trốn ra hành lang.
".........Haa. Đây thực sự là một chế độ khó ha."
Bỏ qua hoàn cảnh gia đình, thì giống như những mối quan hệ tôi đã vun đắp cho đến bây giờ đều được thiết lập lại.
Suy cho cùng, những cô gái mà tôi đã cùng trò chuyện và cười đùa trong suốt 6 năm qua đều đã học ở một ngôi trường khác.
"Haa........"
Tôi đứng một mình bên ngoài lớp học.
Giống như tôi đang quan sát những người trong lớp từ bên ngoài vậy.
Với tốc độ này, có lẽ tôi sẽ mất ít nhất 3 tháng để hòa nhập.
Khi tôi bắt đầu lo lắng về tương lai của mình, tôi thấy một nhóm ba người đang đi về phía lớp học.
"Cậu biết đấy, Risa đã——!"
"Ừm, và Risa-chan cũng——!"
"......ồ, vậy ư.........."
Một nam sinh có vẻ ngoài lưỡng tính.
Một nữ sinh thấp bé với hai bím tóc.
Một nam sinh thờ ơ với đôi mắt hung dữ, có vẻ như đang chán bạn bè nhưng vẫn hòa đồng với họ.
Tôi bị thu hút bởi ba người đó.
Lý do là vì họ có cả nam và nữ trong cùng một nhóm.
Các nhóm khác đều chỉ toàn nam hoặc nữ nên họ nổi bật nhất với tôi.
Thật tuyệt, tôi cũng muốn thử nói chuyện với một chàng trai như vậy.
Tôi luôn mong muốn có một nhóm hỗn hợp như thế.
Đó là lý do tại sao tôi ghen tị với cô gái thấp bé.
Cô cũng có một nốt ruồi dễ thương dưới mắt. Có lẽ cô đang hẹn hò với một trong số họ? Dù hơi thô lỗ, tôi đã cố gắng đoán về mối quan hệ của họ.
Hơn nữa, có một cái tên con gái như [Risa] thường xuất hiện trong cuộc trò chuyện của họ.
Có vẻ như họ có một cô gái khác trong nhóm.
Điều tôi mong muốn đã ở ngay trước mắt tôi.
"Trời ạ, thật thú vị khi xem chúng ta sẽ gặp ai trong năm nay mà ha!"
"Chỉ riêng việc gặp Hideyori-kun đã đủ với tớ rồi."
Nói xong, hai người bước vào lớp học.
Tuy nhiên, nam sinh thờ ơ có vẻ mặt khó chịu kia quay sang tôi.
"Chào buổi sáng!"
U, UwaWawa!?
Cậu đột nhiên chào tôi.
Tim tôi gần như nổ tung vì ngạc nhiên nhưng tôi cố gắng cất giọng chào lại cậu ấy.
"C, Chào buổi sáng!"
Lần đầu tiên trong ngày, tôi nói chuyện với một người lạ.
Lo rằng mình có vẻ kỳ quặc, sự bối rối dâng trào.
"Tớ là Akechi Hideyori. Hân hạnh được gặp cậu."
"V, Vâng! Tớ là Miyamura Towa. Tên tớ được viết là [Eien] nhưng đọc là [Towa]. Hân hạnh được gặp cậu, Akechi-san."
Akechi-san tử tế giới thiệu bản thân và cũng làm như vậy để đáp lại.
Mọi người thường đọc sai tên tôi thành [Eien] nên tôi đã đảm bảo rằng cậu biết cách phát âm là [Towa].
"Tên tớ cũng kỳ lạ vì nó là sự kết hợp của tên hai lãnh chúa mà. Theo một nghĩa nào đó, điều đó khiến tớ cảm thấy gần gũi hơn với cậu một chút, Miyamura-san."
Akechi-san cười thoải mái khi nghe tên tôi.
Điều đó khiến tôi bất ngờ nên tôi cũng bắt đầu cười.
Akechi-san có vẻ là người tốt và dễ nói chuyện nên tôi bắt đầu mở lòng với cậu ấy.
"Fufu, cậu quả là một người hài hước đấy, Akechi-san! Cậu cũng học lớp này à?"
"Đúng rồi. Miyamura-san cũng vậy à?"
"Vâng, tụi mình học cùng lớp. Tớ mừng là mình được học cùng lớp với Akechi-san đấy!"
Cảm ơn trời đất!
Tôi đang nghĩ về việc sẽ tuyệt vời biết bao nếu cả hai học cùng lớp nhưng chúng tôi thực sự là bạn cùng lớp.
"Vậy à, vậy à. Thế thì nếu cậu muốn, tớ sẽ rất vui nếu cậu thỉnh thoảng chào tớ đấy."
"Vâng! Tất nhiên rồi!"
"À, bạn tớ đang đợi tớ. Nên tớ phải đi đây."
"Tớ hiểu rồi. Cảm ơn cậu đã nói chuyện với tớ nhé."
Cậu là một người thân thiện và tuyệt vời.
Bỏ qua vẻ ngoài hơi đáng sợ ấy, cậu khá giống mẫu người của tôi.
Nhưng khi cậu nói chuyện với tôi, tôi thực sự không để ý đến thái độ đáng sợ của cậu chút nào........
Bây giờ tôi đang mong chờ cuộc sống học đường của mình!
.
.
.
.
.
.
"Xin lỗi, xin lỗi", cậu xin lỗi bạn bè khi bước vào lớp học.
"Hở? Hideyori đã đi đâu vậy?"
"À, tớ vừa phát hiện ra một UFO đấy."
"HỞỞ! Thật tuyệt vời! Tại sao bạn không gọi bọn tớ!?"
"Màu gì thế!?"
".......hạt dẻ?"
Thật buồn cười khi thấy cậu đưa ra những lý do kỳ lạ với bạn mình nên tôi bắt đầu mỉm cười.
Khi tôi bước vào lớp học, Akechi-san để ý thấy tôi và mắt chúng tôi chạm nhau.
Để tạo ấn tượng tốt với cậu, tôi cũng mỉm cười đáp lại.
"Hạt dẻ là màu gì thế!?"
"Chỉ là màu nâu thôi."
Nhìn cậu nói chuyện rất thoải mái với bạn bè, tôi thấy rất thích thú.
Tôi cũng muốn có cuộc trò chuyện như vậy với cậu nữa.
Giống như nữ sinh đang cười với cậu vậy.
Tôi muốn được vào nhóm của họ.
Hừmm.......
Nói chuyện với Akechi-san có vẻ như là một rào cản quá cao đối với tôi bây giờ.
Tất nhiên, tôi thấy nói chuyện với những chàng trai và cô gái khác đã khá khó rồi nhưng nói chuyện với Akechi-san có vẻ còn khó hơn.
Vậy thì......, có lẽ tôi nên kết bạn với cô gái đó trước?
Có vẻ như tên cô là Sasaki Emi.
Được rồi, hãy lấy hết can đảm và cố gắng kết bạn với Sasaki-san trước!
<Eng: Mọi người có để ý không? Mọi người có để ý thấy không!?>
<Tluc: Thấy rồi! Thấy rồi nhá!>
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro