Chương 56: Tanikawa Sakuya Gục Ngã
———Bụp.
Cửa sổ ghế trước bị đập vỡ.
Một mảnh kính vỡ xé toạc má tôi.
"Tìm thấy cưng rồi, Tanikawa Sakuya-chan đúng không?"
"Đ, Đồ ngốc!? Đây là xe của Master đấy!? Oi nhỏ kia, có nghe nói gì không!?"
"Nhưng chị đây mới là người hỏi trước mà."
"Guh........!?"
Cô gái thò tay vào trong cửa sổ vỡ và mở khóa xe.
Tại sao tôi phải trải qua trải nghiệm kinh hoàng như vậy khi chỉ đang đợi Master về sau khi gặp con của người họ hàng........?
"Cứu con với......., Master......."
"Chuyện này hơi khó chịu."
"!?"
Bàn tay phải của cô bóp cổ tôi.
Não tôi không thể xử lý được chuyện gì đang xảy ra.
Cô gái này là ai......?
Cô định giết tôi sao?
Tôi vung tay để chống cự nhưng điều đó không ngăn cản được cô gái đó chút nào.
"Chị đây cần cưng im lặng một chút nhé."
"Gah.......!?"
Một cú đấm thẳng vào má tôi.
Giữa đêm khuya, một con quỷ đã đột nhập vào xe tôi.
"U, Uwahhh!?"
"Bình tĩnh nào Sakuya!"
"O,.......Otou-san.......?"
"Con làm rơi cốc hả.........không sao đâu, họ không ở đây......."
Cha tôi cố gắng an ủi tôi bằng một cái ôm.
Điều đó đã giúp tôi bình tĩnh lại một chút và ký ức về thời gian đó bắt đầu mờ dần.
Thấy vậy, cha tôi buông tay và dọn sạch mảnh vỡ lớn của chiếc cốc.
"Nó gợi lại chấn thương khi con nghe thấy thứ gì đó vỡ phải không.......... Con nên nghỉ ngơi một chút."
".........xin lỗi ạ."
Tôi chỉ có thể gọi người đàn ông mà tôi từng gọi là Master là Otou-san.
Thực ra, điều đó nghe có vẻ bình thường hơn.
Nhưng tôi thích gọi ông là Master nên tôi thường gọi cha mình như vậy.
Tuy nhiên, kể từ ngày đó, ngày mà tôi bị cô gái tóc đuôi sam màu hạt dẻ đánh đến bán sống bán chết, ngày mà gã đàn ông tóc nâu hung dữ đó chạm vào tôi, ngày mà tôi khóc lóc cầu cứu Master, những ký ức về ngày đó quá đau thương đến nỗi tôi nhớ lại mỗi khi cố gọi ông là Master.
Vì vậy, tôi đã dừng lại.
Kể từ ngày đó, mối quan hệ giữa tôi và cha mình trở nên ngượng ngùng.
Tôi đã hạnh phúc dù tôi không có bạn bè hay mẹ. Master đã đủ cho tôi.
Nhưng những ngày hạnh phúc của tôi đã bị phá hủy bởi những con quỷ đó.
Nỗi khao khát của tôi đối với Gift.
Khát vọng của tôi là có được một công việc liên quan đến Gift.
Mọi thứ đã tan vỡ khi tôi trở thành nạn nhân của những Gift Holder đó.
Ngay cả khi tôi gặp được Gift Holder tốt, thì lòng căm ghét Gift mà tôi có ngay bây giờ có lẽ sẽ không biến mất.
Cứ như vậy, những ngày tháng ở trường tiểu học của tôi, nơi thói quen của tôi là học và về nhà đã kết thúc.
Tôi không thể kết bạn với một ai trong suốt 6 năm tiểu học nhưng mọi thứ có thể thay đổi theo chiều hướng tốt hơn ở trường sơ trung.
Tôi mặc đồng phục mới và đến trường mới với bao hy vọng.
"T......Tại sao!?"
Ở cổng trường, dù tôi ước mình không làm vậy, tôi đã nhìn thấy sự xuất hiện của nhóm đấy.
Đó là một nhóm gồm 5 người bạn đang trò chuyện vui vẻ.
Và 2 người trong số họ là.
Cô gái có nốt ruồi dưới mắt và bím tóc màu hạt dẻ xoăn.
Và một chàng trai trông có vẻ xấu tính với nụ cười thô tục.
Nhìn thấy cô gái đó, tôi gần như nôn thốc nôn tháo.
Nhìn thấy chàng trai đó, cơ thể tôi nổi da gà và bắt đầu run rẩy.
Tôi ghét điều đó......., tôi không muốn học cùng trường với họ.......
Tại sao, tại sao điều này lại xảy ra.
Ngay cả khi tâm trí tôi trắng bờ đi, tôi vẫn hiểu rằng không có ích gì khi nghĩ về họ.
Tuy nhiên, tôi không thể xóa họ khỏi tâm trí mình.
Khi tôi đông cứng tại chỗ, chàng trai đó hướng ánh mắt về phía tôi.
Tôi hoàn toàn nằm trong tầm nhìn của hắn ta.
Sau đó, hắn lặng lẽ nói gì đó với tôi với nụ cười hình lưỡi liềm.
[[Quá – Tệ – Cho – Cưng – Ha]]
Sau đó, hắn bước vào trường cùng nhóm của mình.
Sau khi họ biến mất bên trong, cuối cùng tôi cũng có thể di chuyển.
.
.
.
.
Cái tên đó chính là con quỷ mà chị gái của cha tôi đã nhận nuôi. Akechi Hideyori.
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro