Chương 80: Juumonji Risa Muốn Chơi Hideyori
<Tluc: Chúc chị em 8/3 hạnh phúc (。•̀ᴗ-)۶ >
"Bên trong nhỏ một cách đáng ngạc nhiên ha. Cũng tối nữa."
"Ừm....."
Có lẽ vì không có người bảo vệ nên Risa có vẻ không ngần ngại bước vào buồng chơi dù bên trong tối và hẹp.
Nếu tôi ở đây với Tsugaru, cô ấy có lẽ sẽ kiểu [Sao tớ phải vào đó với cậu chứ?] và từ chối vào.
"Được rồi, hãy giết vài mạng nào."
"Cậu khá có động lực cho trò này nhỉ....."
Cô giục tôi bắt đầu game như thể mong chờ được chơi đến mức không thể kiềm chế được.
Dù cả hai vẫn chưa nhét đồng xu vào, nhưng bộ điều khiển hình khẩu súng đã nằm trong tay cô nàng.
Tôi lấy ra một đồng xu 100 yên mà tôi vừa đổi.
"Đồng xu đó từ 5 năm trước đúng không?"
"Đó là điều cậu quan tâm sao?"
Sau một lời đáp trả, tôi nhét đồng xu 100 yên vào.
Sau đó, hình ảnh trên màn hình bắt đầu thay đổi.
Một số lời tường thuật xuất hiện cùng với nhạc nền đáng sợ của game.
[[Vào năm 3XXX, thế giới bị chúng thống trị. Chúng là——]] Game sử dụng phông chữ kỳ dị và lời tường thuật trôi quá nhanh khiến tôi không thể đọc hết.
Ờ thì, bối cảnh khá phổ biến.
"Nếu đã là 3XXX thì chúng ta đã chết chắc rồi."
"Đó là điều cậu quan tâm sao?"
Lời tường thuật bối cảnh kết thúc trong khoảng 5 giây và chúng tôi được trình bày với màn hình lựa chọn màn chơi.
Nó có rất nhiều màn chơi như Phòng thí nghiệm, Trường học, tòa nhà bỏ hoang, v.v. nhưng vì không có lời giải thích nào nên tôi không biết về độ khó của chúng.
"Aaa, Risa, hãy chọn màn chơi! Chúng ta chỉ có 30 giây."
"Đó là điều cậu quan tâm sao?"
"Ý là, không phải là đúng sao........?"
Lời đáp trả bực bội của tôi đã được trả lại cho tôi.
Có lẽ cô đã có một màn chơi trong đầu.
"Vậy thì hãy đến bãi hành quyết! Làm thôi Akechi-kun."
"Cuối cùng thì cũng là nơi này nhỉ."
Đó là một nơi khác thường nên khá bắt mắt.
Sau khi Risa chọn [Bãi hành quyết], game bắt đầu.
[[Agrhhh.....]]
"Zombie! Chúng đang tiến về phía này! Tụi mình phải làm gì đây!? Chúng ta phải làm gì đây!?"
"Cậu hoảng loạn quá rồi đấy!? Dùng súng đi."
"Ờ ha."
Cơ chế nhắm mục tiêu sử dụng ống ngắm của súng nên cô chỉ cần chĩa vào màn hình và bắn.
Đây là game có hệ thống khóa mục tiêu đơn giản nên khá vui và hồi hộp.
Tuy nhiên, nó hoàn toàn không phải là trò FPS.
Khi chúng tôi mở một cánh cửa sắt trong game, không khí lạnh thổi vào mặt chúng tôi.
"Woaa!? Tuyệt quá!"
Và Risa phản ứng với từng chiêu trò như vậy.
"Nhân tiện, tại sao súng của Akechi-kun có thể bắn nhiều đạn như vậy trong khi súng của tớ chỉ bắn được một viên một lần?"
"Giữ cò mà bắn!"
"Wow, tuyệt quá! Đây là thứ bắn nhanh ghê á! Nó là Đại bàng sa mạc à? Hay Socom? Hay là Colt Python?"
"Không phải cái nào cả nhá."
Bộ điều khiển có hình dạng một khẩu súng lục nhưng nó bắn như súng máy.
Rõ ràng đây là một khẩu súng được tạo ra.
Dù biết thuật ngữ FPS và tên của những khẩu súng như vậy, Risa khá là không biết gì về loại thứ này.
Chúng tôi liên tục chịu sát thương nhỏ và tiến qua màn chơi cho đến khi chạm trán với một con trùm rết.
Đó không phải là zombie, đó hoàn toàn là một con quái vật. Tôi đáp trả trong khi tiếp tục bắn.
"Được rồi, tớ sẽ bắn vào đầu! Nếu chúng ta có thể phá hủy các bộ phận cơ thể của nó thì chúng ta sẽ có hàng tấn vật liệu và EXP! Chúng ta có thể dùng EXP để học khả năng tấn công quỹ đạo đúng không!?"
"Cậu không pha trộn quá nhiều thể loại với nhau sao!?"
"Aaa, tớ chết rồi......."
Cơ thể nhân vật của Risa bị đè bẹp bởi con rết khổng lồ.
Cơ thể của tôi cũng bị trúng đòn và chết bởi một con zombie ngẫu nhiên nào đó.
"Dù sao thì cũng không thể phá đảo một game như thế này chỉ trong một lần thử. Nó được thiết kế để chúng ta phải tốn nhiều tiền hơn vào nó."
"Tớ hiểu rồi, ma~a, nó rất vui. Hãy chơi một trò khác nào. Dù sao thì tớ cũng phải trải nghiệm FPS rồi."
"C, Cê."
Rời khỏi trò chơi zombie, chúng tôi nhìn quanh khu trò chơi điện tử.
"Wow! Nhìn kìa, nhìn kìa! Đó là búp bê của Thỏ băng bó gãy xương-kun! Dễ thương quá........"
"Ư, Ừm."
Risa dừng lại trước một trò chơi gắp thú.
Búp bê thỏ đó trông giống như một chú thỏ bị thương khá xinh với cánh tay phải bị gãy được băng bó và một miếng che mắt màu đen che mắt trái.
Ngoài việc dễ thương ra, chỉ cần nhìn thôi cũng thấy đau rồi.
"Được rồi! Tớ sẽ thử xem!"
Risa nhét đồng xu 100 yên vào máy nhưng nỗ lực của cô là vô ích vì cô chỉ có thể đẩy con búp bê sang một bên vài cm.
"Đây là một trò chơi không thể nhỉ?"
"Có lẽ cảm giác sẽ như vậy nếu cậu chỉ định chi một trăm yên. Tớ thấy móng vuốt lỏng lẻo như thế nên tớ nghĩ mình có thể làm được. Risa, đổi chỗ nào."
"Akechi-kun......"
Risa bước lùi lại và tôi thế chỗ cô trước máy.
Cuối cùng, đã đến lúc tôi có thể sử dụng kiến thức cuộc sống trước đây của mình làm Cheat.
Rốt cuộc thì tôi đã trở thành một game thủ trò chơi điện tử sau khi nghỉ kendo. Bây giờ, hãy chứng kiến kỹ năng của tôi.
Phải mất 4 lần thử nhưng cuối cùng con búp bê cũng rơi vào hố.
"Được rồi, tớ lấy được rồi!"
"Hmm, tuyệt quá Akechi-kun."
"Cậu có thể nhận nó, Risa. Con thỏ băng bó bị gãy này-kun."
"Là Thỏ băng bó bị gãy xương-kun. Nhưng cảm ơn cậu, Akechi-kun."
Đó là một con búp bê khá lớn nên tôi đã yêu cầu nhân viên bán hàng đưa cho tôi một chiếc túi.
"Ehehe, quà của Akechi-kun."
Máy trò chơi điện tử cho tôi thấy rất nhiều nụ cười trẻ con của Risa.
Tôi luôn có hình ảnh cô như một cô em gái luôn la mắng anh trai mình.
"Nhân tiện, Nii-san đâu rồi?"
"Cậu vừa mới nhận ra cậu ấy đã biến mất à!?"
"Tớ đã quá đắm chìm vào Akechi-kun đến nỗi không để ý......."
Khuôn mặt của Risa đỏ bừng khi cô ngại ngùng trả lời.
Khuôn mặt của họ trông giống nhau nhưng không giống như tên anh trai, cô nữ tính và dễ thương hơn.
".......Tớ hiểu một chút tại sao Emi-san và Sakuya-san lại thích cậu. Cậu đáng tin cậy lắm đấy."
"Vậy là Con thỏ băng bó bị gãy này-kun lại nổi tiếng đến thế sao. Một chú thỏ sẽ bảo vệ cậu ngay cả khi xương bị gãy nghe có vẻ đáng tin cậy đấy."
"Nó là Thỏ băng bó bị gãy xương-kun. Giờ thì tớ nghĩ mình cũng có thể hiểu được sự thất vọng của họ rồi."
"?"
Risa quay mặt đi.
Không hiểu sao, tôi thấy cử chỉ của cô khá dễ thương.
Đó là một cảnh mà tôi muốn chụp lại trong một bức ảnh hoặc sự kiện CG.
"À, tìm thấy rồi. Thì ra cả hai ở đây hả."
"Nii-san! Anh đi đâu thế?"
"Xin lỗi, xin lỗi, anh quá tập trung vào trò chơi phi tiêu ấy mà. Em có lấy Con thỏ băng bó bị gãy này-kun của Hideyori không?"
"Là Thỏ băng bó bị gãy xương-kun. Em sẽ không đưa nó cho Nii-san đâu nhé."
"Anh đoán là mình sẽ nhờ Hideyori lấy cho mình một con."
"Không được."
Thật chói mắt khi thấy hai người này hòa hợp với nhau.
Dù họ là anh em ruột, nhưng họ cũng là nhân vật chính và nữ chính.
Dù đã quen với cảnh tượng này rồi, nhưng tôi vẫn thấy cảnh này rất đẹp.
Không biết có ai có thể loại Hideyori ra khỏi cảnh này và biến nó thành ảnh chụp hoặc CG không.
À, nếu tôi tự chụp ảnh thì tôi không phải lo lắng về điều đó nữa nhỉ.
"Cảm ơn, bạn thân của tớ."
"Haa? Tớ chẳng làm gì đáng cảm ơn cả."
"Đừng nói vậy, Akechi-kun. Cảm ơn nhé!"
"C, Cê......."
Risa dễ thương quá.
Trong game, chuyện anh trai-em gái khiến tôi không thích nên tôi không thấy Risa hấp dẫn lắm nhưng nhìn kỹ cô bây giờ khiến tôi nhận ra cô dễ thương đến thế nào.
"Akechi-kun......., hai ta có nhiều sở thích chung quá ha? Như StarChild và chơi game........ Tớ muốn chơi với cậu nhiều hơn nữa, Akechi-kun."
"Hở?"
"Tớ không thể ư......?"
Khuôn mặt Risa ửng hồng và cô nhìn tôi bằng đôi mắt ngước lên.
C, cái sinh vật dễ thương này là gì vậy?
"Vâng! Chúng ta cùng chơi nhé!"
"Cảm ơn Akechi-kun!"
Tôi trả lời khi biết rằng cô muốn dùng tôi làm cái cớ để tạo thêm cơ hội tán tỉnh anh trai mình.
Tôi có thể chiều cô bất cứ lúc nào!
"Cậu được phép đi chơi với Risa mà không cần tớ đâu."
"Hở?"
"Gì cơ! Nii-san!?"
Điều đó sẽ phản tác dụng phải không?
Risa kéo Takeru đi và bắt đầu thuyết giáo cậu ấy.
[[Xấu hổ lắm nên dừng lại đi! Em không thể nói chuyện với Akechi-kun nếu chỉ có cả hai được! Giúp em đi, Nii-san!]]
[[Ý là, em đã nói chuyện với cậu ấy rất nhiều trước đó phải không?]]
[[Anh đã nói dối về trò chơi phi tiêu nhỉ?]]
Tôi không biết họ đang thì thầm với nhau điều gì nhưng tôi chắc rằng cô muốn Takeru ở gần khi chúng tôi đi chơi.
Mục tiêu của Risa là dành nhiều thời gian hơn cho Takeru sau cùng. Thay vào đó, tôi sẽ là kỳ đà cản mũi nhỉ.
Có lẽ cô muốn loại trừ tôi nếu có thể để được ở riêng với anh trai. Tôi cảm thấy tệ khi mình là vật cản trở tình yêu của cô nàng...
Nói về cảm giác tệ, tôi cũng thấy có lỗi với nhóm học của Eien-chan vì chúng tôi vừa để họ ở đó và đến đây để tận hưởng...
"Ma~a, đã đến lúc chúng ta phải quay về rồi."
Sau khi Risa và Takeru thì thầm với nhau xong, Takeru nói vậy, và chúng tôi quyết định sẽ về nhà trong ngày.
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro