Chương 14: Lục gia gặp nguy hiểm (4)


Lục Quỷ Cữu nhận lấy dao găm sắc bén.

Giống như đang hoàn thành một nghi thức nào đó, thần sắc Lục Quỷ Cữu trang trọng, trầm mặc cầm dao găm, đi về phía đạo nhân đang run lẩy bẩy cách đó không xa.

Trương Kinh Mặc thích sự chấp thuận của Lục Quỷ Cữu, thích Lục Quỷ Cữu nói: "Sư phụ, có con ở đây, không ai có thể gây tổn thương cho người." Ở trên người đứa bé này, hắn thấy được hình bóng của Lục Quỷ Cữu trong tương lai.

Trương Kinh Mặc nhìn Lục Quỷ Cữu từng bước đi tới.

Lục Quỷ Cữu rất nhanh đi đến trước mặt đạo nhân đang cầu xin kia, đạo nhân thấy Lục Quỷ Cữu chỉ là một hài tử nhỏ tuổi, thì bi thương kêu lên: "Tiểu thiếu gia tha mạng, tiểu nhân có mắt không tròng không nhìn được Thái sơn..."

Lục Quỷ Cữu nói: "Thật ra ta không muốn giết ngươi." Giọng nói trẻ con của Lục Quỷ Cữu non nớt, mang theo tia vô tội cùng nghi hoặc.

Đạo nhân kia cho rằng gã xin tha mạng có hữu dụng, tiếng kêu càng thêm bi thương, muốn câu hết lòng đồng tình của hài tử này.

Nhưng ngay lúc gã dập đầu trước Lục Quỷ Cữu, cổ gã chợt cảm nhận thấy hơi lạnh, sau một khắc, gã thấy được thân thể của mình...

Lục Quỷ Cữu bị máu tươi phun tung toé lên người, dường như y không ngờ thân thể người lại có nhiều máu tươi như vậy, nhất thời sững sờ tại chỗ.

Mà trong bàn tay nhỏ mụ mẫm của Lục Quỷ Cữu lại đang cầm một cái đầu còn trừng mắt.

Lục Quỷ Cữu cúi đầu nhìn thân thể co giật không ngừng phun máu, dần dần mất đi sức sống thân thể, lại nhìn cái đầu trong tay mình, nghiêng đầu qua chỗ khác, gương mặt dính đầy máu tươi bỗng nở một nụ cười với Trương Kinh Mặc.

Thứ thiên phú này, có đôi khi rất đáng sợ.

Trương Kinh Mặc không biết đời thứ nhất Lục Quỷ Cữu lần đầu giết người là khi nào, cũng không biết phản ứng lúc đó của y là gì. Nhưng lúc này đây, cảnh tượng trước mắt lại khiến Trương Kinh Mặc cảm nhận được một loại hàn khí toát ra từ trong xương.

Lần đầu tiên Trương Kinh Mặc giết người, ói ra nửa ngày, mấy tháng không dám động đến thịt, còn bị sư huynh đệ cười nhạo.

Khi đó Trương Kinh Mặc đã mười mấy tuổi, số tuổi còn lớn gấp đôi so với Lục Quỷ Cữu.

Nhưng thì lần đầu học thì đã sao, có một số thứ, đã quyết định sẵn từ ngay trong bụng mẹ.

"Sư phụ." Thanh âm ngọt ngào kéo sự chú ý của Trương Kinh Mặc trở về, hắn cúi đầu, liếc nhìn Lục Quỷ Cữu, gọi một tiếng: "Quỷ Cữu."

Lục Quỷ Cữu đứng trước mặt Trương Kinh Mặc, giơ cái đầu chết không nhắm mắt trong tay lên, và nói: "Thứ người muốn, con mang về cho người."

Trương Kinh Mặc ừ một tiếng, cũng không đưa tay đón, chỉ tùy tiện phất tay, đem đầu lâu kia biến thành than tro.

Lục Quỷ Cữu nhìn than tro trong tay, vẻ mặt chán ghét vỗ tay một cái, nói: "Sư phụ, thật bẩn."

Trương Kinh Mặc lại ừ một tiếng, vẫn không nói chuyện mà đưa Lục Quỷ Cữu trở về Lục gia, nhưng lần này hắn không còn ôm Lục Quỷ Cữu.

Sau khi trở về Lục gia, Lục Quỷ Cữu cũng không nói muốn đến thăm phụ thân mà muốn đi tắm trước.

Trương Kinh Mặc thấy Lục Quỷ Cữu một thân chật vật, thì làm một phép biến ra một thùng nước nóng ở trong phòng, nói với Lục Quỷ Cữu: "Đi đi, tắm cho sạch." Hắn nói xong, thì quay người ra cửa.

Lục Quỷ Cữu nhìn bóng lưng Trương Kinh Mặc, khẽ cắn môi, có lúc y không hiểu sư phụ tột cùng là muốn gì, không nghe lời thì sư phụ không vui, nghe lời thì sư phụ cũng không hài lòng.

Lục Quỷ Cữu nhìn bàn tay mình nhiễm đỏ máu tươi, mùi máu tanh tưởi khiến người ta buồn nôn, cúi đầu cởi y phục mình rồi bò vào trong thùng nước tắm.

Trương Kinh Mặc đứng ngoài cửa, không nhìn Lục Quỷ Cữu rửa ráy, lý ra hắn phải cao hứng vì Lục Quỷ Cữu ưu tú hơn so với tưởng tượng của mình. Cũng khó trách đời kia của ý lại đi đến độ cao như vậy.

Trương Kinh Mặc đang suy nghĩ chuyện của mình, đột nhiên trong phòng loáng thoáng truyền đến âm thanh khóc nức nở, hắn sửng sốt, nghe kĩ một phen thì phát hiện Lục Quỷ Cữu đang khóc trong phòng mình.

Mà Lục Quỷ Cữu không muốn Trương Kinh Mặc nghe thấy, nên không ngừng đập nước tạo ra tiếng động đang tắm, y càng khóc càng khổ sở, đến cuối cùng là nấc lên.

Trương Kinh Mặc chần chờ một lát sau, vẫn nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Quỷ Cữu?"

Trong phòng không còn tiếng động, cách một hồi lâu, Lục Quỷ Cữu giả vờ bình tĩnh mới truyền tới, nói: "Sư phụ có chuyện gì sao? Con chưa tắm xong."

Trương Kinh Mặc thở dài, thầm nghĩ mình làm quá rồi, dù Lục Quỷ Cữu yêu nghiệt thế nào cũng chỉ là hài tử sáu tuổi, giết người lại còn nhận sự lạnh nhạt của trưởng bối, dù kiên cường cũng không thể chịu nổi.

Hắn không nói gì, mà là trực tiếp đẩy cửa vào, nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của Lục Quỷ Cữu.

Lục Quỷ Cữu vừa thấy Trương Kinh Mặc đẩy cửa vào, thì không kiên trì nổi, càng ủy khuất khóc lớn, dáng vẻ thở không ra hơi như đang chịu chuyện rất rất oan ức.

Lục Quỷ Cữu nấc lên, lắp bắp nói: "Sư... sư phụ... đừng ghét bỏ con... con sai rồi... đừng ghét con..."

Trương Kinh Mặc lấy một bộ xiêm y sạch sẽ, bế Lục Quỷ Cữu từ trong thùng nước đã lạnh lên, nhỏ giọng an ủi: "Là sư phụ sai, Quỷ Cữu không khóc..."

Lục Quỷ Cữu được an ủi càng khóc lớn, y leo lên bả vai Trương Kinh Mặc, nước mắt rơi xuống không ngừng, thấm ướt cả y phục Trương Kinh Mặc.

Lục Quỷ Cữu nói: "Con rất sợ, rất sợ... Sư phụ, con rất sợ..."

Trương Kinh Mặc vuốt ve sau lưng Lục Quỷ Cữu, nói: "Đừng sợ đừng sợ, sư phụ ở đây."

Lục Quỷ Cữu hỏi: "Sư phụ có ghét con không?"

Trương Kinh Mặc thở dài: "Sư phụ không ghét con, sư phụ chỉ đang nghĩ tương lai nên dạy con cái gì." Nếu là quá mức nhân từ thì sẽ thành đá kê đường trong tu chân giới, nếu thích giết chóc thành tính thì lại nuôi thành một quái vật mà chính hắn cũng không thể khống chế nổi.

Trương Kinh Mặc xưa nay không tự thân dạy hài tử, cho nên thấy Lục Quỷ Cữu biểu hiện quá khác thường, cũng khó tránh khỏi lâm vào mê mang.

Lục Quỷ Cữu khóc lóc rồi thiếp đi trên người Trương Kinh Mặc.

Trương Kinh Mặc lại lâm vào phiền não, hắn suy nghĩ cả đêm cũng không nghĩ ra nguyên cớ, cuối cùng đành phải tùy theo ý trời mà phát triển.

Ngày hôm sau, Lục Quỷ Cữu vừa tỉnh thì trợn tròn mắt, ngồi bên cạnh y chính là Trương Kinh Mặc.

Lục Quỷ Cữu khàn khàn gọi một tiếng sư phụ.

Trương Kinh Mặc thở dài nói: "Tỉnh chưa? Tỉnh rồi thì lên đi, phụ thân và ca ca con đều chờ con bên ngoài."

Lục Quỷ Cữu ngoan ngoãn gật đầu, mắt hơi sưng hiển nhiên là di chứng của việc khóc hôm qua.

Mặc y phục tử tế, Lục Quỷ Cữu vui vẻ cùng Trương Kinh Mặc ra khỏi phòng, hai người vừa vào đại sảnh thì đã thấy Lục phụ khôi phục sức khỏe và Lục Thành Vang thần thái sáng lạn.

Lục phụ nhìn thấy Trương Kinh Mặc, cung kính cúi chào một tiếng tiên sư.

Lục Quỷ Cữu hưng phấn chạy đến bên phụ thân, la hét muốn phụ thân ôm một cái.

Lục phụ ôm lấy Lục Quỷ Cữu, nói: "Tiểu tử, con lại nặng rồi, hai năm nữa thành đại hài tử, vi phụ ôm không nổi rồi."

Lục Quỷ Cữu làm nũng nói: "Con muốn phụ thân ôm!"

Lục Quỷ Cữu ở trong nhà là nhỏ nhất, từ trước đến nay đều được sủng, chuyện làm nũng cũng là chuyện thường —— mà khiến người kỳ quái là, Lục Quỷ Cữu ở trước mặt Trương Kinh Mặc lại chưa bao giờ làm càn như vậy, dù rằng y coi Trương Kinh Mặc là người quan trọng nhất trong đời mình.

Trương Kinh Mặc thấy cảnh tượng gia đình hoà thuận này, chỉ an tĩnh nhìn, thỉnh thoảng đáp hai câu nhưng không muốn tham dự vào.

Đến khi Lục Quỷ Cữu đến ăn bữa cơm mà Lục phụ chuẩn bị, hắn cũng không ngăn cản.

Lục Quỷ Cữu đã rất lâu chưa ăn đồ ăn thế tục, cũng biết ăn nhiều không tốt, tuy Trương Kinh Mặc không mở miệng nói nhưng vẫn biết chừng mực.

Lục phụ cùng Lục Quỷ Cữu nói rất nhiều chuyện lý thú, ánh mắt nhìn đứa nhỏ nhà mình càng ôn nhu.

Nếu không phải ông biết Lục gia bọn họ không thể mang đến tương lai rộng mở cho Lục Quỷ Cữu, thì ông cũng không nỡ mang đứa nhỏ đi xa như vậy.

Nhưng một khi đã quyết định thì phải tàn nhẫn quyết tâm, cắn răng, vượt mọi chông gai tiếp tục đi.

Một điểm này của Lục gia bọn họ, lại rất giống nhau.

Lục Quỷ Cữu ở trong Lục phủ một ngày, cùng phụ thân và ca ca ôn chuyện đến chạng vạng thì Trương Kinh Mặc im lặng ở bên bỗng nhẹ nhàng nói một câu: "Quỷ Cữu, cần phải đi."

Trong đại sảnh đột nhiên yên tĩnh lại.

Lục Thành Vanh thấy vẻ u buồn trong mắt đệ đệ, hắn rất muốn Lục Quỷ Cữu ở lại nhưng trải qua chuyện này, hắn biết điều này là không thể.

Bởi vì mặc kệ là ai, là hắn hay là phụ thân, đều không thể bảo vệ được đứa nhỏ trước mặt này.

Trương Kinh Mặc nhìn thấy tình cảnh trở nên trầm mặc, để một tấm phù trên mặt bàn, nói: "Có điều gì thì đốt tấm phù này, ta sẽ biết đến."

Ánh mắt Lục phụ sáng lên.

Trương Kinh Mặc nói: "Nhưng ta chỉ tới một lần, nên các ngươi muốn gặp Trương Kinh Mặc mà đốt nó thì đến khi nguy nan sẽ không còn, đây là lựa chọn của các ngươi."

Ánh mắt Lục phụ nhìn phù chú hơi dao động.

Trương Kinh Mặc nói: "Ta tính qua vận mệnh Lục phủ các ngươi, qua kiếp nạn này thì trong vòng ba năm sẽ thăng chức rất nhanh, trong vòng trăm năm tộc vận không suy."

Lục phụ nói: "Trăm năm sau thì sao?"

Trương Kinh Mặc nghe vậy thì nở nụ cười, nói: "Trăm năm sau ngươi là một nắm đất vàng, trong tộc ra sao có liên quan gì tới ngươi?"

Lục phụ dường như hiểu được điều gì, nói: "Quỷ Cữu, nhớ phải nghe lời sư phụ con."

Lục Quỷ Cữu gật đầu.

Lục phụ cùng Lục Thành Vanh dặn dò Lục Quỷ Cữu một phen rồi hướng Trương Kinh Mặc ra hiệu có thể ly khai.

Trương Kinh Mặc liếc nhìn còn đứa nhỏ chưa tới eo mình, vẫn cúi người ôm vào trong ngực, lập tức phất ống tay áo, biến mất ở trong Lục phủ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro