Chương 15: Ra ngoài tìm thuốc.

Xử lý xong chuyện Lục phủ, Trương Kinh Mặc cùng Lục Quỷ Cữu trở về Lăng Hư phái.

Trải qua việc này, Lục Quỷ Cữu trở nên thành thục rất nhiều, sau khi trở về Lăng Hư Phái thì bắt đầu ngày đêm khổ luyện, như muốn đem lãng phí thời gian bù đắp lại.

Còn Trương Kinh Mặc tiếp tục chuẩn bị thứ hắn cần. Hiện tại thời cơ vẫn còn chưa chín muồi, chờ đến khi thời cơ đến, hắn dự tính đưa Lục Quỷ Cữu ra khỏi Lăng Hư phái, sau đó đi U động tìm cuốn (Huyết Ngục Thiên Thư) thuộc về Lục Quỷ Cữu.

Ngay lúc Trương Kinh Mặc đang chờ đợi thì sư huynh hắn xuất quan.

Sư phụ Trương Kinh Mặc là tu sĩ nguyên anh, hiện tại đã tọa hóa trăm năm, sư huynh đệ đồng môn của hắn cũng không nhiều, chỉ có một đại sư huynh và một tiểu sư muội.

Sư huynh tên gọi là Bách Lăng Tiêu, sư muội tên gọi là Nhạc Phù Cừ.

Sau khi sư phụ tọa hóa, sư muội Nhạc Phù Cừ trốn vào đại trận Ma giới, từ nay không rõ tung tích.

Vì vậy người thân duy nhất của Trương Kinh Mặc tại tu chân giới chỉ có một mình đại sư huynh mặt lạnh lãnh tình kia.

Đại sư huynh Trương Kinh Mặc ở trong 120 thế, cũng có rất nhiều kết cục bất đồng, có khi tu thành đại năng cư sĩ, phi thăng thế gian, có khi vì chống đỡ Ma tộc mà bỏ mình, nhưng cũng có khi lưu lạc và ma đạo trở thành tà tu...

Cũng chính vì như vậy, theo kinh nghiệm Trương Kinh Mặc cũng không biết đời này của đại sư huynh sẽ như thế nào.

Bách Lăng Tiêu so với Trương Kinh Mặc lớn hơn mấy trăm tuổi, hiện tại đã là nguyên anh sơ kỳ, hắn bế quan muốn đột phá, hiện giờ đột nhiên xuất quan, nghĩ cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.

Sau khi Bách Lăng Tiêu xuất quan thì đi tìm Trương Kinh Mặc, hắn cũng không khách khí mà đi thẳng vào chủ đề: "Ta muốn Hỏa Dung đan." – Hỏa Dung đan là một đan dược giúp tu sĩ nguyên anh đột phá.

Đây không phải lần đầu tiên Trương Kinh Mặc nghe thấy yêu cầu này của Bách Lăng Tiêu, gần như mỗi một thế, hắn đều phải nghe qua một lần. Có lúc Trương Kinh Mặc đáp ứng, có lúc lại không.

Trương Kinh Mặc nói: "Sư huynh, sư đệ có chuyện muốn nhờ."

Đã có chuyện muốn nhờ, như vậy cũng coi như đã đáp ứng yêu cầu Hỏa Dung đan của Bách Lăng Tiêu.

Bách Lăng Tiêu: "Nói."

"Gần đây ta thu cái đồ đệ, tên Lục Quỷ Cữu."

Bách Lăng Tiêu vừa nghe thấy cái tên này thì mắt tối sầm, hắn nói "Quỷ Cữu?" – Cái tên lại giống như tên Trương Kinh Mặc, Kinh Mặc là tên một vị thuốc.

"Đúng thế."

"Ngươi muốn ta dạy hắn kiếm thuật?"

Trương Kinh Mặc gật gật đầu, toàn bộ đại lục, ngự kiếm thuật vượt qua sư huynh hắn tuyệt không quá ba người.

Bách Lăng Tiêu trầm ngâm một lát rồi nói tiếp: "Có thể, nhưng trong vòng mười năm, ngươi phải đưa Hỏa Dung đan cho ta."

Trương Kinh Mặc gật đầu: "Có thể."

Bách Lăng Tiêu khẽ gật đầu, sau khi đạt chung nhận thức với Trương Kinh Mặc thìtrực tiếp rời đi.

Trương Kinh Mặc nhìn bóng lưng sư huynh, lại rơi vào trầm tư.

Hỏa Dung đan, nếu là Trương Kinh Mặc đời thứ nhất, không nói mười năm, sợ là trăm năm cũng không thể luyện chế thành. Dược liệu đan dược này cần rất nhiều, yêu cầu luyện đan sư cực cao, một tấc độ lửa, một phần dược liệu, sai một ly đi một dặm. Trương Kinh Mặc cũng thất bại vô số lần mới nắm được bí quyết.

Quen tay hay việc, câu nói này, vẫn có đạo lý.

Thời gian mười năm đối với phàm nhân mà nói là vô cùng đằng đẵng, nhưng đối với kẻ tu chân như Trương Kinh Mặc thì lại là trong nháy mắt.

Hắn dự định đưa Lục Quỷ Cữu đến chỗ Bách Lăng Tiêu luyện tập kiếm thuật, còn mình đi ra ngoài tìm kiếm dược liệu luyện chế Hỏa Dung đan.

Nếu không phải Bách Lăng Tiêu vội vàng đột phá, chắc chắn cũng không dễ dàng đồng ý với Trương Kinh Mặc thu nhận Lục Quỷ Cữu, vị sư huynh này của hắn vô cùng nghiêm khắc trên đường tu đạo.

Bên trong Hỏa Dung đan, thứ quan trọng nhất chính là mồi lửa Chu Diễm, loại lửa này chỉ có thể sinh trưởng ở nơi cực hàn. Tìm được nó vốn không phải chuyện dễ dàng, càng không nói tới chuyện lấy.

Bách Lăng Tiêu không biết tại sao lại vô cùng tin tưởng Trương Kinh Mặc, hắn chỉ thấy sư đệ này của hắn có thể luyện ra loại đan dược khiến cả tu chân giới đều đổ xô vào.

Mà sự tin tưởng của Bách Lăng Tiêu lại hoàn toàn đúng —— ít nhất trước mắt là đúng, bởi vì Trương Kinh Mặc dám đáp ứng nghĩa là hắn biết nơi nào có thể chiếm được mồi lửa Chu Diễm. Trong hơn 120 thế, sống không phải để uổng phí.

Vấn đề quan trọng nhất hiện nay là Trương Kinh Mặc không biết nên mở miệng ra sao với Lục Quỷ Cữu, nói rằng hắn chuẩn bị đi xa nên muốn gửi y đến nơi Bách Lăng Tiêu.

Từ khi Lục Quỷ Cữu về Lục gia thì vô cùng ngoan ngoãn, Trương Kinh Mặc nói gì cũng nghe giống như rất sự Trương Kinh Mặc đối xử lạnh lùng với y như tối hôm đó.

Trương Kinh Mặc không ngờ mối quan hệ giữa hắn và Lục Quỷ Cữu lại xuất hiện ngăn cách.

Nhưng do dự thế nào cũng phải nói ra, sau hai tháng, Trương Kinh Mặc chuẩn bị đủ thứ mình cần rồi gọi Lục Quỷ Cữu đến trước mặt mình.

Trương Kinh Mặc nói: "Quỷ Cữu, tiến độ tu hành gần đây thế nào rồi?"

Lục Quỷ Cữu ngoan ngoãn báo cáo sắp đột phá Luyện Khí kỳ tầng hai, đang tiến vào tầng ba.

Trương Kinh Mặc đã sớm quen với tốc độ nghịch thiên của Lục Quỷ Cữu: "Việc tu hành, quan trọng nhất là vững vàng, không thể tùy theo tốc độ mà làm bậy."

Lục Quỷ Cữu cúi đầu đáp ứng.

Trương Kinh Mặc trầm mặc một hồi, vẫn nói chuyện ra khỏi miệng: "Quỷ Cữu, sư phụ chuẩn bị đi ra ngoài một chuyến."

Lục Quỷ Cữu sững sờ, lập tức nói: "Sư phụ, đồ nhi ở nhà chờ sư phụ trở về."

"Không, sư bá con mới xuất quan, trong khoảng thời gian sư phụ rời đi, con sẽ tới chỗ hắn tu hành."

Trên mặt Lục Quỷ Cữu xuất hiện một tia mờ mịt nhưng trong sự mờ mịt đó lại có vẻ rưng rưng muốn khóc: "Sư phụ, người không cần con sao?"

Từ khi tiến vào Lăng Hư Phái, bái Trương Kinh Mặc làm sư phụ thì gần như lúc nào Lục Quỷ Cữu cũng bị vây quanh trong sợ hãi, y luôn lo sợ Trương Kinh Mặc sẽ bỏ rơi mình.

Trương Kinh Mặc nói: "Sao sư phụ lại không muốn con chứ." Hắn muốn giải thích cái gì đó nhưng ngôn ngữ nào cũng không hợp, trầm mặc một lúc mới nói: "Sư phụ đi tìm linh dược, sau khi trở về sẽ đón con về phủ."

Lục Quỷ Cữu cắn răng không nói, nhìn vẻ mặt hiển nhiên là không muốn nhưng lại không dám nói ra.

Trương Kinh Mặc thở dài: "Ngự kiếm thuật trên đại lục này không ai có thể địch nổi sư bá con, sư phụ vất vả lắm mới cầu hắn đến dạy, sao con lại không vui chứ?"

Lục Quỷ Cữu nói: "Vì sao sư phụ không tự mình dạy con?"

Trương Kinh Mặc: "..." Bởi vì sư phụ ngươi luyện hơn ba mươi đời, mới miễn cưỡng đánh hòa một ván với sư bá ngươi, hơn bốn mươi thế mới dùng tu vi pháp khí mới gian nan thắng thảm —— lời này Trương Kinh Mặc đương nhiên không nói ra được, ở trước mặt đồ đệ mình, hắn không thể nói là do mình học nghệ không tinh.

Lục Quỷ Cữu thấy Trương Kinh Mặc trầm mặc, tâm tình càng u ám.

"Quỷ Cữu, chờ sư phụ trở về sẽ tặng quà cho con."

Lục Quỷ Cữu rầu rĩ đáp: "Con không muốn quà, con muốn sư phụ."

Trương Kinh Mặc nghe thấy lời nói tùy hứng này của Lục Quỷ Cữu thì nhíu mày: "Trước đây con luôn miệng nói muốn bảo vệ sư phụ, đến bây giờ lại lộ vẻ nữ nhi làm vẻ ta đây, như vậy đáng để sư phụ tin con sao?"

Lục Quỷ Cữu vô cùng ủy khuất, nhìn vào ánh mắt Trương Kinh Mặc như tại đang nhìn một hán tử vô tình phụ lòng.

Trương Kinh Mặc bị Lục Quỷ Cữu ánh mắt nhìn đến khó chịu, hắn nhức đầu phất tay: "Xuống trước đi."

Lục Quỷ Cữu đứng không nhúc nhích, ngay tại lúc Trương Kinh Mặc cho rằng y còn muốn phản bác gì đó thì Lục Quỷ Cữu nhỏ giọng nói một câu: "Vâng."

Trương Kinh Mặc giãn lông mày.

Lục Quỷ Cữu nói: "Nếu sư phụ muốn vậy, đồ nhi sẽ đi làm."

Trương Kinh Mặc trầm mặc nhìn Lục Quỷ Cữu, thấy y đứng lên sau đó quay người rời đi, đây là lần đầu tiên Lục Quỷ Cữu rời đi mà không hành lễ với Trương Kinh Mặc, xem ra y rất khổ sở.

Mà lúc này Trương Kinh Mặc, cũng có phần hối hận, hối hận không phải đem Lục Quỷ Cữu giao cho Bách Lăng Tiêu, mà là hối hận mình quá tùy ý Lục Quỷ Cữu nên mất đi uy nghiêm của sư phụ.

Nếu là đời thứ nhất, Lục Quỷ Cữu tuyệt đối không dám bày ra vẻ mặt ấy với hắn.

Trương Kinh Mặc nhức đầu xoa mi tâm, cũng không biết đây là tốt hay xấu. Nhưng nếu đã quyết định, Lục Quỷ Cữu đã đáp lại, vậy thì hắn không thể sửa lại.

Bởi vì Lục Quỷ Cữu kháng cự, Trương Kinh Mặc bèn nhấc rượu đi tìm sư huynh.

Bách Lăng Tiêu không ngờ Trương Kinh Mặc sẽ tới cửa, hắn tỏ vẻ ngạc nhiên: "Tới làm gì." Vẻ ngoài hắn lạnh như kiếm, tác phong nói chuyện làm việc đều thẳng thắn.

Trương Kinh Mặc than thở: "Còn không phải là vì đồ nhi không hiểu chuyện nhà ta sao."

"Làm sao?"

Trương Kinh Mặc nói: "Hắn sợ ta ném qua cho ngươi rồi không nhận về nữa."

Bách Lăng Tiêu nghe vậy thì nở nụ cười: "Bách Lăng Tiêu ta không đến nỗi đoạt con cháu nhà người khác."

Trương Kinh Mặc không nói gì, sau khi uống một hớp rượu thì mới sâu xa nói: "Ngươi thử đoán tu vi bây giờ của hắn đi?"

Bách Lăng Tiêu thuận miệng đoán: "Ta đoán mới vừa nhập đạo." Hắn cho rằng đây là đã cho mặt mũi Trương Kinh Mặc mặt mũi, dù sao hài đồng nhập đạo sáu tuổi ở Lăng Hư phái đã là vô cùng hiếm thấy, dù hắn là thiên tài kiếm thuật cũng sáu tuổi mới tìm được bí quyết.

Trương Kinh Mặc lắc đầu.

Bách Lăng Tiêu nghi nói: "Lẽ nào đã Luyện Khí kỳ tầng một?" Hắn tự giác tìm tòi nguyên nhân Trương Kinh Mặc tới tìm hắn uống rượu, cười trêu: "Ta thấy không phải là đồ đệ luyến tiếc ngươi mà là ngươi luyến tiếc ngươi đồ đệ, sáu tuổi Luyện Khí kỳ một tầng, tuy rằng hiếm thấy nhưng Bách Lăng Tiêu ta ..."

Câu tiếp theo còn chưa nói xong thì Trương Kinh Mặc đã giơ ba ngón tay về phía hắn.

Bách Lăng Tiêu nhìn Trương Kinh Mặc như nhìn quái vật: "Đùa vậy thì có phần khoa trương rồi."

Trương Kinh Mặc nói: "Còn hi vọng sư huynh hết lòng tuân thủ cam kết đường đoạt tên đồ nhi của ta..."

Bách Lăng Tiêu thấy vẻ mặt nghiêm túc của Trương Kinh Mặc, lúc này mới xác định sư đệ này quả thật không nói đùa, hắn uống cạn ly rượu trước mặt, nói: "Thanh Viễn —— nếu đây là sự thật, sư huynh thật đúng là không bảo đảm được a."

Sáu tuổi Luyện Khí kỳ tầng ba, cái từ 'yêu nghiệt' cũng hình dung không nổi Lục Quỷ Cữu.

Trương Kinh Mặc nở nụ cười, đây là lần đầu sau khi sư huynh xuất quan thân mật gọi tên của hắn, càng không phải vì hắn mà là vì cái đứa đồ đệ vừa mới quăng sắc mặt của hắn...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro