Chương 17: Trừng trị ác đạo.
Đạo nhân này họ Vương, ở trong Lăng Hư Phái cũng coi như có chút địa vị, nếu không thì đã không đến phiên gã tới lấy đan dược Trương Kinh Mặc.
Cũng không biết có phải do ngày thường Trương Kinh Mặc biểu hiện quá mức hiền lành, mà dẫn đến việc người ta ấn tượng là một người dễ bắt nạt.
Tu vi Vương đạo nhân và Trương Kinh Mặc không cách biệt lắm, nhưng gã tự cao ngoại trừ rèn luyện mấy trăm năm, thầm nghĩ sao có thể so với một kẻ mỗi ngày bế quan luyện đan như Trương Kinh Mặc, cho nên động thủ cũng không cảm thấy mình sẽ rơi vào thế hạ phong.
Trương Kinh Mặc mặt trầm như nước, tiện tay ném nữ đồng về phía Vương đạo nhân, còn mình thì mang Lục Quỷ Cữu tránh một đòn pháp khí kia.
Đạo nhân thấy đồ đệ mình bay tới, sợ ngộ thương nàng, vì vậy không thể làm gì khác hơn là thu lại mấy phần lực đạo, nghĩ trước đỡ lấy đệ tử rồi tính toán tới Trương Kinh Mặc sau.
Vương đạo nhân vừa tiếp xúc tới đồ đệ mình thì thay đổi sắc mặt, gã phẫn nộ gào lên: "Sao ngươi dám làm vậy với một đứa nhỏ!"
Sau khi gã tiếp đồ đệ thì biết ngay Trương Kinh Mặc làm cái gì, Trương Kinh Mặc trực tiếp đâm rách đan điền đồ nhi mới bảy tuổi của gã! Không còn đan điền nghĩa là vô vọng với con đường tu đạo, cả đời này e là phải làm một kẻ phàm.
Đồ đệ Vương đạo nhân cũng là thiên tài có tiếng trong Lăng Hư Phái, huống hồ nàng là nữ tu hiếm thấy, nếu bồi dưỡng lên thì nhất định sẽ giúp đỡ lớn trên đường tu hành của Vương đạo nhân!
Vương đạo nhân tức giận, hận không thể trực tiếp đâm chết Trương Kinh Mặc.
So với sự phẫn nộ của Vương đạo nhân, Trương Kinh Mặc lại vô cùng bình tĩnh, hắn đứng cách Vương đạo nhân không xa, ánh mắt lành lạnh nhìn đối thủ.
Vương đạo nhân đặt đồ đệ mình xuống, cầm lấy pháp khí, nhìn dáng vẻ của gã là biết muốn cùng Trương Kinh Mặc liều mạng.
Trương Kinh Mặc thấy thế xì cười một tiếng, từ trong tay áo móc ra một chiếc chuông đồng to bằng ngón tay cái, sau khi rót linh khí vào trong thì bắt đầu nhẹ nhàng lay động.
Mấy động tác này phát sinh trong nháy mắt, tu vi Lục Quỷ Cữu còn quá thấp, được Trương Kinh Mặc bảo hộ ở trong lòng nhìn không rõ, chỉ thoáng thấy đạo nhân kia tấn công về phía Trương Kinh Mặc, sau đó Trương Kinh Mặc lay động lục lạc thì phun ra một ngụm máu tươi, cả người bị cái gì đó không nhìn thấy trực tiếp đánh bay.
Một nhát bay này vô cùng xa, đục thủng cả nóc nhà, Lục Quỷ Cữu ngước mắt lên nhìn thấy đạo nhân kia hòa thành một ngôi sao xa cuối chân trời...
Lục Quỷ Cữu vừa nãy khóc hồi lâu, vào lúc này nhìn thấy tình cảnh này, có chút không tỉnh tá, chỉ ngơ ngác nói: "Sư phụ thật là lợi hại..."
Trương Kinh Mặc không lên tiếng, khom lưng đặt Lục Quỷ Cữu xuống đất, sau đó gọi Thanh Phong Minh Nguyệt vẫn luôn chờ bên ngoài để họ phái một hạc tiên đưa nữ đồng bất tỉnh về phủ đệ Vương đạo nhân.
Thanh Phong Minh Nguyệt nhìn về phía Trương Kinh Mặc trong ánh mắt đều là kính nể, nghe dặn dò thì liền cúi đầu đáp, sau đó ôm nữ đồng đi ra cửa.
Trương Kinh Mặc ngẩng đầu nhìn lỗ thủng chướng mắt bị Vương đạo nhân đụng thủng, trong mắt lộ vẻ bất mãn.
Lục Quỷ Cữu bị gạt một bên nhìn về phía Trương Kinh Mặc trong ánh mắt đều quấn quýt: "Sư phụ, người thật là lợi hại."
Trương Kinh Mặc nhàn nhạt ừ một tiếng.
Lục Quỷ Cữu nói: "Sau này con sẽ lợi hại giống người sao?"
Trương Kinh Mặc khẽ cười: "Sau này Quỷ Cữu sẽ lợi hại hơn sư phụ."
"Sư phụ, lục lạc kia của người thật lợi hại, sau này con cũng phải luyện một cái lợi hại như của sư phụ!"
Trương Kinh Mặc trầm mặc một hồi, nhìn lục lạc trên tay, cuối cùng cũng không trả lời Lục Quỷ Cữu.
Nếu đánh tiếp thì chín mươi phần trăm Trương Kinh Mặc có thể diệt Vương đạo nhân, nhưng hắn không chắc chắn sau khi giết gã thì có thể bảo vệ được kiến trúc động phủ mình hay không.
Từ trước tới nay, Trương Kinh Mặc không phải là người thích tu sửa động phủ, vừa cảm thấy phiền phức lại vừa tốn thời gian.
Cho nên, Trương Kinh Mặc chọn phương pháp đơn giản nhất —— mở cấm chế trong động phủ.
Động phủ này đều được bố trí cấm chế, mà chốt mở cấm chế này chính là chuông đồng trong tay Trương Kinh Mặc, cấm chế vừa mở, toàn bộ đạo tu Trương Kinh Mặc không thích trong động phủ đều bị đuổi ra ngoài.
Vương đạo nhân cũng không biết là bị giận đầu óc mê muội, hay là cảm thấy Trương Kinh Mặc sẽ không sử dụng thủ đoạn hèn hạ như thế, hoàn toàn không nghĩ tới trường hợp khốn nạn này.
Vì vậy một tu sĩ Kim đan kỳ như gã trực tiếp bị lực lượng cấm chế đẩy ra ngoài động phủ, cũng không biết bay đến nơi nào.
Đối mặt với ánh mắt sùng bái Lục Quỷ Cữu, Trương Kinh Mặc hơi chột dạ, vội ho một tiếng, nói với Lục Quỷ Cữu: "Con hiểu dụng ý của vi sư chứ?"
Lục Quỷ Cữu liều mạng gật đầu, lần sau gặp phải kẻ địch không bao giờ chống cũng không kích động như ban nãy.
Trương Kinh Mặc xoa xoa đầu Lục Quỷ Cữu: "Còn chỗ nào bị thương, để sư phụ xem."
Vừa nãy tâm tình Lục Quỷ Cữu vẫn luôn kích động, sau khi tỉnh táo mới phát giác cả người đều đau, lúc nữ đồng kia đá y đều dùng linh lực, tất cả nơi bị đá đều là nơi yếu nhất.
Lục Quỷ Cữu cởi y phục để Trương Kinh Mặc nhìn kỹ, chỉ thấy trên cánh tay mụ mẫn và bụng nhỏ đều là vết bầm tím, in trên làn da trắng trẻo càng hiện lên chói mắt.
Trương Kinh Mặc vô cùng không vui, thậm chí hắn bắt đầu suy nghĩ, vừa nãy cứ như vậy buông tha Vương đạo nhân và đồ đệ kia quả thật là có lợi cho bọn họ rồi.
Lục Quỷ Cữu cũng cúi đầu nhìn bụng nhỏ của mình, đưa tay sờ sờ, kêu "sh sh" hai tiếng.
Trương Kinh Mặc nói: "Hơi đau, chịu đựng."
Hắn nói xong, từ Tu Di Giới bên trong lấy ra thuốc mỡ, sau đó bôi lên trên người Lục Quỷ Cữu, động tác vô cùng tỉ mỉ, vừa xức thuốc vừa kiểm tra thân thể Lục Quỷ Cữu.
Chờ đến khi kiểm tra đến bụng Lục Quỷ Cữu, Trương Kinh Mặc cau mày, nội tạng Lục Quỷ Cữu hình như bị linh khí thương tổn tới, tuy rằng không nghiêm trọng nhưng muốn khép lại cũng phải cần một khoảng thời gian.
Nếu chỉ là vết thương bên ngoài thì Trương Kinh Mặc có thể trị trong chốc lát, nhưng hán lo lắng dùng thuốc quá mạnh sẽ làm ảnh hưởng đến cơ thể Lục Quỷ Cữu, cho nên quyết định từ từ, miễn lưu lại nguồn bệnh.
Bởi vì thoa thuốc, Lục Quỷ Cữu đương nhiên hơi mệt mỏi: "Sư phụ, con buồn ngủ quá."
Trương Kinh Mặc nói: "Ngủ đi."
Lục Quỷ Cữu nghe hai chữ này thì ngả vào trong lòng Trương Kinh Mặc, Trương Kinh Mặc bế cục thịt nhỏ lên, liếc qua bụng nhỏ trắng mịn hô hấp đều đều của y thì nhịn không được mà giơ tay nhẹ nhàng sờ sờ.
Sau khi Lục Quỷ Cữu ngủ, Trương Kinh Mặc quyết định sửa chữa nóc nhà, mà khi hắn tìm tới vật liệu, chuẩn bị động thủ thì nghe thấy chưởng môn truyền âm, gọi hắn đi ra ngoài.
Trương Kinh Mặc vừa nghĩ đã biết Vương đạo nhân đã trở lại, hắn đành tạm thời buông nóc nhà bị hỏng, ngự gió bay ra động phủ đến đại điện của chưởng môn.
Còn chưa tiến vào đại sảnh, Trương Kinh Mặc đã nghe thấy tiếng gầm gừ tức giận của Vương đạo nhân.
"Thanh Viễn, ngươi đến rồi." Chưởng môn cũng là tu sĩ nguyên anh, thường ngày đối nhân xử thế cũng công chính, tại thời điểm Ma tộc xâm lấn cũng không hề giống mấy tên chưởng môn môn phái khác vứt bỏ đệ tử môn hạ chạy trốn, trong nhiều thế Trương Kinh Mặc trọng sinh, đa phần gã đều vì chống đỡ Ma tộc mà thân tử đạo tiêu.
Trương Kinh Mặc khẽ gật đầu, không thèm liếc qua Vương đạo nhân.
Chưởng môn nói: "Nghe nói ngươi cùng Vương Quỹ có chút hiểu lầm, nghĩ đến cũng không phải chuyện lớn gì, gọi ngươi tới đây..."
Chưởng môn còn chưa nói xong, Vương đạo nhân đã nổi giận đùng đùng: "Chưởng môn, ngươi không thể bất công, chuyện này sao lại không phải chuyện lớn chứ, đồ nhi ta thiên phú cao như thế lại bị Trương Kinh Mặc phá huỷ đan điền!"
Trương Kinh Mặc mặt không biểu tình, không giải thích, cũng không phản bác.
Vương đạo nhân thấy thế cho rằng Trương Kinh Mặc chột dạ, vì thế giọng càng gắt gỏng: "Hắn còn tự ý dùng cấm chế đuổi ta khỏi động phủ của hắn!"
Chưởng môn: "... Khụ khụ, Thanh Viễn, chuyện này, không thì ngươi cùng hắn nói lời xin lỗi? Đều là đồng môn..."
Trương Kinh Mặc nghe vậy, lúc này mới lạnh lùng lên tiếng: "Đồ nhi ngươi bị phế là chuyện lớn?"
Vương đạo nhân trợn mắt: "Nếu không thì là chuyện nhỏ chắc?? Nàng bảy tuổi đã nhập đạo, sao giống như tên đồ đệ kia của ngươi!" Trong Lăng Hư phái, phàm là đệ tử nhập đạo đều phải báo đến chưởng môn để lĩnh linh khí và pháp quyết thích hợp, tu vi càng cao đồ vật càng tốt, chứ không giống như Trương Kinh Mặc cố ý che giấu tu vi đệ tử.
Trương Kinh Mặc cười lạnh: "Vậy xin hỏi Trương đạo trưởng, không biết đồ đệ của ngươi trọng yếu hay là Hỏa Dung đan trọng yếu?"
Vương đạo nhân nói: "Đương nhiên là đồ —— chờ chút, ngươi luyện Hỏa Dung đan? ?" – Ba chữ Hỏa Dung đan này đủ khiến bất kỳ tu sĩ nào phát điên.
Trương Kinh Mặc không thèm nhìn gã, thi lễ với chưởng môn: "Hôm nay ta cáo từ trước, chờ đến khi đan dược ra lò, Thanh Viễn ở trong phủ chờ chưởng môn sau."
Dứt lời thì xoay người rời đi, cũng không quản sắc mặt Vương đạo nhân kia trở nên cực kỳ khó coi.
Chỉ có đan tu cao cấp mới có thể luyện ra Hỏa Dung đan giúp tu sĩ đột phá Nguyên anh kỳ, khi Vương đạo nhân nghe đến lời Trương Kinh Mặc, ban đầu còn không tin nhưng nghĩ tới lúc trước Trương Kinh Mặc luyện ra Nguyên Thanh đan —— theo lý thuyết, loại đan dược này cũng không phải một tu sĩ Kim đan kỳ như Trương Kinh Mặc có thể luyện được.
Hơn nữa ngày thường Trương Kinh Mặc luyện ra đan dược có dược liệu cao hơn hẳn đan dược nơi khác, trong lòng Vương đạo nhân không khỏi sốt sắng.
Một đứa đệ tử nhập đảo còn không đổi được một Nguyên Thanh đan, huống chi là Hỏa Dung đan...
Chưởng môn sao còn không biết Vương đạo nhân sắc mặt đổi tới đổi lui này nghĩa là gì, đơn giản là đang hối hận vì gay gắt với Trương Kinh Mặc, nếu tương lai Trương Kinh Mặc thật sự luyện ra Hỏa Dung đan, e là Vương đạo nhân khóc không ra nước mắt.
Chưởng môn nói: "Vương Quỹ, ngươi xem chuyện hôm nay..."
Sắc mặt Vương Quỹ khó coi, vẩy tay áo quay người rời đi, chưởng môn nhìn bóng lưng gã, khóe môi hiện lên nụ cười như có như không.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro