Chương 18: Đi xa.

Trương Kinh Mặc từng là một người hay làm việc tốt.

Đó cũng là lý do tại sao sư phụ lại nói hắn không thích hợp tu luyện, chỉ thích hợp luyện đan.

Đường tu chân chính là trái thiên đạo, nếu không tranh không đoạt thì sao có thể bước lên trên đỉnh cao.

Trong hơn 120 thế trọng sinh, tính cách nhu hòa của Trương Kinh Mặc từng chút bị mài mòn, cuối cùng thành ra dáng vẻ như bây giờ. Chuyện Vương đạo nhân cũng không phải là do Trương Kinh Mặc lòng dạ độc ác, mà trong một khắc nhìn thấy Tô Chỉ, hắn đã không có ý định để nàng ta đi trên con đường thành tiên.

Có một số người, nếu không xuất hiện ở trước mắt của ngươi, có lẽ ngươi sẽ không nhớ nàng ta là ai nhưng một khi đã thấy thì sẽ không thể quên. Trương Kinh Mặc nhớ cái tên Tô Chỉ này, thậm chí còn nhớ rất rõ, bởi vì vì Tô Chỉ mà Lục Quỷ Cữu đời thứ nhất suýt chết.

Tô Chỉ và Lục Quỷ Cữu, mệnh hai người này luôn đối nghịch nhau, giống như lần này thời điểm lần đầu hai người gặp nhau đều ra tay xô xát, lúc đó Lục Quỷ Cữu không có Trương Kinh Mặc làm chỗ dựa, nghĩ đến Tô Chỉ có Vương đạo nhân bao che khuyết điểm thì thật muốn giết chết ả.

Nghĩ tới đây, tâm tình Trương Kinh Mặc càng không tốt, hắn bấm ngón tay tính toán rồi ghi nhớ một thời gian vào trong lòng.

Sau khi từ chỗ chưởng môn trở về, đầu tiên Trương Kinh Mặc chỉnh lý nóc nhà sau đó sửa sang đồ mình cần dùng, rồi bắt đầu tĩnh tọa trong linh huyệt.

Hôm sau, Lục Quỷ Cữu vừa tỉnh thì nhảy xuống giường vội vã chạy đến nơi Trương Kinh Mặc tĩnh tọa, y biết ngũ quan sư phụ nhạy bén, cũng không tiến vào mà ở phía xa xa gọi sư phụ sư phụ.

Trương Kinh Mặc mở mắt, chậm rãi nói: "Vào đi."

Lục Quỷ Cữu dạ một tiếng, nhón chân mở cửa, chạy nhanh đến bên người Trương Kinh Mặc: "Sư phụ, con còn tưởng rằng người đã đi rồi." Lục Quỷ Cữu vừa tỉnh thì vô cùng ủ rũ, bởi vì y biết mấy ngày nay sư phụ muốn đi xa nhưng lại không biết đi ngày nào, cho nên lo lắng sư phụ không chào mà đi.

Trương Kinh Mặc nói: "Hôm nay ta rời đi muộn một chút." Hắn vốn dự tính trực tiếp rời đi lúc Lục Quỷ Cữu nghỉ ngơi nhưng trong đầu hiện lên bóng dáng Lục Quỷ Cữu khóc thầm trong lồng ngực thì lại do dự, một lúc do dự đã trời sáng, vì vậy đành thở dài chờ Lục Quỷ Cữu tỉnh.

Đúng như dự đoán, Lục Quỷ Cữu mới vừa tỉnh, y phục không đổi mà chạy tới đây, y ngẩng đầu nhìn Trương Kinh Mặc, trong ánh mắt tràn đầy khổ sở: "Sư phụ, người muốn đi bao lâu..."

Đi bao lâu? Trương Kinh Mặc chỉ đảm bảo hắn trở về trong vòng năm năm nhưng sao hắn có thể nói cho Lục Quỷ Cữu biết, năm năm này đối với một kẻ tu chân và Lục Quỷ Cữu mà nói, đã quá dài.

Vì vậy Trương Kinh Mặc chỉ hàm hồ: "Nhanh thôi."

Lục Quỷ Cữu mím môi, sau đó rũ đầu xuống.

Trương Kinh Mặc vuốt lên mái tóc mềm mại của Lục Quỷ Cữu, trong lòng sinh ra cảm xúc không đành, một đời hắn tình cảm đạm bạc, rất ít khi thân cận với người khác, dù là hảo bằng hữu đều là quân tử chi giao nhạt như nước...

Lục Quỷ Cữu là người đầu tiên Trương Kinh Mặc chủ động tiếp cận và tỉ mỉ dạy dỗ.

Một tia không đành thoáng qua,Trương Kinh Mặc khôi phục biểu tình lãnh đạm "Quỷ Cữu, con không còn nhỏ."

Lục Quỷ Cữu không lên tiếng, vẫn ôm chặt lấy chân Trương Kinh Mặc.

Trương Kinh Mặc nói: "Sư phụ đã hứa với con như vậy, lẽ nào con còn không chịu tin ?"

Lục Quỷ Cữu càng thút thít, lắp bắp nói: "Sư, sư phụ, con sợ."

Trương Kinh Mặc cau mày: "Con sợ gì?"

Lục Quỷ Cữu nức nở nói: "Con sợ sư phụ... Một đi không trở lại."

Trương Kinh Mặc sững sờ, tùy tiện hỏi: "Sao con biết ta một đi không trở lại?"

Lục Quỷ Cữu khóc càng thê thảm, chờ Trương Kinh Mặc dò hỏi mãi mới nói: "Con nằm mơ, mơ tới sư phụ máu tươi đầy người..."

Lại là mơ, Trương Kinh Mặc nhớ tới Lục Quỷ Cữu từng nói cho hắn biết, y mơ thấy người nhà bị dị thú đá tảng truy sát...

Trong lòng Trương Kinh Mặc hơi động, nhân tiện hỏi: "Ngươi nói cho sư phụ biết, trước đó con dùng dao găm đâm Tô Chỉ có phải là mơ thấy gì đó không?"

Lục Quỷ Cữu do dự nhưng vẫn trả lời vấn đề của Trương Kinh Mặc, y từng mơ qua Tô Chỉ, chỉ có điều Tô Chỉ lại là một ma nữ tóc dài mặt trắng đuổi sát theo mình, thậm chí còn suýt nữa té xuống vách núi, bởi vì mộng cảnh quá mức chân thực nên Lục Quỷ Cữu mới nhớ kỹ gương mặt Tô Chỉ, đó là lý do tại sao sau khi bị Tô Chỉ khiêu khích thì trực tiếp rút dao găm đâm về phía nàng ta...

Tóc dài mặt trắng? Trương Kinh Mặc mơ hồ nhớ tới Tô Chỉ sau khi luyện ma công thì biến thành bộ dạng chướng mắt đó, hắn nghĩ tới lời Lục Quỷ Cữu nói thì an ủi: "Quỷ Cữu đừng sợ, sư phụ không có việc gì."

Lục Quỷ Cữu vẫn một bộ rưng rưng muốn khóc.

Trương Kinh Mặc nhớ tới trước đây Lục Quỷ Cữu chưa bao giờ khóc trước mặt mình, nhưng giờ lại trở nên vô cùng đáng yêu, bất quá Trương Kinh Mặc cũng phải thừa nhận mỗi lần Lục Quỷ Cữu khóc thì tâm hắn đều phải nhuyễn thêm mấy phần.

Trương Kinh Mặc gọi một tiếng Quỷ Cữu.

Lục Quỷ Cữu rốt cục buông tay nhưng vẫn không tình nguyện, mãi đến khi được Trương Kinh Mặc ôm cũng rầu rĩ không vui.

Trương Kinh Mặc nói: "Quỷ Cữu không tin sư phụ?"

Lục Quỷ Cữu lắc đầu, sư phụ đối với y rất tốt cũng chưa từng lừa gạt y, sư phụ che chở mình, thương mình... Quan trọng nhất là mình không mang đến vận xui cho sư phụ.

Trương Kinh Mặc nói: "Sư phụ sẽ trở lại." Nếu chỉ vì một mồi lửa mà bị mất mạng, vậy Trương Kinh Mặc quả thật cần sống thêm một lần nữa.

Lục Quỷ Cữu không chịu nói, chỉ chúi mặt dựa vào bả vai Trương Kinh Mặc.

Trương Kinh Mặc nói: "Cũng là đại hài tử rồi, đừng làm nũng."

Lục Quỷ Cữu vẫn không trả lời.

Trương Kinh Mặc khẽ thở dài: "Đi thôi, ta đưa con đến chỗ sư bá..."

Lục Quỷ Cữu nghe thấy lời này thì biết mình không níu được sư phụ, y duỗi tay nhỏ gắt gao nắm lấy vạt áo Trương Kinh Mặc, dùng sức rất lớn nên dù cách một lớp y phục mỏng đều đâm nát lòng bàn tay mình.

Trương Kinh Mặc ngửi thấy mùi máu tanh nhàn nhạt, cũng không nói gì, mãi đến khi đến nơi ở của Bách Lăng Tiêu, thả Lục Quỷ Cữu trên đất mới nói với sư huynh của hắn:"Tính tình đứa nhỏ này rất bướng bỉnh, huynh dạy dỗ cẩn thận một chút."

Bách Lăng Tiêu quay đầu quan sát Lục Quỷ Cữu một lượt, cười như không cười với Trương Kinh Mặc: "Ta dạy hắn, ngươi không nỡ?" Hắn thấy y phục và trang sức trên người Lục Quỷ Cữu, không chỗ nào không phải pháp khí giúp tu hành thì biết Trương Kinh Mặc bỏ bao nhiêu tâm huyết trên người đồ đệ này.

Trương Kinh Mặc nói: "Ta dù không nỡ, chỉ sợ huynh cũng không tàn nhẫn xuống tâm."

Bách Lăng Tiêu nói: "Dự tính đi?"

Trương Kinh Mặc gật gật đầu.

Bách Lăng Tiêu thấy thế trầm ngâm một lát rồi móc một túi trong tay áo đưa cho Trương Kinh Mặc: "Sư huynh không có gì giúp ngươi, những thứ đồ tạm thời làm phí khổ cực đi."

Trương Kinh Mặc nhìn lướt qua tu di túi, thấy bên trong có mấy ngàn linh thạch thượng đẳng, nghĩ tới Bách Lăng Tiêu người này cũng coi như bỏ ra vốn lớn.

Hắn nói: "Vậy sư đệ không khách khí, tạm thời nhận." – Linh thạch trong lúc đối chiến có thể bổ sung linh lực trong thân thể, cũng là tiền thống nhất ở tu chân giới, mấy ngàn viên linh thạch thượng đẳng đủ mua cái động phủ kia của Trương Kinh Mặc.

Lại cùng Bách Lăng Tiêu báo một số mục cần chú ý, ví dụ như trên người Lục Quỷ Cữu có vết thương chưa khỏi, nhớ mỗi ngày phải cho uống thuốc, hay ví dụ như ngày thường Lục Quỷ Cữu ăn đều là linh thực linh thú để Bách Lăng Tiêu đừng bạc đãi y...

Bách Lăng Tiêu nghe nghe rồi phất phất tay, không kiên nhẫn nói: "Ngươi nuôi đồ đệ hay là nuôi tổ tông vậy."

Trương Kinh Mặc cười cười, thầm nghĩ Lục Quỷ Cữu có lẽ chính là tiểu tô tông nhà hắn, nếu bị Bách Lăng Tiêu nuôi hỏng, chẳng lẽ hắn phải sống thêm một lần nữa.

Lục Quỷ Cữu đứng ở một bên nghe không vô, hầm hừ hừ vài tiếng, thấy Trương Kinh Mặc và Bách Lăng Tiêu giống như không nghe thấy thì phồng mặt như quả cầu nhỏ.

Trương Kinh Mặc nói cũng gần hết thì kêu Lục Quỷ Cữu lui đi trước, mình còn có chút chuyện riêng muốn bàn giao với Bách Lăng Tiêu.

Lục Quỷ Cữu trầm mặt, cúi đầu thở phì phò chân ngắn chạy đi.

Trương Kinh Mặc thấy Lục Quỷ Cữu đi xa mới nói với Bách Lăng Tiêu: "Sư huynh, ta đi chuyến này... sống chết không rõ, nếu trong vòng năm năm không trở về... Ngươi giao Lục Quỷ Cữu làm môn hạ cho chưởng môn đi." Chưởng môn tuyệt đối sẽ không bạc đãi thiên phú cao như Lục Quỷ Cữu.

Bách Lăng Tiêu nói: "Ta biết ngươi có bí mật riêng cũng không khuyên ngươi, chỉ là Chu Diễm kia nếu quá nguy hiểm thì không muốn cũng được." Hắn vốn muốn cùng Trương Kinh Mặc cùng đi nhưng lại bị Trương Kinh Mặc từ chối.

Người tu đạo khó tránh khỏi có một số bí mật, Bách Lăng Tiêu cũng không dò hỏi nguyên do Trương Kinh Mặc, bèn đồng ý.

Trương Kinh Mặc gật đầu, lần này hắn đi quả thật không tiện để người biết, dù đó là sư huynh Bách Lăng Tiêu cũng không ngoại lệ. Tình người là thứ đồ mỏng manh, từ trước đến nay không chịu nổi thử thách, Trương Kinh Mặc cũng không muốn dùng mê hoặc cực lớn để khiêu khích quan hệ giữa hắn và Bách Lăng Tiêu.

Bách Lăng Tiêu nói: "Trăm năm không gặp, không ngờ mới gặp đã phải chia ly."

Trương Kinh Mặc cười nói: "Nếu đã là đường mình tự chọn, dù thế nào cũng phải tiếp tục đi."

Bách Lăng Tiêu đáp: "Đúng vậy."

Trương Kinh Mặc hướng về Bách Lăng Tiêu chào một cái, rồi liếc qua hướng Lục Quỷ Cữu rời đi, sau đó quay người ngự phong mà đi.

Bách Lăng Tiêu nhìn thân ảnh Trương Kinh Mặc rời đi, cũng nghiêm túc đáp lễ.

Hành trình lần này của Trương Kinh Mặc, tiền đồ không biết, sinh tử không rõ nhưng đạo tâm đã định, đường đã vạch thì tự mình sẽ gắng hết sức. Vì mở một đường lớn, dốc hết tâm huyết, dùng hết thủ đoạn cũng sẽ không lùi bước.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro