Chương 2: Bất tử bất diệt.
Lục Quỷ Cữu cũng không ngẩng đầu lên, chỉ trầm thấp nói: "Đồ nhi bái kiến sư phụ." Sau đó mới lay động loáng một cái đứng lên.
Trương Kinh Mặc nhìn Lục Quỷ Cữu hỏi: "Vì sao cầu đạo?"
Lục Quỷ Cữu đáp: "Vì muốn mạnh hơn."
Trương Kinh Mặc nói: "Vì sao muốn mạnh hơn."
Lục Quỷ Cữu nói: "Bất tử bất diệt, tùy tâm sở dục." Cũng không biết là ai dạy y lời này, hay là y tự mình nghĩ tới, ngữ âm tiểu oa nhi non nớt, ngữ khí nói chuyện là vô cùng bình tĩnh.
Trương Kinh Mặc sở dĩ hỏi những câu này, chính là muốn nhìn Lục Quỷ Cữu năm đó và Lục Quỷ Cữu này có khác gì nhau không, sự thật chứng minh —— không có. Bởi vì năm đó Lục Quỷ Cữu cũng nói như vậy, hơn nữa y làm được.
Có lúc thiên phú là thứ đồ khiến người ta ghen tỵ, Trương Kinh Mặc sinh sinh tử tử nhiều lần như vậy, cướp đi vô số kỳ ngộ thuộc về người khác, nhưng hắn không có được, vẫn là nói là không làm được.
Sư phụ Trương Kinh Mặc đã từng nói, Trương Kinh Mặc không phù hợp tu tiên, chỉ thích hợp luyện đan.
Trương Kinh Mặc nhìn chăm chú người đứng trước mặt hắn, đứa bé mới đến đầu gối hắn, Lục Quỷ Cữu bốn tuổi rất đáng yêu, gương mặt bụ bẫm, hai búi tóc đồng tử, vào lúc này đang một mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm trên đất, trả lời câu hỏi của Trương Kinh Mặc, nghiễm nhiên như bộ dáng ông cụ non.
Trương Kinh Mặc nói: "Từ hôm nay trở đi, ngươi là đồ nhi của ta, Lục Quỷ Cữu."
Lục Quỷ Cữu nói: "Vâng, sư phụ."
Cùng Lục Quỷ Cữu nói chuyện xong, Trương Kinh Mặc gọi đồng tử đưa Lục Quỷ Cữu nhận nơi ở, chính mình lại tiến vào căn phòng sạch sẽ, ngồi trên đệm hương.
Trương Kinh Mặc đã rất lâu không nhìn thấy Lục Quỷ Cữu, tính tình của hắn tuy rằng lúc thường thoạt nhìn không tranh với đời, nhưng như Vu trưởng lão đã nói, thật là bướng bỉnh, mười con trâu cũng kéo không nổi.
Lúc trước Trương Kinh Mặc bị Lục Quỷ Cữu phản bội, giam cầm, hắn liền hủy tất cả tình sư đồ với Lục Quỷ Cữu, chỉ coi đó là một tên nhẫn tâm, một nghiệt tử tâm tư hoang dâm.
Sau đó, Trương Kinh Mặc bởi vì bất ngờ bỏ mình, sau khi trọng sinh, chuyện đầu tiên chính là một chưởng tại sơn môn đánh chết Lục Quỷ Cữu. Hắn bị Lục Quỷ Cữu làm nhục, tất nhiên sẽ không có bất kỳ hạ thủ lưu tình, sau khi giết chết Lục Quỷ Cữu, bỏ qua luyện đan, một lòng hướng đạo chỉ cầu mạnh hơn.
Nhưng Trương Kinh Mặc vẫn phải chết, còn chết không rõ nguyên nhân. Thời điểm hắn đi tìm một chỗ tiên dược, vừa vặn gặp phải hai tên đại năng tu sĩ đấu pháp, hắn một người vô tội vạ gặp tai ương, ngay cả cơ hội trốn cũng không có, thần hình câu diệt —— nếu như Trương Kinh Mặc mà sống ở hiện đại, hắn đại khái sẽ hình dung ra hai chữ để chỉ về mình: Pháo hôi.
Phải biết, trên đại lục này, đại năng tu sĩ chỉ đếm trên đầu ngón tay, hắn hoàn toàn chính là gặp phải tai bay vạ gió.
Đây là đời thứ nhất, sau mấy đời, Trương Kinh Mặc cũng chết dễ dàng, hắn hoặc là chết ở trong tay kẻ địch, hoặc là chết ở trong tay đồng bạn, hoặc là ăn tiên dược kết quả không như ý, hoặc là xuất hiện một thượng cổ thần thú không nên có, trực tiếp bị nhét vào miệng, ly kỳ nhất chính là một lần Trương Kinh Mặc đang ngự kiếm mà đi, trên trời bỗng rơi xuống một khối thiên thạch, trực tiếp đập hắn chết, điều này làm cho Trương Kinh Mặc sau khi trọng sinh vừa bực vừa buồn cười, rồi lại không có biện pháp.
Nhiều lần như vậy, hắn cũng lười đi quản Lục Quỷ Cữu, ngược lại nếu hắn không nhận Lục Quỷ Cữu làm đồ đệ thì toàn bộ Lăng Hư Phái phỏng chừng cũng không ai coi trọng Lục Quỷ Cữu.
Trương Kinh Mặc không để ý Lục Quỷ Cữu, nhiều năm sau đó vô ý nghe tin tức về y, mới phát hiện Lục Quỷ Cữu đã rời Lăng Hư Phái từ lâu, không rõ tung tích. Trương Kinh Mặc vốn là thuận miệng hỏi, nghe đến đáp án này, cũng là hoàn toàn không để trong lòng, thẳng đến về sau ——
Đại trận bị phá, ma tộc xâm lấn.
Trương Kinh Mặc nghĩ tới đây, cảm xúc buồn bực sinh ra giữa hai chân mày. Hắn nghĩ đến tiếng cười cuồng ngạo và thần sắc giễu cợt của người xích phục kia, chỉ cảm thấy một luồng tức giận từ trong lòng bắn ra.
Thời điểm đời thứ nhất, Trương Kinh Mặc nhớ đến mình từng gặp qua người xích phục kia, có đều chỉ gặp một lần thôi, bởi vì người xích phục kia trực tiếp chết trong tay Lục Quỷ Cữu.
Khi đó Lục Quỷ Cữu đã là đại năng tu sĩ, tu vi so với Trương Kinh Mặc cao hơn vài cấp độ. Bất quá Trương Kinh Mặc cũng thành một đan sư truyền kỳ một đời, chỉ tiếc...
Thời gian trôi qua quá lâu, có chút ký ức Trương Kinh Mặc đã không nhớ rõ, thậm chí vào giờ phút này, hắn đối Lục Quỷ Cữu đã không còn quá nhiều hận, chỉ còn lại chút tâm tình thất vọng. Hắn đối với Lục Quỷ Cữu không tệ, vì trợ giúp Lục Quỷ Cữu tu hành mà dùng hết toàn lực, lại không nghĩ rằng cuối cùng Lục Quỷ Cữu đem hắn giam cầm, không chỉ giam cầm, mà còn đem hắn...
Nghĩ tới đây, Trương Kinh Mặc trên mặt bốc lên một tia đỏ ửng bất thường, cũng không biết là do tức giận, hay là vì nhớ tới một số chuyện vốn phải quên.
Mà hiện tại, Trương Kinh Mặc sở dĩ thu nhận Lục Quỷ Cữu, là hắn đột nhiên hiểu ra, trên đại lục này, có cơ duyên lớn mà Lục Quỷ Cữu không thể buông tha —— Lục Quỷ Cữu có thể chống đỡ Ma tộc, không đến nỗi để Trương Kinh Mặc nhìn thấy sự tình phát sinh nhất.
Nếu đã hạ quyết tâm, Trương Kinh Mặc lập tức hành động, hắn biết hành động này của mình là đang mạo hiểm, nhưng hắn không giết được người, Lục Quỷ Cữu lại có thể giết được.
Về phần bị Lục Quỷ Cữu giam cầm phản bội, nếu hắn đã có phòng bị, vậy kế hoạch kia của Lục Quỷ Cữu chỉ sợ không thể thực hiện tốt được.
Lục Quỷ Cữu điều kiện nơi ở không tệ, ăn ở, đều là nghiêm ngặt dựa theo quy cách của đệ tử nội môn.
Trương Kinh Mặc mặc dù không có đặc biệt chăm sóc, nhưng Lục Quỷ Cữu là đồ đệ hắn mấy chục năm qua mới thu nhận, theo như địa vị Trương Kinh Mặc, người bên ngoài cũng không dám coi thường.
Trương Kinh Mặc tuy nói là luyện đan, địa vị bên trong sơn môn lại không thấp, vì vậy thứ liên quan Lục Quỷ Cữu cũng đều chiếm tiện nghi, sau đó bái sư không lâu, có thể ở trong môn phái chọn một bộ công pháp phù hợp với chính mình để tiến hành tập luyện.
Trương Kinh Mặc bớt đi bướ này, trực tiếp đem một cuốn công pháp tinh diệu hơn, cũng thích hợp hơn truyền cho Lục Quỷ Cữu. Đây là trọng sinh hơn 120 lần cũng không phải ngồi không, tuy Trương Kinh Mặc nhiều lần đều chết ở trên đường tìm kiếm công pháp tu chân và linh đan dược liệu, nhưng bởi vậy mà thu thập không ít công pháp thất truyền.
Tỷ như cuốn 'Thủy Duyên Kinh' mà hắn cấp cho Lục Quỷ Cữu, chính là hắn chiếm được ở một nơi đó của một vị đại năng tiền bối.
Lục Quỷ Cữu đi tới nơi này ba ngày, cũng không thể nhìn thấy Trương Kinh Mặc, một hài tử như y cũng không gấp, chỉ ngoan ngoãn ở trong phòng xem chút sách đặt trong ngăn tủ.
Thời điểm Trương Kinh Mặc đến xem Lục Quỷ Cữu, thì thấy Lục Quỷ Cữu nằm nhoài trên bàn ngủ, gương mặt mềm mại kề sát trên bàn, miệng nhỏ hơi cong, khóe miệng còn có thể nhìn thấy ngụm nước óng ánh.
Một quyển tạp ký đặt ở bàn trước mặt, tựa hồ vừa nãy Lục Quỷ Cữu còn đang xem cuốn sách này.
Trương Kinh Mặc vào phòng, động tác lặng yên không một tiếng động, vào lúc này mới khe khẽ ho khan, thấy Lục Quỷ Cữu vẫn không phản ứng, lại gọi một tiếng Lục Quỷ Cữu.
Dựa theo thường lệ, người ngủ đã tỉnh, nhưng có lẽ Lục Quỷ Cữu chỉ là một hài tử bốn tuổi, thời điểm chính là tham ngủ, vào lúc này ngủ rất say, căn bản không nghe thấy âm thanh Trương Kinh Mặc.
Thật hết cách, Trương Kinh Mặc không thể làm gì khác hơn là vỗ vỗ nhẹ lên vai đồ đệ hắn.
Lục Quỷ Cữu lúc này mới tỉnh rồi, sau khi tỉnh lại mơ mơ màng màng kêu một tiếng phụ thân, sau đó mới chú ý tới đứng người trước mắt mình chính là Trương Kinh Mặc, lúc này mới nhanh chóng đứng dậy hành lễ với Trương Kinh Mặc, kêu một tiếng sư phụ.
Trương Kinh Mặc nhìn Lục Quỷ Cữu trên mặt dấu hồng hồng, nói: "Nếu muốn ngủ, thì lên giường ngủ."
Lục Quỷ Cữu mặt có chút hồng, ngoan ngoãn gật đầu.
Trương Kinh Mặc lại nói: "Hôm nay ta đến, là truyền cho ngươi một môn công pháp, ngươi ngày sau nếu có chỗ nào không rõ, có thể tới hỏi ta."
Lục Quỷ Cữu nói tiếng tạ ơn sư phụ.
Trương Kinh Mặc nói: "Ngươi bây giờ biết chữ chưa?"
Cũng không biết có phải hay không bởi vì ngủ mơ hồ, Lục Quỷ Cữu không còn ngày xưa như ông cụ non, nãi thanh nãi khí nói: "Biết một ít."
Trương Kinh Mặc suy nghĩ một chút, nhân tiện nói: "Sau này sáng ngươi qua chỗ ta, ta dạy ngươi học chữ, chiều thì luyện công pháp."
Lục Quỷ Cữu nói tiếng vâng.
Trương Kinh Mặc phân phó nói: "Ngồi lên giường, khoanh chân lại."
Lục Quỷ Cữu nghe vậy xoay người đi bên giường, cởi giày xong thì ngoan ngoãn ngồi trên giường khoanh chân.
Trương Kinh Mặc cũng ngồi qua, bắt tay đặt trên đầu Lục Quỷ Cữu, nói: "Sẽ hơi đau, ngươi nhẫn nhịn chút."
Lục Quỷ Cữu a một tiếng, Trương Kinh Mặc liền đem công pháp chuyển vào trong thức hải Lục Quỷ Cữu.
Biển ý thức bị rót vào thứ không thuộc về mình, Lục Quỷ Cữu hiển nhiên có chút không khỏe, nhưng y vẫn liều mạng cắn chặt răng, không rên một chữ đau nào.
Cũng may thời gian truyền công tương đối ngắn, Trương Kinh Mặc rất nhanh thu tay lại, cúi đầu xuống, mới phát hiện Lục Quỷ Cữu cả người đã đau thành mồ hôi lạnh.
Trương Kinh Mặc thấy thế sững sờ, mới ý thức chính mình hơi lớn ý.
Bộ kia công pháp hắn khôn chép xuống cho Lục Quỷ Cữu xem, là lo lắng bị người khác nhìn thấy gặp trở ngại. Nhưng hắn quên Lục Quỷ Cữu chỉ là một hài tử bốn tuổi, lúc này thức hải vẫn chưa ổn định hoàn toàn, hắn truyền như thế, chỉ sợ không chỉ có đau bình thường.
Trương Kinh Mặc nói: "Là vi sư lỗ mãng, ngươi ăn cái này đi." Nói, hắn đưa cho Lục Quỷ Cữu một viên đan dược óng ánh.
Lục Quỷ Cữu nhận đan dược, cũng không hỏi là cái gì mà nhét vào trong miệng. Y ăn xong, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều, lông mày nhíu chặt cũng giãn ra.
Trương Kinh Mặc nói: "Ngủ đi, tỉnh ngủ là tốt rồi."
Lục Quỷ Cữu ngẩng đầu lên nhìn Trương Kinh Mặc, nhỏ giọng nói câu tạ ơn sư phụ, lúc này mới nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Trương Kinh Mặc nhìn Lục Quỷ Cữu cuộn đoàn nhỏ, cầm chăn trùm lên người y, sau đó đứng dậy rời đi.
Lục Quỷ Cữu ngủ rất sâu, mãi đến tận giữa trưa hôm sau mới tỉnh lại, hắn sau khi rời giường, vừa vặn gặp đồng tử tới đưa tin, nói là Trương tiên sư đồng ý cho y nghỉ ngơi một ngày.
Lục Quỷ Cữu nghe vậy cũng không nói gì, chỉ dùng buổi trưa này, đem nội dung trong đầu tinh tế cắt tỉa một lần.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro