Chương 154: Vẫn luôn ở đấy
Kho vũ khí này, tất cả đều là những gì tân tiến nhất của tổ chức mà K sưu tầm được
Satou nhìn một khẩu súng trường, toàn thân nó loé lên từng mảng bạc trông rất cao cấp, kiểu thiết kế này không phải dành cho các khẩu súng thông thường mà cô biết
Anh ấy trữ nhiều vũ khí để làm gì?- Satou khó hiểu
Thực ra không nhiều, nó chỉ nhiều so với một người bình thường thôi - Alaric vuốt cằm lắc đầu
Được cái tên K này rất chịu khó nâng cấp, những loại súng trong đây toàn là loại tối ưu nhất - Gã nói thêm
Nhưng sao các ông lại cho tôi xem? Thực sự là ý tưởng của anh ấy? Theo những kí ức bị mất của tôi thì Takagi toàn cố gắng xoá nhẹm nó đi - Satou nghi hoặc nhìn hai người tỏ vẻ cảnh giác
Không biết - Gã lắc đầu thở dài - trước khi bị lũ đầu lâu bắt K có một khoảng thời gian bên Mỹ để theo dõi chứng bệnh tâm lý của cậu ta
Là khoảng thời gian tôi được đi đào tạo?- cô hỏi
Ừ, vì Takagi gần như hiện hữu ở đây quá nhiều, nếu để cậu ấy biến mất không rõ lí do thật khó, cách tốt nhất là vậy ...- Gã gật đầu - Chuyện đó tôi sẽ nói sau vậy
Vấn đề vẫn là ở chỗ, trong thời gian theo dõi bệnh tình, những lúc tỉnh táo cậu ta sẽ ngồi viết thư-
Viết thư?- Satou càng khó hiểu hơn
Ừ, cậu ấy còn lập trình một con bot có thể trả lời tin nhắn của cô theo phong cách nhắn tin của cậu ta-
"..."
Thậm chí còn chịu khó ra sân vận động chụp nhiều kiểu ảnh thành 1 dạng timeline gửi cô định kì-
"...."
Tiếc là quá sớm, cô đã phát hiện...-
Vậy những bức thư K viết, có ẩn ý này?- Satou lập tức hiểu được ý của Alaric
Ừ, mỗi bức phong thư cậu ấy viết đều gửi đi, một vài bức gửi tới tôi, và dặn tôi mở ra tuỳ trường hợp...-
Khi cô nhận ra thân phận K, sau đấy vài tiếng tôi lập tức nhớ tới phong thư đấy, mở ra thì cậu ta đã viết như vậy...-
Cũng không ngoài dự đoán, dù sao hắn cũng không phải được gọi là cố vấn cho cả một thế hệ cho vui, có điều tính tỉ mỉ từnh hước như vậy tôi lần đầu nghĩ tới- Alaric cười cười, hắn có chút tiếc nuối, cả cái thế hệ thứ 9 này đứa trẻ nào cũng giỏi một cách xuất sắc, chỉ có điều quá đoản mệnh...
Không khí nặng nề âm trầm, mọi người đều cảm thấy ngột ngạt hơn bao giờ hết
Như thể tiền bối đã phân tích từng trường hợp có thể xảy ra, và đưa ra câu trả cho từng trường hợp...- Laren hít một hơi dài, kì lạ là cậu chẳng nhận được bức thư nào cả...
Như thể, anh ấy vẫn luôn ở đây, đồng hành cùng chúng ta vậy...-
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro