Chap 1: Quá khứ

Tokyo-Nhật Bản, nơi phồn hoa nhất vào ngày x tháng x năm x, trời đổ một cơn mưa, mọi người vội vã chạy về nhà hoặc tìm chỗ để tránh mưa, nhưng trong một con hẻm nào đó ở Nhật Bản, có một bóng người nhỏ bé đang ngồi đó, thở một cách nặng nề, nhìn kĩ lại ta có thể ấy trên thân thể ấy đầy những vết thương,to nhỏ đều có, thân thể ấy ôm chặt những vết thương của mình để không cho nó rỉ máu, người đó nặng nề ngước mắt lên, không ai khác người đang ngồi ở đó là Hanagaki Takemichi, tổng trưởng thứ 13 của Hắc Long, đội trưởng 6 của bang Touman. Nhưng tại sao? Ánh mắt ấy không còn tỏa sáng và ấm áp như trước, giờ đây trong ánh mắt ấy chỉ còn lại sự thất vọng và đau khổ.
"Ha...ha...ha"
Những tiếng thở nặng nề hòa với tiếng mưa, tạo lên một khung cảnh bi thương làm sao. Takemichi ngước mặt lên trời để những giọt nước rơi xuống, để nước mắt hoà vào những giọt mưa trôi đi. Anh nhắm mắt lại,suy nghĩ lại những gì mình đã trải qua trong đời.
Tôi tên là Hanagaki Takemichi, ngay từ nhỏ tôi không được cha và mẹ mình yêu thương, họ chỉ quan tâm đến em gái tôi tên Hanagaki Aiko , từ khi sinh ra được bác sĩ chuẩn đoán em là cơ thể sẽ yếu hơn những đứa trẻ bình thường, mẹ tôi bà đã khóc rất nhiều, cha tôi ông ấy chỉ lặng lẽ ôm mẹ tôi an ủi, tôi đứng đó nhìn em trong lồng ấp, bắt đầu tư khoảng khắc ấy tôi thề rằng mình sẽ bảo vệ em mãi mãi.
Năm ấy tôi 10 tuổi,em 7 tuổi, tôi luôn kề kề bên em, chăm sóc em khi cha mẹ bận việc , dù mỗi khi cha mẹ về chỉ quan tâm em yêu thương em, đi nữa tôi cũng chăm sóc em một cách tỉ mỉ.
Năm tôi 14 tuổi em 11 tuổi, em càng lớn em càng xinh đẹp, nhưng thái độ của em đối với tôi trở nên kì lạ không còn thân thiết như trước. Lúc ấy tôi lọt vào mắt xanh của tổng trưởng của bang Touman, biệt danh Mikey vô địch, hắn đã mời tôi vào bang của mình và tôi rất yêu quý họ, tôi không ngần ngại lấy thân mình để bảo vệ họ, họ xem tôi như anh hùng hoặc ánh dương của Touman. Nhưng mọi chuyện đã thay đổi khi em gái tôi Aiko xuất hiện, em đã phủi bỏ hết những công lao của tôi và hãm hại tôi, để họ nghĩ tôi là Gay , em còn nói tôi hãm hại em vì em yêu họ để em tránh xa họ. Họ không cần biết lời nói của em là thật hay giả, đánh đập tôi, sỉ nhục tôi, nói tôi là
" Đồ gay kinh tởm, sao trên trời này có thể loại như mày chứ, sao không đi chết đi! Đồ gay kinh tởm"
Ha, tôi cứu họ giờ đây họ lại bảo tôi chết đi, họ nói tôi kinh tởm, tôi đã giải thích tôi không phải là gay, tôi đã giải thích đến khàn cả giọng nhưng họ không nghe, những cú đánh nặng nề thẳng vào tôi, xương của tôi như muốn vỡ vụn, tôi ngước lên nhìn em đang được người tôi gọi là Cộng sự ôm vào lòng và an ủi, nhìn tôi bằng ánh mắt ghê tởm, em nhìn tôi không cảm xúc. Tôi tự hỏi tại sao em lại làm vậy với tôi? , tôi đã làm gì sai sao? , chẳng phải lúc trước em nói yêu tôi nhất sao? , vậy tại sao chứ!!?, tôi thét lên hỏi em tại sao lại làm vậy với tôi!? , em làm như sợ hãi tôi, nép vào lòng của người con trai kia, người con trai Thuận thế ôm em vào lòng che chở. Những người đã đánh tôi mạnh tay hơn và nói.
" Mày dám lớn tiếng với em ấy ư! Thằng gay như mày có tư cách gì nói em ấy. Mày chỉ là thằng điếm gay kinh tởm!! "
Những lời nói ấy khiến tôi đau đớn nhưng đau đớn hơn khi người nói lên những lời tàn nhẫn ấy là những người mà tôi kính trọng và yêu quý. Tôi không biết sao mình lại có thể đi được đến nhà, nhưng nơi mà tôi nghĩ là ấm áp và sẽ là nơi tin tôi, lại trở thành nơi đẩy tôi rơi vào vực thẳm tuyệt vọng, người mà tôi gọi là cha mẹ lại nói lên những lời tàn nhẫn nhất.
" Tại sao tôi lại có thằng con ghê tởm đến vậy, nó còn dám đánh cả Aiko bé nhỏ như thế!!"
" Hừ biết vậy lúc sinh ra nó bóp chết nó cho rồi. Nghĩ nó là gay thôi đã thấy kinh tởm rồi!"
Tay đang định mở cửa khựng lại, tôi ngẩn người không tin vào tai mình khi người mà mình gọi là cha mẹ lại nói ra những lời như vậy. Tôi quay người và bước đi trong vô định,tôi không biết mình sẽ đi về đâu, mặt cho những vết thương đang rỉ máu. Tôi không còn sức để đi nữa tôi ngồi thụt xuống, lấy tay ôm vết thương, tôi cứ ngồi đó đầu trống rỗng, trời đổ mưa cơn mưa, hình như ông trời cũng thương xót tôi cho cuộc đời đầy khổ sở của tôi. Tôi ngước mặt lên nhìn trời, ánh mắt giờ đây chỉ còn lại sự tuyệt vọng và đau đớn.
Quay lại hiện tại anh nghĩ mình sẽ chết trong con hẽm dơ bận này một cách lặng lẽ như những hạt mưa kia.
Anh ước gì Chúa sẽ thương xót cho cuộc đời đầy đau khổ của anh, anh ước gì Chúa sẽ giữ xuống một thiên thần để cứu rỗi cuộc đời đầy tâm tối này của anh, anh ước gì thiên nhiên ấy sẽ trao cho anh ấm áp. Nhưng đó chỉ là ước mà thôi, anh nhắm mắt lại chờ đợi cái chết của mình. Một thân hình nhỏ nhắn đang cầm ô đi vào hẽm

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro