Chương 01: Sự kết thúc?
Trong căn phòng tối mịt, chỉ có ánh nến leo lắt soi rọi từng đốm sáng run rẩy trên nền đất lộn xộn. Hơi rượu nồng nặc quyện cùng mùi thức ăn nguội lạnh, những vệt bia rượu đổ tràn, vương vãi khắp sàn nhà. Những kẻ bất lương, những con sói hoang không chốn về, giờ đây lại nằm la liệt như một đám tàn binh vừa trải qua trận chiến cuối cùng của cuộc đời mình.
Họ đã có một đêm no say, một đêm thả trôi lý trí vào cơn lốc men cay, mặc kệ cuộc đời quăng quật. Nhưng giữa những con người ấy, có một người vẫn còn tỉnh—Hanagaki Takemichi.
Anh ngồi tựa lưng vào bức tường lạnh ngắt, đôi mắt thâm trầm không gợn sóng, bàn tay vô thức luồn vào mái tóc bạch kim mềm mại của kẻ đang tựa đầu trên đùi mình. Mikey khẽ động đậy, đôi chân mày nhíu lại khi hơi lạnh len qua khe cửa sổ chưa đóng chặt. Cậu vô thức siết chặt tay, bám lấy eo Takemichi như một kẻ lạc lối tìm nơi nương tựa.
" Takemitchy..."
Giọng cậu nhỏ như tiếng thì thầm trong gió, phả nhẹ bên tai anh, lẫn trong hơi thở nồng men.
" Tao đây. Ngủ đi."
Giọng nói của Takemichi trầm ổn, khẽ khàng như một bản nhạc ru trong đêm. Một giọng nói dịu dàng, vững chãi, chứa đựng một thứ gì đó vừa quen thuộc, vừa xa vời.
Mikey dường như tìm được sự an tâm trong hơi ấm ấy. Nhịp thở của cậu dần đều lại, làn da tái nhợt ánh lên sắc hồng nhàn nhạt dưới ánh nến, nhưng những quầng thâm dưới mắt vẫn không thể giấu đi sự kiệt quệ của một con người từng đứng trên đỉnh cao quyền lực.
Cậu ta—người từng là bá chủ của Tokyo Manji, một cậu thiếu niên với nụ cười thuần khiết và trái tim ấm áp, giờ đây lại là kẻ ngự trị trên đỉnh của thế giới ngầm—thủ lĩnh tối cao của băng Phạm Thiên, một con quái vật bị thời gian và mất mát nuốt chửng.
Người mạnh mẽ nhất cũng là người cô độc nhất.
Takemichi thở dài, ánh mắt quét qua căn phòng ngập trong bóng tối. Bên kia, anh em nhà Haitani nằm trên chiếc ghế sofa dài, Ran ôm chặt Rindou như một thói quen, hơi thở đều đều phả lên vai em trai. Mặt Ran đỏ chót, dấu hiệu của một kẻ đã uống quá nhiều. Rindou thì co mình lại, dù cũng say đến mơ màng nhưng vẫn vô thức bám víu vào hơi ấm của anh trai mình.
" Sáng mai dậy chắc sẽ nôn đến chết mất..."
Takemichi khẽ lẩm bẩm, ánh mắt lướt qua Kokonoi. Cậu ta ngủ gục trên chiếc ghế đơn, xung quanh vương vãi những tờ tiền nhàu nát. Ngay cả trong cơn say, bàn tay Kokonoi vẫn vô thức nắm lấy những đồng tiền như thể đó là sợi dây duy nhất níu giữ cậu lại với thực tại.
Sanzu lại khác. Cậu ta nằm ngay bên cạnh Takemichi, cơ thể nghiêng một bên, một tay vắt lên trán như đang cố che giấu sự mệt mỏi. Người đàn ông với mái tóc hồng phấn và vết sẹo kéo dài từ khóe miệng ấy luôn miệng chê Takemichi là “thằng bốc mùi”, là “tên phiền phức”, nhưng giờ đây lại ngủ say bên cạnh anh.
Takemichi nhíu mày nhìn gã.
Muốn ngủ ngon là được chắc?
Ý nghĩ lóe lên, Takemichi nhẹ nhàng vươn tay nhéo má Sanzu một cái. Không phản ứng.
Anh chậc lưỡi, lần này thẳng tay bóp chặt mũi cậu ta. Sanzu khẽ nhíu mày, đưa tay khua khua trong vô thức như đuổi muỗi rồi tiếp tục ngủ.
Takemichi nhìn chằm chằm cái bản mặt khó ưa ấy, nhướng mày, rồi đột nhiên nảy ra một ý tưởng tệ hại.
Anh đưa nốt tay còn lại bịt chặt miệng Sanzu.
Chưa đầy ba giây sau—
“GRẬP!”
Takemichi khẽ rùng mình khi cảm nhận được cơn đau từ tay mình. Sanzu cắn thẳng vào ngón tay anh như một con thú hoang. Máu rỉ ra, còn Sanzu thì thở hắt một cái đầy thỏa mãn, rồi quay lưng ngủ tiếp.
Takemichi lặng người nhìn vết cắn.
— Đi ngủ cũng có thể cắn người được... Sanzu, mày đúng là chó mà.
Anh cười nhạt, khẽ lắc đầu, rồi đứng dậy. Mikey vẫn ngủ say trên đùi anh, khuôn mặt nhỏ nhắn chìm trong đống chăn dày mà Takemichi đắp lên. Anh nhẹ nhàng luồn tay bế cậu lên, cẩn thận đặt xuống giường trong căn phòng kế bên, kéo chăn đắp lại cho cậu thật kỹ.
Khi chắc chắn Mikey đã an ổn, Takemichi trở ra phòng khách, nhặt nhạnh những chiếc chăn vứt vương vãi mà đắp qua loa lên từng người một. Không ai được đặc biệt đối xử cả—chỉ đơn giản là ném đại cái chăn lên người họ rồi xong.
Dọn dẹp qua loa, Takemichi vớ lấy một chai rượu trắng cuối cùng còn sót lại, xoay người bước ra ngoài.
Đêm nay trời lạnh.
Anh hít một hơi sâu, để khí lạnh tràn vào phổi, rồi cười nhạt.
" Tạm biệt nhé. "
Anh cất giọng, nhẹ như tiếng gió thoảng qua.
Rồi cứ thế, Takemichi bước đi mà không ngoảnh đầu lại.
---
Gió đêm quét qua mái tóc đen nhánh, luồn vào những nếp áo sơ-mi rộng thùng thình. Anh đứng trên tầng cao nhất của tòa nhà, nơi bóng tối ôm trọn lấy cả Tokyo.
Dưới kia, dòng người đổ về công viên Shinozaki, nơi lễ hội Hanabi đang diễn ra. Những chùm pháo hoa bùng lên rực rỡ, vẽ những vệt sáng chói lọi trên nền trời đen kịt.
Takemichi tựa người vào lan can rỉ sét, ngón tay lướt nhẹ qua miệng chai rượu, rồi nhấp một ngụm dài.
" Ha... Nặng thật đấy. "
Hương vị cay nồng lan tỏa trong khoang miệng, kéo anh về thực tại.
Ngày xưa, khi còn là một thiếu niên, anh từng mơ ước trở thành anh hùng. Một người có thể cứu rỗi tất cả.
Nhưng anh đã cứu được ai?
Tất cả những người anh muốn bảo vệ, từng người một, đều đã ra đi.
Takemichi cười nhạt.
Anh ngửa đầu nhìn lên bầu trời rộng lớn. Pháo hoa vẫn rực sáng, lộng lẫy và kiêu hãnh. Nhưng lại cô đơn biết bao.
Anh dang tay, như thể muốn ôm lấy một điều gì đó đã sớm vuột mất khỏi tầm tay.
" Hanagaki Takemichi tôi đây từ bỏ rồi!!! "
Tiếng hét của anh vang vọng vào khoảng không vô tận.
Rồi anh bước qua lan can.
Tự do rơi xuống, giữa bầu trời đêm rực sáng bởi pháo hoa diễm lệ.
Cơ thể Takemichi vô lực mà rơi xuống, chỉ là trong một khoảng khắc khi lơ lửng trên không trung, ánh mắt anh đã vô tình được nhìn thấy bao quát cảnh đẹp tráng lệ, lộng lẫy của pháo hoa.
Pháo hoa tuy ồn ào nhưng lại mang dáng vẻ diễm lệ, câu dẫn ánh mắt không thể dời. Thứ ồn ào, sặc sỡ nhưng lại không bị chán ghét, không bị phai nhạt dù có trải qua bao thập kỉ đi nữa.
Takemichi không khỏi cảm thán trước vẻ đẹp hùng tráng, diễm lệ ấy. Có vẻ như trước lúc chết được nhìn thấy cảnh đẹp như vậy kể ra anh cũng lời quá đó chứ.
BỤP!
Khoảnh khắc khi đầu anh chạm đất, xung quanh như lắng đọng lại, cuộc đời anh như thước phim tua nhanh hiện ra trước mắt.
Những kí ức từ lớn đến nhỏ hiện lên thật rõ ràng
Những kí ức vui vẻ, ấm áp tuổi thiếu niên
Những kí ức đau đớn, bi thương
Những thất bại, những mất mát
Những khi yêu
Những khi hận
....
Tất thảy đều hiện ra trước mắt anh.
Cả cuộc đời anh giống như một trò hề vậy.
Tai anh ù ù chẳng nghe rõ được thứ gì, đại não trở nên trống rỗng, cảnh vật trước mắt trở nên mờ nhòa đi, nằm trong vũng máu của bản thân cơ thể như đã mất hết cảm giác.
Không đau đớn
Không buồn bã
Không tức giận
Không vui vẻ
Tâm tĩnh lặng như nước....
Không nhìn rõ được nhưng Takemichi biết những người dân xung quanh đấy đang rất náo động, hoảng loạn. Đơn giản bởi vì ngay lễ hội lại có người chết, ai muốn chuyện xui xẻo đó xuất hiện chứ?
Tâm trí anh trống rỗng, mi mắt nặng trĩu cuối cùng cũng không trụ được nữa mà rũ xuống, hơi thở thoi thóp giờ trở nên im bặt, anh bất động dưới nền đất lạnh.
Khóe mắt còn đọng lại một giọt tinh khiết, xuôi theo địa hình mà lăn xuống từ mí mắt, rồi hòa làm một với dòng huyết tanh dưới nền đất lạnh lẽo.
Có lẽ trời đã bắt đầu đổ cơn mưa?
Lần đầu tiên
Takemichi cảm thấy thật nhẹ nhõm..
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro