Ngoại truyện: Cúp vàng và người đứng phía sau
*Giải lao tí trước khi có ý tưởng viết tiếp, ngoại truyện không liên quan gì tới truyện 'Xuyên không' nha
Mikey x Takemichi
Đường đua là nơi duy nhất Mikey cảm thấy thực sự sống, nơi mọi thứ khác ngoài tiếng động cơ, bụi bặm và tốc độ, đều tan biến. Anh là "Thần Gió Đông Tokyo" – cái tên mà người ta không chỉ gọi mà còn tôn sùng. Hôm nay là ngày quan trọng nhất trong sự nghiệp của anh: Chặng đua cuối cùng của mùa giải, cuộc tranh tài quyết định ngôi vị đầu bảng Châu Á.
Mikey không thể để thất bại. Mắt anh tập trung vào đường đua phía trước, bàn tay nắm chặt tay lái, cơ thể di chuyển làm một với chiếc mô tô. Dù gió rít qua tai, dù cảm giác căng thẳng đến nghẹt thở, Mikey vẫn kiên cường duy trì tốc độ, dồn sức qua mỗi khúc cua, vượt qua mỗi đối thủ.
Trong khi đó, ở một góc khuất trong khán đài, Takemichi nắm chặt tấm bảng cổ vũ, cổ họng đau rát vì đã la hét quá nhiều. Cậu đứng im, mắt không rời khỏi Mikey, từng nhịp thở cũng như từng chuyển động của anh đều khiến cậu căng thẳng. "Cố lên, Mikey!" – Takemichi tự nhủ, nhưng tiếng của cậu bị đám đông lấn át.
Giờ phút quyết định đến gần, và rồi, chiếc cờ đen trắng phất lên. Mikey vượt qua vạch đích đầu tiên.
Tiếng vỗ tay và reo hò vang dội, nhưng Mikey không hề mảy may chú ý đến sự náo nhiệt xung quanh. Anh tháo mũ bảo hiểm, bước xuống khỏi chiếc mô tô, đôi mắt hướng thẳng về phía khán đài. Và rồi, khoảnh khắc đó đến, đôi mắt của anh gặp đôi mắt của Takemichi. Mọi thứ xung quanh như dừng lại.
Takemichi không kìm nổi nước mắt. Cậu biết mình đã hy vọng quá nhiều vào Mikey, nhưng giờ đây, cậu thấy mình chẳng thể thốt nên lời.
—
Khi lễ trao giải kết thúc, tất cả các tay đua đã tụ tập trên sân khấu, cúp vàng lấp lánh trong tay Mikey. Nhưng bất ngờ, anh kéo Takemichi lên sân khấu. Cậu ngơ ngác, đôi chân như không còn vững vàng nữa.
"Mikey, đừng đùa- tớ đâu có..." Takemichi chưa kịp nói hết câu đã bị Mikey ôm chặt vào lòng.
"Im đi." Mikey thì thầm, đặt chiếc cúp vàng vào tay cậu, "Nếu không có mày, sẽ chẳng có cái cúp này."
Tiếng vỗ tay và reo hò càng thêm mãnh liệt. Confetti xanh đỏ rơi rợp trời. Takemichi không thể kiềm chế được nữa. Nước mắt cậu lại rơi, nhưng lần này, đó là nước mắt hạnh phúc, là cảm giác khi cậu nhận ra mình không chỉ là người đứng sau Mikey, mà còn là một phần trong chiến thắng này.
~
Vài tháng sau, Mikey công khai tuyên bố nghỉ thi đấu một mùa, và quyết định mở lớp huấn luyện đua xe cho các tay đua trẻ. Điều khiến Takemichi ngạc nhiên hơn nữa là Mikey đã chọn cậu làm trợ lý chính.
Takemichi, giờ đây, đã không còn là cậu bạn thân đơn thuần nữa. Cậu trở thành "người yêu của nhà vô địch". Mỗi ngày là một chuỗi những buổi huấn luyện căng thẳng, những trận cãi vã vụn vặt giữa một Mikey lạnh lùng và chuyên nghiệp, với một Takemichi hậu đậu, nhưng lúc nào cũng nở nụ cười ngây ngô.
"Mikey, đừng có lôi em vào cái trò đua xe này nữa, em không biết gì về kỹ thuật đâu!" Takemichi kêu lên khi Mikey lại bắt cậu thử lái chiếc xe mô tô đua.
Mikey chỉ nhún vai, đôi mắt đầy sự kiên nhẫn. "Tao biết em làm được mà, Takemichi. Tao tin em."
Takemichi nhìn Mikey, trái tim dường như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực. Cậu vẫn không thể tin rằng người mình yêu bao lâu nay đã tin tưởng mình như thế. Đúng, tình yêu của họ đã bắt đầu từ những giây phút tốc độ 300km/h trên đường đua, nhưng giờ đây, nó đã vượt qua giới hạn của tốc độ, biến thành thứ gì đó sâu sắc hơn rất nhiều.
Khi họ quay về nhà sau một ngày huấn luyện dài, Mikey ngả người ra ghế, mệt mỏi nhưng vẫn mang nụ cười ngọt ngào. Takemichi vào bếp, chuẩn bị bữa tối, đôi lúc quay lại nhìn Mikey đang thu mình lại với những suy nghĩ riêng.
"Tao đã nghĩ đến chuyện giải nghệ," Mikey nói khẽ.
Takemichi không hiểu hết ý nghĩa của lời nói đó, nhưng cậu biết Mikey chưa bao giờ muốn buông tay. "Dù sao, em cũng sẽ luôn ở đây, đợi anh."
Mikey ngước lên, nhìn vào ánh mắt cậu. "Tao biết mà, Takemichi."
Chỉ có tiếng động cơ trong lòng họ dừng lại. Và rồi, dù không có cúp vàng, dù không có ánh đèn sân khấu, cả hai biết rằng, trong cuộc sống này, họ đã tìm thấy một thứ còn quý giá hơn – tình yêu, là một cuộc đua không bao giờ dừng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro