Chap 38
Ánh mắt người đàn ông dừng ở ngực cô, một cái chớp mắt lạnh làm da đầu người tê dại, một cái chớp mắt lại nóng làm chân tay cô luống cuống.
Tuy rằng không ngẩng đầu, nhưng,Kotoha biết, tầm mắt Takeru vẫn luôn ở trên người mình.
"Chú nhỏ?" Ánh mắt khác thường này, ngay cả Ryo cũng cảm giác được,Yamamoto phu nhân cũng thế, nhìn cậu em của mình luôn không gần nữ sắc, đáy mắt có hoài nghi.
"Không có gì, cảm thấy cô bé này có chút quen mắt, tựa hồ gặp nơi nào rồi." Lời này của Takeru, nói không rõ ràng, người khác có lẽ không rõ,Kotoha lại thấy lòng bàn tay phát lạnh.
Takeru có thể nói ra chuyện cô đã từng câu dẫn hắn hay không? Nếu hắn nói,Ryo sẽ dùng ánh mắt gì nhìn mình đây?
Nhưng cuối cùng,Takeru chỉ thu hồi ánh mắt, cúi đầu uống cà phê, cái gì cũng chưa nói, nhưng thật ra Kotoha trong bữa sáng luôn khẩn trương muốn chết, ở trước mặt người đàn ông này, thật sự rất khó làm được tâm như nước lặng.
Yamamoto tiên sinh sáng sớm ra cửa, cho nên trong nhà cũng chỉ có mấy người bọn họ, ăn qua cơm sáng,Ryo nói với Yamamoto phu nhân: "Em định cho Kotoha chuyển tới chỗ chúng ta đi học."
Yamamoto phu nhân tựa hồ thực vừa lòng Kotoha, một chút ý kiến phản đối cũng không có, cô gật gật đầu: "Được."
Lúc ra cửa,Kotoha nhìn Ryo, có điểm khó hiểu: "Vì sao muốn em đi học?"
"Tuổi này của em, là lúc nên đi học, tuy rằng anh không biết tại sao em không đi học, nhưng, anh hy vọng từ nay về sau, em có thể sinh hoạt bình đạm."
Mắt Kotoha đỏ lên, cô mới mười tám tuổi, cô cũng rất muốn vào đại học,Ryo là người đầu tiên suy xét đến tương lai cô, nhưng mà cô... Thật sự có tương lai sao?
"Đừng hoảng hốt, anh sẽ giải quyết mọi chuyện." Ryo nhéo mũi cô, "Anh đi lấy xe, ở chỗ này chờ anh."
"Vâng." Kotoha ở trước mặt hắn, rất nhiều thời điểm là dịu ngoan, cô thích loại cảm giác được sủng này.
Ryo đi nhà để xe,Kotoha không nghĩ tới, vừa quay đầu liền nhìn thấy Takeru tây trang giày da đi tới chỗ cô.
Vẫn một thân trang phục nghiêm cẩn, rõ ràng là người làm ăn, lại yêu thích làm bác sĩ, thời gian ở bệnh viện trong năm cũng không nhiều, nhưng nghe nói hắn thích khiêu chiến giải phẫu yêu cầu độ khó cao.
Một tổng tài phúc hắc, một bác sĩ thiên tài, rốt cuộc mặt nào mới chân chính là hắn?
"Nhìn tôi như vậy, tôi sẽ nghi ngờ em đang nhớ đến tư vị lúc tôi thao em." Takeru đã đi tới, mặt vô biểu tình, đáy mắt không có nửa điểm gợn sóng, nhưng lời này, mặc cho ai cũng không dám tin tưởng xuất ra từ miệng của người đàn ông lạnh nhạt.
Kotoha hơi trợn tròn mắt, nhìn bộ dáng lạnh như núi băng, nhưng lời này... Có phải quá sắc tình rồi hay không? Thế nhưng có thể lạnh mặt, nghiêm trang nói ác tục như thế!
"Thế nào? Tối hôm qua thao tiểu huyệt em thoải mái không?" Trong nháy mắt, Takeru đã muốn tới trước mặt cô.
Kotoha lập tức lui về phía sau hai bước, trừng mắt hắn: "Takeru, về sau tôi sẽ không chủ động tới gần anh, cho nên, cầu anh cũng đừng tới gần tôi, OK?"
"Không chủ động tới gần tôi? Em có thể làm được?" Thân hình Takeru cao lớn liền ở trước mặt cô, đầu chắn đi ánh mặt trời chiếu tới cô, "Thân thể em thành thật hơn nhiều so với miệng mình đấy, còn nhớ lúc anh cắm vào âm đạo em hay không, em chảy nước nhiều hay ít?"
"Takeru, hiện tại tôi là bạn gái của Ryo, mời anh tự trọng!"
"Cậu ta biết lúc em bị tôi cắm dâm đãng tới mức nào không?"
"Anh..." Ryo đem xe tới đây, cách bọn họ có chút gần, Kotoha lườm Takeru một cái: "Tóm lại, đừng lại khi dễ người, nếu không..."
"Câu này có phải nên do tôi nói ra không?" Cặp mắt đen Takeru ẩn chứa tia sáng máu lạnh, "Tiếp tục dây dưa hai cháu ngoại của tôi, tôi nhất định sẽ... Thao loạn em!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro