Chap 54
"Takeru, anh mau tỉnh lại đi. Xin anh đừng bỏ rơi hai mẹ con em mà."
Tôi tỉnh dậy sau cơn ác mộng khủng khiếp. Tôi thấy mình nằm trong bệnh viện, vậy còn anh thì sao?
Anh đang ở đâu?
Tôi ngồi dậy,Kaito thấy tôi tỉnh dậy, anh liền đi đến trấn an tôi.
"Kotoha, em còn chưa khỏe, đừng kích động."
"Anh Kaito, anh Takeru đâu? Nói cho em biết anh ấy đang ở đâu?"
Tôi mắt tôi rướm lệ nắm chặt lấy tay anh.
"Cậu ta... cậu ta đang ở trong phòng cấp cứu."
Tôi hoảng sợ rút cây kim tiêm ra khỏi người. Tôi muốn đi tìm anh ấy, tôi sợ anh ấy xảy ra chuyện.
"Em phải đi tìm anh ấy. Anh mau đưa em đi tìm anh ấy."
Kaito thấy tôi mất bình tĩnh như vậy, anh liền giữ chặt lấy tôi.
"Kotoha, em bình tĩnh lại đi. Cậu ta cũng không muốn nhìn thấy em như thế này đâu. Còn cả đứa trẻ trong bụng em nữa."
Tôi đưa tay sờ lên bụng, bé con của tôi và anh vẫn còn đây. Tôi phải giữ gìn thật cẩn thận.
"Em muốn đến nhìn thấy anh ấy."
Kaito gật đầu, sau đó dìu tôi đi đến phòng bệnh của Takeru. Anh đang nằm đó bất động, bác sĩ nói anh bị thương nặng, tuy tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng nhưng không biết khi nào mới có thể tỉnh lại.
Tôi nhìn anh mà toàn thân như bủn rủn tay chân. Nếu như không phải vì bảo vệ cho tôi, anh tuyệt đối sẽ không bị thương nặng như vậy. Sức khỏe của anh đã không được tốt rồi làm sao có thể chịu đựng được cú đâm đó chứ?
Tôi sờ lên gương mặt anh mà nước mắt rơi lả chả.
"Takeru, anh mau tỉnh dậy cho em. Anh không được phép bỏ rơi mẹ con em."
Bác sĩ nói bây giờ anh có thể tỉnh lại hay không là một phép màu.
Tôi ngồi đó nhìn anh, lấy khăn lau người cho anh, nói chuyện với anh, hy vọng anh có thể nghe thấy những lời nói của tôi mà tỉnh lại.
"Takeru, em yêu anh."
"Chồng à, anh ngủ quá lâu rồi đấy. Con cũng sắp quên giọng của ba nó rồi."
Buổi tối,Kaito đem cơm cho tôi. Tôi thật sự nuốt không nổi nhưng tôi biết bây giờ tôi không chỉ có một mình, tôi còn có con của anh. Tôi phải chăm sóc nó, bảo vệ nó, yêu thương nó luôn cả phần của anh.
"Em ăn chút gì đi."
"Sao anh Takeru vẫn chưa tỉnh lại vậy anh? Có phải là anh ấy muốn bỏ mặc mẹ con em không?"
Kaito lấy áo khoác khoác cho tôi, lại nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mi tôi.
"Đừng khóc, em đang có thai, khóc như vậy sau này đứa bé sẽ khổ."
Tôi gật đầu, sau đó ngoan ngoãn đi vệ sinh. Kaito ở lại phòng trông, anh ngồi xuống đó, nhìn người đàn ông đang hôn mê nhưng chiếm trọn tâm trí tôi.
Anh thở dài, sau đó buông lời khiêu khích.
"Takeru, cậu muốn tôi đấm cậu sao?"
"Cậu có biết Kotoha vì cậu mà đã khóc bao nhiêu lần không?"
"Takeru, nếu như anh không tỉnh lại thì tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy, sẽ để con cô ấy gọi tôi là ba. Như vậy cũng được chứ?"
Đúng lúc này, tôi trở về,Kaito liền nhanh chóng đi đến đỡ tôi. Đột nhiên ngón tay của Takeru khẽ run lên.
Tôi nhìn thấy, liền lay gọi Kaito.
"Anh có thấy gì không? Hình như anh Takeru mới cử động."
Mắt của anh đột nhiên run lên.
"Takeru... Mau, nhanh gọi bác sĩ!"
Sau một hồi làm kiểm tra thì nhịp tim của anh đã dần ổn định trở lại. Anh mở mắt ra nhìn về phía tôi, tôi đau lòng gọi tên anh.
"Takeru, anh có nhớ em là ai không?"
Anh nắm lấy tay tôi. "Em là vợ của anh. Sao anh có thể không nhận ra em được?"
Tôi nhào vào lòng anh.
"Anh làm em sợ lắm có biết không? Em tưởng mình sẽ không được gặp lại anh nữa."
Anh xoa đầu tôi, giọng nói có phần yếu đi nhưng vẫn rất rõ ràng.
"Ngốc ạ, sao anh nỡ để con chúng ta gọi người khác là bố?"
Hóa ra vì điều này anh mới tỉnh lại à?
Máu ghen khiến cho anh muốn đội mồ sống dậy luôn à?
Tôi thật sự rất bất lực nhưng cũng cảm thấy thật may mắn.
Kaito bước đến bên giường. Sau đó cũng không che giấu nữa mà nói ra toàn bộ sự thật.
"Tôi cũng rất muốn làm điều ấy nhưng có lẽ phải khiến cậu thất vọng rồi. Sau này tôi sẽ là anh vợ của cậu."
Takeru nằm trên giường ngơ ngác như chưa tỉnh thuốc.
"Phải, cậu không nghe lầm đâu. Tôi là anh trai của Kotoha, hôm trước khi bệnh viện thiếu máu tôi mới biết tôi còn một đứa em gái thất lạc."
Tôi biết Kaito cũng không muốn chấp nhận sự thật này. Anh đã yêu tôi, anh làm sao có thể chấp nhận chuyện bản thân đã yêu em gái của mình.
Tôi thấy anh buồn và tránh né ánh mắt của tôi. Kết quả tôi nhận được là anh chính là anh trai của tôi.
Tôi không biết nên vui hay buồn nữa. Bởi vì tôi lại có thể tiếp tục dùng thân phận Kiều tiểu thư ở bên cạnh Takeru.
Takeru ở lại một tuần trong bệnh viện theo dõi rồi lại trở về nhà. Anh bảo tôi đi với anh, nhưng tôi vẫn thấy rất ngại. Tôi không biết phải đối diện với mẹ Shiba như thế nào.
Buổi tối sau khi bác sĩ vào thay băng cho anh, tôi thấy anh cười cười. Tôi thấy hơi sợ thật.
Anh đang trong giai đoạn dưỡng thương nên đặc biệt cực kỳ dính người. Chỉ cần mở mắt ra không thấy tôi liền nháo nhào lên, mẹ Hứa cũng hết cách.
"Kotoha, em đã đi đâu vậy? Anh nhớ em c.h.ế.t mất."
"Em đi lấy cháo cho anh."
Tôi đưa bát cháo cho anh, anh lại không chịu nhận.
"Vợ ơi, anh muốn em đút cho anh cơ."
Tôi nghi ngờ nhìn anh, anh bị bắn trúng ở đầu chứ có phải ở não đâu sao mà lại như đứt dây thần kinh xấu hổ thế không biết.
"Được, ăn xong ngoan ngoãn uống thuốc cho em."
Anh gật đầu lia lịa. Tôi cầm từng muỗng cháo thổi cho nguội rồi đút cho anh. Anh quả thật đã ngoan ngoãn ăn hết cháo, tôi lại cầm lấy bát muốn mang xuống dưới rửa.
"Em để người làm mang đi, em lên ngủ với anh đi."
Anh vén chăn, vỗ vỗ vào chỗ kế bên bảo tôi nhanh nằm xuống kế bên hắn. Tôi thở dài, bất lực nằm xuống bị anh kéo đến ôm trong lòng. Bàn tay anh chạm lên bụng tôi.
"Con có đạp em không?"
"Một chút."
Anh hôn lên bụng tôi. Tôi sờ sờ lên vết sẹo đã đóng vảy khô cứng trên lưng anh, vừa đau lòng vừa tức giận.
"Anh nhìn anh xem, bị như vậy rồi mà vẫn còn cười."
"Đợi sau khi vết thương của anh lành hẳn, chúng ta tổ chức hôn lễ đi."
"Phải đợi sinh bé con nữa chứ? Em không thích người ta nói em cưới chạy bầu đâu."
Anh vuốt sống mũi tôi một cái.
"Anh hỏi bác sĩ rồi."
"Chuyện gì?"
Anh ghé sát tai tôi thì thầm đầy lưu manh.
"Có thai vẫn có thể quan hệ vợ chồng được."
Tròng mắt tôi mở to nhìn anh. Hèn gì lúc bác sĩ tới thay băng hồi chiều tôi cứ thấy anh cười cười mờ ám nhìn tôi làm sao đó.
Thì ra là hỏi chuyện này à?
"Anh đừng có nói với em là anh không biết nha?"
Tôi bĩu môi đánh vào cái tay đang mon men mò vào ngực tôi.
"Anh quả thật không biết mà. Nếu như biết anh cũng không ăn chay lâu đến như vậy."
"Kotoha, em giúp anh một chút có được không?"
Tôi nhìn khuôn mặt lưu manh của anh. Đã bị như vậy rồi mà trong đầu vẫn chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi sao?
"Anh đừng, vết thương của anh không thể cử động mạnh đâu."
Anh đột nhiên xoay người để tôi nằm trên bụng anh.
"Anh không động được nhưng em động được mà."
Tôi trố mắt nhìn anh. Anh nhìn tôi khiến cho tim tôi đập rất nhanh. Mạch máu trong đầu tôi đứt phừng phựt. Không hiểu sao bây giờ anh lại có thể nghĩ đến chuyện này.
"Nhưng em đang có thai mà."
"Làm bằng miệng cũng được mà."
Bàn tay anh vuốt ve nơi môi tôi, đôi mắt nhiều ý vị.
"Đôi môi này có nhớ tiểu Shiba không?"
Tôi đỏ mặt nhìn anh.
"Không đời nào."
"Vợ à, anh nhịn tám tháng rồi, đạn dược tồn đọng sắp phát nổ rồi. Sau khi em sinh con xong còn phải nhịn đến một tháng nữa. Em không thương anh chút nào à?"
Anh vuốt ve lọn tóc dài rơi trên vai tôi. Dưới ánh đèn đôi mắt anh sâu thẳm, nhuốm đầy dục vọng, giọng nói trầm thấp đầy dụ dỗ.
"Thằng nhỏ của tôi sắp bị liệt dương rồi. Em hết thương tôi rồi. Vậy mà em bảo chỉ cần anh tỉnh lại, anh thích gì em cũng chiều. Em gạt người."
Giọng điệu anh ấm ức, đuôi mắt hồ ly hoen đỏ, tôi thấy thương anh, tôi gật đầu.
"Một... một lần thôi đó."
Ngay sau đó, anh thoát lốt cừu, cởi phang áo để lộ ngực trần. Mạnh tay kéo đầu cô xuống, anh ngấu nghiến hôn vào môi cô.
Hai tay anh cũng không chịu yên phận mà sờ soạng khắp nơi, đầu tiên là đôi chân thon gọn, tiếp đến là cặp mông vì mang thai mà trở nên to tròn của cô. Tay anh nhiệt tình luồn vào trong váy bầu của cô mà nhiệt tình nắn bóp.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro