Chap 1: Thanh kiếm và Bông hồng

Đây là fic đầu tiên của mình nếu mà có vấn đề gì thì các bạn cmt cho mình biết với nhé, mình cố gắng làm sao viết không bị cringe nhất có thể để các bạn có trải nghiệm tốt. Cảm ơn mọi người đã đọc và ủng hộ mình ạ.

______________________________

Gia trang dòng họ Shiba được trang hoàng lộng lẫy, tiếng nhạc truyền thống vang lên trong không khí trang nghiêm nhưng cũng có phần tĩnh lặng. Lễ cưới giữa thiếu chủ Shiba Takeru và Shiraishi Mako sắp bắt đầu, nhưng sự kiện trọng đại này dường như thiếu đi sự háo hức. Mặc dù đây là một sự kiện quan trọng đối với hai gia tộc, cả Takeru và Mako đều tỏ ra bình thản, không vui không buồn, không phấn khích như những người trong cuộc bình thường.

Takeru đứng trong căn phòng của mình, chỉnh lại bộ trang phục cưới. Anh nhìn chính mình trong gương, ánh mắt điềm tĩnh như mọi ngày. Không có sự hồi hộp hay phấn khích, cũng không có sự bất mãn. Với Anh, đây chỉ là một phần trách nhiệm của bản thân, không có sự lựa chọn hay cảm xúc đi kèm khác.

Tại đại sảnh
Trong khi đó, thiếu chủ Shiba Takeru đứng ở cuối sảnh, chuẩn bị cho nghi thức. Ánh mắt anh lạnh lùng, không có một chút cảm xúc nào, giống như mọi lần. Anh đã quen với việc sống trong nghĩa vụ. Những cảm xúc cá nhân, nếu có, đều bị anh gạt bỏ.

Khi Mako bước vào đại sản, anh chỉ gật đầu nhẹ, không nói lời nào.Cả hai, dù là vợ chồng, nhưng mối quan hệ của họ chỉ là sự sắp đặt của gia tộc. Mọi thứ đã được an bài từ trước. Tình cảm hay sự gắn kết không hề có mặt trong mối quan hệ này.

Kusakabe Hikoma đứng từ xa quan sát. Ông thấy thiếu chủ Takeru của mình vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, không hề thay đổi. Trong lòng ông, một cảm giác khó tả len lỏi. Ông đã chăm sóc Takeru , huấn luyện cậu , và hôm nay, ông đã thấy Takeru đã bước vào một chặng đường mới trong cuộc sống . Nhưng không ai có thể biết, trong ngày hôm nay, thiếu chủ đã có một cuộc hôn nhân không có tình cảm, chỉ là sự tiếp nối trách nhiệm.

Lễ cưới kết thúc mà không có bất kỳ sự chia sẻ cảm xúc nào. Mako và Takeru đứng bên nhau, không một lời nói, không một ánh mặt. Cả hai đều không hiểu rõ về cuộc sống của nhau, cũng không cảm thấy gì đặc biệt.

Kusakabe Hikoma bước lại gần Takeru, ánh mắt ông đầy quan tâm nhưng cũng chứa đựng một chút bối rối.

“ thiếu chủ , mọi việc đã xong”
Takeru gật đầu, không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ rời khỏi đại sảnh.
Mako đứng bên cạnh , cũng không nói gì. cô chỉ im lặng rời khỏi nơi đây.

Sau lễ cưới
Mako bước ra ngoài, nơi những cánh cửa lớn của gia trang Shiba mở ra đón nàng, Ánh sáng buổi chiều chiếu vào, tạo nên một không gian yên tĩnh và thanh bình. Không gian này, dù tĩnh lặng và đẹp đẽ, lại càng làm tăng thêm cảm giác lạc lõng trong lòng cô.

Mako bước đi với từng bước chân nhẹ nhàng, tâm trí trống rỗng. Cô không hề cảm thấy vui mừng hay lo lắng, chỉ cảm nhận được một cảm giác mơ hồ khó nói. Cuộc sống của cô từ trước tới nay đều nằm trong khuôn khổ của gia tộc. Cô đã quen với việc không bao giờ được chọn lựa, quen với những quyết định được đưa ra bởi người khác. Và hôm nay, khi đứng trước lễ cưới, cô chỉ cảm thấy như một phần của sự sắp đặt ấy.

Takeru đứng gần cửa sổ trong căn phòng riêng, ánh mắt anh vô thức nhìn xuống bàn tay, nơi chiếc nhẫn cưới đã được đeo. Nó chỉ là một món trang sức, một dấu hiệu cho sự kết nối mà không hề mang theo bất kỳ tình cảm nào.

Tối đêm sau đám cưới
Tình cờ, trong đêm yên tĩnh sau đám cưới, Takeru và Mako gặp nhau trong của gia trang. Cả hai đều không mong muốn gặp nhau, nhưng lại không tránh khỏi cái nhìn lướt qua nhau trong bóng tối.

Mako không biết phải nói gì, trong khi Takeru cũng chỉ đứng đó, ánh mắt vô cảm như mọi khi. Tuy nhiên, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, một cái gì đó thoáng qua giữa họ. Không phải là tình yêu, nhưng là một sự hiểu biết lạ lùng. Một sự đồng cảm chưa thể gọi tên.

Cả hai lại im lặng, chỉ có tiếng bước chân vang lên trong đêm tối.

Đột nhiên, một âm thanh vang lên, phá tan bầu không khí yên tĩnh. Chiếc điện thoại được để trên bàn của cô reo lên. Nhưng đây không phải một cuộc gọi thông thường - đó là âm thanh đặc biệt của “Shodo phone”, thiết bị liên lạc của các Shinkenger

Mako giật mình, tim cô đập nhanh. Cô liếc nhanh về phía cửa, nơi Takeru đang ở phòng bên. Nếu anh nghe thấy âm thanh này, mọi bí mật của cô sẽ bị bại lộ.

Không do dự, cô lập tức cầm shodo phone chạy ra ngoài, tránh xa tầm mắt của Takeru. Bước chân cô nhẹ nhàng nhưng nhanh nhẹn, đến khi đứng ở khu vườn phía sau, cô mới bắt máy.

“Đội gọi mình giờ này sao?” - cô thầm nghĩ, rồi nhanh chóng cầm lấy điện thoại.
Bên kia giọng nói của Shinkenyellow vang lên , đầy căng thẳng:
“Shinkenpink, chúng ta nhận được báo cáo về sự xuất hiện của Gedoushu ở ngoại ô thị trấn. Chúng ta cần phải tập hợp ngay. Chị đến được chứ?”

“ Tôi sẽ có mặt ngay. Đợi tôi - Mako trả lời nhanh rồi ngắt máy.

Mako lập tức đứng dậy, tim đập nhanh hơn. Nhưng khi cô định rời đi, hình ảnh Takeru bất chợt xuất hiện trong đầu cô. Anh là người xa lạ, nhưng giờ đây lại là người gắn kết với cô bằng một sợi dây vô hình.

“Không thể để anh ấy biết mình là một Shinkenger” - cô thầm nghĩ, rồi nhẹ nhàng mở cửa bước ra ngoài.

Mako cẩn thận bước qua hành lang dài dẫn ra ngoài sân, tránh gây bất kỳ tiếng động nào. Nhưng khi cô vừa đến cửa, giọng nói trầm thấp của Takeru bất ngờ vang lên từ phía sau:

“Cô đi đây vào giờ này?”

Mako giật mình, quay lại nhìn anh. Takeru đứng cách cô vài bước, ánh mặt lạnh lùng như muốn nhìn thấu suy nghĩ của cô.

“ Tôi chỉ… muốn đi daih một chút. Không quen với không khí ở đây” - Cô nói, cố giữ giọng điệu bình thản.

Takeru hơi nghiêng đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô. Dường như anh muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ đáp:

“Đừng đi quá xa. Đêm nay không an toàn.”

Mako gật đầu, không nói gì thêm, rồi nhanh chóng rời đi.

Mako đến địa điểm được chỉ định, một khu vực vắng vẻ ngoài thành phố. Khi cô đến, các thành viên khác - Shinkenblue, Shinkengreen và Shinkeny
Yellow đã có mặt. Tất cả đều trong trang phục Shinken Suits,helmet che kín khuôn mặt.

“ShinkenPink, cô đến muộn” - ShinkenBlue(Ryunosuke) lên tiếng, giọng có chút trách móc.

“Xin lỗi, tôi có việc phải giải quyết” - Mako đáp ngắn gọn, cố gắng không để lộ sự bối rối

“Gedoushu đã tấn công một ngôi làng gần đây. Chúng ta phải ngăn chúng trước khi quá muộn”- Shinkenblue thông báo, giọng nói nghiêm túc.

Shinkengreen khoanh tay, có vẻ bất mãn:
“lại là chúng. Chúng ta có thể tự mình xử lý lần này, nhưng tôi vẫn thắc mắc…ShinkenRed đâu rồi? anh ấy sẽ xuất hiện chứ?”

Câu hỏi của Shinkengreen khiến không khí trở nên yên lặng. Tất cả đều biết, ShinkenRed là thiếu chủ, người đứng đầu của họ. Nhiệm vụ quan trọng nhất của các Shinkenger là bảo vệ anh - người có trách nhiệm bảo vệ thế giới. Nhưng đến giờ, không ai biết gì về anh. ShinkenRed luôn xuất hiện trong những thời điểm quan trọng, mạnh mẽ dứt khoát, nhưng anh chưa từng để lộ danh tính.

“ Nếu anh ấy đến, chúng ta sẽ biết. Còn bây giờ, hãy tập trung vào nhiệm vụ của mình.” - Ryunosuke lên tiếng , phá vỡ sự im lặng

Khi nhóm Shinkenger đến nơi, bọn Gedoushu đã tàn phá nặng nề khu vực xung quanh. Những ngọn lửa bốc cao, tiếng gào thét của cư dân vang lên trong không gian>

PINK,BLUE,YELLOW và GREEN nhanh chóng lao vào trận chiến. Mỗi người đều thể hiện kỹ năng điêu luyện, phối hợp với nhau để cầm chân bọn quái vật.

Nhưng tình hình càng lúc càng trở nên khó khăn khi Gedoushu dẫn đầu là một tên chỉ huy mạnh mẽ hơn. Đón tấn công mạnh mẽ hơn. Đòn tấn công của hắn khiến cả nhóm lùi lại, lực lượng áp đảo của kẻ thù khiến họ gặp bất lợi.

“Chúng ta không thể giữa thế này lâu hơn được!” Shinkenpink hét lên, lo lắng nhìn đồng đội.

Ngay lúc đó, một luồng ánh sáng đỏ rực xuyên qua màn đêm. Từ phía xa, một bóng dáng xuất hiện. ShinkenRed - thiếu chủ của họ, bước ra với thanh kiếm trên tay. Trang phục đỏ nổi bật, anh bước vào trận chiến mà không nói một lời.

“ Là ngài ấy!” - Shinkenyellow thốt lên, ánh mắt rạng ngời.

Mako đứng lặng, quan sát ShinkenRed trong giây lát. Dù chưa gặp mặt, nhưng sự xuất hiện của anh luôn mang cảm giác an toàn và mạnh mẽ.

Khi trận chiến đã kết thúc, các Shinkenger tụ họp lại trong bóng tối của khu rừng. Mỗi người đều mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng giữ vững tinh thần. Gedoushu đã bị đẩy lùi, nhưng ai cũng biết rằng đây chỉ là khởi đầu của một cuộc chiến dài hơi.

Takeru - ShinkenRed - đứng cách xa mọi người như thường lệ, không nói gì và chuẩn bị rời đi. Còn nhóm Shinkenger, từng người lặng lẽ tháo thanh kiếm khỏi tay mình, kiểm tra vết thương.

đột nhiên Mako - ShikenPink - đứng thẳng lên, ánh mắt kiên quyết nhìn quanh.
“mọi người” - giọng nói của cô vang lên, phá vỡ bầu không khí im lặng
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn cô, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Mako hít một hơi thật sâu, cô trở lại hình dáng bình thường. Ánh trăng chiếu sáng khuôn mặt thanh tú và cương nghị của cô.

“ Tôi là Shiraishi Mako”
Cả nhóm như bị đóng băng. Kotoha nắm chặt tay, ánh mắt rối bờ. Ryunosuke lặng người không biết phải phản ứng thế nào. Chiaki nhướng mày , vẻ mặt không thể che giấu sự bất ngờ

Takeru - ShinkenRed - cũng khựng lại. Dù helmet đã che đi khuôn mặt của anh, nhưng sự ngạc nhiên trong mắt anh là điều không thể thể phủ nhận.

‘ Cô là…Shiraishi Mako sao? - Ryunosuke cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói xen lẫn sự ngỡ ngàng.

“ Đúng vậy” - Mako gật đầu, giọng nói bình tĩnh - “ giọng nói bình thản. - “ tôi nghĩ rằng nếu chúng ta chiến đấu bên nhau, chúng ta cần biết rõ về nhau. Tôi không muốn che giấu danh tính của mình nữa”

ShinkenYellow lên tiếng, giọng run run:
“ Nhưng … chị không sợ sao? Nếu Gedoushu biết chị là ai, họ sẽ nhắm vào chị”

Mako mỉm cười dịu dàng, nhìn cô gái nhỏ trước mặt:

“ Nếu tôi sợ, tôi sẽ không đứng ở đây với tư cách là một Shinkenger. Tôi tin rằng chúng ta phải bắt đầu bằng sự tin tưởng”

Shinkengreen cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng không thể ngăn được bản thân bật ra câu đùa:

“ Cô dũng cảm thật đấy. Nhưng mà… Shiraishi Mako? tôi không nghĩ cô lại là một người… nổi tiếng như vậy”

Shinkenblue liếc Shinkengreen, như muốn ngăn cậu nói thêm. Dù vậy, anh vẫn không thể giấu được nét suy tư trên gương mặt mình.

Kotoha cúi đầu, nhỏ giọng:
“Em rất ngưỡng mộ chị…Chị Mako”

Trong khi đó, ShinkenRed đứng im, không nói gì. Anh quan sát Mako với ánh mắt phức tạp, nhưng không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.

Dù các Shinkenger khác đều rất ngạc nhiên, nhưng họ cẩn thận không để lộ rằng mình đã từng nghe về cái tên “ Shiraishi Mako” - Tất cả đều hiểu rằng việc tiết lộ điều này có thể làm thêm tình hình.

“ Được rồi, nếu cô đã quyết định như vậy, tôi sẽ không nói gì thêm” - Ryunosuke cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng - “Nhưng tôi hy vọng rằng, chúng ta vẫn sẽ giữ bí mật về danh tính của nhau, ít nhất là với thế giới bên ngoài”

Mako gật đầu, ánh mắt kiên định:

“ Đó là điều tất nhiên. Nhưng trong đội, tôi muốn mọi người biết tôi là ai, tôi muốn bảo vệ gia đình bảo vệ mọi người nếu gặp tôi các cậu chỉ cần không đối xử tôi như ShinkenPink là được, dù sao tôi cũng muốn mọi người biết tôi là ai”

ShinkenRed, lúc này. cảm thấy khó xử. Anh không ngờ rằng phu nhân vừa mới cưới của mình - Shiraishi Mako - lại chính là ShinkenPink, một trong những hộ vệ của anh.

“ Mako là ShinkenPink… và cô ấy không biết mình là ShinkenRed. Đây chính là định mệnh hay trò đùa số phận?” - Takeru nghĩ, lòng ngổn ngang.

Anh giữ im lặng, không để lộ danh tính thật sự của mình. Là thiếu chủ, anh hiểu rằng việc tiết lộ mình là ShinkenRed chỉ khiến mọi người gặp nguy hiểm hơn.

Trước khi rời đi, Takeru quay lại nhìn Mako một lần nữa, ánh mắt lạnh lùng nhưng ẩn chứa cảm xúc khó đoán.

“ cô đã lựa chọn lộ mặt. Tôi hy vọng rằng cô sẽ không hối hận”

Mako nhìn ShinkenRed, không biết rằng người trước mặt mình chính là phu quân, chỉ gật đầu chắc nịch:

“ Tôi sẽ không hối hận. Đây là trách nhiệm của tôi”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro