Chap 4: Ánh Nhìn Không Thể Giấu

Hôm nay là một ngày nghỉ hiếm hoi, cũng là dịp lễ hội Tanabata ở Nhật Bản. Không khí trong gia trang có phần nhẹ nhàng hơn thường lệ, những chiếc dải giấy ước nguyện bay phấp phới trong gió.

Mako tỉnh dậy trong phòng, ánh sáng mờ nhạt của buổi sáng chiếu qua khung cửa sổ. Cô khẽ cựa mình, cảm giác mệt mỏi vẫn còn đọng lại sau những gì đã xảy ra. Hơi thở cô chậm rãi, những ký ức về trận chiến với Zankoku vẫn lởn vởn trong tâm trí.

Tiếng gõ cửa khẽ vang lên. Mako ngồi dậy, chỉnh lại mái tóc trước khi cất tiếng: "Vào đi."

Takeru bước vào, trên tay là một chiếc hộp nhỏ.

"Hôm nay là lễ hội Tanabata, cô có muốn ra ngoài không?"

Mako thoáng ngạc nhiên, nhìn Takeru trong bộ yukata sẫm màu, gương mặt điềm tĩnh nhưng vẫn có chút gì đó dịu dàng. Cô mỉm cười khẽ: "Có lẽ tôi nên đi để thay đổi không khí."

Buổi tối, con phố tràn ngập ánh đèn lồng, tiếng cười nói rộn ràng khắp nơi. Mako và Takeru đi dạo chậm rãi, những lời nói giữa họ trở nên nhẹ nhàng hơn. Cô nhìn Takeru, lần đầu tiên cảm thấy khoảng cách giữa họ đã dần thu hẹp.
"Cô có ước nguyện gì không?" Takeru hỏi, ánh mắt hướng lên những dải giấy đang bay trong gió.

Mako trầm ngâm một lát rồi khẽ nói: "Tôi ước... mọi người luôn được bình an, và tôi có thể tìm thấy vị trí thực sự của mình."

Takeru lặng lẽ nhìn cô, một nụ cười mờ nhạt xuất hiện. "Tôi tin rằng cô sẽ tìm được."

Khi hai người tiếp tục đi dạo, Mako khẽ cảm nhận được sự ấm áp từ sự hiện diện của Takeru bên cạnh. Họ dừng lại trước một gian hàng bán quạt giấy. Takeru nhẹ nhàng chọn một chiếc quạt màu xanh biển, đưa cho Mako.

"Màu này hợp với cô." Anh nói, giọng trầm ấm khiến Mako bất giác đỏ mặt.

Cô nhận lấy chiếc quạt, khẽ mỉm cười. "Cảm ơn, Takeru."

Những bước chân tiếp tục đưa họ đến bờ sông, nơi những dải giấy ước nguyện lung linh phản chiếu trên mặt nước. Mako hít một hơi thật sâu, cảm nhận sự bình yên hiếm hoi trong lòng.

Bất chợt, pháo hoa rực sáng trên bầu trời, những ánh sáng lấp lánh phản chiếu trong đôi mắt Mako. Cô quay sang nhìn Takeru, tim khẽ rung động khi thấy ánh mắt dịu dàng của anh.

Cả hai lặng lẽ ngắm nhìn pháo hoa, để cho những cảm xúc nhẹ nhàng hòa quyện vào không gian rực rỡ của lễ hội.

Ngay lúc đó, một cơn gió nhẹ thoảng qua, mang theo mùi hương của những món ăn đường phố. Mako chợt bật cười khẽ. “Takeru, anh có đói không? Tôi muốn thử món takoyaki kia”

Takeru gật đầu, ánh mắt đầy dịu dàng. “ Được thôi, để tôi mua cho cô”

Họ bước đến quầy bán takoyaki, nơi những viên bánh nóng hổi đang được nướng trên bếp than. Mako hào hứng cầm lấy xiên bánh, thổi nhẹ trước khi cắn một miếng. Hương vị đậm đà lan tỏa trong miệng khiến cô không khỏi hài lòng.

Takeru nhìn cô ăn, khóe môi anh khẽ cong lên. “Cô trông thật sự vui vẻ”

Mako mỉm cười, ánh mắt ánh lên niềm hạnh phúc giản đơn. “có những khoảnh khắc thế này, tôi cảm thấy cuộc sống thật đáng trân trọng.”

Takeru không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô. Trong ánh sáng lấp lánh của đèn lồng và pháo hoa, giữa dòng người tấp nập, một khoảnh khắc yên bình tồn tại chỉ giữa hai người.

Ngay lúc đó, một cơn gió lạnh lướt qua. Mako khẽ rùng mình, cảm nhận được một luồng khí tà ác thoáng qua giữa những tiếng cười vui vẻ của lễ hội. Đôi mắt cô thoáng ánh lên sự cảnh giác.

Từ góc khuất, một bóng đen dần hiện ra, những đường vân đỏ rực cháy trên thân thể méo mó. Đó là một Gedoushu.

Takeru lập tức nhận ra sự bất thường. “ Mako, lùi lại”

Mako nắm chặt tay, nhưng thay vì lập tức hành động cô nhanh chóng đưa ra một quyết định. Nếu cô biến thân ngay tại đây, Takeru và mọi người cũng có thể bị cuốn vào trận chiến.

Cô ngước nhìn Takeru, cố gắng giữ vẻ bình tỉnh. “ Tôi chỉ ra ngoài một chút sẽ quay lại ngay, anh nên rời khỏi đây”

Không đợi Takeru trả lời, Mako lập tức rẽ vào một con hẻm nhỏ, rút Shodophone ra. Cô vẽ một đường thẳng trong không khí, tạo thành chữ "天" (Thiên). Ánh sáng mạnh mẽ phát ra từ Shodophone. Mako vừa biến thân, chuẩn bị lao vào tấn công Gedoushu thì một ánh sáng đỏ rực bùng lên ở phía khác trong con hẻm.

Một chiến binh trong bộ giáp đỏ xuất hiện, lưỡi kiếm trên tay lóe sáng trong màn đêm.

ShinkenRed xuất hiện giữa bóng tối, thanh kiếm trên tay vẽ nên một đường sáng sắc bén. Không cần chờ đợi, Mako lập tức phối hợp, dùng naginata để yểm trợ trong khi Red tấn công trực diện.

Cả hai không nói gì với nhau, chỉ có tiếng kim loại va chạm cùng ánh sáng lóe lên trong đêm tối. Dù đây là lần đầu tiên chiến đấu bên cạnh nhau, nhưng bước chân và nhịp tấn công lại trùng khớp một cách kỳ lạ.

Gedoushu bị áp đảo, nhưng bất ngờ gầm lên, giải phóng một luồng năng lượng tà ác dữ dội. Một nhát chém sắc bén lao thẳng về phía ShinkenRed.

Trong khoảnh khắc, Mako không kịp suy nghĩ nhiều. Bởi vì trước mặt cô là thiếu chủ.
Bởi vì cô là hộ vệ.

Cô xoay người, chắn trước Red, dùng toàn bộ sức mạnh để đỡ đòn.

Cơn đau buốt lan tỏa khắp cơ thể khi năng lượng đen tối va chạm với giáp của cô.

Mako lảo đảo nhưng vẫn đứng vững, nghiến chặt răng để không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Một luồng kiếm khí mạnh mẽ xé tan không khí—ShinkenRed phản công, chém gục Gedoushu trong một nhát kiếm dứt khoát.

Không gian trở lại yên tĩnh, chỉ còn hơi thở nặng nề của cả hai.

Red quay sang, nhìn Mako một lúc trước khi cất giọng trầm thấp: “Cô ổn chứ?”

Mako hít sâu, giữ vẻ điềm tĩnh của một hộ vệ.

“Tôi ổn.”

ShinkenRed không nói thêm gì nữa, chỉ gật đầu nhẹ trước khi quay đi.
Họ rời đi theo hai hướng khác nhau, như chưa từng đứng cùng một chiến tuyến.

Khi Mako trở về gia trang, cô cảm thấy hơi mệt mỏi, nhưng vẫn cố giữ dáng vẻ bình thản. Vết thương trên người vẫn còn âm ỉ, nhưng cô không muốn cho ai biết quá nhiều.

Takeru đứng ở cửa, ánh mắt anh chậm rãi lướt qua người cô, nhưng không nói gì ngay lập tức. Đến khi Mako bước gần hơn, Takeru không thể không nhận ra vết thương đã rỉ máu ở cánh tay cô.

Anh khẽ nhíu mày, nhưng cố gắng giữ vẻ ngoài lạnh lùng. “Cô không sao chứ?”

Mako cố gắng che giấu sự đau đớn, khẽ lắc đầu: “Chỉ là vết thương nhỏ, không sao đâu.”

Takeru vẫn không rời mắt khỏi vết thương của cô, nhưng không nói thêm gì. Cái nhìn của anh có chút lo lắng, dù vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng. Anh biết Mako sẽ không dễ dàng thừa nhận nếu cô bị thương nặng.

“Mặc dù cô có thể tự lo cho mình, nhưng tôi nghĩ tốt hơn hết cô nên nghỉ ngơi một chút,” Takeru nói, giọng vẫn lạnh nhạt như mọi khi.

Mako nhìn anh, không thể hiểu được thái độ này chỉ là những lời nói nhàn nhạt, nhưng trong lòng cô lại có cảm giác gì đó. Cô khẽ cười nhạt, không nói gì thêm.

“Cảm ơn, Takeru. Tôi ổn.”

Takeru không đáp lại, chỉ gật đầu nhẹ rồi quay đi, bỏ lại Mako trong không gian yên tĩnh của gia trang. Nhưng trong ánh mắt anh, một cảm giác lo lắng thoáng qua mà anh không thể che giấu.

Mako bước vào phòng tắm, cửa khép lại sau lưng cô. Ánh sáng mờ ảo từ đèn chiếu lên gương, phản chiếu khuôn mặt mệt mỏi của cô. Cô nhìn vào vết thương trên cánh tay, thở dài. Vết thương không quá nghiêm trọng nhưng đủ khiến cô cảm thấy đau đớn.

Cô lấy băng gạc, thuốc khử trùng và bắt đầu tự băng bó. Tuy nhiên, tay cô hơi run rẩy vì vết thương khá sâu. Cô khẽ nhíu mày, cố gắng tiếp tục, nhưng cuối cùng cũng không thể thực hiện được hết mọi bước một cách hoàn hảo.

Đúng lúc đó, cửa phòng tắm bất ngờ mở ra. Mako quay lại, ngạc nhiên thấy Takeru đang đứng ở đó, với ánh mắt lạnh lùng như mọi khi.

“Tôi không có ý định quấy rầy,” Takeru nói, nhưng bước vào mà không đợi Mako phản ứng. “Vết thương của cô không ổn. Để tôi giúp.”

Mako đứng sững lại, chưa kịp phản ứng. Cô không nghĩ Takeru sẽ vào trong này, nhưng anh đã bước đến gần, ánh mắt vẫn giữ vẻ lạnh lùng ấy.

“Không cần đâu.” Cô cố gắng trả lời, nhưng giọng nói lại có chút yếu ớt.

Takeru không đáp lại, chỉ lấy thuốc khử trùng và băng gạc từ tay cô, nhẹ nhàng quỳ xuống. Đôi tay anh khéo léo, bình thản như thể đã làm việc này rất nhiều lần.

Mako không nói gì, chỉ cảm nhận được sự chuyên nghiệp và sự kiên nhẫn từ anh. Đó là lần đầu tiên cô thấy anh quan tâm đến cô như vậy.

Takeru làm việc một cách yên lặng, không vội vã. Anh làm mọi thứ thật tỉ mỉ, giống như đang cố gắng che giấu sự lo lắng trong lòng. Mako cảm thấy một chút ấm áp lạ lùng, nhưng cũng không dám nhìn thẳng vào anh.

“Cô vẫn ổn chứ?” Takeru lên tiếng, giọng trầm thấp nhưng có chút gì đó khác thường, dường như anh đang cố gắng giữ bình tĩnh.

Mako nhìn vào đôi tay anh, rồi nhìn lại vết thương của mình, cảm nhận sự quan tâm âm thầm trong từng hành động của anh. Cô khẽ gật đầu. “Ừ, cảm ơn anh.”

Takeru chỉ gật đầu, rồi đứng dậy. Một lần nữa, anh quay lưng, bước ra ngoài mà không nói thêm lời nào. Nhưng trong lòng Mako, cô có thể cảm nhận được điều gì đó đã thay đổi, mặc dù cả hai đều không thừa nhận.

————————————
Hic mình có bảo nay mình đăng 2 chap cơ nhưng mà mấy hôm nay mình bệnh, kh thể viết thêm được nữa nên các bạn thông cảm nhaaa😭. Với cả mình cũng chưa fix lại vài chỗ nếu có mấy chỗ nào lạ lạ thì cmt cho mình biết với nha trong lúc viết mình có idea cho fic mới thành ra có khi ghi bậy bạ😢.
Cảm ơn mọi người❤

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro