Chương IV Tam Anh Hội Ngộ

Chương IV – Tam Anh Hội Ngộ

Đêm đó, bầu trời Tam Giới bị xé rách bởi một trận sấm sét khủng khiếp. Giữa mây đen cuồn cuộn, có ba bóng dáng khác thường cùng lúc xuất hiện ở Thiên Trụ Sơn – nơi được xem là trung tâm của trời đất.

Một bóng khỉ lông vàng, gậy Như Ý cắm xuống đất rung chuyển cả núi non. Tôn Ngộ Không nhe răng cười, giọng đầy cuồng ngạo:
– Lão Tôn ta không tin Tam Giới này có ai buộc được chân mình nữa!

Một bóng chiến thần áo giáp bạc, ba mắt sáng rực, đứng sừng sững với Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao trong tay. Dương Tiễn khẽ hừ một tiếng:
– Ngộ Không, ngươi luôn ồn ào. Nhưng lần này, ta đến không phải để tranh hùng cùng ngươi… mà để bàn chuyện lớn hơn.

Từ xa, ngọn lửa đỏ rực bùng lên. Na Tra cưỡi Phong Hỏa Luân bay đến, ánh mắt bừng cháy như hai mặt trời nhỏ. Chàng cười ngạo nghễ:
– Ha ha! Thì ra các ngươi cũng chẳng chịu nổi sự xiềng xích của Thiên Đình. Vậy, hôm nay ba ta tụ họp, chính là điềm báo trời đất phải đổi thay.

Ba kẻ từng là “thần tướng trung nghĩa” của Ngọc Hoàng, giờ đây đứng cạnh nhau, ánh mắt giao hòa. Không cần nhiều lời, họ đã hiểu rằng: họ cùng một con đường, cùng một chí hướng.

Tôn Ngộ Không nện gậy xuống đất, vang vọng như sấm:
– Thiên Đình lấy luật lệ để ép kẻ yếu, Ngọc Hoàng lấy danh nghĩa chính đạo để trói buộc tự do. Ta – không phục!

Na Tra giơ Hỏa Tiêm Thương, lửa cháy đỏ trời:
– Nếu Thiên Đình là chính đạo, vậy chính đạo này đã mục ruỗng. Đã đến lúc cần một ngọn lửa thiêu sạch giả dối.

Dương Tiễn lặng lẽ gật đầu, ánh mắt lạnh lùng nhưng kiên định:
– Từ nay, chúng ta không còn là thần của Ngọc Hoàng. Ta, ngươi và Na Tra… sẽ là Tam Đại Phản Thần.

Ba người cùng giơ vũ khí, sức mạnh giao hòa, khí tức dâng lên tận cửu trùng. Trời đất chấn động, thiên binh thiên tướng từ xa cũng run sợ, bởi họ cảm nhận rõ: một thời đại mới sắp bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro