Chương XIII

Chương XIII – Thế Giới Mới Từ Tro Tàn

Ánh sáng cực đại bùng nổ, rồi tất cả chìm vào tĩnh lặng.
Tam Giới biến mất. Chỉ còn hỗn độn vô sắc, vô hình, vô thanh – một biển mênh mông nơi không có trời, không có đất, không có sinh linh.

Trong biển hỗn độn ấy, ba bóng người dần hiện ra.

Tôn Ngộ Không toàn thân rách nát, gậy Như Ý gãy làm đôi, nhưng đôi mắt vẫn rực lửa.
– Ha… ha… Trời bị đập nát thật rồi. Ngay cả Thiên Đạo cũng chẳng thể trói buộc ta nữa!

Na Tra bước ra từ ngọn lửa còn sót lại, thân thể tan chảy rồi tái sinh, giọng đầy khát vọng:
– Chúng ta đã thiêu rụi cả vũ trụ cũ. Nhưng nếu dừng ở đây… chỉ còn hư vô. Tam Giới cần được dựng lại.

Dương Tiễn quỳ một gối xuống, máu chảy từ thiên nhãn, nhưng ánh mắt kiên định:
– Phải. Đập tan thôi chưa đủ. Nếu không có trật tự mới, sinh linh muôn nơi sẽ chìm mãi trong hỗn loạn. Chúng ta đã giết Thiên Đạo, thì chính chúng ta… phải trở thành kẻ khai thiên lập địa.

Cả ba im lặng. Trong khoảnh khắc ấy, ý chí của họ hòa làm một. Không còn là phản thần, không còn là kẻ nổi loạn, mà là những kẻ sáng tạo.

Từ bàn tay Tôn Ngộ Không, một ngọn núi trồi lên – đó là Ngọc Sơn, gốc rễ của trời mới.
Từ thương lửa của Na Tra, một mặt trời mới sinh ra, chiếu sáng muôn nơi.
Từ lưỡi đao của Dương Tiễn, những đường luật lệ viết nên nền móng – không còn xiềng xích áp bức, mà là quy tắc của tự do và công bằng.

Hỗn độn dần định hình.
Trời mới mở ra, đất mới trải rộng, sông biển, núi non, tinh tú lần lượt thành hình. Một Tam Giới mới tái sinh từ tro tàn của Thiên Đạo.

Trong thế giới ấy, không có Ngọc Hoàng, không có ngai vàng bất tử. Chỉ có ba kẻ phản thần đứng ngang hàng, được muôn sinh gọi bằng cái tên kính ngưỡng:

“Tam Tổ Khai Thiên.”

Và thế là, từ cuộc phản loạn kinh thiên động địa, từ máu, từ lửa, từ sự hủy diệt, một kỷ nguyên mới bắt đầu – Kỷ Nguyên Tự Do.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro