Chương 20
Tuyết Linh cùng Ngân Nhi gương mặt ai oán nhìn kẻ đầu xỏ là Ngân Nhi nhà chúng ta. Hừ...đã không cho các nàng ăn thì thôi còn bắt trối các nàng nhìn Ngân Nhi kia ăn rất hưởng thụ. Nếu không phải vì hôm nay đem ít tiền thì các nàng đã mua thêm rồi.
Các nàng dạo vòng quanh Kim Tiền trấn. Đột nhiên trong đầu Tuyết Linh vụt sáng một ý tưởng. Đã lâu rồi nàng không có trổ tài nấu ăn nga. Mấy ngày nay tâm trạng nàng vô cùng tốt, cũng nên hảo hảo nấu một chút món đặc biệt ho mọi người cùng thưởng thức. Vậy là Tuyết Linh đem ý tưởng xủa mình nói cho hai con bạn nghe, Ngọc Di cùng Ngân Nhi trong lòng đều hưởng ứng. Ngọc Di băn khoăn hỏi:
- Thế chúng ta làm món gì bây giờ?
- Gà chiên? Không, là cơm nấm đi? Thôi, cà ri ha? - Ngân Nhi đề ra ý kiến, hưng phấn cả lên.
- Tầm thường! - Ngọc Di quăng cho Ngân Nhi một cái ánh mắt xem thường. Đang định mở miệng thì nghe Tuyết Linh hỏi:
- Các ngươi biết nấu sao?
Nhất tề các nàng đều im lặng.
- Không biết nấu thì chúng ta hãy tự chế cho mình một công thức đi? - Tuyết Linh thấy hai người im lặng liền nói. Nghĩ nghĩ một chút nàng lại thêm: - Ta nghe nói thịt chuột đồng rất ngon lại không dơ.
(Shizu: Đọc giả ở nhà đừng bắt chước Linh tỷ chế bậy chế bạ nhá. Mắc công ăn vào sẽ đi thăm ông bà sớm! )
- Chuột? Nhưng mà nó... - Ngọc Di rùng mình một cái.
- Ngươi chắc chắn là chuột đồng 100%? - Ngân Nhi nghi hoặc hỏi. Lại thấy mắt Tuyết Linh chung quy vẫn nhìn về một nơi liền nhìn theo.
Phía xa, những ngọn lúa vàng lấp lánh đung đưa theo gió trong thật đẹp. Gương mặt Tuyết Linh đắ ý nói:
- Lúa nhiều như vậy, các ngươi nghĩ có chuột không?
Ngọc Di cùng Ngân Nhi nhìn nhau, cuối cùng thở dài đành thuận theo ý Tuyết Linh. Các nàng sẽ nghe theo cái người quái dị này một lần thử. Mong là sẽ không bị ngộ độc thực phẩm.
Thế là các nàng đành nhờ những nông phu nới đây tìm giúp ba người bẫy chuột. Không bao lâu sau, có một vị nông phu thân hình cao ráo, to khoẻ đến trước mặt các nàng nói:
- Các vị công tử, bọn ta theo yêu cầu của các vị bắt ba con chuột đồng. Không những thế còn thặng thêm cho các vị một con chuột nữa.
Dứt lời, hai nông phu khác tiến lên xáh bốn con chuột còn sống đã bị trói hết tứ chi và được tóm lại một chỗ bằng một sợi dây cột ngay đuôi xách đến trước mặt các nàng cười đến sáng lạng.
- Hảo! Các vị thật có lòng. Đây là chút tiền mọn xem như là bồi cho các vị. - Tuyết Linh vừa lòng mỉm cười nói. Nàng lấy trong lòng ra một cái hồng bao (bao tiền) đưa tất thảy cho vị nông phu kia.
Ngân Nhi đánh giá những con chuột này rất cẩn thận. To, béo rất tốt! Không những thế, những vị nông phu kia còn rất tâm lí để dài phần dây dư ra cho các nàng cầm không bị dơ tay. Thật là tiện lợi!
Ba người vừa lòng, xách trong tay bốn con chuột đi về An phủ nhưng khi đi ngang qua một gốc đường gần rừng vắng vẻ lại nghe thấy tiếng nói hung hãn, trầm trầm của một hán tử (người to, cao, khoẻ):
- Tiện nhân, ngươi rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Đúng là không biết điều mà!
- Các ngươi muốn làm gì? - Giọng của một nữ tử vang lên, rõ ràng trong lời nói không kiềm được khiếp sợ.
- Hahaha...muốn làm gì trong lòng ngươi tự hiểu rõ. - Một giọng nói hán tử khác vang lên, còn kèm theo giọng cười gian xảo.
Ngọc Di nhíu mày, đây là đang XXX tập thể? (Shizu: Di tỷ tưởng tượng hơi quá.) Ở cổ đại cũng có trò này sao? Thật bất ngờ nha. Nhưng cổ đại làm sao giống hiện đại? Nữ tử ở đây rất trọng trinh tiết nếu bị như vậy sợ là...Nhất thời, một cỗ tức giận dâng lên trong lòng nàng. Không nói nhiều lời, bóng dáng Ngọc Di đã nhanh chóng di chuyển đến góc đường kia.
Vốn dĩ Tuyết Linh và Ngân Nhi định lờ đi tiếng nói đó nhưng vì con bạn của các nàng đành phải quay gót đi đến góc đường khi nãy.
Các nàng vừa bước vào, chưa hiểu đầu cua tai nheo gì, Ngọc Di đã tức giânn quát lớn:
- Các ngươi ban ngày ban mặt đang làm gì con gái nhà lành?
- ... - Nhất tề nơi đó liền im lặng phăng phắt. Ai nấy đều quay đầu nhìn Ngọc Di đang hiên ngang chóng nạnh, khí thế chính nghĩa hừng hực.
Đột nhiên, cô gái bị dồn đến chân tường xông đến, quì xuống dưới chân Ngọc Di khóc đến lê hoa đái vũ (như hoa lê trong mưa), nấc lên từng tiếng nói:
- Công tử...cầu xin ngươi cứu...cứu tiểu nữ...tiểu nữ là gái thôn quê. Vì nghèo khó mà lên kinh thành làm ăn. Ai ngờ...ai ngờ giữa đường lại gặp sơn tặc. Chúng bắt tiểu nữ về làm áo trại tiểu thiếp...khó khăn lắm tiểu nữ mới thoát khỏi nơi ấy...Tiểu nữ không muốn trở lại nơi đó.
Khuôn mặt của nữ tử đó thanh tú, bơi vì nhoà lệ mà tô điểm thêm nét duyên dáng trên khuôn mặt nàng. Trong đôi mắt to tròn ngấn nước kia là vẻ ngây thơ, cầu khẩn, không nhìn ra một tia giả dối khiến cho Ngọc Di mủi lòng nhưng Tuyết Linh lại rất lạnh nhạt. Xin lỗi, tuy nàng ta thập phần đáng thương, Tuyết Linh nàng cũng không phải là kẻ vô tim vô phổi nhưng chung quy nàng vẫn cảm thấy nàng ta có gì không đúng còn về mặt nào không đúng thì nàng không biết.
Người có vẻ khó dò tâm tư nhất có lẽ là Ngân Nhi vì trên mặt nàng chung qui đều mỉn cười, không một tia cảm xúc...
- Ngươi ngậm máu phun người! Nữ nhân lòng dạ rắn rết kia, chớ có hồ ngôn loạn ngữ. - Một tên hán tử nghe vậy liền tức giận quát. Sao trên đời này lại có một nữ nhân thâm hiểm như thế chứ?
- Thế các ngươi đuổi theo nàng làm gì? - Ngọc Di lạnh giọng hỏi.
- Là vì nàng ta trộm đồ của áp trại bọn ta. - Tên hán tử khác đáp.
- Chúng quy các ngươi vẫn là sơn tặc a. - Ngọc Di cười khinh miệt. Trong lòng hừ lạnh. Nàng chính là không tin lời của bọn họ. Đã làm sơn tặc mà còn mắc bệnh máu dê. Bệnh này nếu như không sớm trị sẽ ảnh hưởng không nhỏ nga.
- Không, bọn ta... - Tên sơn tặc định nói gì nữa nhưng Ngọc Di đã đạp thẳng vào chỗ hiểm của hắn khiến hắn khuỵu chân thống khổ.
- Hôm nay cô nãi nãi sẽ trị bệnh dê cho các ngươi. - Ngọc Di vừa nói vừa liên tục đạp vào chỗ hiểm của hai tên sơn tặc. Nhất thời mọi người đều xanh mặt, chỉ còn lại tiếng la thảm thiết của hai tên kia.
Trong lòng Tuyết Linh và Ngân Nhi âm thần thở dài, thấp nhang cúng hai tên ấy. Xem như bọn hắn xui gặp phải nữ ma đầu. Mô phật, không sao, của đi thay người mà. (Shizu: Éc! "Của" này không cần phải đi đâu nga.)
- Đại hiệp, xin tha mạng. Aaa...đại hiệp... - Hai tên sơn tặc kêu gào, gương mặt trắng bệh không còn giọt máu nhăn nhó.
Ai đó có vẻ đã thấy cắn rức lương tâm vì đã xém "vô tội" làm hư cái quý giá của bọn chúng nên mới ngừng chân, đanh giọng nói:
- Hừ, hôm nay cô nãi nãi ta tha cho các ngươi. Sau này đừng để ta lại nhìn thấy các ngươi lần nữa.
- Dạ, dạ. Tạ ơn đại hiệp. - Tức thì bọn hán tử kia ba chân bốn cẳng chạy mất, không dám quay đầu lại dù chỉ một lần.
Một đạo kim quang thoáng qua trong mắt cô gái kia. Khẽ mím môi, nàng ta trong lòng vui vẻ không thôi. Sơn tặc thì sao? Võ công cao cường thì thế nào? Gặp đạo chích cũng như nước sông đổ biển thôi!
- Được rồi, hết việc rồi. Chúng ta mau về thôi Ngọc Di. - Tuyết Linh nhàn nhạt nói. Nếu cứ tiếp tục dây dưa như thế này hoài thì đến tối mới mò được về cung quá!
Ngọc Di "ừ" một tiếng rồi ba người bắt đầu dời bước. Cô gái kia thấy vậy vội vàng kêu:
- Tam vị công tử, xin dừng bước.
Các nàng khựng lại, khẽ quay đầu nhìn cô gái nọ. Chỉ thấy nàng ta quỳ "bịch" một tiếng xuông đất, hướng Ngọc Di nói:
- Ân cứu mạng của công tử, Hiệu Nhiên không có gì báo đáp. Đời này kiếp này nguyện đi theo công tử, làm trâu làm ngựa phục vụ cho người.
- Ấy ấy, cô nương không cần phải như vậy. Chỉ là tiện tay thôi mà, tiện tay thôi. - Ngọc Di vội đỡ nàng ta lên nói.
Hiệu Nhiên liế mắt một cái đã biết quần áo đang mặc trên người ba người là loại tiw lụa thượng hạng. Huông hồ...vị công tử vận y phục đen kia đầu gài bạch ngọc trâm, lưng đeo bạch ngọc bội, vòng, dây chuyền...đều là vàng và bạch ngọc. Bộ bạch ngọc này giá trị liên thành, trắng muốt còn hơi ẩn hiện nhiều màu sắc khác. Đủ để thấy ba vị này giàu có như thế nào. Nếu theo họ, không được làm phu nhân thì cũng kiếm được chút ít.
Ngọc Di đang định mở miệng nói gì đó thì tiếng nói lạnh lùng của Ngân Nhi đã vang lên.
- Cô nương, bọn ta chỉ là thấy chuyện bất bình thì ra tay tương trợ. Cô không cần bận lòng, cũng không cần lấy thên đền đáp. Hiện bọn ta đang có việc, xin phép cáo từ trước. Mời cô nương cứ tiếp tục lộ trình của mình.
Hiệu Nhiên kia đột nhiên cúi đầu, giọng nói run run:
- Hiệu Nhiên là kẻ từ thôn quê vào nơi này, tứ cố vô thân. Một nữ nhi như Hiệu Nhiên chân yếu tay mềm ngộ nhỡ...
Nói đến đây bỗng nàng ta không nói nữa. Ngọc Di thấy thế vội nói:
- Ta thấy tội cho nàng ta quá! Hay nhận nàng ta làm tì nữ cũng không sao đâu.
Tuyết Linh nhìn sắc trời đã hoàng hôn, lại nhìn Ngọc Di ánh mắt cầu khẩn, kế bên Hiệu Nhiên kia lại mang ánh mắt cố chấp lấp loáng trong đáy mắt. Biết rằng nếu không đồng ý chắc chắn sẽ còn dây dưa. Nàng thở dài, giọng có phần tức giận nói:
- Được rồi, mang nàng về đi! Chúng ta phải nhanh trở về trước khi trời tối.
- Được, nếu đem nàng về thì ta sẽ giữ lại nàng. Ngọc Di, ngươi không phiền chứ? - Ngân Nhi nói. Chung quy nàng vẫn không thể tin tưởng Hiệu Nhiên này thật sự chân yếu tay mềm.
- Không phiền, không phiền. - Ngọc Di cười cười nói.
Nghe mình được nhận, Hiệu Nhiên vui vẻ hẳn ra voiij vàng tạ ơn ba người. Trong lòng lại âm thần tín kế. Nhưng nàng ta trăm tính vạn tính cũng không ngờ rằng ba vị công tử trước mặt nàng ta đây khi trở về An phủ lại là nữ nhân. Không những thế còn có thể tuỳ ý mang nàng ta vào cung tuỳ tiện. Xem ra phen này nàng ta kiếm được một món hời nhưng nguy hiểm lại chập chùng a.
--------------------------
Ở một nơi mây bay lượn lờ như động một tầng sương bao phủ có một cung điện nguy nga tráng lên, được mạ vàng khắp nơi còn xa hoa hơn cả hoàng cung của Nhật Quang quốc.
Trong điện, một lão ngân gia thân bạch y, tóc đã bạc trắng, chòm râu dài cũng trắng nốt. Ở chính giữa điện quỳ xuống, gương mặt đầy lo lắng. Giọng nói ông có phần hấp tấp:
- Tâu Ngọc Hoàng, thần có chuyện gấp cần bẩm báo.
- A? Không biết chuyện gì có thể làm Nhị Lai thần quân đây lo lắng nhu vậy? - Ngọc Hoàng áo bào hoàng y, uy nghiêm ngồi trên ngai vàng. Kế bên là một phụ nhân xinh đẹp, đầu cài trâm phượng. Từ người bà tản mát ra một khí thế cao quý bứ người. Đúng vậy, đấy chính là Dương Mẫu Nương Nương!
- Thần vừa mới bấm tay đoán thử liền nhận được hung tin. Yêu vương năm trăm năm trước bị phong ấn nay đã dần trở lại. Bạn sẽ là năm tháng sau xuất binh tấn công tam giới. - Nhị Lai thần quân nói từng chữ từng chữ thốt ra từ miệng khiến cho các thượng tiên nơi đây nhất thời hít thở không thông.
Ngọc Hoàng nghe xong liền kích động đứng lên, gấp gáp nói:
- Cái gì? Nhanh như vậy. Các vị tien gia, bây giờ phải làm sao?
- Xì xào...xì xào... - Trong điện rộ lên những mảnh xì xào bàn tán dôn dao của các vị tên. Đột nhiên Dương Mẫu Nương Nương lên tiếng khiến cho chúng tiên đều im lặng:
- Tâu Ngọc Hoàng, thần thiếp có một kế sách. Không biết ngài có muốn nghe hay không?
- Nàng cứ nói.
- Có lần Nhị lai thần quân đã nói tam vị Dương Huyền Thiên nữ đã tái sinh. Sao chúng ta không nhờ các nàng liên minh hợp tác? Dù sao các nàng cũng là chủ nhân của thần khí. - Dừng lại một chút rồi bà tiép: - Huống hồ cá nàng...lại là nữ nhi của thiếp.
Mọi người nghe xong ai cũng tán thưởng tình mẫu tử thật sâu đậm của Thiên Mẫu. Một vị tiên nhân khác bước ra:
- Tâu Ngọc Hoàng, tâu Thiên Mẫu, ba vị công chúa tuy rằng tái sinh, là chủ nhân thật sự của thần khí nhưng cho dù là vậy, ba vị này giờ đây đã là người trần mắt thịt làm sao có thể địch lại một yêu vương vạn năm tu luyện?
- Chuyện này ta cũng đã nghĩ qua. Gọi các nàng về Cửu Trùng Thiên cũng không có việc gì. Có thể chỉ các nàng tu luyện và truyền linh lực. Thần khí các nàng ắt có thể gọi ra được vì vậy không sao. - Ngọc Hoàng từ tốn nói.
Các vị tiên gia lại bàn tán cảm thấy Ngọc Hoàng nói rất có lí. Vì vậy ai cũng đồng tình, thoát khỏi cảm giác nặng nề, e sợ.
---------------------------
- Hoàng ghượng, hoàng hậu đã hồi cung. - Phạm công công vội vàng chạy vào tẩm cung của Nguyên Phong bẩm báo.
Nguyên Phong nhà chúng ta đang được cung nhân giúp mặc áo bảo, nghe Phạm công công nói như vậy, đôi môi khẽ mím, mi tâm nhíu lại thành chữ xuyên nói:
- Mau goin nàng đến đây cho trẫm.
Phạm công công "dạ" một tiếng rồi lui ra ngoài.
Xe ngựa của Tiyeets Linh vừa vào hoàng cung đã là trời sáng. Các nanngf đêm qua đã phải ngủ tạm trong xe, thập phần chật vật. Hiển nhiên Hiệu Nhiên kia cũng ở trong đó. Tuy nàng ta rất muốn kiếm chát được gì đó nhưng mỗi lần nàng ta đinhn lấy rồi thì chủ tử của nàng ta. - Chính là Ngân Nhi lại mở đôi mắt sắc bén quét qua nangd ta làm nàng ta đành chịu thua không động đậy được gì khiến nàng ta ấm ức không thôi.
Bọn người Ngọc Di vừa mới xuống xe ngựa đã thấy Phạm công công đi đến, hành lễ với các nàng nói:
- Hạ thần tham kiến hoàng hậu, gham kiến tam vương phi, tham kiến Đương cô nương.
- Bình thân. - Tuyết Linh lười biếng phấ tay: - Không biết Phạm công công đến đây có việc gì?
- Hạ thần phụng mệnh hoàng thuonvwj đến đây thỉnh người đến Càn Long điện. - Phạm công công đáp.
Tuyết Linh "ừ" một cái rồi quay sang nói với Ngân Nhi và Ngọc Di: - Ta đi trước. - Lại quay sang nói với Phạm công công: - Làm phiền công công dẫn đường.
Hiệu Nhiên đôi mắt mở to không thể tin nổi nhìn ba người. Nàng ta thật không ngờ rằng ba nữ nhân trướ mặt đây có thân thế hiển hách đến vậy.
Sau khi Tuyết Linh đi theo Phạm công công, Ngọc Di liền trở về Cẩn Dược cung. Ngân Nhi giao bốn con chuột đồng và Hiệu Nhiên cho Lưu mama quản lí xong cũng uể oải trở về Ngọc Duyên các ngủ một giấc. Đêm qua nàng có ngủ được gì đâu? Toàn phải thức canh Hiệu Nhiên kia khiến nàng mệt muốn chết.
----------------------------
Càn Long điện...
- Oáp~ - Tuyết Linh ở bên trong tẩm điện của Nguyên Phong che miệng ngáp một cái hỏi: - Ê Nguyên Phong! Ngươi gọi ta có gì không?
Nguyên Phong hừ một tiếng, mặt hắn đen như đít nồi, ngồi trên ghé nói:
- Nàng bây giờ mới chịu về? Có biết ta lo lắng như thế nào không?
- Mặc kệ ngươi. Ta chỉ đi thăm lhuj thân hồi cung trể chút thôi mà. Bây giờ ta buồn ngủ lắm, ta gề Ngọc Duyên các đây. - Tuyết Linh vất va vất vưởn nói.
- Đến Ngọc Duyên các làm gì? - Nguyên Phong nhíu mày khó hiểu. Không phải nàng ấy nói buồn ngủ sao? Sao lại đến chỗ của Đường cô nương?
- Đến đó ngủ. Đó là chõi ở của ta mà. - Tuyết Linh.
- Từ nay về sau đây sẽ là tẩm cung của nàng. - Nguyên Phong chỉnh lại lời nàng nói.
Tuyết Linh lúc này đã buồn ngủ đến mức không còn suy nghĩ được gì nữa bèn "ừ, ừ" cho qua chuyện rồi nhanh chóng leo lên giường rồng chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro