Trà sữa ít đường

[Tam Độc Lựu] Trà Sữa Ít Đường

Tác giả: 逢春霁

Bản gốc được đăng tải trên Lofter.

Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không đăng tải lại dưới mọi hình thức.

---

Vào lúc 3:30 chiều, ánh sáng mặt trời chiếu xiên qua khe hở của rèm cửa, khiến văn phòng nửa sáng nửa tối.

Sư Thanh Huyền đang nằm trên bàn, lướt điện thoại thì đột nhiên, tiếng "đinh" vang lên, một tin nhắn hiện lên trong nhóm công ty:

Phòng Hành chính - Tiểu Hạ: Trà chiều đã đến! Giới hạn 20 ly trà sữa, ai đến trước được phục vụ trước!

Sư Thanh Huyền hai mắt sáng lên.

"Trà sữa! Phiên bản giới hạn!" Cậu đột nhiên bật dậy khỏi ghế, chân ghế va vào sàn tạo nên tiếng "cạch" chói tai. Thực tập sinh ở bàn làm việc bên cạnh sợ đến mức tay run lẩy bẩy, suýt nữa thì lật đổ bàn phím.

Cậu gần như trượt về phía phòng trà, hét lớn khi đi ngang qua chỗ làm việc của Bùi Minh: "Anh Bùi! Trà sữa! Nhanh lên!"

Bùi Minh dựa lưng vào ghế, một tay xoay bút, tay kia lật xem hợp đồng. Nghe vậy, hắn uể oải ngẩng đầu lên: "Thanh Huyền, phản ứng của em còn kích thích hơn cả nhìn thấy mỹ nhân."

"Tất nhiên rồi!" Sư Thanh Huyền tiếp tục bước đi. "Đây là phiên bản giới hạn, nếu chậm một chút thì sẽ hết mất!"

Một hàng người đã xếp thành hàng trước cửa quán trà. Bùi Minh chậm rãi đứng dậy, cất bút vào túi áo rồi đi theo, dáng vẻ như một tay chơi dư dả thời gian.

"Ồ, nhiều người quá." Hắn cười thản nhiên: "Xem ra hôm nay không có mấy người may mắn."

Linh Văn đi giày cao gót tới, trên tay cầm một chồng tài liệu, vẻ mặt hơi cau lại, hiển nhiên là có người giao cho cô một công việc vào phút chót.

"Mọi người rảnh rỗi thế à?" Cô liếc nhìn cả nhóm rồi nói bằng giọng đều đều.

"Giờ uống trà chiều, công việc cũng phải cân bằng với nghỉ ngơi." Bùi Minh mỉm cười, "Nhưng tôi sẽ không tranh giành. Cà phê mới là tình yêu đích thực của tôi."

"Ừm." Linh Văn đáp nhẹ, đi đến máy nước nóng lấy một cốc nước ấm, như thể đang đợi ai đó làm việc đó thay mình.

Đội ngũ từng chút một tiến về phía trước. Sư Thanh Huyền lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, thỉnh thoảng lại nhìn quanh.

Khi cuối cùng đến lượt cậu, trên khay chỉ còn lại một cốc trà sữa - với một nhãn nhỏ ghi "Món đặc biệt hôm nay".

"Ha ha! Cốc cuối cùng là của mình!" Cậu giơ cao cốc như một chiếc cúp và tự hào lắc nó trước mặt Bùi Minh và Linh Văn.

Bùi Minh nhíu mày: "Thanh Huyền, em không biết điều chút nào. Không biết chia sẻ là điều tối kỵ ở nơi làm việc."

"Chia sẻ là một đức tính tốt, nhưng cốc trà sữa này là của em!" Sư Thanh Huyền ôm cốc trà trong tay, như thể đang bảo vệ một báu vật quý hiếm.

Linh Văn bình tĩnh nói thêm: "Anh trai cậu có biết cậu uống trà sữa vào buổi chiều không?"

Nụ cười của Sư Thanh Huyền cứng lại: "...Anh ấy không biết."

"Vậy thì tốt nhất là đừng để anh ấy biết." Linh Văn đẩy kính. "Lần trước, anh ấy thấy tôi uống trà sữa nên đã kéo tôi đi dự buổi 'hội thảo về đồ uống lành mạnh' kéo dài hai tiếng. Tôi suýt chết khát."

"Hai tiếng?!" Sư Thanh Huyền trợn tròn mắt. "Anh trai đáng sợ quá!"

"Em sợ gì chứ? Có anh ở đây." Bùi Minh vỗ vai anh, cười đầy ẩn ý: "Anh sẽ che chở cho em."

Trong lúc hắn đang nói, một tiếng ho nhẹ vang lên ở cửa phòng trà.

Sư Vô Độ đứng đó, tay áo xắn lên tận khuỷu, cổ áo mở một cúc, trông như vừa bước ra khỏi phòng họp, ánh mắt lướt qua tách trà sữa trong tay Sư Thanh Huyền như máy quét.

"Trà sữa." Hai từ này lạnh như băng.

Sư Thanh Huyền lập tức hoảng hốt, vội vàng giấu trà sữa ra sau lưng: "Anh ơi! Đây không phải của em, mà là của anh Bùi!"

Bùi Minh: "???"

"Khi nào thì anh—"

"Anh Bùi nói muốn uống, em lấy cho anh ấy!" Sư Thanh Huyền nói nhanh, ánh mắt đảo quanh.

Linh Văn cúi đầu, nhưng khóe miệng lại không nhịn được nhếch lên.

Sư Vô Độ nheo mắt nhìn Bùi Minh: "Lão Bùi, anh có rảnh không?"

"...Tôi không rảnh. Tôi về ký hợp đồng đây." Bùi Minh giơ tay đầu hàng, quay người chuồn thẳng về phòng làm việc. Trước khi đi, hắn không quên liếc nhìn Sư Thanh Huyền một cái, nói: "Chờ anh một chút."

Sư Thanh Huyền được khiêng vào phòng trà.

"Không còn trà sữa vào buổi chiều nữa."

"Nhưng anh ơi—"

"Không nhưng nhị gì cả." Sư Vô Độ dừng lại, "Nhưng tối nay khi về nhà anh sẽ làm cho em."

"Thật sự?!"

"Ừ, ít đường hơn."

Linh Văn đi ngang qua phòng trà, nghe được cuộc trò chuyện này, không khỏi lắc đầu.

Bùi Minh đứng xa xa nhìn, lẩm bẩm: "Thật là giả tạo..."

——

Sau sự cố trà chiều, văn phòng trở lại trạng thái yên tĩnh bề ngoài.

Nhưng Bùi Minh không có ý định bỏ cuộc.

"Thanh Huyền, tối nay tan làm chúng ta đi uống trà sữa nhé?" Bùi Minh gửi tin nhắn trên WeChat.

Sư Thanh Huyền nhìn chằm chằm vào điện thoại, do dự ba giây rồi nhanh chóng trả lời: "Đi thôi!"

"Vậy thì anh sẽ đặt hàng từ cửa hàng trực tuyến mới mở của người nổi tiếng. Họ nói rằng những viên trân châu ở đó rất to."

"Vâng!"

Hai người đang trò chuyện sôi nổi thì avatar của Linh Văn đột nhiên xuất hiện: "Tôi đã chụp ảnh màn hình lịch sử trò chuyện của hai người và gửi cho Vô Độ."

Sư Thanh Huyền: "..."

Bùi Minh: "..."

Một phút sau, tin nhắn của Sư Vô Độ đến: "Tối nay về nhà sớm nhé."

Tiếp theo đó là vẻ mặt lạnh lùng.

Sư Thanh Huyền ngẩng đầu nhìn, thấy Linh Văn đứng cách đó không xa, đang cúi đầu sắp xếp tài liệu, như thể không có chuyện gì xảy ra.

Cậu không thể không thở dài--

Trong văn phòng, điều đáng sợ nhất không phải là sự trêu chọc của Bùi Minh hay thái độ đối lập của anh trai cậu, mà là câu nói "Tôi chỉ đi ngang qua" của Linh Văn.

——

Đến 4 giờ 30 phút chiều, tiến độ làm việc dần chậm lại.

Bùi Minh bước đến chỗ làm việc của Linh Văn, tay cầm tách cà phê. "Kiệt Thanh, vừa rồi cô tàn nhẫn quá đấy."

Linh Văn không ngẩng đầu lên: "Tôi chỉ nhắc nhở Vô Độ đừng để Thanh Huyền ăn bất cứ thứ gì một cách tùy tiện thôi."

"Cô đang giúp anh ấy hay đang cười nhạo chúng tôi vậy?" Bùi Minh nhướng mày.

Linh Văn cuối cùng cũng ngước mắt lên, khóe miệng hơi cong lên: "Hai điều này không hề mâu thuẫn."

Bùi Minh: "..."

Bên kia, Sư Thanh Huyền đang lén lút dùng ống hút uống trà sữa, sợ anh trai phát hiện.

Uống được nửa ly, cậu đột nhiên nhớ ra điều gì đó, vội vàng chạy đến chỗ Linh Văn, tay cầm cốc trà sữa: "Chị Linh Văn, chị có muốn thử không? Ngon lắm!"

Linh Văn liếc nhìn anh rồi nói: "Nếu anh trai cậu biết cậu đang uống trà sữa, cậu sẽ không thể uống thứ anh ấy pha tối nay đâu."

Sư Thanh Huyền lập tức giấu chiếc cốc ra sau lưng và cảnh giác nhìn xung quanh, khiến Bùi Minh bật cười thành tiếng.

——

Khi ngày làm việc sắp đến gần, nhóm công ty lại bùng nổ lần nữa.

Phòng Hành chính - Tiểu Hạ: Mọi người ơi! Sếp đã quyết định tối nay sẽ tổ chức tiệc tối tại Vân Hải Huyền. Tập trung lúc 6:30 nhé!

Sư Thanh Huyền sáng mắt: "Tiệc tối! Chúng ta có thể gọi trà sữa không?"

Bùi Minh vỗ vai cậu: "Thanh Huyền, em theo đuổi..."

"Trà sữa có gì sai? Trà sữa là nguồn hạnh phúc của nhân loại!" Sư Thanh Huyền tự tin nói.

Linh Văn đóng máy tính lại: "Tôi đi xem thực đơn."

Mười phút sau, cô quay lại và bình tĩnh nói: "Ông chủ đã gọi một suất ăn lành mạnh, nhưng không có trà sữa."

Sư Thanh Huyền: "..."

Bùi Minh cười đến nỗi không thể thẳng lưng nổi. "Thấy chưa, ngay cả Chúa cũng không muốn em uống trà sữa."

Sư Thanh Huyền trừng mắt nhìn hắn với vẻ oán giận, rồi lén liếc nhìn anh trai mình - may mắn thay, Sư Vô Độ vẫn đang nghe điện thoại.

——

Trong bữa tối, ánh đèn trong phòng riêng của "Vân Hải Huyền" ấm áp và bàn ăn đầy những món ăn nhẹ nhàng và bổ dưỡng.

Sư Thanh Huyền dùng đũa gắp một miếng cá hấp, nhai một cách vô cảm.

Bùi Minh tiến lại gần và thì thầm: "Lát nữa anh dẫn em đi uống trà sữa nhé?"

Ánh mắt Sư Thanh Huyền sáng lên: "Thật sao?"

"Suỵt..." Bùi Minh chỉ vào Sư Vô Độ đang ngồi cách đó không xa: "Đừng để anh trai nghe thấy."

Linh Văn cầm tách trà, chậm rãi nói: "Tôi nghe rõ lời anh thì thầm."

Bùi Minh: "..."

Sư Thanh Huyền: "..."

Sư Vô Độ đặt đũa xuống, liếc nhìn rồi thấp giọng nói: "Đêm tối không nên chạy lung tung."

Bùi Minh lập tức giơ tay đầu hàng: "Tôi chỉ đùa thôi."

Linh Văn mỉm cười nhẹ và không nói gì.

——

Sau buổi tiệc, Sư Thanh Huyền được anh trai kéo lên xe.

Bùi Minh và Linh Văn sánh bước bên nhau hướng về bãi đậu xe.

"Cô thật sự không uống trà sữa sao?" Bùi Minh hỏi.

"Không." Linh Văn lắc đầu, "Tôi không thích đồ ngọt quá."

"Vậy tại sao hôm nay cô lại nhắc Vô Độ?" Bùi Minh tò mò.

"Bởi vì Thanh Huyền uống quá nhiều." Linh Văn dừng lại, "Và...thấy anh bị bắt cũng vui."

Bùi Minh sửng sốt một chút, sau đó cười lớn: "Kiệt Thanh, cô chính là loại người như vậy."

"Tôi cũng nghĩ vậy." Linh Văn nhẹ nhàng nói.

——

Sáng hôm sau, khi Sư Thanh Huyền đến công ty, cậu thấy trên bàn làm việc có một cốc trà sữa, trên thân cốc có ghi: "Ít đường".

Cậu ngước lên và bắt gặp ánh mắt của anh trai mình.

Sư Thanh Huyền lập tức hiểu ra——

Quy định "cấm uống trà sữa" ngày hôm qua là quy định trong giờ làm việc;

"Ít đường" ngày hôm nay chính là sự dịu dàng của anh trai cậu.

Bùi Minh bước tới, vỗ vai cậu: "Thấy chưa, anh đã nói anh trai em có hai mặt mà."

Linh Văn bình tĩnh nói thêm: "Đây là tiêu chuẩn kép, nhưng nó hiệu quả."

Sư Thanh Huyền mỉm cười, nhấp một ngụm lớn trà sữa——

Quả thực, hạnh phúc tốt nhất là khi nó có giới hạn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro