Chương 0 : Giới thiệu

Cô tên là " Yuhya"

(Mắt của cô có thể đổi màu )

Từng có một gia đình, từng có cha mẹ như bao đứa trẻ khác

Lúc đó cô khoảng 3 tuổi, bố cô bỏ hai mẹ con mà đi và rồi mẹ cô bắt đầu thay đổi không còn thương cô như trước nữa. Đến khi 5 tuổi sự thật tàn khốc mới đến với cô, mẹ cô nói với cô rằng " Ba mày bỏ đi là tất cả do mày, nếu lúc đó tao không sinh mày ra thì tốt rồi. Mày đúng là sao chổi chỉ vì sinh mày mà tao không thể có con được nữa. Chỉ tại mày ba mày mới bỏ đi ,nếu mày là con trai thì sẽ không có kết quả như thế này rồi. Đều tại mày cả hu....hu...hu." Bà ta ngồi " bịch " xuống lấy hai tay ôm mặt khóc.

Cô dù mới 5 tuổi nhưng cũng hiểu hết những gì mẹ cô nói. Cô đúng là sao chổi cô, cô đứng đó lên tiếng
"Con...con..xin lỗi mẹ, đáng ra con không nên có mặt trên cuộc đời mới phải hức...hức " Mẹ cô từ từ đứng dậy, bước đến trước mặt cô nhìn cô với ánh mắt vô hồn của bà, bà mỉm cười nhưng nụ cười khá quỷ dị, bà nói với cô một chất giọng dịu dàng mà lạnh lẽo :

"Vậy mẹ sẽ dẫn con đến một nơi không còn phải trải qua những ngày tháng đầy mệt mỏi này nữa nhé" cô cũng chẳng nói chỉ gật đầu nhẹ." Vậy đi thôi "

Bà dẫn cô ra xe rồi chở cô đến một khu rừng hẻo lánh. Không hiểu sao trên tay bà cầm một khẩu súng ngắn. Bà cười to rồi nói một câu cuối cùng trước khi làm ra tội ác không thể tha thứ của mình " Con gái ngoan sẽ không sao đâu chỉ đau một tí thôi rồi con sẽ không cảm thấy mệt mỏi nữa, nào hãy ngủ một giấc thật sâu nào . Con ngoan mẹ yêu con lắm! "

Pằng !

Rồi bà ta rời khỏi hiện trường nơi bà ta đã làm ra một tội ác. Cô vẫn còn thở mở đôi mắt to tròn lấp lánh của mình ra nhìn vào không trung, cô đang nở một nụ cười không phải đau khổ hay tuyệt tuyệt mà là vui sướng. Cô vui vì mẹ cô nói đã nói "yêu cô", nhắm mắt lại cô cứ tưởng mình sẽ chết nhưng có một hình bóng bế cô đi vòng tay người nọ thật ấm áp làm sao cái thứ đáng lẽ đứa bé 5 tuổi phải ba mẹ âu yếm, yêu thương mới đúng. Cô dần không nhận thức được nữa liền ngất đi

3 tháng sau

Ở trong sau một khu rừng có một tòa lâu đài tráng lệ nhưng cũng khá là cũ kĩ rồi

Trên một chiếc giường có một cô bé nhỏ nhắn dễ thương đang nằm đó, đôi mắt khẽ run. Cô ấy không ai khác đó chính mà Yuhy, cửa phòng mở ra một thiếu nữ xinh đẹp bước vào ước chừng khoảng 20,21 tuổi 

Thiếu nữ có mái tóc màu thật xinh đẹp, thiếu nữ hỏi cô " Con còn đau không "
Yuhya không nói gì hết chỉ lắc đầu cô cứ im lặng như vậy. Thiếu nữ nói tiếp " cô xin giới thiệu tên cô là Nal Kiline tên con là gì ? " Nal mỉm cười nhẹ nhìn cô, khuôn mặt Nal cũng khác lạnh lùng nhưng khiến người ta cảm thấy đáng tin cậy. Cô bây giờ mới mở miệng " Yuhya...là tên.....của cháu" Yuhya hơi cuối đầu trả lời.

"Vậy bố mẹ con đâu, ta chỉ thấy con ở trong rừng một mình với cả người đầy máu thôi" Nal hỏi, liền nhìn thấy khuôn mặt Yuhya trầm xuống chỉ thấy sự cô đơn trong đáy mắt sâu thẳm kia" Nếu con không muốn trả lời thì____" Nal đang nói thì lời của Yuhya cắt ngang " Cháu không có gia đình cũng không người thân....." Yuhya nhìn cô với ánh mắt buồn bã rồi ngập ngừng nói tiếp" cô có thể cho cháu ở lại đây không cháu có thể.....làm việc nhà ạ...." Nal liền trả lời" cô không cần con làm việc nhà đâu...."

Bộ mặt Yuhya có vẻ thất vọng Nal liền nói tiếp " ..con có thể ở lại đây nhưng với một điều kiện" Yuhya vội vàng đồng tuy không biết điều kiện đó là gì " con làm con của ta nhé" Yuhya nhìn Nal đang mỉm cười đầy dịu dàng như nắng xuân thật đẹp.

Chắc đây là ngày may mắn nhất cuộc đời cô rồi. Nal vừa đi ra khỏi phòng là có thêm một cô bé với mái tóc màu trắng nữa đi vào


" Tôi là Anmy kiline còn cậu tên gì ?"cô bé mặt lạnh nhìn cô hỏi. "Mình....mình là..là..Yuhya.. rất vui được gặp cậu" Cô nhìn Anmy với khuôn mặt đỏ như trái cà chua chắc đây là lần đầu cô nhìn thấy một cô bạn cùng tuổi như mình và còn đáng yêu nữa chứ. " Hai chúng ta giống nhau " Anmy nói khiến Yuhya không hiểu gì cả" Ý...ý cậu là sa..sao" (T/g:Trời cà lâm khi gặp gái xinh nhễ=_=)
"Chúng ta điều bị ba mẹ ruồng bỏ tôi nói có đúng không?!" Anmy nhìn Yuhya với ánh mắt vô cảm nhưng sâu trong đấy chỉ là một mảng buồn bã xen lẫn chút tuyệt vọng và có chút hy vọng trong ấy nữa giống cô vậy " cậu có hận họ không Yuhya?" Bộ mặt lạnh pha thêm chút nghiêm túc khiến cô không thể lẫn tránh được" Tớ cũng có chút xíu thôi vậy cậu hận họ không ? " giọng nói cô trầm xuống hỏi Yuhya" Tất nhiên tôi hận rồi nhưng tôi sẽ như là hết nợ vì giúp tôi sinh ra cuộc đời này rồi" Yuhya đáp trả.

"À mà tôi đến đây nói một điều là bây giờ cậu sẽ tên là Yuhya Kiline hiểu chưa" Yuhya liền trả lời "ừm"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro