16. Hội bạn thân

       Sáng hôm nay, Kohaku định rủ Yoruha đi luyện tập chiến đấu cho Kinro và Ginro. Kohaku còn chưa kịp giơ tay chào thì đã thấy Yoruha chạy vụt qua trước mặt mình, tóc và vạt áo bay trong gió, gương mặt rạng rỡ hiếm thấy. Cô chớp mắt ngạc nhiên, quay lại nhìn theo bóng cậu.

"Hể...? Gì vậy trời? Mình định rủ cậu ấy đi luyện tập mà..." – Kohaku lẩm bẩm, nhìn theo dáng Yoruha dần khuất xa giữa con đường làng.

Từ xa, Kinro và Ginro cũng đang bước tới, tay cầm vũ khí gỗ quen thuộc.

"Ủa, Kohaku? Sao trông cậu đứng ngơ ra thế?" – Ginro lên tiếng, nhìn quanh – "Ủa, Yoruha đâu? Không phải cậu bảo sẽ kéo cậu ấy đi huấn luyện sáng nay hả?"

Kohaku chống tay lên hông, hơi nheo mắt suy nghĩ.

"Đúng là định vậy... nhưng hình như cậu ấy có chuyện gì vui lắm, vừa chạy ra khỏi nhà với vẻ mặt cực kỳ phấn khích."

Kinro cau mày:
"Vui à? Có lẽ là nhận được tin tốt lành gì đó? Nhưng nhìn cách cậu ấy chạy thì giống như đang vội đi gặp ai đó hơn."

Ginro thì lại tò mò hơn cả:
– "Không chừng là... hẹn hò đó nha~! Mà là ai nhỉ? Hay là... mình?!"

"Cậu mơ à." – Kohaku và Kinro đồng thanh.

Kohaku nhìn về hướng Yoruha biến mất, lòng có chút lăn tăn.
"Mình chưa từng thấy Yoruha có vẻ mặt đó kể từ sau khi trận chiến kết thúc. Cậu ấy... đang mong chờ điều gì vậy nhỉ?"




Từng nhịp thở của Yoruha hoà lẫn với tiếng xẻng va vào đất. Mồ hôi thấm ướt trán nhưng ánh mắt cậu vẫn không rời khỏi từng lớp đất được lật lên, kiên định và tập trung.

Khi mũi xẻng chạm vào vật cứng, âm thanh "cạch" vang lên nhẹ nhưng rõ ràng. Tim cậu khẽ đập nhanh. Cẩn thận gạt đất xung quanh, từng mảng, từng mảng một, và rồi... khuôn mặt của một chàng trai hóa đá dần hiện ra trong lớp đất nâu.

Yoruha khựng lại một chút.

Gương mặt ấy – dù không thể hiện biểu cảm gì – vẫn khiến cậu khẽ siết chặt tay cầm xẻng. Một nỗi xúc động âm thầm lan ra từ ngực.

"Cuối cùng... cũng tìm thấy cậu rồi." – Cậu thì thầm, ánh mắt trở nên dịu đi nhưng phảng phất nỗi buồn.

Sau khi lau sạch phần đất còn bám lại, cậu cẩn trọng đặt bức tượng hóa đá lên một tấm vải và bắt đầu kéo đi. Mục tiêu kế tiếp của cậu còn ở một nơi khác – sâu hơn trong rừng, nơi mà chỉ mình cậu biết rõ.

Trên suốt con đường, ánh nắng len qua từng tán lá, phủ lên dáng người gầy gò đang kéo theo bức tượng một lớp ánh sáng vàng nhạt. Yoruha không nói lời nào, chỉ khẽ mím môi và tiếp tục bước đi – bởi vì hành trình này, là thứ mà cậu đã chờ từ rất lâu rồi.


Yoruha dừng lại trước cái cây cổ thụ – thân cây già cỗi và xù xì ấy như cất giữ cả một đoạn ký ức dài đằng đẵng. Dưới bóng cây, tượng của một cô gái hóa đá đang quỳ gối, hai tay đan vào nhau trước ngực như đang cầu nguyện, đôi mắt khép hờ đầy yên bình.

Cậu nhìn cô gái hồi lâu, ánh mắt như đan xen giữa mỉa mai và dịu dàng.

"Đến lúc đó rồi mà vẫn cầu nguyện, thật là..." – Yoruha lẩm bẩm, nửa như trách yêu, nửa như tự giễu.

Cậu tiến lại gần, cẩn thận cắt những dây leo phủ đầy thân tượng, từng nhát dao dứt khoát nhưng không làm tổn thương bất cứ chi tiết nào trên lớp đá. Khi những dây leo cuối cùng rơi xuống, thân hình cô gái hóa đá hiện rõ trong ánh nắng lấp lóa qua tán cây – gương mặt ấy vẫn giữ nguyên nét dịu dàng như đang mỉm cười với một điều gì đó đẹp đẽ.

"Lần này... tôi sẽ không để cậu ở lại nữa."

Không nói thêm gì nữa, Yoruha đặt cô gái nằm nghiêng cẩn thận trên tấm vải lớn, rồi cố sức kéo cả hai bức tượng cùng lúc. Đường trở về làng sẽ rất xa, rất mệt... nhưng trên gương mặt cậu không hề có vẻ do dự.

Chỉ có quyết tâm.


Yoruha đứng bên bờ sông, nhìn xuống làn nước trong xanh mà ánh nắng chiếu xuyên qua, phản chiếu hình bóng một bức tượng đang nằm nghiêng dưới đáy sông – một chàng trai với gương mặt thanh tú, mái tóc xoã dài theo dòng chảy, cơ thể vẫn giữ nguyên vẻ cứng cáp như đang say giấc giữa thời gian ngưng đọng.

"Sao trôi được tới tận đây vậy trời?" – Cậu khẽ nhăn mày, giọng pha chút bất mãn nhưng vẫn đầy kiên nhẫn.

Không chần chừ, Yoruha lội xuống dòng nước lạnh, từng bước chắc chắn và cẩn trọng. Dòng sông tuy không sâu, nhưng lớp đá trơn trượt khiến việc tiếp cận bức tượng trở nên khó khăn. Sau vài lần khựng lại, cuối cùng cậu cũng vòng tay quanh phần vai của chàng trai hóa đá và dùng toàn lực kéo lên.

Khi hai chân chạm lại đất liền, cậu thở phào một cái, rồi mở túi hành lý mình mang theo – trong đó là từng mảnh gỗ nhỏ, bánh xe thô sơ và dây buộc. Chỉ mất một lúc, cậu đã ráp lại thành một chiếc xe kéo gọn gàng. Cẩn thận sắp xếp ba bức tượng lên xe, Yoruha buộc chặt từng người một bằng vải đệm lót và dây gai chắc chắn.

Cậu ngồi xuống thở một chút, ánh mắt nhìn lại cả ba người – như một kho báu cậu vừa tìm lại được sau bao năm tháng tìm kiếm.

"Chỉ còn một người nữa thôi... cố lên, Yoruha." – Giọng cậu trầm nhưng dứt khoát, như đang tự tiếp thêm sức mạnh cho chính mình.

Bánh xe gỗ bắt đầu lăn trên con đường gồ ghề, còn ánh hoàng hôn phía chân trời đang kéo dài bóng dáng cậu và ba bức tượng yên lặng kia – những mảnh ký ức ngủ yên mà cậu đang dần đánh thức lại.


Yoruha dừng bước khi trước mắt là một cánh đồng tràn ngập hoa dại đang nở rộ – sắc tím, trắng và vàng hòa lẫn vào nhau như một tấm thảm rực rỡ trải dài bất tận. Mùi hương nhè nhẹ phảng phất trong không khí, khiến nơi này gần như không thực – như một giấc mơ bị lãng quên giữa thế giới hóa đá này.

Ở giữa cánh đồng, một cô gái hóa đá ngồi giữa biển hoa, mái tóc dài buông xõa theo gió, gương mặt an yên như đang ngủ, đôi bàn tay ôm lấy bó hoa đã bị thời gian đóng băng cùng với cô.

Yoruha lặng người một lúc.

Cậu bước lại gần, nhẹ nhàng quỳ xuống trước mặt cô – không nói gì, chỉ cẩn thận gỡ bỏ những lớp cỏ rối quanh người cô. Không gian yên ắng chỉ còn tiếng gió thổi và tiếng gỗ kẽo kẹt từ chiếc xe sau lưng.

"Tìm được cậu rồi..." – Cậu thì thầm, đặt bàn tay lên vai cô, như một lời hứa.

Yoruha cẩn thận nâng cô gái lên xe, sắp xếp cô ở vị trí an toàn cùng ba người trước đó. Sau khi buộc chặt dây và đảm bảo không có gì bị lệch, cậu quay người lại, đứng nhìn một lúc lâu vào cánh đồng hoa.




Yoruha ngồi dựa lưng vào một thân cây lớn, bóng mát đổ râm mát cả một khoảng đất nhỏ quanh cậu và chiếc xe gỗ. Gió nhẹ thổi qua làm lay động tóc cậu, và mùi hoa còn vương lại từ cánh đồng trước đó như vẫn quanh quẩn đâu đây.

Cậu mở gói bánh – là một chiếc bánh đơn giản, được gói trong lá và buộc bằng sợi dây mảnh. Một loại bánh mà ngày xưa cậu từng được ăn cùng họ – những người đang nằm bất động trên chiếc xe sau lưng.

"Cuối cùng cũng xong..." – Cậu khẽ thở dài, nhai từng miếng chậm rãi như thể đang nhấm nháp không chỉ hương vị, mà cả ký ức lẫn sự nhẹ nhõm khi hành trình gần như sắp đến hồi kết.

Ánh mắt cậu lặng lẽ liếc về những bức tượng sau lưng. Một chút lo lắng len nhẹ nơi khóe mắt, giọng cậu khẽ vang lên – không to, nhưng cũng đủ để gió mang đi một phần:

"Không biết cảm xúc của họ như thế nào khi gặp lại mình nhỉ?..."

Một khoảng lặng trôi qua.

Yoruha chống cằm lên gối, nhìn bầu trời qua tán lá. Dường như cậu đang nghĩ đến ánh mắt ngạc nhiên, tiếng gọi tên vỡ òa... hay là sự oán trách? Sự xa cách?

"Liệu họ còn nhớ mình không? Hay... sẽ trách mình vì để họ nằm lại quá lâu?" – Cậu khẽ siết tay lại, nhưng rồi lại thở ra, đặt tay lên ngực.

"Mình vẫn còn ở đây... để đón họ trở lại."

Vài chiếc lá rơi xuống trước mặt như lời đáp mơ hồ từ thiên nhiên.

Sau khi ăn xong cái bánh nhỏ mang theo – có lẽ là món cậu đã tự làm từ tối qua – Yoruha thở phào, tay chống nhẹ vào xe gỗ. Gió thổi qua nhẹ nhàng, làm tung mái tóc trắng và xô xạc những cánh hoa rơi lả tả.

"Cuối cùng cũng xong..." – Cậu thì thầm, ánh mắt nhìn những bức tượng thân quen như muốn nói gì đó, nhưng rồi chỉ im lặng.

Một lúc sau, Yoruha từ từ đứng dậy, bắt đầu chỉnh lại tư thế của từng bức tượng, dựng họ đứng lên thật vững. Cẩn thận và dịu dàng, như đang giúp họ chuẩn bị cho một buổi chụp ảnh kỷ niệm. Sau đó, cậu mở chiếc balo nặng trĩu, lấy ra những bộ quần áo mà cậu đã chuẩn bị từ trước – từng cái được gấp gọn, sạch sẽ và có phần trông như mới may.

"Không thể để mọi người tỉnh lại trong bộ dạng này được..." – Cậu cười nhẹ, rồi lần lượt mặc quần áo cho từng người: áo khoác cho người con trai, váy dài mềm mại cho cô gái, chiếc khăn tay cột cổ cho người khác. Dù bức tượng còn cứng ngắc, Yoruha vẫn chăm chút từng chi tiết.

Xong xuôi, cậu lùi lại vài bước, lấy từ trong túi ra lọ nước hồi sinh được bảo quản cẩn thận, giọng nhỏ nhẹ đếm ngược:

"1... 2... 3!"

Rồi "tách!", tiếng mở nút chai vang lên. Cậu đổ nước lên các bức tượng – và từ đây mới đến đoạn hồi sinh.

Những giọt nước hồi sinh chảy dọc theo những đường nứt của từng bức tượng, phát ra ánh sáng mờ nhạt, lấp lánh như những vì sao rơi xuống mặt đất. Không khí lặng đi trong khoảnh khắc ấy, như cả thiên nhiên cũng nín thở chờ đợi điều kỳ diệu.

"Xoạch!" – Âm thanh khe khẽ vang lên khi lớp đá hóa thạch bắt đầu nứt vỡ, rơi xuống từng mảnh.

Người đầu tiên ngã quỵ xuống vì mất sức chính là cậu trai được tìm thấy dưới dòng sông. Cậu hổn hển thở dốc, nước từ mái tóc và quần áo vẫn chưa kịp khô hoàn toàn.

"Kh-khụ!... Đây là đâu? Mình... còn sống à?" – Cậu ta run run nói, ánh mắt còn chưa kịp định hình nhưng đã bắt đầu đảo quanh – và rồi dừng lại ở Yoruha. Một thoáng sửng sốt hiện lên.

Tiếp đến là cô gái dưới gốc cây cổ thụ. Mí mắt cô khẽ run, rồi đôi mắt màu hổ phách từ từ hé mở, ánh nhìn dịu dàng nhưng mờ mịt.

"Yo... Yoruha...?" – Cô cất tiếng yếu ớt, vừa ngỡ ngàng vừa xúc động. Giống như một giấc mơ rất dài vừa kết thúc.

Cô gái ở cánh đồng hoa và chàng trai dưới lòng đất cũng dần tỉnh lại. Ánh mắt họ bắt đầu tìm kiếm thứ quen thuộc, và rồi – tất cả đều dừng lại ở Yoruha, đang đứng trước họ với nụ cười run run, vừa mừng rỡ vừa xúc động đến mức khó nói thành lời.

Cậu dang tay ra, giọng nhẹ nhàng vang lên giữa khung cảnh đầy cảm xúc:

"Chào mừng trở lại, mọi người!"

Bốn ánh mắt – đầy bất ngờ, nghẹn ngào và cả những giọt nước mắt không kìm được – cùng lúc đổ dồn vào Yoruha. Không ai nói gì trong khoảnh khắc đó. Chỉ có cảm giác như thời gian đã được trả lại – như thể họ chưa từng xa cách.

Khi nhìn thấy người trước mặt, cô gái ở cánh đồng hoa liên chạy và ôm cậu.Yoruha đứng sững lại, bất ngờ trước sự vồ vập của cô gái. Cảm giác nhẹ nhõm khi nhìn thấy cô ấy tỉnh lại nhưng cũng tràn ngập sự lạ lẫm khi cô ấy ôm chặt lấy cậu.

Cô gái, với mái tóc dài tung bay và ánh mắt sáng như ngọc, khóc nức nở trong vòng tay Yoruha. Giọng cô vang lên trong sự xúc động:

"Trời ơi, cậu có biết tớ nhớ cậu lắm không hả? Suốt ngày chỉ biết lo cho công việc rồi quên tụi này, không nghĩ gì đến tụi này cả!"

Yoruha đứng yên một lúc, hơi khựng lại bởi sự nồng nhiệt của cô gái. Cậu cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một chút, và đôi chút bối rối trước những lời này.

"Cậu... cậu nhớ tôi đến vậy sao?" – Yoruha nhẹ nhàng lên tiếng, nhưng đôi mắt cậu không giấu được sự lúng túng.

Cô gái kéo cậu ra, nhìn thẳng vào mắt cậu, nước mắt vẫn còn vương trên mi. Cô cười nghẹn ngào.

"Đương nhiên rồi! Chúng ta đã trải qua quá nhiều chuyện mà! Cậu là người duy nhất hiểu tớ, hiểu từng suy nghĩ, hành động của tớ... Cậu bỏ đi bọn tớ lo lắm đấy!"

Yoruha lặng người, ánh mắt dịu lại, cậu nhớ về những ký ức cũ, những lần cô gái này luôn ở bên cậu, là người mà cậu không bao giờ muốn làm tổn thương.

"Tôi... không hề quên các cậu đâu..." – Yoruha khẽ nói, giọng nhỏ dần, như để tự trấn an mình hơn là để cô gái nghe.

Cô gái nở một nụ cười nhẹ, không có sự giận hờn, chỉ là sự cảm thông sâu sắc.

"Tớ biết mà. Chỉ là... cứ nghĩ về những gì đã mất, tớ không thể ngừng nghĩ về cậu... Vậy mà cậu vẫn quay lại, thật sự làm tớ hạnh phúc lắm!"

Yoruha nhẹ nhàng xoa đầu cô gái, ánh mắt có chút ngượng ngùng.

"Tôi sẽ không để các cậu phải lo lắng nữa... Cảm ơn vì đã chờ đợi tôi..."

Cậu trai cậu tìm được ở dưới đất cũng tiến lại gần cậu và liền xoa đầu cậu.Yoruha ngẩng đầu lên nhìn cậu trai, ánh mắt có chút bất ngờ khi nghe câu nói đùa đó. Cậu trai đứng đó, với nụ cười nghịch ngợm quen thuộc, giống như ngày trước, và xoa đầu Yoruha theo cách mà cậu vẫn nhớ.

"Có vẻ như cậu vẫn lùn như ngày nào nhỉ?" – Cậu trai cười, nhưng trong ánh mắt của cậu cũng có chút sự dịu dàng và nhẹ nhàng mà Yoruha nhận ra. Đó là sự quan tâm, sự gắn bó giữa hai người.

Yoruha hơi mím môi, không khỏi cảm thấy một chút chạnh lòng nhưng lại không thể nào không cười trước câu trêu chọc của cậu bạn.

"Cậu... vẫn như thế, vẫn là người hay trêu chọc tôi." – Yoruha đáp lại, giọng hơi bất lực nhưng lại có một sự dịu dàng đặc biệt.

Cậu trai gãi đầu, cười một cách vô tư, nhưng vẫn không thể che giấu được chút sự hối hận trong mắt.

"Xin lỗi nha. Tôi chỉ muốn khiến cậu vui một chút thôi. Cậu đã phải trải qua quá nhiều rồi mà, phải không?"

Yoruha nhìn cậu trai, đôi mắt trở nên mềm mại hơn. Cảm giác này, cảm giác khi mọi người ở đây, bên cạnh cậu, cảm giác không còn phải đơn độc nữa, khiến lòng cậu nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

"Không sao đâu. Cảm ơn cậu." – Yoruha khẽ nói, cảm giác yên bình bao trùm lấy cậu.

Cậu trai mỉm cười, không nói gì thêm, chỉ đơn giản là nhìn Yoruha như thể đã hiểu hết mọi thứ mà cậu đã trải qua.

Còn cô gái cậu tìm ở cây cổ thụ tiến lại nhìn cơ thể cậu.Yoruha giật mình khi nghe câu nói của cô gái. Ánh mắt của cô đầy lo lắng khi nhìn vào cơ thể Yoruha, như thể đang tìm kiếm từng dấu hiệu nhỏ về sự mệt mỏi hay tổn thương mà cậu đã phải chịu đựng trong suốt thời gian qua.

"Cậu ốm hơn trước đấy, có phải lại nhịn đói đúng không?" – Cô gái nhẹ nhàng hỏi, giọng cô trầm xuống, đầy sự quan tâm.

Yoruha khẽ cười, nhưng nụ cười ấy lại không giấu được chút mệt mỏi. Cậu nhìn cô gái, cảm nhận được sự lo lắng và sự quan tâm chân thành mà cô dành cho mình.

"Không phải đâu, chỉ là công việc hơi nhiều một chút." – Cậu đáp, nhưng trong lòng lại thấy một chút xót xa. Thực ra, cậu đã phải trải qua rất nhiều khó khăn một mình trong suốt thời gian qua. Những công việc mà cậu làm, không phải chỉ vì muốn đạt được mục tiêu mà còn là để quên đi những nỗi đau, sự cô đơn.

Cô gái không tin, đôi mắt cô sắc bén và đầy cảm thông, như thể cô đã hiểu rõ những gì cậu không nói ra.

"Cậu luôn giấu mình lại sau công việc... Nhưng đừng nghĩ rằng tôi không biết. Cậu luôn làm mọi thứ để người khác không lo lắng cho mình. Nhưng nhớ nhé, chúng ta là bạn, không cần phải giấu gì cả." – Cô gái mỉm cười, nhẹ nhàng nói với Yoruha.

Yoruha im lặng, cảm giác nghẹn lại trong lòng. Cậu vẫn chưa quen với việc để người khác quan tâm mình quá nhiều. Nhưng lúc này, có ai đó đứng bên cạnh, sẵn sàng hiểu và chia sẻ, lại khiến lòng cậu ấm áp hơn rất nhiều.

"Cảm ơn... thật sự cảm ơn cậu." – Yoruha đáp, giọng cậu có phần nghẹn ngào. Cảm giác mà cô gái mang lại cho cậu chính là sự nhẹ nhõm, không còn phải gồng mình lên, không còn phải che giấu bản thân nữa.

Cô gái mỉm cười, bước lại gần và vỗ vai cậu như một cách an ủi.

"Chúng ta đều đã trở lại. Và sẽ không ai để cậu phải chịu đựng một mình nữa."

Lời nói ấy nhẹ nhàng, nhưng lại mang một sức mạnh to lớn, như là một lời hứa về những điều tốt đẹp phía trước. Cậu không còn phải đối mặt với tất cả mọi thứ một mình nữa.

Còn người con trai cậu tìm ở sông thì vẫn còn đang ngại ngùng đứng ở đó,cô gái ở vườn hoa liền cười khúc khích khi nhìn thấy cậu trai từ dưới sông vẫn còn đang đứng im, khuôn mặt có vẻ hơi đỏ lên vì ngượng ngùng. Cô đưa tay che miệng, cố gắng không phá vỡ bầu không khí quá nghiêm túc bằng tiếng cười, nhưng không thể giấu nổi sự vui vẻ trong mắt.

"Ái chà ~, có ai đang ngại ngùng ở đằng kia vì ai đó nhỉ?" – Cô nói với một giọng trêu chọc, mắt liếc về phía cậu trai mà không giấu nổi sự tinh nghịch.

Cậu trai bị gọi tên chỉ biết ngượng ngùng cười, gãi đầu. Anh nhìn xuống đất một lúc rồi nhìn lại mọi người xung quanh, dường như không biết phải nói gì để giải thích tình hình.

"Thôi mà, đừng trêu tôi nữa..." – Cậu trai lúng túng nói, nhưng vẫn không thể giấu được sự đỏ mặt. Anh nhìn về phía Yoruha, nhưng cậu không thể không cảm nhận được sự ngại ngùng từ người bạn cũ này.

Cô gái ở vườn hoa vẫn không thôi trêu chọc, nở một nụ cười tươi rói:

"Tớ chỉ đang nghĩ xem nếu cậu cứ ngại ngùng như vậy, chắc Yoruha sẽ lại bỏ chạy mất thôi!" – Cô giọng điệu tinh nghịch, nhưng cũng chứa đựng sự quan tâm. Cô biết rằng, có lẽ những cảm xúc đã bị dồn nén lâu rồi sẽ cần một thời gian để thể hiện ra.

Yoruha nhìn thấy cảnh này, rồi nhẹ nhàng mỉm cười, lắc đầu.

"Không cần phải lo, tôi sẽ không chạy mất đâu." – Cậu nói, giọng trầm và dịu dàng, nhìn cậu trai từ dưới sông đang cố gắng làm dịu đi sự ngượng ngùng của mình. Cảm giác ấm áp lại dâng lên trong lòng cậu, vì không chỉ những người này là bạn bè, mà còn là gia đình trong thời kỳ mà thế giới đang dần hồi sinh.

Cậu trai từ dưới sông cuối cùng cũng quyết định phá vỡ sự ngại ngùng, bước lại gần Yoruha, với một nụ cười nhẹ nhàng.

"Tôi... tôi rất vui khi được gặp lại cậu." – Anh nói, giọng có chút run run, nhưng cũng rất chân thành. Cảm xúc này là thứ đã mất từ lâu, giờ mới có thể trỗi dậy trong lòng anh.

Yoruha nhìn anh, cảm thấy sự gắn kết mà cậu đã đánh mất trước đây đang dần hồi sinh. Cậu không còn cảm thấy cô đơn nữa, vì giờ đây, có những người bạn chân thành đang ở bên cạnh, sẵn sàng giúp đỡ cậu vượt qua mọi khó khăn.

"Cảm ơn... tôi cũng rất vui khi được gặp lại mọi người." – Yoruha mỉm cười, cảm giác bình yên lan tỏa trong lòng cậu. Dường như cậu không còn phải gánh vác tất cả một mình nữa.

Và chính là... hội bạn thân vô cùng nổi tiếng và tài năng của cậu: "H28613".

Cái tên này đã gắn liền với những ký ức và những câu chuyện đẹp đẽ về một nhóm người từng là những chiến binh, những người bạn cùng nhau trải qua những thử thách, những cuộc chiến và cả sự cô đơn. "H28613" không chỉ là một cái tên, mà là một biểu tượng, một lời hứa sẽ luôn bảo vệ và đồng hành cùng nhau trong mọi hoàn cảnh.

Cả nhóm, bao gồm những thành viên như cô gái ở cánh đồng hoa, cậu trai từ dưới sông, cô gái từ cây cổ thụ và cậu trai dưới đất, giờ đây đang đứng cạnh nhau. Mỗi người một tính cách, mỗi người một cá tính riêng, nhưng tất cả đều có một điểm chung – đó là sự gắn bó, tình bạn và những kỷ niệm đẹp đẽ mà họ đã cùng nhau trải qua.

Cái tên "H28613" không chỉ là một cái tên mã số ngẫu nhiên. Nó là đại diện cho sự vượt qua khó khăn, là minh chứng cho một tình bạn không bao giờ phai nhạt dù có bao nhiêu năm tháng trôi qua. Họ từng là những người lạ, nhưng giờ đây, họ là gia đình, là những người không bao giờ bỏ rơi nhau.

"Chúng ta là 'H28613'. Và chúng ta sẽ luôn bên nhau, không bao giờ rời bỏ nhau." – Yoruha mỉm cười khi nhìn vào mắt từng người bạn của mình, một lời hứa ngầm thầm lặng giữa họ. Một lời hứa mà dù cho thế giới có thay đổi thế nào đi nữa, họ sẽ luôn sát cánh bên nhau, bảo vệ lẫn nhau.

Cả nhóm cùng nhìn nhau, ánh mắt rực sáng như những ngôi sao đang chiếu sáng một bầu trời tối tăm, như một lời khẳng định rằng tình bạn này sẽ không bao giờ tắt.

Với họ, "H28613" không chỉ là một cái tên, mà là tất cả những gì họ đã trải qua – những ngày tháng đầy gian nan, những cảm xúc dâng trào, và cuối cùng là những tiếng cười hạnh phúc trong những khoảnh khắc đáng quý.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #drstone