Chương 1: H

Hôm nay là ngày đầu tiên Uyên Linh trở thành người mới của xã hội.

Tháng sau nàng đã tốt nghiệp khoa ngoại văn, dựa nào nụ cười ngọt ngào vô địch cùng thành tích cũng không tệ lắm, qua năm cửa, chém sáu tướng, cuối cùng cũng rơi vào cửa hẹp của giới hàng không.

Tuy chiều cao của nàng không đủ tiêu chuẩn, khiến cho nàng không được làm nhân viên phục vụ ở trên bầu trời, nhưng ít nhất có thể được một phần lương không tệ, phúc lợi cũng siêu đầy đủ cho công việc của hậu cận mặt đất(bộ phận điều khiển ở mặt đất).

Hiện tại kinh tế không khởi sắc như thế, rất nhiều người thường nói"Tốt nghiệp tương đương với thất nghiệp",nàng cảm thấy mình thật sự may mắn, có thể được sự ưu ái của mấy người phỏng vấn, mà thuận lợi tiến vào công ty hàng không.

"May, chờ một chút chờ mọi người cùng đi ăn cơm đi?Tôi đã hẹn những người khác, lúc nãy cũng gọi điện thoại đặt nhà hàng rồi, vài người đồng nghiệp cũng sẽ đến đó!"

Chạng vạng, chương trình huấn luyện nhân viên mới tiến vào công ty vừa chấm dứt, đồng thời anh chàng đồng sự cùng thi vào bộ phận hậu cần mặt đất của công ty hàng không đi tới nơi nói chuyện với Uyên Linh.

Anh chàng đồng sự này có bộ dạng cao cao cường tráng, cười rộ lên như ánh mặt trời, do huấn luyện cả ngày, nên Uyên Linh đã nhớ tên của anh chàng.

"Linh, tôi cũng muốn đi, tính cho tôi một phần đi!"

Nàng vui vẻ mà gật đầu lần này bộ phận hậu cần mặt đất trúng tuyển 20 người, và công ty quy định mỗi người đều phải nhận huấn luyện trong thời hạn một tháng trước khi nhận nhiệm vụ, tháng thứ hai còn phải đến quầy sân bay thực tập.

Cho nên nói, cùng đợt phải cùng nhau học tập, cổ vũ lẫn nhau, mà loại hoạt động" Ăn cơm liên lạc tình cảm" lại tuyệt đối không thể đi ah!

Jeff cười đến lộ hai hàm răng trắng tinh.

Uyên Linh ngẩn ra, có hiểu ra đây là ý gì, không khỏi nhướng mày chống lại cặp mắt toả sáng kia.

Không thể nào, anh ta có ý với nàng sao? Bọn họ mới vừa tiến vào công tỷ mà thôi, vẫn là đừng nên gây ra tình cảm thì tốt hơn?Có thể...Là do nàng suy nghĩ quá nhiều hay không..?

Lúc này hai người đã đi ra khỏi cao ốc công ty, nàng dừng bước chân, rồi cắn cắn môi đang muốn thử nói ra, thì có một chiếc xe hơi màu xám bạc kiểu dáng xinh đẹp chậm rãi chạy đến dừng ở trước mặt nàng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Uyên Linh cứng đờ, như là bị sự xuất hiện thình lình của người phụ nữ này mà kinh sợ, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.

"Cậu ấy là đồng sự cùng đợt với em,
Jeff...Jeff, vị này là...Ách, chị gái hàng xóm của tôi."

Sau khi nói xong, da đầu của nàng lại run lên một trận, cảm giác được hai luồng ánh mắt áp bức, trong lúc nhất thời không dám nhìn về phía bên trong xe.

Người phụ nữ trong xe lại có biểu hiện rất tự nhiên hào phóng, thân thiện gật đầu với Jeff.

"Xin chào."

"Chào chị."

Jeff ấp úng nói nếu so với người phụ nữ bên trong xe, thì người mới ra xã hội làm việc như mình kém rất nhiều,thật sự quá non rồi!

Người phụ nữ vẫn cười ấm áp, mắt dời về phía Uyên Linh.

"Uyên Linh, lên xe đi, chị đưa em về."

"Không cần đâu, em sẽ tự về, cùng đợt bọn em muốn ăn cơm liên lạc tình cảm."

Giọng nói của Uyên Linh nghe qua khàn khàn, như là rất cố sức nặn ra từ trong cổ họng.

"Lên xe."

"Em không muốn!Em..."

Đột nhiên, Uyên Linh thất vọng nà cắn cánh môi. Không còn cách nào khác, vì vừa tiếp xúc với hai luồng ánh mắt sâu đen của người phụ nữ kia, thì nàng giống như bị kìm hãm, muốn nói phản kháng cũng không nói ra miệng được.

Nàng ôm chặt túi lớn rồi trề môi, động tác giận dỗi rất lớn ngồi vào bên trong xe.

"May...."

Jeff vẫn tình trạng lúc ngoài rốt cuộc cũng hoàn hồn.

"Bạn không đi sao?"

"Tôi....Ách....Việc đó...."

"Chỉ sợ là cô ấy không thể đi."

Người phụ nữ cười cười trả lời thay nàng, lập tức vắt cánh tay ngang qua đóng cửa xe cho nàng, rồi giẫm chân ga, xe nhanh chóng lái đi.

Một lúc sau, bầu không khí bên trong xe đông lại, hai người cũng không nói chuyện.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Uyên Linh ngoan cố hướng ra phía cửa kính xe, chính là không muốn liếc mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh một cái.

Nàng nghe thấy tiếng cười thật thấp của cô, mang theo ý dung túng, giống như nàng là trẻ con tức giận lung tung.

Đáng ghét!Nàng mới không phải là trẻ con,cô là trứng thối!Chỉ biết bắt nạt nàng mà thôi!

"Thu Phương, chị cười đủ chưa?"

Trong chốc lát cực kì bực bội, nàng đột nhiên quay đầu trừng mắt.

Xe vừa vặn dừng ở trước đèn đỏ, mà người phụ nữ hình như cũng lường trước nàng sẽ chui đầu vô lưới, chờ nàng quay đầu qua, thì một bóng đen đột kích đến phía nàng, cái miệng nhỏ nhắn mềm mại đỏ hồng lập tức bị cướp.

Để cho hai cánh môi mỏng nữ tính mút chặt lấy, mùi nữ tính đột nhiên tiến vào miệng mũi của nàng.

Đáng ghét!

"Ưm...ưm ưm..."

Nàng sắp không thở được rồi!

Nàng đưa tay muốn đẩy cô ra, cả người lại bị đè thật mạnh lên ghế ngồi, dù cho nàng uốn éo như thế nào,cô vẫn như bóng với hình hôn nàng thật sâu, hôn đến mức mà cánh môi và đầu lưỡi của nàng đều cảm thấy hơi đau.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên!

Giữa nàng và người phụ nữ này có quá nhiều phức tạp, day dưa nhiệt tình của cô có hương vị của trừng phạt,nàng không muốn khuất phục,nhưng tất cả dãy dụa đều vô ích, nàng có thể làm như thế nào?

Một nụ hôn sâu này là do Thu Phương chủ động chấm dứt.Cô ngẩng đầu, hai mắt sáng lên, nhìn chăm chú vào khuôn mặt bị hôn đến mức hai gò má ửng hồng của nàng,ngón cái mang theo tình dục nồng đậm vuốt ve môi hơi sưng của nàng.

Uyên Linh vẫn trừng mắt với cô, thậm chí há miệng cắn ngón tay cái làm cô cười ra tiếng.

"Em muốn cắn, thì đêm nay chị sẽ cho em cắn đến thoả thích, em tha hồ cắn thế nào cũng được."

Trái tim của nàng nhảy dựng lên, khuôn mặt càng hồng hơn.

"Chị...trứng thối!"

"Em đã sớm biết chị xấu xa, không phải sao?"

Cô nhíu mày cười nói, sờ sờ sợi tóc mềm mại của nàng.

Đèn đỏ biến thành đèn xanh, phía sau bắt đầu có người ấn kèn.

Thu Phương không nhanh không chậm mà đạp xuống chân ga, thuần thục mà điều khiển tay lái, thản nhiên hỏi:

"Uyên Linh, anh chàng đồng sự tên Jeff kia, muốn theo đuổi em à?"

Không nghĩ tới sự tình lại chuyển tới mức này,hô hấp của Uyên Linh hơi nghẹn, ôm túi lớn càng chặt.

"Người ta theo đuổi hay không theo đuổi em, chuyện đó... cũng không tới chị quản!"

"Phải không?"

Cô vẫn cười, đôi mắt nhìn thẳng phía trước lại quét qua một tia sáng lạnh.

"Uyên Linh thân yêu của chị, em xác để định chị không xen vào sao?"

Uyên Linh hơi nhếch cánh môi, khuôn mặt nhỏ nhắn lại ngang ngược quay ra cửa xe, mà không chịu trả lời.

Thu Phương thấy nàng dỗi không lên tiếng,thì khoé môi chứa đựng ý cười nhạt,không trêu chọc nàng nữa.

Thời gian tan tầm, lượng xe di chuyển đông đúc hơn, nên cô phải tốn gần bốn mươi phút mới lái xe về được nơi ở.

Xe hơi màu xám bạc lái vào bãi đỗ xe dưới đất của cao ốc, cô lại đem xe lái vào ô dừng xe, động cơ còn chưa có tắt, thì Uyên Linh đã nhanh chóng cởi bỏ dây an toàn mà " nhảy xe", bỏ chạy giống như là trốn yêu ma quỷ quái vậy.

Đáng tiếc, tuy rằng hai chân của nàng cũng coi như thon dài, nhưng so ra kém hai chân siêu dài thường hay vận động của Thu Phương.

"Uyên Linh, chị chở em về nhà, mà sao ngay cả câu cám ơn em cũng không nói?Nếu như ba mẹ Trần biết được, sẽ nói em không lễ phép."

Cô tao nhã nhanh chóng tắt động cơ đi, khoá xe kĩ, rồi vài bước chân đã nhanh chóng đuổi kịp nàng, sau đó bắt lấy tay nhỏ bé của nàng và nắm chặt.

"Là chị tự mình kiên quyết muốn trở em về."

Giọng điệu của nàng vừa tủi thân lại tức giận.

"Chị quan tâm em thôi."

"Chị mới không phải!Chị...Chị chính là không muốn em sống dễ chịu!"

"Uyên Linh, em nói như thế giống như là chị đang làm tổn thương vậy!"

Cô nói mà mặt không đỏ, thở không gấp, nắm bàn tay nhỏ bé của nàng đi vào thang máy.

"Em ngẫm lại đi, hai nhà chúng ta cùng ở một tầng, làm hàng xóm nhiều năm như vậy, chăm sóc lẫn nhau là nhất định phải có."

"Em sẽ tự chăm sóc mình, em đã trưởng thành rồi, không cần chị lo lắng!"

Uyên Linh nghiêm túc nói rõ, bộ dạng phồng hai má lên thật đáng yêu. Thu Phương nháy mắt mấy cái với nàng, giọng điệu ái muội.

"Uyên Linh, quả thật em đã trưởng thành rồi, điều này không ai hiểu rõ hơn chị."

"Chị, chị....."

Nghĩ đến chuyện phát sinh giữa hai người, thì nàng đỏ mặt lên, thân thể cũng nóng lên trong nháy mắt.

Nàng muốn rút bàn tay nhỏ bé về, nhưng đành chịu vì đã bị cô nắm chặt, khiến cho nàng làm thế nào cũng không thoát khỏi.

Lúc này, cô đột nhiên ấn phím một tầng lầu thang máy vốn nên lên thẳng tầng bảy, lại bởi vì quyết định của cô mà dừng lại ở lầu năm trước.

"Đừng!Em không muốn..."

Uyên Linh kinh hãi hô lên, biết chủ ý của người phụ nữ này là gì.

Lầu năm là hai năm trước Thu Phương mới mua, nhà họ Trần và nhà họ Nguyễn đều ở tại lầu bảy, sau có hai hộ gia đình ở lầu năm bán ra cùng một lúc, nên Thu Phương mua toàn bộ, rồi đập hai hộ tu sửa lại thành một căn hộ mới ở lầu năm của toà cao ốc, kể từ đó không chỉ có thể ở gần chăm sóc ba mẹ, lại cũng có được không gian riêng tư, nhất cử lưỡng tiện.

"Thu Phương, em muốn về nhà của em, em không muốn đi theo chị!"

Uyên Linh cố gắng giãy giụa, đáng tiếc trong thang máy trống rỗng, căn bản không có cái gì đó chắc chắn để cho nàng bám trụ lại, nàng đỏ mặt rồi lại kêu gào.

"Ba mẹ em chờ em về ăn cơm chiều, em muốn về nhà!"

"Uyên Linh, nói dối thì không tốt lắm đâu nhé!Không phải mới vừa rồi em còn muốn đi ăn liên hoan cùng với đồng sự sao?Nếu muốn đi liên hoan, thì làm sao ba mẹ Trần biết em phải về nhà ăn tối?"

Người phụ nữ cười trầm thấp, rồi một tay cường tráng kẹp nàng ở bên người, nàng giãy giụa cũng không có hiệu quả, và bị ôm ra thang máy dễ dàng.

Một tay kia của cô nhanh chóng lấy ra cái chìa khoá mở cửa, đem nàng có ý đồ kêu la vào trong chỗ ở của cô.

"Thu Phương, chị đừng..ưm ưm ưm.."

Uyên Linh muốn mắng người, cái miệng nhỏ nhắn lại bị ngăn đúng lúc, cái cửa đồng màu hồng kia phía sau nàng đã đóng lại, và cả người nàng bị đặt lên trên cửa, hơi thở nữ tính nóng cháy lập tức nhào tới phía trước, hoàn toàn bao vây nàng.

"Đừng...Đừng...Không thể ở đây...."

Nàng rất muốn đẩy thân hình phụ nữ ra, thật sự rất muốn, nhưng ma lực hôn sâu của cô, luôn khiến cho đầu óc nàng choáng váng, hai chân mềm giống như thạch hoa quả.

"

"Linh, đừng kháng cự lực hấp dẫn giữa chị và em,phụ nữ và phụ nữ...... không phải là như thế này sao?"

Giọng nói của cô khàn khàn, và tràn ngập tình dục, hơi thở nóng phả lên trên mặt nàng.

Lại muốn xảy ra sao?Dục vọng này không thể ngăn cản..... Uyên Linh cảm thấy chính mình đang bị cắn nuốt, cảm giác của nàng, thân thể của nàng, tim của nàng...... hình như cũng không còn là của nàng.....

"Đừng trốn chị,ngoan...."

Người phụ nữ liên tục dụ dỗ nàng, hai tay thu hẹp lại ôm lấy nàng, dùng thân thể rắn chắc mà nóng hổi chống đỡ nàng, hơi thở của hai người giao hoà.

Huyệt nhỏ giữa hai chân nàng kìm lòng không được mà co rút lại, bụng lăn lộn một dòng nhiệt nóng kì lạ.

Nàng rất mẫn cảm, bị cái hôn nồng nhiệt cùng cái ôm kích thích của cô, thì dòng nhiệt nóng đã lặng lẽ chảy ra ở giữa hai chân, khát vọng được yêu, được lấp đầy.

"Phương.....Thu Phương......Chúng ta......Chúng ta.... Ừ hừ...."

Nàng thở hồng hộc, bị "Công kích" nên không hề có lực chống đỡ.

"Linh, em thích..... từ lần đầu tiên chúng ta ở cùng một chỗ, thì em đã thích loại tư vị này, thích làm chuyện này với chị, có phải không?"

Cô hôn gáy mềm của nàng, liếm làn da trơn mịn của nàng. Trên người nàng có mùi hương hoa oải hương nhạt, rất tinh khiết, tình dục làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng có vẻ khiến cho người ta muốn thương yêu.

Miệng ấm áp của cô không ngừng dao động, không ngừng dụ dỗ, biết nàng đã không đứng vững nữa, thân hình xinh xắn hoàn toàn cố gắng dựa vào cô, cô chèn lên eo ôm lấy nàng không còn ý chí nữa, mang nàng tiến vào trong phòng ngủ.

Tiến vào phòng ngủ, Uyên Linh nằm ở trên giường lớn tản ra mùi nữ tính nhẹ nhàng khoan khoái, mùi này nàng lại quá quen thuộc, mà từng hơi thở giữa răng môi nàng lúc này, cũng bị mùi nữ tính chiếm lĩnh.

Nàng nhịn không được mà run rẩy, không tự chủ được mà phun ra một tiếng thở dốc mỏng manh.

Thân thể nóng bỏng của người phụ nữ bao trùm lên trên người nàng, sức nặng đè xuống....

Nàng không còn đường để chạy trốn! Vì sao khi gặp cô, thì nàng bị đánh bại hoàn toàn?

Cái miệng nhỏ nhắn mềm mại bị hôn đến đỏ lại bật ra tiếng than nhẹ, đầu lưỡi của người phụ nữ lại tiến vào một lần nữa, liếm hàm răng của nàng, mút cánh môi của nàng, sau đó lấy lưỡi lớn thăm dò câu dẫn cái lưỡi nhỏ của nàng, một lần lại một lần quét qua bên trong gò má của nàng, khiến cho nàng bị choáng váng.

"Thu Phương......"

Nàng uốn éo thân thể, cảm giác cả người sắp hòa tan.

"Em thật ngọt, Uyên Linh..."

Cô thì thầm, rồi ngón tay dọc theo đường cong tuyệt vời của thân thể nàng và không ngừng âu yếm, làm cho làn da của nàng càng nóng hơn, đối với cô dần dần phục tùng.

Cô khéo léo mà cởi bỏ cúc áo của nàng, đẩy áo ngực ra khỏi nụ hoa phấn hồng, bàn tay to lập tức phủ lên ngực vừa bật ra khỏi trói buộc của nàng, khi chạm vào thứ mềm mại kia lại khiến cô yêu thích không buông tay, lấy ngón tay nhẹ nhàng quyến luyến, gảy ở trên đỉnh nụ hoa, khiến cho quả mâm xôi đỏ nhỏ mẫn cảm kia mê người không thôi.

Uyên Linh đột nhiên hút không khí, đặc biệt là khi người phụ nữ há miệng ngậm lấy bộ ngực của nàng.

Đầu lưỡi của cô dùng phương thức đùa giỡn nàng thật tức giận, sau đó một cỗ sung sướng mang theo đau đớn hội tụ ở chỗ sâu trong bụng nàng, nàng đột nhiên trở nên cực kì đói khát, rất khát, rất trống rỗng, rất muốn, rất muốn bắt lấy cái gì đó, rất muốn leo lên siết chặt cái gì đó.

Thân thể của nàng nóng lên và không tự chủ được đẩy về phía cô, bàn tay nhỏ thậm chí nôn nóng lôi kéo quần áo của cô.

"Uyên Linh, chị đã nói rồi, em có thể trốn đi chỗ nào? Em cũng muốn chị không phải sao?"

Nàng nghe được giọng nói trầm thấp khiêu gợi của người phụ nữ.

Có lẽ sau khi thần trí thanh tỉnh thì nàng sẽ ảo não, nhưng hiện tại nàng đã muốn rơi vào trong tình dục, đã bị tầng tầng lớp lớp của mê hoặc và dục vọng bắt làm tù binh, nàng không còn quản được nhiều như vậy, thầm muốn được lấp đầy hoàn toàn, xua đuổi đi trống rỗng đáng sợ kia.

"Cho em.....Em, em muốn......"

"Muốn chị sao?"

Giọng của cô có áp lực và vui vẻ.

"Ừ...."

Khuôn mặt nhỏ nhắn ý loạn tình mê đỏ hồng lên hai gò má làm Thu Phương lại cười nhẹ.

"Ngoan bé yêu, đừng nóng vội, chúng ta từ từ sẽ đến."

Cô cầm hai cổ tay của nàng, bắt nó cố định ở bên cạnh người nàng.

"Nằm đi, chị muốn hôn của em."

"Chị.....A!"

Đầu vú xinh đẹp của nàng lại lọt vào miệng cô, lực đạo mút, liếm cắn kia sắp bức nàng đến điên cuồng.

Cái miệng của cô ẩm ướt mà ấm áp như thế, bá đạo xâm phạm nàng, hôn vô số lần lên làn da của nàng, quần áo trên người nàng đều bị cởi, ngay cả quần nhỏ cũng bị kéo ra, móc ở trên mắt cá chân của nàng.

Nàng như là một bàn đại tiệc loã lồ xa hoa trình ở trước mắt cô, khiến người thèm nhỏ dãi.

Ánh mắt của Thu Phương trở nên sâu thẳm, hô hấp đồng thời trở nên dồn dập, cô hoàn toàn hiểu được khát vọng và vội vàng của nàng.

Uyên Linh bị ánh mắt ăn thịt người của cô nhìn đến toàn thân sắp cháy, không khỏi thẹn thùng, theo bản năng mà muốn khép chặt hai chân lại, nhưng cô không cho phép, ngược lại ngăn chặn ở hai bên đầu gối của nàng, vặn bung chân của nàng ra.

"Chị muốn làm gì.....Thu Phương!"

Uyên Linh sống lưng run rẩy, một tiếng thét kinh hãi lao ra khỏi miệng, bởi vì người phụ nữ đột nhiên đem đầu chôn vào giữa hai chân nàng, môi lửa nóng dừng lên mảnh lông mềm ở giữa hai chân nàng, liếm mút chỗ đoá hoa nữ tính đã sớm ẩm ướt kia.

Loại cảm giác này tựa như bị sấm đánh, nàng nhìn không được mà run rẩy, luồng nhiệt nóng ở trong bụng chợt lao nhanh xuống phía dưới.

Nàng nức nở, rên rỉ và nâng thân thể lên, muốn gần cô nhiều hơn, nhưng người phụ nữ hình như có ý định muốn bức nàng đến giới hạn, thắt lưng của nàng bị kìm chặt ở trên giường, hoa ở giữa hai chân mật nở rộ với cô, chất lỏng mê người lọt vào trong miệng của cô, sau đó, cô tìm được viên ngọc nhỏ mẫn cảm giấu ở đỉnh, miệng ác độc không buông tha nàng mà hung hăng mút lấy.....

Uyên Linh toàn thân đã sớm vô lực, ngọn lửa trong cơ thể gần như muốn thiêu đốt nàng thành tro tàn, trong lòng mê man bỗng nhiên khát vọng.

"Cho em đi .....Van cầu chị......Cho em đi...."

Lưỡi của cô lấy phương thức trượt tra tấn người, ở huyệt khẩu kia cẩn thận di chuyển, tiến vào, lui về phía sau rồi lại tiến vào. Cô dùng lưỡi ẩm ướt giữ lấy nàng, có khi rất nhẹ nhàng chậm rãi tham tiến, có khi hơi thô bạo, dùng sức tiến vào trong cái khe béo mập, sau đó xoay tròn ở bên trong.

Nàng cảm thấy bén nhọn đó không thể ngăn cản, như là cắt đứt thân thể của nàng, lại mang đến sung sướng lạ lùng.....

Cao trào buông xuống rồi! Nàng hoàn toàn bị chinh phục ở giữa hỗn loạn, thần kinh căng thẳng, không tự chủ được mà run rẩy, ái dịch như thủy triều trào ra, nàng như bị vỡ vụn mà kêu la, làn da ửng lên màu sắc xinh đẹp.

"Uyên Linh, chị thích bộ dạng em đạt tới cao trào."

Hơi thở của Thu Phương thô bạo.

"Thật đáng yêu, thật sự rất đáng yêu, đáng yêu đến mức làm cho người ta hận không thể một ngụm mà nuốt em..."

Cô lại hôn xuống cái miệng nhỏ nhắn của nàng, hôn rất sâu, dây dưa cái lưỡi thơm tho của nàng, giống như muốn hút hết toàn bộ hơi thở của nàng.

Hôn nàng đồng thời cô cởi bỏ đi áo và quần dài của mình, thân thể lại đè xuống một lần nữa, cô đã trần trụi giống như nàng, và làn da trơn bóng dán lên người nàng, cô kiên định tách chân của nàng ra, đem vật nam tính đang dâng trào phấn chấn dán chặt vào cửa huyệt mong manh ướt át của nàng.

"Tới phiên chị rồi, Uyên Linh, em hãy làm cho chị khoái hoạt đi."

Uyên Linh nghe thấy giọng của cô, mới mở mắt ra, và đột nhiên thở dốc vì kinh ngạc.

Người phụ nữ tiến quân thần tốc xông vào trong thân thể nàng, phần trơn sung mãn đang hoàn toàn giữ lấy nàng, lối giữa tinh tế kia bị sức lực lửa nóng của nàng chống đỡ, nàng tiếp nhận tiến vào của cô, hai người liên kết chặt chẽ.

"Còn đau không?"

Thu Phương thấp giọng hỏi, trong giọng nói không tự chủ mà lộ thương tiếc.

"Ừ......"

Uyên Linh cắn môi dưới đỏ mềm, đáng thương rên nhẹ.

Nàng rất nhỏ nhắn, mà dục vọng của cô lại rất kinh người, hai người ở cùng một chỗ cũng không phải lần đầu tiên, mặc kệ huyệt khẩu non mịn của nàng đã hoàn toàn dễ chịu, nhưng cô vừa mới tiến công vẫn làm cho nàng cảm thấy một chút đau đớn như xé rách.

Nhưng mà, đau như vậy đã rất nhanh bị khát vọng thay thế, muốn càng nhiều, muốn đem ngọn lửa hừng hực kia cất chứa sâu hơn.....

"Ôi trời...."

Thu Phương cắn răng thở gấp, vì huyệt nhỏ ướt át đáng yêu kia đang xoắn chặt ở bên trong, đem bộ phận mẫn cảm nhất kia của cô vòng thật chặt, khoái cảm như làn sóng nổi dậy, làm cho người ta không thể cầm giữ.

"A....."

Uyên Linh không thể bất động, cảm thấy kích thích mạnh mẽ lại buông xuống lần nữa, nàng không tự chủ mà nâng cái mông lên, muốn đi nghênh đón nguồn nhiệt kinh người kia của người phụ nữ.

Nàng bị hôn sâu, lưỡi lọt vào trong dây dưa của người phụ nữ, bị chơi đùa, khiêu khích, trong miệng nàng đều là hơi thở của cô, mà tay cô trượt xuống dưới thân thể nàng, nâng nàng lên, giúp nàng vận động.

"Thu Phương, làm ơn! Van cầu chị...."

Kích thích tới nhiều lắm, rất mãnh liệt, nàng khát vọng đến khóc lên, rơi vào trong vực sâu của dục vọng, thân thể run run không thôi, cầu xin an ủi.

"Đừng nóng vội, Uyên Linh, chúng ta mới bắt đầu, đừng nóng vội."

Cô âu yếm dán lên môi mềm của nàng. Hai người dán chặt vào nhau, cô cũng rất hư,  muốn từ từ sẽ đến..

Đêm nay còn rất dài, để cho bọn họ hưởng thụ mỗi một khắc, ở trong thân thể ấm áp của nhau nếm trải tình ái tuyệt vời.

Bàn tay to thon dài của cô thô lỗ chậm rãi trượt vào giữa thân thể của cả hai người, trượt đến nỗi chỗ hai người kết hợp vô cùng thân thiết, ngón tay của cô xoa lấy của nàng tìm nhụy hoa nhỏ bị bao vây, tà ác mà lại dịu dàng gẩy vân vê, và mang đến kích thích thật lớn, trừng trị cô bé đáng thương ở dưới người khiến cho khóc thêm lần nữa.

Cô hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng, làm cho tiếng kêu kích tình của nàng dấu vào trong đôi môi của mình.

Thân thể của cô vì hưng phấn mà cong lên hướng về phía nàng, làm cho vật nam tính tráng kiện thâm nhập vào giữa hai chân của nàng làm cho lửa nóng cứng rắn mỗi một tấc đều ẩn thật sâu vào trong cơ thể nàng, bị bao vây hoàn toàn.

Thu Phương cũng rên rỉ theo, trong cổ họng xuất ra tiếng quát to khàn.

"Uyên Linh, mở mắt ra nhìn chị.."

Cô thấp giọng yêu cầu.

"Ngoan, Uyên Linh....."

Cô không muốn buông tha nhìn thấy biểu tình gì trên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm hồng kia.

Uyên Linh hít thở không xong, tách ra hai hàng lông mi, ánh mắt mê mê mang mang.

Cô nhìn ánh mắt của nàng rất chuyên chú, giống như muốn nhìn vào chỗ sâu ở trong linh hồn nàng, sau đó, cô giật eo ra, gần như muốn toàn bộ rời ra khởi giữa hai chân nàng, đột nhiên lại đẩy vào hoàn toàn, chui vào thật sâu.

Uyên Linh ngâm ra tiếng the thé, hai tay không khỏi nắm chặt cánh tay cô, hai vú nở nang rung động theo.

Thu Phương cười nhẹ, bắt đầu vận động kinh người, đè ép nàng, một luồn sóng nhiệt năng trút vào trong thân thể nàng, đồng thời cũng làm cho nàng cảm nhận được tình dục kịch liệt lưu động giữa hai người.

Cô cúi người ngậm lấy đầu vú lắc lư của nàng, liên tục ưỡn eo, đè ép nàng.

Nàng ở dưới người cô thét chói tai, thân thể run rẩy kịch liệt, người phụ nữ ở giữa hai chân ẩm ướt giữ lấy không ngừng phát ra âm thanh xấu hổ.

Vì sao lại như vậy? Nàng hoảng hốt nghĩ, vì sao "chị hàng xóm " này từ nhỏ đã thích bắt nạt nàng, rồi biến nàng thành niềm vui tình dục của cô?

Khi hai tay của cô ôm chặt nàng, khi cô hôn nàng, giữ lấy hơi thở cùng thân thể của nàng, thì lý trí của nàng bay hoàn toàn.

Nàng thích loại tư thế này, nhưng cũng sợ mất đi khống chế.....Nàng không biết.....cái gì nàng cũng không biết....

"Thu Phương....."

Nàng gọi cô, cảm giác cả người treo ở trên cao, giống như sẽ ngã vào vực sâu vạn trượng.

"Đừng sợ, bảo bối, chị ở trong này, đừng sợ......"

Cô ôm chặt nàng, lại hôn nàng thật sâu. Lưỡi và côn thịt của cô cùng giữ lấy nàng, lực đạo đột nhiên tăng lên tiến vào, cô ra vào mãnh liệt, đem thân thể xinh đẹp run rẩy đặt ở dưới thân, mạnh mẽ xâm lược, liên tục va chạm.

Uyên Linh nức nở, khóc la, mông của nàng bị nắm chặt, dâm thủy cuồn cuộn chảy ra như thủy triều, nàng bị vét sạch, kèm theo tiếng thét chói tai, trong đầu hiện lên tia chớp màu trắng, tại một khắc thường gọi là tư vị của "Tình ái tử vong"......

Thân thể của cô không tự giác mà run run, côn thịt mạnh mẽ mà có lực ở trong cơ thể nàng run rẩy co rút lại không thôi.

Thu Phương phát ra một tiếng rống như dã thú, bàn tay to nâng cao cái hông của nàng.

Cô đẩy nhanh vào nàng, một luồng nhiệt từ cửa khẩu bắn nhanh ra, trút ra toàn bộ nhiệt tình của cô vào trong cơ thể ấm áp của nàng.

"Uyên Linh....."

Cô thở dốc kịch liệt, sau khi đã phát tiết xong, cô từ từ trầm tĩnh lại, hai thân thể trần truồng đầy mồ hôi cứ như vậy quấn quýt lấy nhau, ai cũng nói không nên lời.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro