Chương 113 - 115
Chương 113: Thọ lễ là thế thân phù.
Hoàng đế ngồi ở vị trí này đã rất nhiều năm, nhưng chưa từng thấy qua việc tứ hôn cho một con chó bao giờ.
Đặc biệt ra cái chủ ý này lại là một tiểu nha đầu siêu đáng yêu, đang được Thanh Mặc Nhan ôm vào trong lòng, đôi mắt màu xanh biếc mở to, quả thật nhìn qua rất nhu thuận.
Nhưng cuối cùng việc tứ hôn này vẫn vì Ngũ tiểu thư té xỉu mà kết thúc.
Hoàng Hậu lại gọi hai cung nữ kia đến để hỏi kỹ càng về việc vừa rồi phạt đánh Như Tiểu Lam.
Đến ngay cả hoàng đế cũng tỏ ra xem trọng đứa nhỏ này, Hoàng Hậu cũng không muốn tìm phiền phức về cho bản thân, đang muốn tự mình răn dạy chất nữ là Liễu Dương quận chúa.
Liễu Dương quận chúa cuối cùng cũng không chịu được cơn đau dưới mông, trực tiếp ngã xuống.
Hoàng Hậu phát hoảng, vội vàng sai người đi gọi thái y đến.
Thanh Mặc Nhan cũng tìm một cái cớ, mang Như Tiểu Lam đến thiên điện để trị liệu.
Như Tiểu Lam tuy rằng bị phạt đánh, nhưng mà chịu đau thay nàng lại là Liễu Dương quận chúa, cho nên Thanh Mặc Nhan chỉ bảo thái y đưa thuốc mỡ cho hắn sau đó liền đuổi người đi.
Như Tiểu Lam ở trên giường cười đến vui vẻ.
"Thanh Mặc Nhan, ngươi có vui không?" Như Tiểu Lam cười hì hì.
"Làm việc xấu mà còn cao hứng đến thế?" Thanh Mặc Nhan bất đắc dĩ nhéo nhéo chóp mũi nàng.
Như Tiểu Lam bĩu môi: "Là các nàng khi dễ ta trước." Lúc đó nàng đã đáp ứng với Thanh Mặc Nhan là tuyệt đối sẽ không gây chuyện, nhưng mà người ta đã khi dễ đến trên đầu nàng, nàng làm sao có thể chịu đựng được.
"Dù sao việc xấu ta cũng đã làm rồi, ngươi muốn làm gì thì làm." Nàng đùa bỡn một cách vô lại: "Mông Liễu Dương quận chúa hẳn là đã nở hoa rồi đi."
"Nếu lát nữa Hoàng Hậu nương nương hỏi về việc này, ngươi tính giải thích như thế nào?" Thanh Mặc Nhan hỏi.
Như Tiểu Lam nheo mắt lại, tiến đến thì thầm một trận bên tai Thanh Mặc Nhan.
Thanh Mặc Nhan thoáng ngẩn người, nhìn về phía nàng, biểu cảm có chút nghiêm túc: "Ngươi bỏ được?"
"Chỉ có thể làm như thế." Như Tiểu Lam kéo mở cổ áo, để lộ ra đoạn dây tơ hồng ở bên trong.
Tuy rằng thân thể của nàng đã mười tuổi, nhưng da thịt vẫn nhẵn nhụi và mịn màng như trẻ con, đặt biệt là mùi xạ hương trời sinh ở trên người nàng, cổ áo nửa mở, từng trận mùi xạ hương bay ra, trêu chọc thần kinh Thanh Mặc Nhan.
Tiểu gia hỏa như vẫn chưa nhận ra được điều gì khác thường, nàng đang cúi đầu tìm khối gỗ sét đánh "thế thân phù" ở trên người, một tay vén cổ áo ra nhìn vào bên trong.
Thanh Mặc Nhan mạnh mẽ đè tay nàng lại, trực tiếp dùng tay ôm lấy nàng.
Như Tiểu Lam kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Ngươi làm cái gì?"
Yết hầu Thanh Mặc Nhan di chuyển lên xuống, thật vất vả mới nuốt xuống được ngọn lửa ở trong người.
"Ngươi đang làm cái gì, có thiên kim tiểu thư nhà ai giống như ngươi không, đến nửa điểm quy củ cũng không có."
Vẻ mặt Như Tiểu Lam khinh thường: "Ta vốn không phải là thiên kim tiểu thư gì cả."
Thanh Mặc Nhan không khỏi cứng họng.
Không sai, nàng vốn chỉ là mèo hương, vì sao đầu óc hắn lại nóng lên, nói về quy củ với nàng đây.
Hắn dùng cánh tay gắt gao ôm lấy tiểu nhân nhi ở trong lòng, nhất thời không biết phải làm sao mới tốt.
Cái nha đầu chết tiệt này chẳng lẽ không biết phòng bị với nam nhân sao? Còn dám lôi kéo y phục trước mặt hắn như thế...
Như Tiểu Lam khó hiểu nháy mắt: "Có thể buông ta ra hay không, như này quá nóng."
Thanh Mặc Nhan mím môi, hắn rất muốn răn dạy nàng vài câu, nhưng lời nói vừa đến bên miệng thì liền dừng lại.
Nếu nói cho nàng điều đó, sau này nàng bắt đầu phòng bị hắn thì phải làm sao đây.
Kia sau này hắn làm sao còn có thể tắm rửa cùng nàng, thay quần áo giúp nàng được nữa.
Cân nhắc kỹ càng, Thanh Mặc Nhan quyết định vẫn duy trì trạng thái hiện tại của nàng, dù sao đã có hắn nhìn chằm chằm, nếu ai dám đánh chủ ý lên người vật nhỏ của hắn...
Hừ!
Như Tiểu Lam chú ý tới trong mắt Thanh Mặc Nhan lóe ra một tia sát ý, khiến nàng chột dạ rụt cổ lại, cũng không dám nói chuyện cùng với hắn nữa.
Ai biết tại sao Thanh Mặc Nhan lại mất hứng như vậy, dù sao hắn cũng là chủ nhân, chính mình chẳng qua chỉ là một sủng vật mà thôi, vẫn là không nên đắc tội mới tốt.
Nàng nghĩ như thế, liền thành thật ngồi im không nhúc nhích, để mặc cho hắn ôm.
Thanh Mặc Nhan thấy tiểu nhân nhi trong lòng đã yên tĩnh cùng thuận theo, lúc này mới hài lòng buông tay ra, sửa sang lại y phục cho nàng.
Bỗng nhiên từ bên ngoài vang lên tiếng của thái giám: "Cung yến đã bắt đầu, Hoàng Thượng cho mời Thiếu Khanh đại nhân."
Thanh Mặc Nhan sửa sang lại quan phục, mang theo Như Tiểu Lam rời khỏi thiên điện, đi đến đại điện.
Lúc này Thái Hậu đã đến, hoàng đế cùng Hoàng Hậu đều ngồi ở hai bên, chúng thần cũng đồng loạt đưa lên thọ lễ, nói ra những lời chúc cát tường.
Thời điểm hoàng đế nhìn thấy Thanh Mặc Nhan bước vào liền vẫy tay với hắn: "Thiếu Khanh đến đây đi."
Thanh Mặc Nhan mang theo Như Tiểu Lam bước đến gần, Như Tiểu Lam nhớ tới những lời chúc tối nghĩa khó hiểu mà lúc trước Thanh Mặc Nhan đã dạy cho nàng, sau khi hành lễ xong nàng liền bắt đầu ngâm nga một cách gian nan.
Bất quá chỉ là mấy lời chúc cát tường đã cũ, nhưng bởi vì có giọng nói trẻ con của Như Tiểu Lam, khiến nghe qua tựa như được rót thêm mật đường, liên tục ngọt đến tận trong tâm người ta.
Hoàng đế tươi cười nhìn Như Tiểu Lam, cuối cùng đến ngay cả Thái Hậu cũng không nhịn được mà cười rộ lên.
"Thôi thôi, ai gia không thiếu mấy lời chúc cát tường đó, đừng gây khó dễ cho đứa nhỏ này nữa."
Sau khi nghe xong lời này Như Tiểu Lam liền thở ra một hơi, nàng nói thầm: "Đều tại Thanh Mặc Nhan cứ bắt ta phải học."
Từ trước đến nay chưa từng có ai dám nói thẳng trước mặt Thái Hậu như thế, Thái Hậu liền cười nói: "Khó trách Hoàng Thượng luôn nhắc đến vật nhỏ nhà ngươi ở trước mặt ai gia, xem ra đúng là rất đáng yêu, cũng thật khó xử cho Thiếu Khanh, còn chưa thành gia đã phải mang theo hài tử, lại còn có thể nuôi hài tử tốt đến như thế."
Đối diện với lời khen ngợi của Thái Hậu khuôn mặt Thanh Mặc Nhan vẫn không đổi sắc, trước tiên hắn chắp tay mừng thọ Thái Hậu, sau đó liền sai người mang thọ lễ lên.
Kỳ thực hàng năm thọ lễ đều là mấy thứ kia, không vượt ra khỏi những thứ mà Thái Hậu yêu thích, là các loại tượng phật kinh văn linh tinh.
Thái Hậu chỉ nhìn thoáng qua đã vẫy vẫy tay, lệnh cho cung nữ bên người thu thọ lễ về.
"Vật nhỏ ngươi chẳng lẽ không chuẩn bị thọ lễ cho ai gia sao?" Thái Hậu đột nhiên mở miệng nói.
Lời này nửa thật nửa đùa, thân là Thái Hậu làm sao lại thiếu mấy đồ vật quý giá đây?
"Có." Như Tiểu Lam gật đầu thật mạnh: "Nhưng mà..."
"Nhưng mà cái gì?"
"Lễ vật là do ta tự mình làm, không đáng giá tiền bằng của bọn họ ."
Hoàng đế hiếu kỳ nói: "Là cái gì, mang ra để trẫm được mở rộng tầm mắt."
Như Tiểu Lam dè dặt cẩn thận móc một thẻ bài nhỏ bằng gỗ từ trong y phục ra, mặt trên có điêu khắc hoa văn kỳ quái, trên thẻ bài còn có cả dây tơ hồng.
Quả nhiên là vật không đáng giá tiền.
Miệng Hoàng Hậu giật giật, kỳ thực nàng rất muốn chất vấn Như Tiểu Lam, nàng muốn biết nàng ta đã dùng biện pháp gì, mà có thể làm cho Liễu Dương quận chúa mông nở hoa, giống hệt như là bị phạt đánh.
"Đây là cái gì?" Hoàng đế cầm thẻ bài gỗ lên nhìn nhìn.
"Đây là thế thân phù." Như Tiểu Lam nói: "Là ta tự tay làm, mang trên người có thể tránh được tai họa."
"Nga? Thần kỳ như thế?" Hoàng đế rõ ràng không quá tin tưởng.
"Là sự thật." Như Tiểu Lam nói với Thái Hậu: "Chỉ cần mang theo nó trên người, cho dù có người đánh mông ngươi ngươi cũng không sợ, thế thân phù sẽ hóa giải tai họa, tựa như hôm nay ta bị Liễu Dương quận chúa đánh, người phải chịu đau lại là nàng."
Hoàng Hậu cứng lại rồi.
Thái Hậu còn chưa biết chuyện này, liền nhìn sang Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu đành phải kiên trì nói hết việc này ra.
"Liễu Dương quận chúa thật sự bị thương?" Thái Hậu hỏi.
Hoàng Hậu gật đầu, uể oải nói: "Tuy rằng đã bôi thuốc nhưng vẫn không thể xuống giường được."
"Cư nhiên còn có thứ thần kỳ như thế, ngươi nha đầu này sẽ không chỉ làm mỗi một cái thôi đi?" Hoàng đế nhìn thấy Thái Hậu hứng thú đùa nghịch thế thân phù, trong lòng bất giác dâng lên một chút đố kỵ.
"Ta làm hai cái." Như Tiểu Lam thành thật nói: "Nhưng mà cái kia ta đã đưa cho Thanh Mặc Nhan, bởi vì mặt trên có tên của hắn, nên không thể chuyển giao cho người khác."
Nghe xong lời này, trong đại điện lập tức lặng ngắt như tờ.
Không ít người vừa rồi còn đỏ mắt hâm mộ nha đầu kia vận khí tốt, được Thái Hậu coi trọng, bây giờ lại tỏ ra vui sướng khi thấy người gặp họa.
Có thứ tốt cư nhiên không dâng lên hoàng đế trước tiên, xem ra vận làm quan của Thiếu Khanh muốn tận.
Chương 114: Phúc kia biết đâu chính là họa họa kia biết đâu sau này lại là phúc, ta muốn phụ trách với Lăng Tĩnh Tiêu!
Trong đại điện, một mảnh yên tĩnh.
Mọi người đều kiễng chân lên nhìn chằm chằm vào tiểu nhân nhi đang đứng ở trước mặt hoàng đế cùng Thái Hậu.
Hoàng đế đánh giá Như Tiểu Lam: "Nếu trẫm muốn thế thân phù của Thanh Mặc Nhan, thì ngươi sẽ làm gì?"
Mặc kệ là ai, đối với vấn đề này chỉ có thể lựa chọn cung kính dâng đồ vật trong tay lên.
Thanh Mặc Nhan lẳng lặng đứng ở nơi đó, không hề chủ động giao thế thân phù ra, cũng không có ý muốn mở miệng giải thích.
Như Tiểu Lam chớp chớp mắt, nghiêng đầu giống như là đang nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.
"Hoàng đế gia gia cũng muốn có thế thân phù?"
"Đúng."
Mọi người chú ý thấy xưng hô của đứa nhỏ này có chút quá phận, nhưng mà đối với việc này hoàng đế lại không có bất cứ phản ứng gì.
Hoàng Hậu vài lần định mở miệng để nhắc nhở hoàng đế, nhưng mà hoàng đế lại không nhìn về phía nàng.
"Có chút khó a." Như Tiểu Lam vuốt cằm nhỏ: "Nếu hoàng đế gia gia không vội mà nói, ta có thể làm cho ngài một cái nữa, nhưng mà cái của Thanh Mặc Nhan không thể đưa cho người khác được."
"Trẫm là hoàng đế, ngươi cũng không đưa sao?"
Như Tiểu Lam lắc đầu, giống như căn bản không nhận ra sắc mặt hoàng đế đang trầm xuống: "Bên người hoàng đế gia gia có nhiều người bảo vệ như vậy, hơn nữa tất cả mọi người đều kính sợ ngài, nhưng mà Thanh Mặc Nhan thì khác, công việc của hắn thường xuyên gặp phải nguy hiểm, có nhiều lần còn suýt nữa làm mất đi cả tính mạng, cho nên thế thân phù kia không thể đưa cho người khác được."
Nghe xong lời này, đến ngay cả Thái Hậu cũng trở nên ảm đạm: "Thôi, bất quá cũng chỉ là một hài tử, Hoàng Thượng đừng làm khó nha đầu này nữa."
Hoàng đế xấu hổ cười cười: "Trẫm bất quá chỉ là đang đùa với nàng mà thôi... Gần đây công việc của Thanh Mặc Nhan rất vất vả, người tới, cấp chỗ ngồi cho Thiếu Khanh."
Hoàng đế nói một câu, thế nhưng đem vị trí của Thanh Mặc Nhan chuyển lên hẳn phía trước.
Như Tiểu Lam cũng đi theo.
Cung yến ngắm trăng cùng với tiệc mừng thọ của Thái Hậu được tổ chức cùng một lúc, không khí nhất thời lại sôi động lên.
Không ít người đều nhìn trộm đánh giá Thanh Mặc Nhan cùng Như Tiểu Lam.
"Vận khí của Thiếu Khanh quả đúng là rất tốt, nhờ một câu nói của nha đầu kia mà ngược lại nhận được thánh ân."
"Lần sau có thể không gặp may như thế nữa."
Triều đình từ trước đến nay đều thay đổi trong nháy mắt, nói không chừng chỉ vì một câu nói mà có thể làm cho người ta mất đầu.
Thái Hậu tuổi đã cao, mới ngồi một canh giờ đã cảm thấy mệt mỏi, liền trở về về tẩm điện trước.
Hoàng Hậu bồi Thái Hậu về nghỉ, sau đó cũng lấy cớ không lộ diện nữa.
Bên người hoàng đế có mấy vị trọng thần cùng các hoàng tử, cho nên không chú ý tới Như Tiểu Lam ở bên này, nàng quét sạch hết tất cả đồ ăn ngon ở trên bàn, còn cảm thấy mỹ mãn vuốt bụng nhỏ chính mình.
"Tiểu Lam."
Nàng nghe được phía sau có người gọi tên mình.
Quay đầu, chỉ thấy Vu Phong Hoa đang nâng váy chạy tới, thần sắc nôn nóng.
Mỗi lần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khuynh quốc khuynh thành của Vu Phong Hoa, trong lòng Như Tiểu Lam lại âm thầm oán giận: Tên này sinh ra đẹp mắt như thế, thật đúng là ông trời không có mắt, sau này xem ra sẽ không có nữ nhân nào dám gả cho hắn.
Ai lại nguyện ý gả cho một nam nhân lớn lên còn đẹp hơn cả mình a.
"Tiểu Lam, ta có việc cần ngươi giúp." Vu Phong Hoa nhỏ giọng nói, đi theo phía sau hắn còn có hai cung nữ, nhìn qua thần sắc nghiêm khắc, hiển nhiên các nàng cực kỳ không muốn Vu Phong Hoa chạy đến bên này.
Vu Phong Hoa lộ ra biểu cảm chua xót, bất đắc dĩ chỉ chỉ đằng sau.
Như Tiểu Lam lập tức nhảy ra khỏi ghế, lôi kéo góc áo Thanh Mặc Nhan, nhỏ giọng nói: "Ta muốn cùng bát điện hạ đi ra ngoài hít thở không khí... Có thể giúp ta tách hai cung nữ kia ra không?"
Thanh Mặc Nhan nhìn Vu Phong Hoa, do dự một lúc.
Hoàng đế đặc biệt không muốn nhìn thấy bát điện hạ, dù cho hôm nay là ngày sinh của Thái Hậu, hắn cũng không được phép đi lại lung tung, hơn nữa bên người lúc nào cũng có người nhìn chằm chằm vào hắn.
Nhưng mà khi hắn nhìn vào ánh mắt chờ mong của Như Tiểu Lam, hắn đành phải gật đầu: "Đi đi, nhớ là không được đi xa."
Như Tiểu Lam hưng phấn kéo Vu Phong Hoa chạy đi, hai cung nữ phía sau cũng vội vàng đuổi theo.
Thanh Mặc Nhan nhìn hai cung nữ kia, lặng lẽ ngoắc tay kêu một tên thái giám đến, thấp giọng phân phó vài câu.
Sau đó thái giám liền biến mất ở trong đại điện.
Ở trong cung, ai mà chẳng có vài cái cơ sở ngầm.
Vu Phong Hoa bị Như Tiểu Lam lôi kéo chạy đi, hai người trốn vào phía sau núi giả.
Tiếng bước chân cung nữ càng ngày càng gần, nơi này là vườn của Thái Hậu, các nàng không dám cao giọng la lên, chỉ có thể cẩn thận tìm kiếm thân ảnh Vu Phong Hoa.
Đúng lúc này, từ trên đường nhỏ đi đến một tên thái giám, hắn quát khẽ: "Người nào!"
Hai cung nữ kia bị dọa dừng lại bước chân.
"Các ngươi là người của cung nào, nơi này không được đi loạn." Thái giám hô quát, nhìn qua cực kỳ uy phong.
Hai cung nữ kia chỉ đành hỏi đối phương có gặp qua hai đứa nhỏ hay không.
Thái giám vung tay chỉ: "Bọn họn đi về phía bên kia."
Cung nữ nói lời cảm tạ, rồi vội vàng rời đi.
Thái giám nhìn về hướng bọn họ ẩn thân, cũng xoay người rời khỏi.
Như Tiểu Lam thở ra một hơi, lôi kéo Vu Phong Hoa ngồi trên núi giả.
"Nói đi, tìm ta có việc gì?"
Vu Phong Hoa ấp a ấp úng nói: "Ta muốn hỏi ngươi một chút... Có phải hay không thân thể nữ hài tử mà để cho nam nhân nhìn thấy thì không thể lấy ai khác được nữa?"
Như Tiểu Lam nhướng mày: "Chẳng lẽ thân thể của ngươi bị người ta nhìn thấy?"
Gia hỏa này sẽ không phải đem chính mình trở thành nữ hài tử rồi đi?
"Không phải..." Vu Phong Hoa khẩn trương nói: "Không phải là ta, là... Là Phù Sinh trong tháp Phật... Lăng Tĩnh Tiêu, buổi tối hôm trước ta vụng trộm trốn ra ngoài đi tìm hắn, không nghĩ tới lại thấy hắn đang tắm rửa ở trong suối nước lạnh."
Như Tiểu Lam trừng mắt: "Ngươi ngủ đến hồ đồ rồi đi, hắn cũng là nam nhân a."
"Không phải... Cái đó... Ta nhìn thấy." Tầm mắt Vu Phong Hoa chuyển xuống dưới.
Như Tiểu Lam nhìn theo thấy tầm mắt hắn dừng ở giữa hai chân.
Không phải đâu!
Chờ sau khi nàng phản ứng lại còn suýt nữa nhảy dựng lên.
"Lăng Tĩnh Tiêu không có cái đó?"
"Không có."
Như Tiểu Lam cảm thấy thế giới xung quanh nàng đều bị đảo điên.
Một tiểu chính thái soái như vậy, cư nhiên lại là nữ hài tử!
A a a a, đây là cái quỷ gì, ông trời đây là đang đùa sao, làm đảo điên mọi thứ như thế thật sự vui sao.
"Ta nhìn thấy thân thể của nàng, có phải hay không phải phụ trách với nàng?" Vu
Phong Hoa thành thật hỏi.
"Đừng..." Như Tiểu Lam đỡ trán: "Nhất định nàng sẽ giết ngươi."
"Nàng là người xuất gia, sẽ không sát sinh."
"Đúng vậy, nàng không sát sinh, nàng chỉ giúp ngươi luân hồi mà thôi."
"Đừng nói nàng như thế, kỳ thực... Kỳ thực nàng là một người rất tốt." Vu Phong Hoa nóng nảy, một đôi mắt mị ảnh nước mắt lưng tròng nhìn vào Như Tiểu Lam.
Trời ạ, đừng dùng loại ánh mắt này để nhìn ta.
Như Tiểu Lam run rẩy một chút: "Ta biết nàng là người tốt, nhưng mà nếu ngươi thật sự chạy đến đó nói cho nàng nghe chuyện này, ngươi cảm thấy nàng sẽ đồng ý sao? Nàng nữ giả nam trang nhất định là có nguyên nhân không thể nói ra."
Vu Phong Hoa cắn môi, nửa ngày mới nói ra được một câu: "Ta nhất định sẽ phụ trách."
Như Tiểu Lam tuyệt vọng ngước mắt lên trời: "Ta khuyên ngươi buông tha suy nghĩ này đi."
Một khối đá ngũ sắc xuất hiện ở trước mặt nàng.
Vu Phong Hoa quơ quơ đá ngũ sắc trong tay: "Chỉ cần ngươi dạy ta phải làm thế nào mới không bị nàng cự tuyệt, ta liền đem vật này tặng cho ngươi."
Chương 115: Khối đã ngũ sắc thứ hai tới tay, lão Hầu gia mặt mũi của ngươi đâu?
Như Tiểu Lam nhìn khối đá ngũ sắc trên tay Vu Phong Hoa, trong lòng liền khẽ động.
"Nói phải giữ lời?"
Vu Phong Hoa gật đầu thật mạnh: "Đương nhiên."
Như Tiểu Lam nhếch môi, duỗi tay cầm lấy khối đá ngũ sắc kia, dè dặt cẩn thận cất đi.
Phải thu thập đủ bốn khối đá ngũ sắc nàng mới biết được bản thân còn có thể quay về hiện đại được nữa không, mặc kệ cuối cùng thành công hay thất bại, nàng đều phải thử một lần, bởi vì đây là hy vọng duy nhất của nàng.
Ngoắc ngón tay, ý bảo Vu Phong Hoa lại gần.
"Muốn theo đuổi nữ hài tử, điểm đầu tiên quan trọng nhất, da mặt nhất định phải dày!"
Vu Phong Hoa sờ lên mặt mình: "Còn gì nữa?"
"Còn phải thể hiện bản thân là một kẻ rất si tình, ngươi vì nàng chịu bao nhiêu ủy khuất nhưng vẫn tỏ ra không sao cả, hơn nữa ngươi phải tìm một cơ hội thích hợp để nói cho nàng biết, ta thích ngươi, nhớ kỹ, lúc đó ánh mắt ngươi phải cực kỳ ôn nhu, thâm tình..."
Như Tiểu Lam đang nói, bỗng nhiên nhìn thấy đôi mắt mị hoặc phong lưu của Vu Phong Hoa.
"... Quên đi, ý đó ngươi vẫn là nên quên đi." Chỉ bằng diện mạo của hắn, không cần thiết phải ngụy trang cũng sẽ làm cho người ta động tâm.
Vu Phong Hoa nghiêm túc lắng nghe, miệng còn không ngừng nói thầm, giống như đang nỗ lực nhớ kỹ những lời Như Tiểu Lam nói.
"Còn có miệng của ngươi nhất định phải thật ngọt, liên quan đến việc này ta không có cách nào dạy cho ngươi, ngươi chỉ có thể tự dựa vào chính mình, mặc kệ nàng mặc y phục gì, trang điểm thành bộ dáng như thế nào, ngươi đều chỉ có thể khen nàng đẹp, tuyệt đối không được khen nữ tử khác ở trước mặt nàng."
Vu Phong Hoa gật đầu như giã tỏi.
Hai người ở trên núi giả thì thầm nói chuyện, bất tri bất giác yến hội đã tan.
Thời điểm Thanh Mặc Nhan tìm đến đây, chỉ thấy hai tiểu gia hỏa đang nói đến hăng say.
"Trở về thôi." Thanh Mặc Nhan thản nhiên nói.
Sắc mặt Vu Phong Hoa tối sầm lại, nhìn về phía Như Tiểu Lam bằng ánh mắt vô cùng đáng thương.
Như Tiểu Lam không đành lòng, nhưng mà lại không có biện pháp, chỉ có thể cáo từ, đi theo Thanh Mặc Nhan rời khỏi hoàng cung.
"Thanh Mặc Nhan, ngươi có thể an bài vài người ở bên cạnh bát điện hạ hay không, dù cho không thể bảo vệ hắn, thì thỉnh thoảng truyền ra vài cái tin tức cũng được."
Trong xe ngựa, Như Tiểu Lam đến gần lấy lòng Thanh Mặc Nhan, giơ khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn hắn tha thiết.
Mỗi lần nàng có việc nhờ người khác đều lộ ra biểu cảm như vậy.
Thanh Mặc Nhan cố ý xụ mặt: "Chuyện trong cung ta thân là thần tử không tiện nhúng tay vào."
"Ta không bắt ngươi phải nhúng tay, chỉ cầ an bài vài người đáng tin ở bên cạnh hắn là được." Như Tiểu Lam gấp đến lôi kéo góc áo hắn.
"Hắn là bát điện hạ, có quan hệ gì với ngươi đâu?"
"Ta là cảm thấy hắn ở trong cung có chút đáng thương..."
"Người đáng thương trong cung rất nhiều." Thanh Mặc Nhan cười lạnh: "Mạng người như cỏ rác, người chết ở trong cung mỗi ngày còn nhiều hơn so với tưởng tượng của ngươi, chẳng lẽ ngươi đều muốn quản?"
Như Tiểu Lam cắn ngón tay: "Nhưng mà hắn là bằng hữu của ta."
"Bằng hữu?" Thanh Mặc Nhan nhìn kỹ nàng, ánh mắt quạnh quẽ như đang muốn nhìn thấu nàng.
Như Tiểu Lam rụt người về phía sau: "Ngươi nhìn ta như thế làm cái gì?"
"Bát điện hạ không được hoàng đế yêu thích." Thanh Mặc Nhan buồn bã nói.
"Ta biết a."
Thanh Mặc Nhan nhíu mày, hắn là muốn nhắc nhở nàng không được quá thân cận với bát điện hạ, bằng không sẽ khiến cho hoàng đế không vui, nhưng mà xem ra hiện tại, nha đầu kia hoàn toàn không nghĩ tới phương diện này.
Nàng chính là dựa vào ý nguyện của bản thân để đi kết giao bằng hữu.
Thật là có chút đau đầu a... Thanh Mặc Nhan không tiếng động thở dài.
Như Tiểu Lam tiếp tục túm lấy y phục hắn: "Thanh Mặc Nhan, ngươi có thể giúp ta được không, an bài một người thôi cũng được, một người, ta cũng đâu phải bắt ngươi giết người phóng hỏa gì, chẳng lẽ đến một người cũng không được sao..."
Nhìn quan phục bị nàng kéo xộc xệch, khóe miệng Thanh Mặc Nhan khẽ co rút: "Chỉ an bài một người?"
Như Tiểu Lam gật đầu liên tục, ánh mắt tràn ngập chờ mong.
"Giúp ngươi cũng được thôi, nhưng mà phải có điều kiện." Thanh Mặc Nhan nâng tay chỉ vào mặt mình, sau đó lẳng lặng ngồi ở chỗ kia nhìn nàng.
Lại là ý này a! Như Tiểu Lam trợn tròn mắt.
Bởi vì đã trải qua vài lần, nên nàng hoàn toàn hiểu rõ ý tứ của Thanh Mặc Nhan.
Muốn nàng đến hôn hắn.
Lại chiếm tiện nghi của nàng...
Nghiến răng nhỏ kèn kẹt, sắc mặt Như Tiểu Lam tối tăm nhìn Thanh Mặc Nhan đang bày ra một khuôn mặt nghiêm túc.
Nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận một chút, Như Tiểu Lam rất nhanh đã khôi phục lại được bình tĩnh.
Thanh Mặc Nhan nói không sai, giúp nàng việc này hắn không có lợi ích gì cả, hơn nữa sắp xếp người ở trong cung là một chuyện vô cùng nguy hiểm, sai lầm một chút sẽ liên lụy đến mạng người.
Tròng mắt Như Tiểu Lam xoay chuyển, đôi mắt nheo lại lộ ra tươi cười giảo hoạt.
Thanh Mặc Nhan vẫn luôn nhìn chằm chằm đánh giá vật nhỏ, thấy ban đầu nàng còn có chút kháng cự, nhưng mà rất nhanh đã tỉnh táo lại.
Hắn không ngừng thăm dò điểm mấu chốt của nàng, để khiến nàng quen dần với sự tồn tại của hắn.
Như Tiểu Lam nhắm mắt lại, từ trên người tản mát ra một đạo ánh sáng nhạt.
Thanh Mặc Nhan đột nhiên hiểu rõ nàng muốn làm gì, nhưng vẫn không kịp ngăn cản, nữ hài trước mắt đã không thấy đâu, chỉ còn một đống y phục hỗn loạn.
Y phục giật giật, từ phía dưới chui ra một con mèo màu đen.
Mèo hương màu đen trưởng thành lên không ít, màu lông sáng bóng hơn, giống như vải satanh.
Thanh Mặc Nhan nhíu mày, trong lòng tuy rằng vạn phần không muốn nàng làm như thế, nhưng hắn cũng không muốn phải bức nàng quá mức.
Từ từ thôi, một ngày nào đó hắn sẽ khiến nàng phải cam tâm tình nguyện.
Sau khi biến thành mèo hương Như Tiểu Lam có vẻ tự tại hơn rất nhiều, cũng không biết có phải do toàn thân đều là lông màu đen hay không, mà da mặt nàng dày lên không ít.
Tùy tiện bò từ cánh tay lên đến đầu vai hắn.
Hừ hừ, dù sao ngươi cũng chưa nói không được biến thành động vật.
Như Tiểu Lam nhắm hai mắt, vươn đầu lưỡi ra, cuồng liếm một hồi.
Thanh Mặc Nhan cứng ngắc ngồi im một chỗ, nửa bên mặt toàn là nước miếng.
Này có chút không giống với hình ảnh ấm áp mà hắn tưởng tượng ra...
Xe ngựa dừng lại ở ngoài cửa Hầu phủ, Thanh Mặc Nhan sai người dỡ ngạch cửa, xe trực tiếp chạy vào trong.
Trước khi xuống xe, Như Tiểu Lam đã biến trở về hình người, nàng để ý tới phía sau xe bọn họ còn có hai chiếc xe ngựa khác.
"Đó là cái gì?" Như Tiểu Lam hỏi.
Nàng nhớ khi đi, bọn họ cũng chỉ có một chiếc xe.
"Hoàng đế ban thưởng." Thanh Mặc Nhan thản nhiên nói.
Hai mắt Như Tiểu Lam sáng lên: "Ta có thể nhìn được không?"
Không chút nào che giấu "tham luyến".
Thanh Mặc Nhan nở nụ cười, hắn thích vật nhỏ như vậy, muốn cái gì liền nói ra, không giống với những nữ nhân khác che che giấu giấu, rõ ràng muốn còn khẩu thị tâm phi.
Thanh Mặc Nhan mang nàng đi đến trước xe ngựa, vừa muốn vén màn xe lên, chợt nghe thấy phía sau lưng truyền đến tiếng bước chân hỗn độn.
Như Tiểu Lam quay đầu lại nhìn thấy lão Hầu gia đang dẫn theo sáu, bảy tên tôi tớ đi về phía bên này.
"Sắc trời đã tối, phụ thân còn chưa đi nghỉ sao?" Thanh Mặc Nhan không tiếng động kéo Như Tiểu Lam đến bên người.
Lão Hầu gia khinh thường nhìn Như Tiểu Lam, rồi sau đó lại đem ánh mắt chuyển về phía hai chiếc xe ngựa: "Đây là Hoàng Thượng ban thưởng?"
"Vâng." Thanh Mặc Nhan trả lời, thần sắc lạnh nhạt.
Lão Hầu gia vung tay lên với đám tôi tớ: "Đã là đồ do thánh thượng ban ân, thì phải thu vào phủ, khiêng toàn bộ vào trong nhà kho đi."
Như Tiểu Lam kinh ngạc đến há hốc mồm.
Đây là muốn đoạt đồ sao?
Lão Hầu gia, mặt mũi của ngươi đâu?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro