Chương 134 - 136

Chương 134: Tự biết không phải đối thủ, trên đường đi gặp phải người ăn vạ.

Bên ngoài Thạch Phường trấn, động lợn rừng.

Năm tên thợ săn đi theo mấy người Thanh Mặc Nhan vào trong động.

Một đường này bọn họ đều đi cách rất xa, không dám lại quá gần.

Trên đường thường xuyên nhìn thấy thi thể lợn rừng.

"Này thân thủ không tồi a." Một tên thợ săn ngồi xuống xem xét vết thương trên người lợn rừng: "Toàn bộ đều là một kích trí mạng."

"Thân thủ tốt như thế, muốn đối phó có chút phiền phức a." Mấy người khác tỏ vẻ lo lắng.

"Đi vào bên trong thêm một chút, cũng mong bọn họ gặp chuyện không may."

Năm người châm lửa, hướng chỗ sâu trong động đi đến.

Nhưng mà dọc theo đường đi, bọn họ chỉ thấy mỗi thi thể lợn rừng.

"Giết nhiều như thế... Ước chừng hai mươi mấy con đi, làm sao bọn họ mang về được?" Có người đưa ra nghi vấn.

"Hay là bọn họ tới tìm dược liệu."

"Chính là không thể giết bọn họ để đoạt nữ hài tử kia rồi, may là còn có mấy con lợn rừng này... Chúng ta vẫn có thể kiếm được chút tiền." Có người thở dài.

"Câm miệng." Thợ săn cầm đầu mắng: "Các ngươi chỉ có bằng đấy tiền đồ? Nữ hài tử kia mới là mặt hàng đáng giá, thịt lợn rừng giá trị mấy đồng tiền!"

Mọi người đang nói chuyện, chợt thấy ánh sáng từ cây đuốc ở phía đối diện càng ngày càng gần.

"Bọn họ đã quai lại!" Có người cả kinh nói.

Năm người đồng loạt cầm chắc vũ khí trong tay.

"Chú ý xem bọn hắn có ai bị thương hay không, nếu đánh... Phải giết người yếu nhất trước." Thợ săn cầm đầu cắn răng nói.

Ánh sáng từ cây đuốc phía đối diện đến gần, bọn hắn chỉ nghe thấy một thanh âm giòn tan: "Bọn họ đã vào rồi, ba tên trốn ở sau tảng đá bên trái, hai tên còn lại ở bên phải..."

Năm người phía sau nhất thời toát ra mồ hôi lạnh.

Bọn họ đã dập tắt cây đuốc đi, trốn ở trong bóng tối, lẽ ra ở khoảng cách xa như thế dù cho đối phương có biết đến sự tồn tại của họ thì cũng không thể nhìn ra bọn họ đang trốn ở đâu mới đúng.

Nữ hài tử kia làm sao phát hiện ra bọn họ được?

"Chúng ta phải làm sao đây?" Một người nhỏ giọng hỏi đồng bọn bên cạnh.

"Trước không nên động, có lẽ đối phương đang cố tình lừa chúng ta."

Ánh sáng từ cây đuốc càng ngày càng gần.

Đúng lúc này, trong động truyền đến tiếng gầm gừ của lợn rừng.

Năm người nhô đầu ra, chỉ thấy hai con lợn rừng đang lao về phía ánh sáng cây đuốc.

"Cơ hội tốt!" Thợ săn cầm đầu nắm chặt trường đao trong tay.

Thừa dịp bọn hắn đối phó với lợn rừng, phần thắng của bọn họ sẽ càng nhiều hơn.

Nhưng khiến bọn họ ngoài ý muốn chính là, những người này ai cũng không ngẩng đầu, trừ bỏ Sử Đại Thiên đang hô to gọi nhỏ còn bị người kéo đi ra.

"Đến đến chúng nó đến!" Thanh âm Sử Đại Thiên chói tai: "Cẩn thận đằng sau, đằng sau nha!"

Huyền Ngọc bực bội rút kiếm ra: "Câm mồm, ầm ĩ muốn chết."

Hai đầu lợn rừng mạnh mẽ lao về phía bọn họ, Huyền Ngọc trước ném Sử Đại Thiên sang một bên, rồi mũi kiếm trong tay mới chém ra, hai tên tử sĩ khác cũng đồng thời ra tay.

Năm tên thợ săn trốn ở phía sau chỉ thấy loáng thoáng xẹt qua trong động, đồng thời lợn rừng ngã xuống, cách đó không xa Sử  Đại Thiên mới vừa tiếp đất, che mông rên rỉ không ngừng.

Thanh Mặc Nhan ôm Như Tiểu Lam đi lên phía trước, đầu cũng không ngẩng.

Đi qua chỗ năm người ẩn thân, Thanh Mặc Nhan nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén đảo qua.

Năm người kia nắm vũ khí trong tay, nhưng mà cảm giác như trúng phải định thân pháp, hai chân không bước nổi, thẳng đến khi đám người Thanh Mặc Nhan đi xa, bọn họ mới dám mở to miệng ra thở dốc.

"Đại ca... Thôi bỏ đi, người này... Thật đáng sợ..."

"Đúng vậy, thân thủ tốt như thế, chúng ta không có khả năng là đối thủ của bọn họ."

Thợ săn cầm đầu cũng mang một thân mồ hôi lạnh.

Đối thủ mạnh đến mức nào, bọn họ đều hiểu rõ, nhưng mà nếu có thể thành công, những thứ bọn họ nhận được cũng không phải là ít.

"Các ngươi là đồ vô dụng, mới thế đã sợ? Trước tiên chúng ta mang mấy con lợn rừng này về đã, dù sao bọn họ cũng không cần..."

Tuy nói như thế, nhưng mà năm người bọn họ dùng hết sức lực từ khi sinh ra đến giờ cũng chỉ mang được hai đầu lợn rừng đi.

Nhìn thi thể lợn rừng đầy đất, một đám bọn họ đau lòng không thôi.

Đây đều là tiền a, tiền a.

Chờ bọn hắn ra khỏi sơn động, Sử Đại Thiên đã mang theo đám người Thanh Mặc Nhan rời khỏi.

"Ngươi nói bọn họ là người như thế nào?" Có người nhịn không được hỏi.

"Ta thấy bọn họ hình như là chỉ có hứng thú với dược liệu, các ngươi xem mấy con lợn rừng này... Bọn họ đến động cũng không động qua."

"Ai nói, bọn họ lấy hết răng lợn rừng rồi a."

"Răng?"

Thợ săn cầm đầu cúi đầu nhìn hai thi thể lợn rừng mà họ vừa mang ra, quả nhiên, răng nanh ngoài miệng của lợn rừng đều không thấy đâu.

"Thật sự không hiểu mấy người này, lấy răng lợn rừng làm cái gì?"

Một mảnh trầm mặc.

Không có ai trả lời được vấn đề này.

Thạch Phường trấn.

Như Tiểu Lam sau khi trở về quán trọ liền bảo Huyền Ngọc đi mua giúp nàng chu sa cùng vài công cụ cần thiết, sau đó đóng cửa lại vùi đầu vào việc chế tác bùa hộ mệnh tránh chướng khí, nhưng mà quán trọ thực ầm ĩ, nàng làm hai ngày cũng không chế ra được mấy cái, còn làm hỏng đi không ít vật liệu.

Thanh Mặc Nhan cũng cảm thấy ở quán trọ có chút bất tiện, bởi vì bọn họ đã lấy không ít dược liệu từ trong động lợn rừng ra, khiến cho không ít người nghe tin này đều tìm đến.

Lúc bắt đầu đám người Huyền Ngọc còn có thể đứng ngoài cửa quán trọ ngăn những người đó lại, nhưng mà sau đó người tìm tới càng ngày càng nhiều, đến ngay cả Huyền Ngọc cũng đau đầu không thôi.

Thanh Mặc Nhan cảm thấy sự tình có chút không đúng, liền phái người ra ngoài thăm dò, kết quả điều tra được là do Sử Đại Thiên đã thả tin tức ra, hơn nữa còn đem những tin tức này bán với cái giá tốt.

"Công tử, để ta đi giáo huấn tiểu tử kia đi?" Huyền Ngọc chủ động chờ lệnh.

Thanh Mặc Nhan xoa huyệt thái dương: "Không cần, ngươi tìm hắn đến đây, bảo hắn tìm giúp ta một căn nhà riêng ở Thạch Phường trấn, chúng ta cứ thuê trước đã."

"Công tử, người không sợ hắn sẽ đem tin tức..."

Thanh Mặc Nhan cười nhẹ: "Người này tuy có chút đáng ghét, nhưng mà cũng có sở trường riêng, ngươi cứ đi tìm hắn đi."

Quả nhiên, khi Sử Đại Thiên nghe nói Thanh Mặc Nhan bảo hắn đi làm việc, thì liền kích động vui vẻ chạy vội đến, dùng lời thề son sắt lấy tay che ngực phải thề với trời, nói chính mình sẽ không nói việc này cho bất cứ ai nghe.

Thời điểm rời khỏi quán trọ Thái Nghĩa Minh cố ý ra đưa tiễn, cũng mời Thanh Mặc Nhan năm ngày sau đến Thanh Thủy trại thu mua dược liệu với hắn.

Thanh Mặc Nhan đồng ý, mang theo Như Tiểu Lam lên xe ngựa, ở dưới sự bảo hộ của đám người Huyền Ngọc đi đến nhà riêng mà Sử Đại Thiên đã tìm giúp bọn hắn.

Xe ngựa đi dọc theo con đường lát đá của trấn nhỏ, tốc độ cũng không nhanh.

Đi qua hai con phố, đột nhiên từ ven đường có một người lao tới, trực tiếp gục ngã ở trước xe.

"Đụng trúng người rồi!" Đột nhiên có năm, sáu người từ trong hiệu thuốc ven đường lao tới, bọn họ đồng loạt gân cổ kêu to: "Mọi người mau đến đây mà xem, xe này đụng vào người còn muốn bỏ chạy!"

Xe ngựa Thanh Mặc Nhan bỗng chốc bị nhiều người vây quanh.

Như Tiểu Lam nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài.

Mặc kệ ở thời đại nào, chức nghiệp ăn vạ này vẫn luôn tồn tại a.

"Chủ tử các ngươi là ai, đụng trúng người cũng không đi ra xin lỗi!" Người dân Thạch Phường trấn tính tình đều rất nóng nảy, không đợi giải thích, đã nhảy lên xe muốn vén màn lên.

Trong xe ngựa, Thanh Mặc Nhan ngồi thẳng, Như Tiểu Lam thì ngồi trên đùi hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, hai gò má còn mang theo nét trẻ con, mềm mại tựa như khối đậu phụ.

Người bên ngoài vén rèm lên lập tức ngây dại, nơi khóe miệng bất tri bất giác chảy ra chút nước miếng.

Thanh Mặc Nhan nhướn mày, duỗi tay dừng ở bội kiếm bên người...

Chương 135: Thiếu Khanh giở trò xấu muốn được coi trọng.

Bên ngoài xe ngựa tụ tập rất nhiều người, nhưng không đợi những người phía sau nhìn rõ tình hình, một đạo bạch quang đã bay ra ngoài, người vén màn xe lên đầu tiên bị ngã văng xuống đất, vạt áo phía trước bị kiếm chém qua, nhưng mà lại không hề làm thương tổn đến da thịt.

Màn xe một lần nữa buông xuống.

Đám người Huyền Ngọc đồng loạt rút kiếm ra.

"Chờ đã, chờ đã, hiểu lầm... Đều là hiểu lầm..." Người nằm ở trước xe ngựa đột nhiên nhảy dựng lên: "Vừa rồi là ta phát bệnh, không phải bị xe đụng trúng, tất cả đừng nên động thủ!"

Mọi người nghe hắn nói xong, lúc này mới lui lại.

Đám người Huyền Ngọc cũng thu kiếm vào.

"Huyền Ngọc." Trong xe truyền đến thanh âm nhàn nhạt của Thanh Mặc Nhan: "Tiếp tục đi." Thậm chí không hỏi một câu vừa rồi bên ngoài đã phát sinh chuyện gì.

"Vâng."

Huyền Ngọc không vui nhìn lướt qua mọi người, giục xe ngựa đi về phía trước.

Thẳng đến khi đám người Thanh Mặc Nhan đã đi xa, trong đám đông có năm người chui ra đi vào trong hiệu thuốc.

"Hùng trưởng quầy, thế nào, bộ dáng không tệ đi?" Người cầm đầu trong năm người hỏi, bọn họ đúng là năm tên thợ săn ngày đó ở động lợn rừng kia.

"Không tệ không tệ." Một nam nhân trung niên mập mạp vuốt cằm: "Tuổi không lớn, lớn lên nhìn như nước đậu phụ."

"Hơn nữa nàng còn cùng những người kia đi vào động lợn rừng, nha đầu này đối với dược liệu giống như đặc biệt mẫn cảm, đứng ở cách xa vẫn có thể ngửi được mùi hương của dược liệu."

"Còn có loại sự tình này?" Trung niên mập lộ ra thần sắc kinh ngạc.

"Chúng ta đều là dân địa phương Thạch Phường trấn, Hùng trưởng quầy ngài mở hiệu thuốc ở đây cũng không phải mới chỉ một hai năm, vừa rồi ngài cũng thấy, nha đầu kia tuyệt đối có giá rất cao, sau khi sự việc xong xuôi, thế nào cũng phải chia cho chúng ta một nửa đi?"

Hùng trưởng quầy trầm ngâm, vẫy tay gọi người làm: "Các ngươi đi hỏi thăm một chút, tìm hiểu xem vị Thanh công tử này rốt cuộc có lai lịch gì, xem họn hắn nghỉ chân ở đâu."

"Vâng."

Nhà riêng Sử Đại Thiên tìm hoàn cảnh rất tốt.

Sân vô cùng u tĩnh, Như Tiểu Lam lập tức chọn lấy một phòng mà nàng thích, triệu hồi cả chó ngốc ra ngoài, ở trong sân kêu rưng rưng chạy tới chạy lui với nàng.

"An bài Ngàn Thương ở bên cạnh đi." Thanh Mặc Nhan đề nghị.

Như Tiểu Lam có chút do dự: "Lỡ nàng gây ra phiền toái thì phải làm sao đây?"

"Dù sao đã có ngươi ở đây." Bộ dáng Thanh Mặc Nhan không chút để ý: "Mấy ngày này ta phải đi ra ngoài làm việc, khi ta không có mặt dù cho có lưu lại mấy người ở đây thì ta vẫn thấy lo lắng."

Uy lực rối gỗ Ngàn Thương không phải nói cũng biết, có nàng ở bên cạnh vật nhỏ, Thanh Mặc Nhan sẽ yên tâm hơn.

"Lúc ta không có ở đây ngươi không được đi ra khỏi tòa nhà này, dù cho có người tìm tới cửa, ngươi cũng không được gặp..." Thanh Mặc Nhan dài dòng nói một đống lớn, thẳng đến khi mài mòn lỗ tai Như Tiểu Lam mới thôi.

Hai ngày liên tiếp, nàng chuyên tâm ở trong phòng chế tác bùa hộ mệnh, căn bản không rảnh để ý xem Thanh Mặc Nhan đã làm những gì, ba bữa mỗi ngày đều có người bê vào tận phòng, cảnh vật xung quanh lại phi thường yên tĩnh, không đến mấy ngày nàng đã chế ra được mười bùa hộ mệnh, phân loại đưa cho đám người Huyền Ngọc, đến ngay cả chó ngốc cũng được phát cho một cái.

Như Tiểu Lam giúp Thanh Mặc Nhan đeo bùa hộ mệnh lên cổ tay.

Ngón tay Thanh Mặc Nhan xẹt qua cần cổ nàng, lôi kéo cái vòng trên cổ nàng.

Vòng cổ kia hắn đã sai người làm lớn hơn một chút, hiện tại mặt trên đang có hai khối đá ngũ sắc, vật nhỏ vẫn luôn coi nó là bảo bối sinh mạng.

Thanh Mặc Nhan giúp nàng đem răng lợn rừng buộc vào gần thế thân phù, rồi sau đó lại ngồi đùa nghịch vòng cổ của nàng.

Như Tiểu Lam né tránh.

"Khối đá ngũ sắc này là bát điện hạ đưa cho ngươi?" Thanh Mặc Nhan hỏi, trong giọng nói rõ ràng mang theo tia không vui.

"Ta với hắn chính là bằng hữu, ngươi đừng có mà nghĩ bậy!" Như Tiểu Lam che vòng cổ lại căm giận nói.

Thanh Mặc Nhan gia hỏa này, đúng là càng ngày càng quản nhiều chuyện, nàng chỉ nhận đá ngũ sắc của bát điện hạ thôi, mà đã bị hắn truy hỏi mấy ngày liền.

Lúc thì dụ dỗ lúc lại đe dọa, dọa nàng suýt nữa nói hết sự tình ra.

"Ngươi vẫn chưa nghe được tin tức của quỷ thảo?" Như Tiểu Lam nỗ lực đổi đề tài.

Chuyến này bọn họ tới đây mục đích chính là để tìm quỷ thảo, tìm không được chúng thì không có cách nào gom đủ phương thuốc hóa giải cổ độc.

Cuối cùng Thanh Mặc Nhan cũng buông vòng cổ nàng ra, thở dài một tiếng.

"Ngươi đừng lo lắng, chỉ cần quỷ thảo thật sự sinh trưởng ở trong rừng, chúng ta nhất định sẽ tìm được." Như Tiểu Lam an ủi nói.

"... Hoàng Thượng chỉ cho ta thời gian một tháng, nếu bỏ lỡ, ta lại phải chờ thêm một năm nữa." Thanh Mặc Nhan gối đầu lên hai tay, ánh mắt nhìn chằm chằm lên xà nhà: "Ta không biết còn có thể chịu đựng được bao lâu, nếu ta chết, ngươi hãy đi theo Huyền Ngọc rời khỏi kinh thành, ta đã an bài xong, sai người mua cho ngươi một tiểu viện ở nơi khác, còn để lại chút của cải cho ngươi, chỉ cần vật nhỏ ngươi đừng quá tham ăn, nuôi sống ngươi cả đời vẫn là dư dả."

Tuổi thọ Như Tiểu Lam giống mèo hương, chỉ sống được mười ba, mười bốn năm, cho nên những thứ hắn lưu lại tuyệt đối đủ dùng.

"Bất quá có một chuyện ngươi phải đáp ứng ta." Thanh Mặc Nhan đột nhiên vươn tay ra, chụp lên bả vai nàng, kéo nàng lại gần: "Ngươi không được thành thân với người khác."

Như Tiểu Lam mở to mắt, con ngươi ngập nước tràn đầy nôn nóng: " Ai cho ngươi chết, không phải ngươi nói sau này muốn thành thân với ta sao?"

Thanh Mặc Nhan cười cười: "Ta là đang nói nếu như... Chuyện sau này, ai có thể biết trước được, nếu ta không còn nữa, kinh thành đối với ngươi mà nói cũng không an toàn, thái tử có lẽ sẽ ra tay với ngươi, không bằng sớm rời khỏi mới tốt."

Như Tiểu Lam mím môi, ủy khuất hốc mắt đỏ cả lên.

Khó trách lúc trước hắn thoải mái đưa ra lời nói muốn thành thân với nàng như vậy, nguyên lai là do từ trước đến giờ hắn luôn nghĩ bản thân không thể sống tiếp.

Ngẫm lại cũng đúng, ai sẽ nguyện ý cưới một yêu quái đây, tuổi thọ của nàng cũng không dài... Hắn hẳn là chỉ thuận miệng nói thế thôi.

Nhìn bộ dáng muốn khóc của nàng, Thanh Mặc Nhan ngược lại nở nụ cười.

"Ít nhất hiện tại ngươi không cần phải lo lắng, ta vẫ còn ở đây." Duỗi tay kéo chăn đắp kín mít cho nàng, thò đầu qua dựa vào đầu nàng.

Tuy rằng những lời này của hắn đều phát ra từ chân tình, nhưng hắn có thể không nói cho nàng biết.

Vừa rồi nhìn thấy nàng coi trọng vật mà bát điện hạ tặng như thế, làm hắn có chút khó chịu, cho nên liền dùng chiêu xấu, muốn nàng coi trọng hắn hơn.

Mùi xạ hương quen thuộc làm hắn nổi lên cơn buồn ngủ.

Ở lúc hắn sắp lâm vào bóng tối yên tĩnh, hắn nghe thấy vật nhỏ nói thầm: "Có lẽ trước lúc ngươi chết, ta sẽ trở về... Nói không chừng... Chuyện sau này, ai biết trước đây..."

Thanh Mặc Nhan vẫn không nhúc nhích nằm ở nơi đó, cả người đều cứng lại.

Lời này của nàng là có ý gì? Trở về... Về nơi nào?

Hắn rất muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng mà khi nghe thấy hô hấp đều đều của nàng, hắn liền biết những lời kia là trong lúc ngủ nàng vô thức nói ra.

Nàng trở về đâu, là Tề Quốc sao?

Không được, hắn tuyệt đối không cho phép, hắn mới là chủ nhân, không có sự cho phép của hắn, thì sao sủng vật dám tự tiện chạy trốn một mình được?

Không đúng, lời nàng nói có lẽ không phải là ý này...

Đêm nay, Như Tiểu Lam ngủ ngon giấc, mà Thanh Mặc Nhan lại là một đêm mất ngủ.

Không nghĩ ra được đáp án, bất an lặng lẽ nảy sinh trong lòng hắn, càng tụ càng nhiều.

Buổi sáng khi Như Tiểu Lam mở mắt ra thấy bộ dạng của Thanh Mặc Nhan liền bị dọa sợ: "Thanh Mặc Nhan... Ngươi... Mắt ngươi bị sao vậy... Là ai đánh ngươi?"

Phía dưới mắt Thanh Mặc Nhan là một mảnh xanh đen.

Chương 136: Người hái thuốc mất tích, Thiếu Khanh lạnh lùng huy kiếm chém hồng nhan.

Sau khi ăn qua điểm tâm, tòa nhà yên tĩnh nghênh đón vị khách đầu tiên: Thái Nghĩa Minh.

"Thanh Thủy trại bên kia đã xảy ra chuyện." Thái Nghĩa Minh nghiêm mặt nói.

Thanh Mặc Nhan cùng Như Tiểu Lam đang ngồi trên hành lang gấp khúc, nhìn nàng vuốt mượt lông cho chó ngốc, mà một bàn tay của hắn lại dừng trên đầu nàng, chậm rãi vỗ về.

Mấy ngày trước Thanh Mặc Nhan cùng Thái Nghĩa Minh đi đến Thanh Thủy trại, hắn đi vì muốn tìm kiếm tin tức của quỷ thảo.

"Xảy ra chuyện gì?" Thanh Mặc Nhan hỏi.

"Người hái thuốc duy nhất biết tin tức của quỷ thảo đã mất tích."

Thanh Mặc Nhan nhăn mày, lần trước hắn lấy thân phận thương nhân đi theo Thái Nghĩa Minh đến Thanh Thủy trại, cũng nói rõ muốn trả giá cao thu mua quỷ thảo, hoặc là những tin tức có liên quan đến chúng.

Bạc ở trước mắt, tự nhiên không ai có thể kháng cự.

Rất nhanh Thanh Mặc Nhan đã có được tin tức, trong trại người duy nhất biết tin tức liên quan đến quỷ thảo mấy ngày trước đã đi vào Loạn Thạch cốc hái thuốc, cho nên hắn chỉ có thể về Thạch Phường trấn để chờ đợi.

Không nghĩ tới đến cuối cùng tin tức chờ được lại làm người ta thất vọng đến thế này.

"Nghe nói người hái thuốc kia là một lão nhân, những người đi tìm quỷ thảo năm đó, chỉ có mình hắn sống sót." Thái Nghĩa Minh tiếc nuối nói: "Lần này hắn đi Loạn Thạch cốc  là vì muốn giết chết bọ cạp ở nơi đó, chúng ta cũng muốn thu mua số lượng lớn châm bọ cạp, không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy..."

Nhìn Thanh Mặc Nhan trầm mặc, Thái Nghĩa Minh thăm dò nói: "Thanh Thủy trại bên kia muốn phái ra đội ngũ đi đến Loạn Thạch cốc, ta cũng có ý định đi theo, không biết Thanh công tử có hứng thú hay không?"

Ánh mắt Thanh Mặc Nhan lóe sáng: "Ngươi cũng muốn đi?"

"Đúng vậy, hiết vĩ giá rất cao, phụ thân ta muốn đào tạo ra vài người hái thuốc, như vậy có thể tiết kiệm được không ít tiền bạc."

Thanh Mặc Nhan cười nhạt: "Ngươi không sợ gặp phải nguy hiểm?"

"Thanh công tử cũng quá coi thường ta rồi." Thái Nghĩa Minh nở nụ cười: "Từ nhỏ ta đã tập võ, bên người còn mang theo hộ vệ, khi hái thuốc cũng không phải ta ra tay, cho nên cũng không có nguy hiểm như ngươi nghĩ đâu."

Thanh Mặc Nhan thu lại tươi cười: "Các ngươi tính toán khi nào xuất phát?"

"Sáng sớm ngày mai."

Thanh Mặc Nhan gật đầu: "Đã biết." Hắn không trực tiếp đáp ứng, nhưng cũng không cự tuyệt.

Thái Nghĩa Minh không khỏi lộ ra thần sắc nghi hoặc, đang do dự có nên chờ hắn nói rõ ràng hay không, đột nhiên Huyền Ngọc từ bên ngoài tiến vào, cầm trong tay thiếp mời: "Công tử, hiệu thuốc Từ đưa thiếp mời tới, nói là bọn họ có chút dược liệu quan trọng muốn đàm luận cùng với công tử, mời ngài cùng tiểu phu nhân đến hiệu thuốc Từ một chuyến."

Thanh Mặc Nhan nhìn thiếp mời, tiện tay ném lên trên bàn: "Ngươi truyền lời cho họ, nói ta sẽ đến."

"Vâng, còn tiểu phu nhân..." Huyền Ngọc liếc nhìn Như Tiểu Lam.

"Nàng sẽ không đi." Thanh Mặc Nhan không chút nghĩ ngợi cự tuyệt.

Như Tiểu Lam kinh ngạc ngẩng đầu lên, trong ánh mắt tràn đầy khó hiểu, rõ ràng nàng còn chưa nói gì, vậy mà hắn đã tự ý quyết định cho nàng.

Thanh Mặc Nhan nhéo mũi nàng: "Ta đến hiệu thuốc lá để xem dược liệu chứ không phải là đi yến hội, ngươi đi theo làm cái gì."

Như Tiểu Lam suy nghĩ một chút, cảm thấy hắn nói cũng có lý.

Nếu như người khác mời dự tiệc, nàng đi còn có thể ăn đồ ăn ngon, nhưng đến hiệu thuốc chỉ để xem dược liệu, chẳng có gì vui cả.

"Đã biết, ta sẽ ở nhà chờ ngươi về." Thấy nàng dùng sức gật đầu, Thanh Mặc Nhan lộ ra mỉm cười.

Lại nói chuyện với Thái Nghĩa Minh một lúc, Thái Nghĩa Minh đứng dậy cáo từ.

Thấy Như Tiểu Lam lúc này không ở bên cạnh, Thái Nghĩa Minh mới nhỏ giọng nói: "Hiệu thuốc Từ đã kinh doanh buôn bán ở Thạch Phường trấn nhiều năm, bọn họ có chút hàng hóa gì ta đều biết rõ, nhưng ta không nhớ họ có thứ gì tốt... Hơn nữa theo ta được biết, chưởng quầy của bọn họ không phải là người tốt lành gì, Thanh công tử phải để ý."

Như Tiểu Lam cùng chó ngốc đang chơi trò "ném nhặt", một người một chó chơi đùa đến vui vẻ, trong viện tràn ngập tiếng cười thanh thúy của hài tử, đến ngay cả Thái Nghĩa Minh cũng cảm thấy trong lòng sung sướng khó hiểu.

Thanh Mặc Nhan giật khóe miệng, chỉ nói một câu: "Đa tạ đã nhắc nhở." Rồi sai người tiễn khách.

Một canh giờ sau, Thanh Mặc Nhan mang theo Huyền Ngọc cùng năm tên tử sĩ ăn mặc thành gia đinh đi đến hiệu thuốc Từ.

Hùng trưởng quầy không lộ diện, người làm trong tiệm bận rộn tiếp đón Thanh Mặc Nhan.

"Chưởng quầy chúng ta có việc gấp, một lúc nữa sẽ về." Người làm giải thích, một bên rót trà.

Thanh Mặc Nhan thưởng thức chén trà trong tay, nhưng không đưa lên miệng uống.

Người làm nhìn trộm Thanh Mặc Nhan thấy hắn mãi vẫn không uống trà, liền có chút sốt ruột nói: "Thanh công tử, nếu ngài uống không quen trà này, tiểu nhân sẽ đổi cho ngài ấm khác..." Nói xong liền tiến đến cầm ấm trà lên.

"Không cần." Thanh Mặc Nhan vừa rứt lời, người làm kia đã kêu "ai nha" một tiếng, ấm trà tuột khỏi tay, nước trà bắn hết lên y phục hắn.

Đám người Huyền Ngọc lập tức nắm lấy chuôi kiếm trợn mắt nhìn tên kia.

Người làm bị dọa cho trắng mặt, liên tục bồi tội: "Thanh công tử, không phải tiểu nhân cố ý, thật sự là do cầm không chắc... Nếu không... Nếu không ngài đi ra phía sau thay y phục đi..."

Thanh Mặc Nhan mặt không biểu cảm, nhấc vạt áo bị ướt đứng lên, đi theo người làm ra hậu viện phía sau hiệu thuốc.

Hậu viện có ba gian chính phòng, người làm đưa Thanh Mặc Nhan vào gian phòng ở giữa.

Vừa bước vào cửa, Thanh Mặc Nhan đã ngửi được mùi son phấn nhàn nhạt.

"Y phục này vẫn còn mới, công tử yên tâm thay vào a." Người làm vội vàng nói vài câu rồi trực tiếp lui ra ngoài.

Thanh Mặc Nhan nhìn xung quanh phòng, cuối cùng ánh mắt dừng trên bộ y phục đang được vắt trên bình phong.

Mùi son phấn nhàn nhạt chính là từ nơi này truyền ra.

Bởi vì hắn luôn ở cùng vật nhỏ, mà vật nhỏ trước giờ không dùng đến mấy loại son phấn gì đó, cho nên hắn đối với những nữ tử có loại mùi này trên người phá lệ mẫn cảm.

Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên vỏ kiếm, lắng nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần ở ngoài cửa.

"Phu nhân, rất nhanh lão gia sẽ về, ngài đã thay quần áo xong chưa?" Một nha hoàn đẩy cửa phòng ra.

Cùng lúc đó, bên ngoài truyền đến tiếng kinh hô của người làm: "Cái gì! Phu nhân ở trong đó thay quần áo?"

Trong nháy mắt cửa phòng bị đẩy ra, khóe miệng Thanh Mặc Nhan khẽ nhếch, đồng thời tay hạ xuống, hàn khí dày đặc dút trường kiếm ra khỏi vỏ, đâm thẳng về phía bình phong đối diện.

"A!" Đằng sau bình phong truyền đến tiếng nữ tử kêu thảm thiết.

Nha hoàn đẩy cửa đi vào cùng với người làm đi phía sau đều ngây ngốc sững sờ tại chỗ.

Trên bình phong nở ra một đóa hoa rực rỡ màu đỏ.

Thanh Mặc Nhan không chút do dự rút kiếm từ trên bình phong ra.

Phía sau bình phong truyền đến thanh âm "rầm" một tiếng, như là có thứ gì đó ngã xuống trên mặt đất.

Vết máu trên thanh kiếm vẫn còn chưa khô, mùi vị máu tươi tỏa ra khắp nơi, sườn mặt Thanh Mặc Nhan lạnh như băng, nha hoàn bị dọa đến choáng váng, đứng ở nơi đó run rẩy không ngừng.

Cuối cùng vẫn là người làm phản ứng đầu tiên, hét to lên: "Phu nhân!"

Nháy mắt, từ trong viện chạy đến một đám nha hoàn cùng bà tử, tất cả đều chạy vào chính phòng.

"Phu nhân xảy ra chuyện gì?"

"Này trong phòng sao lại có nam nhân lạ mặt!"

"Ngươi là ai, phu nhân đang thay quần áo ở đây, ai cho phép ngươi vào!"

Một đám người nhao nhao ồn ào, nhưng sau khi các nàng tiến vào đều bị cảnh tượng bên trong dọa cho choáng váng.

Sau bình phong, một vị mĩ nữ trẻ tuổi ngã ở nơi đó, trên người nàng chỉ mặc một kiện trung y, khuôn mặt ngửa lên trời nằm im bất động, chính giữa ngực trúng một nhát kiếm, đã tắc thở.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro