Chương 137 - 139
Chương 137: Thiếu Khanh đại nhân không muốn người khác biết một mặt tính cách khác của mình.
Mọi người nhìn nữ tử trẻ tuổi ngã trên mặt đất, nửa ngày sau, mới có nha hoàn phát ra tiếng thét chói tai.
"Giết người rồi!"
Thanh Mặc Nhan vung phần góc áo bị nước trà làm ướt, đối với kiện y phục sạch sẽ kia không thèm nhìn lấy một cái, trực tiếp cầm kiếm đi ra phía ngoài cửa.
Người làm hiệu thuốc run giọng nói: "Thanh công tử... Ngươi... Ngươi định chạy đi đâu, ngươi giết chết phu nhân chưởng quầy chúng ta, chẳng lẽ lại không cần giải thích sao!"
"Giải thích?" Thanh Mặc Nhan cười nhẹ, thanh kiếm dính máu để lên trên yết hầu người nọ.
Người làm trắng mặt: "Thanh... Thanh công tử, có chuyện gì từ từ nói, có chuyện gì từ từ nói..."
Thanh kiếm dính máu chậm rãi nâng lên, bắt buộc người làm kia phải ngửa đầu lên theo, để phòng ngừa yết hầu chính mình bị mũi kiếm đâm thủng.
"Nữ nhân bị ta đâm chết kia, là người nào?"
Người làm bị dọa động cũng không dám động, khóe môi đối phương hơi nhếch lên, tựa hồ mang theo ý cười, nhưng loại tươi cười này làm cho người ta không rét mà run.
"Nàng... Nàng là phu nhân chưởng quầy chúng ta... Phu nhân..."
Nơi yết hầu đột nhiên truyền đến đau đớn, người làm bị dọa gào khóc một tiếng, chỉ cảm thấy một luồng nhiệt lưu mạnh mẽ chảy xuống trong quần.
"Là... Nàng là lễ vật chưởng quầy chuẩn bị đưa cho Thanh công tử... Lễ vật..."
Thanh Mặc Nhan nhấn tay, mũi kiếm lại đâm vào một chút.
"Thật sự thật sự, tất cả đều là lời nói thật!" Người làm kêu to lên: "Không tin ngươi hỏi các nàng đi!"
Đám nha hoàn cùng bà tử kia đã quen thuộc với chuyện này.
Loại sự tình này các nàng đã trải qua rất nhiều lần, Hùng trưởng quầy từng dùng loại biện pháp này để uy hiếp không ít thương hộ.
Mặc cho ai vũ nhục phu nhân, luôn phải trả giá bằng thứ gì đó, coi như là bồi thường.
Còn giống như Thanh công tử, không nói câu nào đã trực tiếp giết người, lần đầu các nàng gặp phải.
Ánh mắt Thanh Mặc Nhan đảo qua, khiến mọi người bị dọa chân mềm nhũn, đồng loạt quỳ xuống đất.
"Là, là lễ vật đưa cho Thanh công tử."
"Không... Không là phu nhân..."
Thanh Mặc Nhan chậm rãi thu hồi trường kiếm, nắm chuôi kiếm tiêu sái bước ra khỏi cửa.
Mọi người chỉ có thể nôn nóng nhìn theo, không một ai dám đi lên ngăn cản.
Rời khỏi hậu viện, Thanh Mặc Nhan trở lại phía trước hiệu thuốc.
Đám người Huyền Ngọc đang chờ ở nơi đó, thấy hắn cầm thanh kiến đi ra tất cả đều lộ ra vẻ cảnh giác.
"Thanh công tử!" Đúng lúc này, Hùng chưởng quầy không biết từ đâu chạy ra.
Thanh Mặc Nhan liếc mắt qua, con ngươi đen trắng rõ ràng lạnh như băng.
Hùng chưởng quầy bị dọa dừng lại bước chân, ngốc lăng nhìn hắn, cùng thanh kiếm dính máu trong tay hắn: "Thanh công tử, ngươi đây là có ý gì?"
"Hùng chưởng quầy, trước mặt người ngay không nói tiếng lóng, ngươi và ta vốn không quen biết, nhưng ta muốn nói cho ngươi biết một câu, từ xưa đến nay ta ghét nhất là người khác dòm ngó vào đồ vật của mình, nếu ngươi muốn thử một lần, cứ việc đến đây thử xem."
Thanh Mặc Nhan bất quá mới chỉ hơn hai mươi tuổi, dáng người thon dài, nhưng mà khi đứng ở trước mặt người khác lại tạo cho đối phương một loại áp lực vô hình.
Lời nói nhàn nhạt làm cho Hùng chưởng quầy ứa cả mồ hôi lạnh.
Thanh Mặc Nhan dẫn theo đám người Huyền Ngọc không quay đầu lại trực tiếp ra khỏi hiệu thuốc.
Hùng chưởng quầy sững sờ ở nơi đó, người làm chui từ hậu viện ra, vội vàng kêu lên: "Chưởng quầy, không tốt, Thanh công tử giết chết cô nương ngài tỉ mỉ dạy dỗ rồi a!".
Hùng chưởng quầy kinh hãi, đi theo người làm ra sau hậu viện.
Lúc hắn nhìn thấy thi thể nữ tử trong phòng kia, sắc mặt liền xanh mét nói không nên lời.
"Chưởng quầy, vị Thanh công tử này sợ là không dễ đối phó." Người làm thăm dò nói: "Hắn không nói một tiếng, cứ thế trực tiếp giết người, chờ đến khi chúng ta vào cửa cũng đã muộn..."
"Phế vật, tất cả đều là phế vật!" Hùng chưởng quầy chửi ầm lên, trộm gà không thành còn mất nắm gạo, không những không thể nắm được nhược điểm của Thanh công tử, ngược lại còm làm tổn thất mất một món hàng tốt.
"Ta cũng không tin, không bắt được tiểu phu nhân kia của hắn, người từ nơi khác đến mà cũng dám càn rỡ ở Thạch Phường trấn như thế!" Hùng chưởng quầy hầm hầm đi đi lại lại lại trong phòng, đột nhiên dừng lại bước chân, giống như là nhớ tới cái gì đó, quát: "Mau đi chuẩn bị lễ vật, ta muốn đến gặp Độc phu nhân! Mau đi!"
Sau khi ra khỏi hiệu thuốc, Thanh Mặc Nhan cũng không trực tiếp trở về.
"Tìm Sử Đại Thiên đến đây." Thanh Mặc Nhan đi vào gian trà lâu ở trấn trên.
Chưa đến hai chén trà, Huyền Ngọc đã mang Sử Đại Thiên đến.
"Đại gia, ngài tìm ta?" Sử Đại Thiên vừa thấy Thanh Mặc Nhan mặt mày lập tức hớn hở.
Thanh Mặc Nhan ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn: "Nhìn ra được ngươi rất quen thuộc với Thạch Phường trấn."
"Đó là đương nhiên!" Vừa nói đến việc này, Sử Đại Thiên lập tức hào khí tận trời, vỗ ngực nói: "Từ nhỏ đến lớn ta sinh sống ở đây, trấn trên có bao nhiêu hộ, nhà ai có những người nào ta đều biết rõ hết..."
Đám người Huyền nghe hắn khoe khoang tự đại, khuôn mặt nghiêm túc đều đỏ cả lên, nhưng Sử Đại Thiên lại càng nói càng hưng phấn, nước miếng văng ra khắp nơi.
Thanh Mặc Nhan cực có kiên nhẫn ngồi nghe, thẳng đến khi Sử Đại Thiên khoe khoang xong, mới mở miệng nói: "Ngày ấy ở sơn động gặp năm tên thợ săn, ngươi còn nhớ rõ?"
"Nhớ rõ nhớ rõ, dù có hóa thành tro ta cũng nhận ra được!"
Thanh Mặc Nhan mặt không biểu tình bóp mạnh chén trà trong tay: "Nghĩ cách tìm bọn họ đến đây."
Sử Đại Thiên ngây ngẩn cả người, trong nháy mắt vừa rồi, hắn dường như nghe thấy tiếng chén trà vỡ vụn.
Bên ngoài Thạch Phường trấn, động lợn rừng.
Hoàng hôn dần buông xuống, đàn chim vỗ cánh bay ào ào về tổ.
Thanh Mặc Nhan ngửa đầu nhìn tán cây, nhìn thân ảnh chim chóc lộ ra qua những kẽ lá, kêu ríu rít.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân.
"Công tử." Huyền Ngọc trầm giọng nói: "Đã bắt năm người kia đến."
"Ân, dẫn bọn họ vào trong động đi, hảo hảo chiếu cố bọn họ." Thanh Mặc Nhan thản nhiên nói, giống như hắn chỉ đang có hứng thú với cảnh vật trước mặt.
Huyền Ngọc yên lặng xoay người đi.
Sử Đại Thiên rụt bả vai trốn ở cửa động, thường xuyên nhìn trộm vào bên trong.
Từ cửa động có thể ẩn ẩn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từ bên trong truyền ra, Sử Đại Thiên chỉ cảm thấy sau lưng úa ra mồ hôi lạnh.
Ước chừng qua nửa canh giờ, thẳng đến khi sắc trời bên ngoài hoàn toàn tối đen, Thanh Mặc Nhan lúc này mới chậm rãi bước vào động.
Sử Đại Thiên không dám chờ một mình ở ngoài, nhưng mà trong động thường xuyên có lợn rừng lui tới, cũng không phải là nơi an toàn, nhưng mà hắn không có lựa chọn, chỉ có thể đi sát theo Thanh Mặc Nhan.
Năm tên thợ săn bị đám người Huyền Ngọc buộc lại như gói bánh chưng, ném ở nơi đó, cả người toàn là vết thương.
Sử Đại Thiên trốn ở trong góc tối không dám lộ diện.
Năm người thấy Thanh Mặc Nhan đi đến, liền gân cổ kêu lên.
"Đại gia, chúng ta sai rồi, tha cho chúng ta đi..."
"Chúng ta không dám nữa... Đều do chúng ta có mắt không tròng..."
Thanh Mặc Nhan đi đến trước mặt bọn họ rồi dừng bước, trầm giọng hỏi: "Là ai đưa ra chủ ý, tìm Hùng chưởng quầy?"
Năm người lập tức im lặng, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không dám nói tiếp.
Thanh Mặc Nhan mỉm cười, ngữ khí mang theo hàn ý không tên: "Các ngươi dám đánh chủ ý lên người tiểu phu nhân của ta, còn muốn qua tay chưởng quầy hiệu thuốc bán nàng với cái giá tốt?"
"Chúng ta... Chúng ta chỉ đem tin tức nói cho Hùng chưởng quầy... Đại gia, cầu ngài giơ cao đánh khẽ, lần sau chúng ta không dám nữa!" Năm người liên tục kêu thảm thiết.
"Lần sau?" Thanh Mặc Nhan híp mắt, tiếp nhận roi ngựa trong tay Huyền Ngọc: "Sẽ không có lần sau."
Từng nhát roi quất lên người bọn họ, những điểm máu văng khắp nơi trong động, tựa như một trận mưa máu.
Sử Đại Thiên nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, cả người đều choáng váng.
Roi ngựa trong tay Thanh Mặc Nhan cũng không phải loại bình thường, trên thân nó mang theo từng đạo lưỡi dao rất nhỏ, đánh qua tựa như có vô số lưỡi dao cắt qua người đối phương.
Vừa rồi còn là một công tử phong độ nhẹ nhàng, nhưng trong nháy mắt đã trở nên điên cuồng, đáy mắt tràn đầy tơ máu, khuôn mặt dữ tợn dọa Sử Đại Thiên hồn vía lên mây.
Chỉ có Huyền Ngọc cùng mấy tên tử sĩ vẫn duy trì trầm mặc.
Thế tử như vậy bọn họ cũng không cảm thấy xa lạ, đây vốn là mặt khác của chủ tử bọn họ, chẳng qua ở trước mặt Như cô nương, hắn chưa bao giờ để lộ ra mà thôi.
Chương 138: Động tâm, cảm xúc giấu ở trong lòng.
Như Tiểu Lam ngồi trên ghế tựa, hai cẳng chân buông xuống giữa không trung, không ngừng đong đưa.
Ở trên cái bàn trước mặt nàng đặt đầy đồ ăn, nhưng mà nàng lại không hề động qua.
Bụng phát ra thanh âm "cô lỗ cô lỗ" kháng nghị.
"Thanh Mặc Nhan tên này... Tại sao vẫn chưa trở về." Như Tiểu Lam bĩu môi.
Bình thường khi hắn không trở về đều sẽ sai người truyền lời cho nàng đầu tiên, nhưng mà hôm nay hắn lại không truyền tin tức về, cũng không biết phải chờ tới lúc nào.
Nhìn đồ ăn trên bàn, đã lạnh hết.
Như Tiểu Lam cân nhắc, có nên ăn vụng một ít hay không.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện của Huyền Ngọc.
Thanh Mặc Nhan đã về rồi!
Như Tiểu Lam từ trên ghế tựa nhảy xuống, chạy vội ra phía cửa.
Thanh Mặc Nhan vừa mới dẫn người bước vào sân, đang phân phó vài chuyện với Huyền Ngọc.
Như Tiểu Lam nhảy xuống bậc thềm, chẳng mấy chốc đã chạy tới.
Gió đêm thổi qua, mang đến một mùi máu tanh nồng đậm.
Như Tiểu Lam không khỏi dừng bước chân.
Trên người Thanh Mặc Nhan vẫn mặc kiện cẩm bào sáng nay, nhưng lúc này trên y phục hắn lại trải rộng vô số vết bẩn, lấm tấm nhiều điểm, có mấy chỗ thậm chí đã chuyển thành màu đen, giống như nhiễm phải mực nước.
Chờ đến khi tới gần Như Tiểu Lam mới phát hiện ra, kia không phải mực nước, mà là vết máu.
"Thanh Mặc Nhan!" Như Tiểu Lam không chút nghĩ ngợi, bổ nhào qua ôm lấy thắt lưng hắn: "Ngươi bị thương sao?"
"Không có." Thanh Mặc Nhan thu lại lệ khí trên người: "Đây đều là máu của người khác."
"Thật sự?" Như Tiểu Lam bán tín bán nghi, đưa tay nhỏ bé ra kéo cổ áo hắn.
Thanh Mặc Nhan ngây người nửa ngày mới kịp có phản ứng, nàng là đang muốn kiểm tra thế thân phù hắn mang trên người.
Hắn lôi thẻ bài gỗ từ trong cổ áo ra cho nàng xem.
Như Tiểu Lam thấy thẻ bài gỗ nguyên vẹn không có tổn hao gì, lúc này mới thấy yên lòng.
Huyền Ngọc cuối cùng cũng hiểu ý, tự giác biến mất không thấy đâu.
Thanh Mặc Nhan cúi người bế Như Tiểu Lam, đi lên bậc thềm.
Bụng Như Tiểu Lam kêu cô lỗ một tiếng.
Động tác Thanh Mặc Nhan dừng lại: "Buổi tối chưa ăn no?"
"Là chưa ăn a." Vẻ mặt Như Tiểu Lam đau khổ: "Ngươi lại không trở về..."
Nàng còn nhớ rõ lần trước ăn vụng bị Thanh Mặc Nhan uy hiếp không ngừng, dọa nàng không dám ăn mảnh một mình nữa.
Ở nơi nàng không nhìn thấy, Thanh Mặc Nhan lộ ra tia cười vui vẻ.
Cảm giác có người chờ hắn về... Thật sự không tệ.
Sai người hâm nóng lại đồ ăn, Thanh Mặc Nhan cởi y phục đầy máu ra đi tắm.
Bởi vì trên người Như Tiểu Lam cũng bị dính chút máu, cho nên Thanh Mặc Nhan không cho phép nàng cự tuyệt, trực tiếp kéo nàng tới thau tắm.
Từ sau khi thân thể Như Tiểu Lam lớn lên, mỗi lần tắm rửa cùng hắn nàng sẽ đều biến trở về với hình dạng mèo hương.
Giống như chỉ cần làm như vậy, da mặt nàng mới có thể bớt đỏ hơn.
Xôn xao một trận tiếng nước chảy, Thanh Mặc Nhan từ trong nước đứng lên.
Đôi móng vuốt nhỏ của Như Tiểu Lam bám chặt vào cạnh thau tắm, đột nhiên thấy thân mình bị nhấc lên.
"Chít chít!" Nàng vặn vẹo thân thể, quay đầu đi.
Thanh Mặc Nhan một đầu tóc ướt buông xõa chỉ mặc kiện trung y màu trắng trên người, vạt áo rộng mở lộ ra cơ bắp rắn chắc, mặt trên vẫn còn mấy giọt nước đang năn xuống, nhìn qua quả thực...
Như Tiểu Lam nuốt nước miếng một cái.
Thanh Mặc Nhan dùng một tay kéo thân mình ướt đẫm của mèo hương, để nó tựa vào trên người mình.
Hai bên tai Như Tiểu Lam đỏ hết cả lên, nhưng mà cũng may hiện tại nàng chỉ là động vật nhiều lông, dù cho có đỏ như tôm chín cũng không sợ bị người khác nhìn ra.
Theo bản năng, nàng khẽ xê dịch thân thể.
Không thể dựa vào hắn gần như thế.
"Lộn xộn cái gì." Trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm không vui của người nào đó: "Gió thu lạnh, ngươi muốn sinh bệnh sao."
Thanh Mặc Nhan trực tiếp khép trung y lại, đem Như Tiểu Lam bọc vào trong trung y.
"Nhanh biến trở lại, giúp ta lau tóc." Hắn mệnh lệnh.
Trời ạ trời ạ, mặt nàng đang kề sát với làn da hắn, tình huống này... Tư thế này... Bảo nàng làm sao dám biến trở về a.
Cảm giác được vật nhỏ trong lòng đến cử động cũng không dám, Thanh Mặc Nhan thấp giọng cười ra tiếng.
"Không chịu làm việc, lát nữa sẽ không có cơm ăn."
Bụng kêu cô lỗ một tiếng, giống như đang chứng minh cho nàng thấy một hiện thực tàn khốc
Như Tiểu Lam nghiến răng.
Bảo nàng biến về hình người, nhưng lại ôm nàng như thế, hắt tuyệt đối là cố ý.
"Nhanh lên." Thanh Mặc Nhan dùng đầu ngón tay chọc nhẹ trán nàng.
Biến thì biến, dù sao cũng không phải lần đầu tiên mất mặt.
Một trận bạch quang hiện lên, khuôn mặt tiểu nha đầu đỏ bừng xuất hiện ở trước mặt Thanh Mặc Nhan, thân thể vẫn còn duy trì tư thế thân mật trên ngực hắn.
Thanh Mặc Nhan nói muốn nàng lau tóc cho hắn, nhưng lại ôm nàng không chịu buông tay.
Như Tiểu Lam ghé vào trên ngực hắn không dám động, cả buổi mới dám ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Ánh mắt Thanh Mặc Nhan sáng lấp lánh, bên trong mang theo một loại cảm xúc nàng nhìn không thấu.
Thanh Mặc Nhan đột nhiên nắm lấy tay nàng, đem nó đặt lên trên ngực trái của hắn.
Cảm nhận được không? Vật nhỏ, nó vì sự tồn tại của ngươi mới đập kịch liệt như thế, mặc kệ là ai, cũng đừng mơ tưởng nhìn trộm, mơ tưởng nhúng chàm...
Như Tiểu Lam chỉ cảm thấy hô hấp dồn dập, nàng cũng không rõ đây là loại cảm giác gì, từ trước đến nay nàng chưa từng trải qua nó.
Ngực tựa như bị một cây búa gõ vào liên tục, làm nàng hoảng hốt muốn chạy trốn khỏi trước mắt hắn.
Ở thời điểm nàng nhịn không được muốn né tránh, Thanh Mặc Nhan đã buông tay nàng ra, chậm rãi kéo kiện y phục sạch sẽ phủ thêm cho nàng.
"Ăn cơm sớm một chút để còn nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta phải đến Thanh Thủy trại." Hắn thản nhiên nói, ngữ khí thoải mái, giống như một màn xấu hổ vừa rồi chưa từng tồn tại qua.
Như Tiểu Lam chớp mắt, cả buổi mới từ trong trạng thái hoảng hốt tỉnh táo lại.
Vừa rồi ta đã xảy ra chuyện gì?
Thời điểm đi ngủ, nàng trộm ấn lên ngực chính mình.
Cái loại cảm giác kỳ quái này thật giống như khiến cho cả người nàng muốn bay lên.
Sáng sớm hôm sau, Thanh Mặc Nhan mang theo Như Tiểu Lam ra khỏi trấn từ sớm, đi đến Thanh Thủy trại.
Dọc theo đường đi, Như Tiểu Lam bất an duỗi đầu nhìn ra bên ngoài, bởi vì nàng thấy được thân ảnh Ngàn Thương, mặc phục sức nữ tử, trên đầu mang đấu lạp, an tĩnh khoanh chân ngồi ở một bên càng xe.
Sử Đại Thiên cũng đi theo, hắn ngồi ở một bên sườn khác, thường thường nhìn trộm đánh giá Ngàn Thương.
"Vì sao mang bọn họ đến?" Nàng hỏi.
"Chúng ta phải đến Loạn Thạch cốc, nhưng lại không rõ tình huống ở đó, mang theo Ngàn Thương có thể phòng ngừa vạn nhất." Thanh Mặc Nhan trầm giọng nói.
"Kia còn Sử Đại Thiên thì sao?" Người này chủ yếu dùng để gây trò cười đi?
Thanh Mặc Nhan nhíu mày: "Tiểu nhân cũng có tác dụng của tiểu nhân."
Thời điểm xe ngựa gần đến Thanh Thủy trại, bọn họ gặp Thái Nghĩa Minh.
Thái Nghĩa Minh hiển nhiên đối với việc Như Tiểu Lam có mặt ở đây rất là kinh ngạc.
"Thanh công tử, như vậy không ổn đâu, sao ngươi có thể mang Như cô nương theo, Loạn Thạch cốc cũng không thể so sánh với những khu rừng bình thường, nếu gặp nguy hiểm sẽ rất dễ mất mạng."
Thanh Mặc Nhan cười nhẹ: "Đã nhiều ngày trôi qua mà Thái công tử vẫn chưa nghe được tin đồn gì?"
Mấy ngày nay, việc bọn họ xông vào động lợn rừng, công khai tự do ra vào, còn hái được không ít dược liệu quý hiếm đã truyền đi khắp nơi.
Đặc biệt mọi người đối với vị tiểu phu nhân bên người Thanh Mặc Nhan kia, càng là ôm tâm tư tò mò.
"Như cô nương nàng... Chẳng lẽ thật sự có thể nhận biết ra dược liệu quý hiếm từ phía xa?"
Thanh Mặc Nhan gật đầu: "Cho nên muốn đi Loạn Thạch cốc, cần phải có nàng dẫn đường."
Chương 139: Nhiệm vụ dẫn đường, cứ giao cho tiểu tham ăn này là được rồi!
Thanh Thủy trại.
Vì để tìm kiếm người mất tích ở Loạn Thạch cốc, nên Thanh Thủy trại cũng chuẩn bị phái ra nhân thủ.
Thanh Mặc Nhan mang theo Như Tiểu Lam xuống xe ngựa, cùng Thái Nghĩa Minh tới gặp trại chủ.
"Đây là tiểu phu nhân của ngươi?" Trại chủ Thanh Thủy trại là một hán tử hơn bốn mươi tuổi, khi hắn nhìn Như Tiểu Lam cũng không khỏi lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
Hắn có ấn tượng rất tốt với Thanh Mặc Nhan, cảm giác hắn không giống với người làm ăn, ngược lại giống như đệ tử thế gia quyền quý hơn, nhưng khi hắn nhìn thấy nữ hài tử trắng trẻo kia, hắn lại cảm thấy không xác định được thân phận Thanh Mặc Nhan.
Gia đình quyền quý nào mà lại có con dâu nuôi từ bé đây.
Như Tiểu Lam chớp động mắt to, nhìn khắp nơi xung quanh.
Nàng căn bản là không suy nghĩ quá nhiều, cảm thấy việc mình đi theo bên cạnh Thanh Mặc Nhan là chuyện hết sức bình thường, vậy nên cho dù có vô số ánh mắt dị thường nhìn qua, nàng vẫn không hề lùi bước.
Dù sao có Thanh Mặc Nhan ở đây, nàng sẽ không phải chịu thiệt.
Tay nhỏ bé nắm chặt lấy góc áo Thanh Mặc Nhan, một tấc cũng không rời.
"Ngươi muốn nàng dẫn đường?" Trại chủ che không được kinh ngạc trên mặt.
Thanh Mặc Nhan gật đầu, duỗi tay kéo nàng đến trước người, dùng áo choàng bao lấy giúp nàng chặn lại những ánh mắt tò mò xung quanh.
"Này... Nàng chưa từng đến Loạn Thạch cốc, ngươi làm sao dám khẳng định nàng có thể biết đường?"
Thanh Mặc Nhan cười nhẹ, hắn vẫn luôn tin tưởng vật nhỏ là món quà ông trời ban cho hắn, tự nhiên hắn cũng tin tưởng vào lựa chọn của nàng.
"Các ngươi có thể không đi cùng, nhưng mà nếu để cho chúng ta dẫn đường mà nói, thì mọi người cần phải nghe theo sự an bài của chúng ta."
Bởi vì tất cả mọi người ai cũng đã từng nghe qua chuyện bọn hắn đi vào động lợn rừng, nghĩ đến thân thủ hẳn là không tồi, có bọn hắn dẫn đường Thanh Thủy trại bên này sẽ giảm được không ít nguy hiểm.
Người hái thuốc giỏi trong trại bọn họ đã càng ngày càng ít.
"Các ngươi chờ một chút, chúng ta muốn thương nghị một lát." Trại chủ nói.
Thanh Mặc Nhan cũng không vội, mang theo Như Tiểu Lam ngồi một bên nghỉ ngơi.
Trại chủ cùng đám thủ hạ của hắn thương nghị mất nửa ngày, Như Tiểu Lam trong lúc vô tình quay đầu nhìn về phía xe ngựa.
Bởi vì hôm nay có thêm cả Ngàn Thương đi theo, đối với rối gỗ có sức mạnh cường đại như nàng ấy, nàng vẫn còn có chút lo lắng, cho nên sẽ luôn cố ý vô tình chú ý đến bên kia.
Sử Đại Thiên ghé vào trước mặt Ngàn Thương, không biết đang cúi đầu nói cái gì, từ xa nhìn lại trên mặt hắn toàn là nụ cười lấy lòng.
"Không phải chứ... Tên này không có mắt nhìn sao..." Như Tiểu Lam nói thầm.
"Ngươi đang nói cái gì?" Thanh Mặc Nhan hỏi.
"Tên Sử Đại Thiên kia, hắn đúng là không biết sợ chết, dám nói chuyện cùng với Ngàn Thương." Như Tiểu Lam lè lưỡi.
Nếu nhìn thấy bộ mặt thật của Ngàn Thương, có phải sẽ dọa cho Sử Đại Thiên tiểu ra quần hay không?
Rất nhanh, đám người Thanh Thủy trại đã thương định xong, đồng ý để cho Thanh Mặc Nhan bọn họ dẫn đường.
Ba đội nhân mã rời khỏi Thanh Thủy trại, đi đến Loạn Thạch cốc.
Dọc theo đường đi, Như Tiểu Lam thường xuyên nghe được tiếng nói chuyện của Sử Đại Thiên từ bên ngoài màn xe.
"Cô nương, ngươi tên là gì? Đừng không để ý tới ta a... Ta là người rất ôn hòa, bằng không Thanh công tử cũng sẽ không nhìn trúng ta... Cô nương cũng là người bên cạnh Thanh công tử sao... Chẳng lẽ ngươi cũng biết võ?"
Như Tiểu Lam vụng trộm nhấc một góc màn xe lên, nhìn dáng người nghiêm túc của Ngàn Thương, còn có người đang nói không ngừng Sử Đại Thiên, che miệng cười trộm.
Xe ngựa đột nhiên xóc nảy một chút, suýt nữa làm Như Tiểu Lam phát hoảng ngã ra ngoài.
May mắn Thanh Mặc Nhan kịp thời ôm lấy eo nàng, đem nàng kéo trở về.
"Có cái gì đẹp." Thanh Mặc Nhan khiển trách.
"Ngươi không cảm thấy rất có ý tứ sao?" Cư nhiên còn có người có cảm tình với Ngàn Thương.
Thanh Mặc Nhan đang muốn nói tiếp, xe ngựa bỗng nhiên dừng lại.
"Tiểu phu nhân, phía trước có lối rẽ, chúng ta chọn đường nào?" Huyền Ngọc dò hỏi.
Như Tiểu Lam ra khỏi xe ngựa, đứng ở trên xe phóng tầm mắt nhìn về phía xa.
Thái Nghĩa Minh cùng đám người Thanh Thủy trại đang đi theo phía sau cũng tò mò nhìn, bọn họ cũng muốn biết tiểu hài tử chưa từng đến qua nơi này có thể phán đoán đúng phương hướng hay không.
"Đi con đường bên phải đi." Như Tiểu Lam nhìn nửa ngày, giòn tan nói.
Huyền Ngọc đáp lời, cho xe ngựa chạy tới đường nhỏ bên phải.
"Như cô nương tại sao lại chọn đường bên phải?" Thái Nghĩa Minh cưỡi ngựa từ phía sau vượt lên, tò mò hỏi.
"Ngươi có nhìn thấy cái cây kia không?" Như Tiểu Lam chỉ.
Mọi người nhìn theo ngón tay nàng, chỉ thấy rất xa trên đường nhỏ, ở giữa sườn núi có một gốc cây nhỏ.
"Thấy được." Thái Nghĩa Minh trả lời.
"Ta ngửi được mùi thơm của trái cây, cho nên cây kia chắc chắn có quả a!" Như Tiểu Lam hưng phấn.
Thái Nghĩa Minh cái hiểu cái không: "Vậy... Cho nên, Như cô nương chọn con đường này vì..."
Thanh Mặc Nhan nhìn lướt qua, ở lúc mọi người còn đang lơ mơ không hiểu gì, hắn đã dự đoán trước được những gì vật nhỏ chuẩn bị nói ra.
"Ta muốn đến đó hái trái cây."
Thái Nghĩa Minh ngây người.
Chỉ có như vậy?
Đám người Huyền Ngọc tận lực giữ vững gương mặt bình tĩnh, không dám lộ ra nửa điểm tươi cười.
Dù cho bọn họ nghẹn đến vất vả, cũng không dám cười ra tiếng.
Làm sao mà cười được, thế tử đang ở phía sau nhìn chằm chằm bọn họ, ai dám cười tuyệt đối sẽ bị thế tử âm thầm làm cho đẹp mặt.
Thái Nghĩa Minh cùng những người khác triệt để bị câu nói của Như Tiểu Lam đánh bại.
"Thanh công tử, ngươi xem..." Thái Nghĩa Minh không có cách nào hình dung nội tâm phức tạp của mình.
Thanh Mặc Nhan cười nhẹ: "Nếu các ngươi thấy không yên tâm, có thể chọn con đường khác." Dứt lời, xe rẽ vào con đường bên phải.
"Thanh Mặc Nhan, ta muốn đi hái trái cây." Nàng lôi kéo y phục Thanh Mặc Nhan.
Thanh Mặc Nhan điểm nhẹ lên trán nàng: "Bình thường vẫn cho ngươi ăn uống đầy đủ, sao lại còn thèm như thế."
"Ai thèm!" Như Tiểu Lam tức giận bất bình: "Trái cây trên cây kia là dược liệu rất khó có được, chờ ta hái được trở về sẽ đưa cho ngươi ăn."
Thanh Mặc Nhan ngây ngẩn cả người.
Không nghĩ tới nàng vội vã đi hái trái cây, cư nhiên là vì hắn.
"Đã là dược liệu trân quý, vì sao sinh trưởng ở đây lại không có ai hái đi?" Thanh Mặc Nhan không hiểu hỏi.
"Bởi vì trên đó có rắn độc canh giữ, người lên đó đều sẽ bị nó cắn, hơn nữa dù hái được cũng chỉ là mấy quả đã bị nát, vì có rất ít người biết trái cây kia không thể trực tiếp dùng tay đụng vào."
Nghe xong lời này, Thanh Mặc Nhan không khỏi nhíu mày: "Vậy ngươi tính lên như thế nào?"
Cây kia ở giữa sườn núi, người thường rất khó leo lên, nếu nàng biến thành mèo hương may ra còn có khả năng, nhưng mà nàng đã nói qua, trên cây có rắn độc, hắn làm sao có thể yên tâm để nàng đi một mình được.
"Đương nhiên là để Ngàn Thương giúp rồi." Như Tiểu Lam cười hì hì lôi kéo tay áo hắn: "Có nàng đi theo, ngươi cũng yên tâm hơn."
Thanh Mặc Nhan không phải cảm thấy không yên tâm, hắn chỉ cảm thấy trong lòng không thoải mái.
Nếu không phải tại hắn không thể sử dụng nội lực, dù là vách núi chênh vênh, hắn cũng có thể mang nàng lên, mà không giống như bây giờ, chỉ có thể trơ mắt ở dưới nhìn nàng, lo lắng đề phòng.
Loại cảm giác này... Thật đúng là không dễ chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro