Chương 140 - 142

Chương 140: Loại dược này chuyên trị bệnh không được.

Cả đoàn xe đều dừng lại trên đường nhỏ.

"Tại sao không đi?"

"Vị tiểu phu nhân kia của Thanh công tử... Muốn đi lên hái trái cây gì..."

"... Hái trái cây? Bọn họ đang dẫn đường hay là đang đùa bỡn chúng ta a!"

"Dù sao sắc trời cũng không còn sớm, lát nữa còn phải đóng trại, cứ để bọn họ nháo đi, xảy ra chuyện gì tự bọn họ chịu, nếu thấy không ổn chúng ta trốn trước là được."

Người Thanh Thủy trại khe khẽ nói nhỏ.

Thái Nghĩa Minh nghe được thực rõ ràng, không khỏi cảm thấy lo lắng.

Thanh Mặc Nhan mang theo đám người Huyền Ngọc thủ ở dưới chân núi, thân hình Ngàn Thương linh hoạt, một tay ôm Như Tiểu Lam, rất nhanh đá đến giữa sườn núi.

Thanh Mặc Nhan nhăn lông mày, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào động tác của Ngàn Thương.

Thời điểm đến gần cây nhỏ kia, Ngàn Thương đột nhiên vung một tay lên.

"Tránh ra!" Thanh Mặc Nhan quát to.

Đám người Huyền Ngọc phản ứng cực nhanh, tất cả đều lui lại phía sau.

Một con rắn độc trên người là hoa văn màu đỏ sậm từ trên trời rơi xuống, vừa rơi xuống đất lập tức ngóc đầu lên đánh về phía mọi người.

Thanh Mặc Nhan nắm một thanh chủy thủ, vừa vặn phi trúng vào đầu rắn độc.

Thân thể rắn độc run rẩy, cuộn mình thành một đoàn, bất động.

Thanh Mặc Nhan tiếp tục ngửa đầu lên nhìn về phía sườn núi.

Lúc này Ngàn Thương đã đặt Như Tiểu Lam lên trên cành cây.

Thanh Mặc Nhan thấy nàng lấy từ bên hông ra một hộp gỗ nhỏ, rồi để cho Ngàn Thương đi hái trái cây, đem trái cây cất vào trong hộp gỗ.

"Như cô nương đây là muốn làm gì?" Rất nhanh Thái Nghĩa Minh đã ý thức được đây không đơn giản chỉ là "hái trái cây" như hắn nghĩ, nhìn bộ dáng dè dặt cẩn trọng của đối phương, rõ ràng là đang hái một loại dược liệu trân quý.

Thanh Mặc Nhan mím môi, không trả lời.

Thái Nghĩa Minh cũng không hỏi tiếp, nhưng cũng không hề rời đi, đứng ở đó nghiêm túc nhìn.

Không lâu sau, Ngàn Thương ôm Như Tiểu Lam rời khỏi cây nhỏ, hai người một lần nữa trở lại mặt đất.

"Thanh Mặc Nhan!" Như Tiểu Lam giơ hộp gỗ lên lạch cạch lạch cạch chạy về phía hắn, trên mặt mỉm cười như vừa lập được công lớn, hoặc như là đang chờ được hắn khen ngợi.

Thanh Mặc Nhan trực tiếp duỗi tay cầm lấy hộp gỗ, đồng thời bế Như Tiểu Lam lên.

Thái Nghĩa Minh nhìn hai người xoay thân vào trong xe ngựa, không hề để ý đến hắn, trong lòng liền có loại cảm giác mất mát nói không nên lời.

Kia tuyệt đối là dược liệu quý hiếm, nhưng hắn lại chưa bao giờ nhìn thấy qua.

Hắn vẫn luôn không đem những lời nói của Như Tiểu Lam để ở trong lòng, bởi vì hắn cho rằng nàng chỉ là một tiểu hài tử mà thôi, nhưng khi hắn nhìn thấy con rắn độc kia từ trên trời rơi xuống, hắn liền biết mình sai rồi.

Phàm là những nơi có dược liệu trân quý sinh trưởng thì đều có độc trùng sống ở gần đó, cũng không biết trái cây nàng hái có bộ dáng gì.

Đoàn xe tiếp tục đi về phía trước, theo mặt trời lặn dần, Huyền Ngọc tìm một khu đất trống, làm nơi để mọi người đóng trại.

Thái Nghĩa Minh vẫn luôn chờ cơ hội, nghĩ muốn chờ Thanh Mặc Nhan đi ra, hỏi cặn kẽ về loại trái cây Như Tiểu Lam vừa hái.

Điều làm cho hắn thất vọng là, Như Tiểu Lam luôn ở trong xe ngựa, đến ngay cả thời điểm ăn cơm cũng không hề lộ diện.

Thật ra Thanh Mặc Nhan cũng đi ra ngoài một lần, dạo qua một vòng quanh doanh trại rồi rất nhanh đã lại trở về.

Như Tiểu Lam đếm ba quả trái cây trong hộp gỗ, cười đến lông mi run rẩy.

"Vui như thế?" Thanh Mặc Nhan nhéo mặt nàng, đem cơm chiều đặt lên trên bàn nhỏ.

Như Tiểu Lam cất hộp gỗ đi, lại gần ăn cơm.

"Đương nhiên vui vẻ rồi, đây chính là thứ tốt, chờ sau khi trở về ta chuẩn bị xong rồi sẽ đưa cho ngươi ăn." Như Tiểu Lam nhét cơm vào miệng, hai má phình lên tựa như hai quả bóng.

Nhìn bộ dáng hưng phấn của vật nhỏ, Thanh Mặc Nhan cũng cảm thấy có chút tò mò.

"Đây là dược liệu gì?"

Như Tiểu Lam nheo mắt lại, thần thần bí bí nói: "Ăn cái này, sẽ giúp ngươi trị bệnh không được."

Đôi đũa trong tay Thanh Mặc Nhan rơi xuống...

Không được...

Cả đầu óc, chỉ còn lại hai chữ này.

Chẳng lẽ hắn có lúc nào không được sao?

Như Tiểu Lam đồng tình vỗ vỗ mu bàn tay hắn, một bộ biểu cảm "ngươi không cần phải nói, ta biết".

"Ngươi đừng ngượng ngùng, chúng ta đều là người một nhà, ta sẽ không chê cười ngươi." Nàng săn sóc nói: "Ngươi là bởi vì bị cổ độc ảnh hưởng, cho nên mới không được đi?"

Cơ thể Thanh Mặc Nhan cứng lại tại chỗ.

Hắn không được lúc nào, cái nha đầu chết tiệt kia!

Như Tiểu Lam đâu biết người nào đó sắp phun lửa, nàng còn cố nói thêm một câu: "Kỳ thực ta đã sớm cảm giác được, nam nhân có mỹ nhân ngồi trong lòng mà vẫn không loạn giống như ngươi đã không còn nhiều lắm."

Cái gì mà ngồi trong lòng vẫn không loạn, hắn là cảm thấy nàng quá nhỏ, hiện tại vẫn chưa bỏ vào miệng được thôi.

Mất công mỗi buổi sáng hắn đều phải rời giường trước, sợ nàng nhìn thấy thứ gì đó sẽ hoảng sợ.

Không nghĩ tới nha đầu này cư nhiên cho rằng hắn không được...

Lần đầu tiên trong đời, Thiếu Khanh đại nhân cảm thấy muốn phát điên.

Như Tiểu Lam lại nghĩ nàng đã nói trúng tâm tư của hắn, liền lại gần lấy lòng: "Loại trái cây này rất thích hợp với ngươi, hơn nữa sau này khi ngươi sử dụng nội lực, ăn nó vào có thể giúp giảm bớt cổ độc phát tác."

Thanh Mặc Nhan ngẩn người: "Cón có chuyện này?"

Mấy năm nay hắn đã nghiên cứu không ít dược liệu, nhưng lại không hề phát hiện ra thứ này.

"Bởi vì không thể trực tiếp dùng tay chạm vào nó, bằng không sẽ bị nát hết, mà Ngàn Thương chỉ là rối gỗ, cho nên nàng mới có thể chạm vào."

Có Như Tiểu Lam giải thích lúc này Thanh Mặc Nhan mới hiểu được, nguyên lai có rất nhiều dược liệu quý hiếm không phải là hắn tìm không được, mà là do mọi người không biết cách lấy cùng bảo tồn chúng, cho nên lãng phí bấy lâu nay.

"Sao ngươi lại biết những thứ này?" Thanh Mặc Nhan gắt gao nhìn chằm chằm nàng, cực lực đem những suy nghĩ không thoải mái kia ra khỏi đầu.

"Ông nội nói với ta."

"Nga... Là lão mèo hương lông trắng kia a." Thanh Mặc Nhan gật đầu.

Gia gia ngươi mới là lão lông trắng!

Như Tiểu Lam nắm chắc đôi đũa trong tay, nhưng mà cũng không dám đem lửa giận phát lên trên đầu Thanh Mặc Nhan.

Bởi vì nàng không có cách nào giải thích rõ về lai lịch của mình.

Bất quá nhìn về phương diện khác, mèo hương bình thường làm sao biết được nhiều thứ như thế đây, cho nên vô luận thế nào cũng không thể thay đổi suy nghĩ gia gia nàng là một lão yêu quái lông trắng trong lòng hắn được.

Ở trong xe ăn qua cơm chiều, sau đó Thanh Mặc Nhan liền một mình rời đi, bằng không hắn sẽ không nhịn được mà muốn đem nha đầu nào đó ra làm ngay tại chỗ, để chứng minh phương diện kia của hắn không có vấn đề.

Thái Nghĩa Minh ở bên ngoài chờ nửa ngày trời, thấy hắn ra liền vội vàng chạy đến.

Còn có mấy người Thanh Thủy trại, đều tụ họp bên lửa trại nói chuyện.

Bởi vì bên cạnh có quá nhiều người rảnh rỗi, cho nên Thái Nghĩa Minh không nhắc đến chuyện Như Tiểu Lam hái trái cây, chủ yếu nói về hành trình ngày mai, cùng với Loạn Thạch cốc.

Ánh mắt Thanh Mặc Nhan thường xuyên nhìn về phía xe ngựa bên kia.

Sắc trời không còn sớm, người Thanh Thủy trại đều rời đi trước, về lều của bọn họ nghỉ ngơi.

Lều trại của Thanh Mặc Nhan cũng đã sớm được chuẩn bị tốt, nhưng mà hắn lại thủy chung không nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia đi ra khỏi xe ngựa.

"Tiểu Lam đâu?" Thanh Mặc Nhan nhịn không được hỏi Huyền Ngọc.

"Tiểu phu nhân nói là mệt mỏi, ở trên xe ngủ trước." Huyền Ngọc trả lời.

Đuôi lông mày Thanh Mặc Nhan giật giật.

Chọc hắn một bụng hỏa khí mà vẫn có thể ngủ ngon, quá tiện nghi cho nàng rồi.

"Công tử, đã không còn sớm." Huyền Ngọc lên tiếng nhắc nhở.

Thanh Mặc Nhan ngẩng đầu lên nhìn trời: "Ngươi dẫn người đi bắt vài con côn trùng về đây."

Huyền Ngọc không hiểu gì cả, hơn nửa đêm, thế tử đây là muốn làm cái gì?

Cũng may ở đây có rất nhiều côn trùng, Huyền Ngọc dẫn người rất nhanh đã bắt được một số lượng lớn bọ cánh cứng về.

Thanh Mặc Nhan nhìn: "Thả những con có sừng cứng đi, con nào vô hại thì lưu lại."

Huyền Ngọc ngồi chọn lựa, cuối cùng chỉ chọn ra được hai mươi con.

Thanh Mặc Nhan cầm lấy túi côn trùng, tay chân nhẹ nhàng đi đến trước xe ngựa Như Tiểu Lam đang ngủ, giơ tay, đem túi đựng côn trùng ném vào bên trong...

Huyền Ngọc trợn mắt há hốc mồm.

Thế tử đây là muốn làm cái gì?



Chương 141: Rất ngứa, Ngàn Thương đẩy xe ngựa bằng vận tốc ánh sáng.

Đám người Huyền Ngọc đứng ở phía xa, nhìn Thanh Mặc Nhan khoanh tay kiên nhẫn đứng tựa bên ngoài xe ngựa chờ đợi...

Một lát sau, trong xe truyền đến thanh âm rất nhỏ, ngay sau đó, tiếng thét chói tai của Như Tiểu Lam vang lên.

Đám người Huyền Ngọc đồng loạt cúi đầu che mặt, thế tử là người như thế nào, là Đại Lý Tự Thiếu Khanh, âm thầm làm cho hoàng đế biết bao nhiêu việc, nhiều thủ đoạn, cách thức hành sự đến ngay cả ác quan ở trong triều cũng cảm thấy hổ thẹn không bằng.

Như cô nương sao có thể là đối thủ của thế tử bọn họ đây.

Thanh Mặc Nhan thong thả ung dung nhấc màn xe lên, thăm dò hỏi thử có việc gì.

Rất nhanh, đám người Huyền Ngọc nhìn thấy Thanh Mặc Nhan bế Như Tiểu Lam ra khỏi xe, thấp giọng an ủi, xoay người tiến đến lều trại.

Huyền Ngọc cùng đồng bạn đưa mắt nhìn lẫn nhau, đang định nói cái gì, chợt thấy Thanh Mặc Nhan từ trong lều trại đi ra.

"Huyền Ngọc, ngươi đi gọi Ngàn Thương đến, bảo nàng canh chừng trong xe ngựa, trừ ta cùng Tiểu Lam ra, bất luận kẻ nào cũng không được tự tiện tiến vào trong xe."

"Rõ."

Thanh Mặc Nhan trở lại lều, thình lình nhìn thấy vật nhỏ quần áo hỗn độn ngồi ở trong chăn, dùng sức lôi kéo cái yếm, mùi xạ hương tỏa ra khắp nơi, tâm Thanh Mặc Nhan đột nhiên nhảy lên nửa nhịp.

"Thanh Mặc Nhan, mau tới giúp, có rất nhiều côn trùng... Tất cả đều chui vào trong y phục của ta." Trong thanh âm Như Tiểu Lam mơ hồ mang theo tiếng khóc nức nở.

Những côn trùng này đều không có độc, chẳng qua bởi vì da thịt nàng quá non mịn, cho nên khi chúng nó chui vào y phục nàng đã để lại chút dấu vết.

"Ai bảo ngươi ngủ ở trong xe ngựa." Thanh Mặc Nhan ngoài miệng răn dạy, động tác trên tay lại rất nhanh chóng bắt mấy con côn trùng từ trong y phục nàng ra.

"Trên người rất ngứa." Như Tiểu Lam cố với tay ra phía sau: "Thanh Mặc Nhan ngươi nhìn giúp ta xem, nơi này có bị cắn hay không."

Nhìn nàng lôi kéo cái yếm, da thịt trắng nõn ở dưới ánh đèn hiện lên ngân quang, Thanh Mặc Nhan có chút hối hận.

Đây có phải là tự làm tự chịu không?

Nhìn vật nhỏ mang theo đôi mắt ngập nước đáng thương hề hề nhìn hắn, đáy mắt Thanh Mặc Nhan bùng phát lên một ngọn lửa nhỏ.

"Đừng lộn xộn." Duỗi tay chế trụ nàng, bàn tay trượt theo lưng nàng đi xuống.

Như Tiểu Lam vặn vẹo thân thể: "Phía trước, phía trước cũng ngứa."

Thanh Mặc Nhan cắn chặt răng, ngọn lửa càng cháy càng to, nhưng mà nha đầu vô tâm này lại không ý thức được cái gì, không ngừng trêu chọc thần kinh hắn.

Thanh Mặc Nhan kéo mạnh chăn lên bọc lấy toàn bộ cơ thể nàng.

Như Tiểu Lam giống con ấu trùng ở bên trong xoay tới xoay lui, ầm ĩ nơi này ngứa nơi đó đau, náo loạn đến nửa canh giờ mới thấy an tĩnh lại.

Thanh Mặc Nhan tìm lý do ra ngoài lấy thuốc, đứng yên để cho gió đêm thổi qua thân thể hồi lâu.

Đám người Huyền Ngọc trốn ở chỗ xa nhìn thấy, ai cũng không dám lại gần.

Vừa rồi thanh âm trong lều bọn họ đều nghe thấy hết, loại thời điểm này, vẫn là cách càng xa càng tốt, đỡ phải bị thế tử giận chó đánh mèo.

Như Tiểu Lam bị côn trùng dọa sợ, ngày hôm sau bắt đầu trở nên ngoan ngoãn, đến buổi tối lại ôm thảm nhỏ của nàng tung ta tung tăng đi theo sau lưng Thanh Mặc Nhan.

Có lúc Thanh Mặc Nhan chưa xử lý xong sự tình trong doanh trại, bảo nàng về trước nàng cũng không chịu, rất nhiều lần nàng đã ngủ quên bên ngoài, cuối cùng lại bị Thanh Mặc Nhan ôm trở về.

Sự thật bên trong chỉ có mấy người Huyền Ngọc biết, mỗi lần nhìn thấy Thanh Mặc Nhan ôm Như Tiểu Lam vào trong lều, bọn hắn không khỏi thở dài liên tục.

Chủ tử bọn hắn sao lại động tâm tư với một nhóc con đây, xem ra nếu  muốn được hưởng lợi ích thực tế, chủ tử bọn hắn còn phải đợi thêm một khoảng thời gian dài nữa.

Chỉ có thể nhìn không thể ăn, loại tư vị này, xem ra chỉ có Thiếu Khanh đại nhân của bọn hắn là hiểu sâu sắc nhất.

Đội ngũ lại đi thêm hai ngày đường, cây cối dần dần thưa thớt, đường cũng càng khó đi hơn, trên mặt đường toàn là đá vụn, rất nhiều lần bánh xe bị mắc kẹt, cuối cùng cũng chỉ có thể dùng nhân lực nâng ra.

"Này đường cũng quá khó đi a." Thái Nghĩa Minh thở dài: "Bằng không bỏ xe ngựa lại, tốc độ chúng ta có thể nhanh hơn một chút."

Thanh Mặc Nhan nhìn sắc trời, hiển nhiên không đồng ý với đề nghị này.

Đúng lúc này, xe ngựa bọn họ đột nhiên nhoáng lên, bánh xe mắc vào hố đá vụn.

Sử Đại Thiên suýt nữa bị hoảng ngã xuống xe, hùng hùng hổ hổ nhảy xuống xem xét.

Ngàn Thương cũng đi xuống theo.

"Ngươi trở về đi." Sử Đại Thiên bày ra một tư thế oai hùng: "Loại việc cỏn con này, một mình ta làm là được rồi."

Ngàn Thương lẳng lặng đứng ở nơi đó nhìn Sử Đại Thiên hạ thắt lưng, dùng sức đẩy phía sau xe.

Xe ngựa không chút xê dịch.

"Giúp đỡ?" Ngàn Thương phun ra hai chữa.

"Không cần không cần, việc nhỏ này sao có thể để ngươi làm đây." Sử Đại Thiên phun một ngụm vào hai bàn tay: "Ngươi cứ đứng đó nhìn đi, những việc như thế này là đàn ông sao có thể để cho cô nương yếu đuối động vào được."

Đám người Huyền Ngọc đứng ở xung quanh, nguyên bản bọn hắn cũng muốn đi lên hỗ trợ, nhưng mà khi nghe xong những lời kia, tất cả đều đứng tại chỗ bất động.

Yếu đuối... Từ này dùng để hình dung ai?

Ngàn Thương?

Ngay cả Huyền Ngọc cũng cảm thấy đồng tình với Sử Đại Thiên.

Như Tiểu Lam ở trong xe ngựa cười đến nghiêng ngả, ngã ngửa vào trong lòng Thanh Mặc Nhan.

Ánh mắt Sử Đại Thiên lại độc đáo như thế, cư nhiên coi trọng Ngàn Thương?

Đẩy thêm vài lần, xe ngựa vẫn không động đậy, trên mặt Sử Đại Thiên có chút không nhịn được.

Đúng lúc này hắn nghe thấy từ trong xe truyền ra một thanh âm giòn tan: "Ngàn Thương, ngươi đến giúp hắn một chút đi."

Ngàn Thương đi đến phía sau xe ngựa.

Sử Đại Thiên cười hắc hắc: "Nếu không chúng ta cùng nhau..." Còn chưa dứt lời, tay hắn đột nhiên rơi vào không trung.

Đám người Huyền Ngọc chỉ cảm thấy một trận cuồng phong thổi qua, xe ngựa của Thanh Mặc Nhan như mũi tên phi ra khỏi cái hố.

Có mấy người nhãn lực tốt, thậm chí ở trong nháy mắt kia bọn họ thấy được hai con ngựa kéo xe đang vắt chân lên cổ chạy, kêu to sợ hãi bị chiếc xe đẩy về phía trước...

Thân thể Sử Đại Thiên vẫn duy trì một tư thế, đứng im tại chỗ, nhưng mà chỉ trong chớp mắt xe ngựa đã chạy đi rất xa, cách nơi hắn đứng chừng năm mươi bước chân.

"Phát... Phát sinh chuyện gì..." Sử Đại Thiên lắp ba lắp bắp nói.

"Vừa rồi có một trận gió thổi tới, thổi xe ngựa chạy đi." Huyền Ngọc nghiêm túc nói dối.

"Làm sao có khả năng!" Sử Đại Thiên gân cổ lên kêu.

"Vừa rồi ta nói sai a, là hai trận gió mới đúng." Huyền Ngọc sửa chữa.

"Nga, nguyên lai là như thế."

Nhóm tử sĩ đồng loạt liếc mắt, hắn cư nhiên tin đó là sự thật.

Thời điểm Như Tiểu Lam chui ra khỏi xe, sắc mặt đã trắng bệch, ngồi xổm ở ven đường trực tiếp nôn ra.

Ngàn Thương mạnh đến mức nào nàng không biết, nàng chỉ biết trong nháy mắt kia, xe ngựa tựa như biến thân thành tàu lượn siêu tốc, tốc độ đó... Thậm chí nàng còn thấy được bóng dáng của vận tốc ánh sáng trong đó.

Khi đám người Huyền Ngọc chạy đến đã thấy Thanh Mặc Nhan đang vuốt lưng cho Như Tiểu Lam.

Sau khi nôn xong, Như Tiểu Lam mới cảm thấy đỡ hơn.

"Lần sau xe ngựa bị mắc kẹt cứ để Huyền Ngọc bọn họ đẩy đi." Như Tiểu Lam sợ hãi dặn dò Ngàn Thương.

Nhưng mà, chờ đến khi nàng cùng Thanh Mặc Nhan quay lại xe ngựa, phát hiện miệng hai con ngựa kéo xe đang sùi bọt mép, vẫn còn ở trong trạng thái say xe.

Ngay cả người kéo xe cũng say, như này làm sao mà đi!

Thương cảm đỡ trán.

Trời ạ, thật mệt tâm.



Chương 142: Tiểu phu nhân ra lệnh.

Cuối cùng trước khi mặt trời lặn đội ngũ cũng đã đến được Loạn Thạch cốc.

Như Tiểu Lam thở phì phò: "Trời ạ, đường này quá khó đi rồi."

Thanh Mặc Nhan vỗ lên mông nàng: "Người không phải đi đường không có tư cách càu nhàu."

Như Tiểu Lam nghiêm mặt cười hắc hắc.

Một đường này nàng đều ăn vạ ở trên người Thanh Mặc Nhan, có thể nói nàng là người nhàn hạ nhất ở đây.

"Nhưng mà thở thôi cũng rất mệt a." Như Tiểu Lam già mồm át lẽ phải.

"Vậy không thở nữa là được." Thanh Mặc Nhan ra vẻ vô tình nắm lấy mũi nàng.

Như Tiểu Lam bắt đầu giãy dụa.

Đúng lúc này, Huyền Ngọc ở phía trước kêu lên: "Công tử, người xem nơi đó!"

Theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy phía xa trên đường xuất hiện một mảnh màu đỏ sậm, nếu nhìn kỹ còn thấy mấy thứ kia đang chậm rãi di chuyển.

Khi Như Tiểu Lam thấy rõ đó là thứ gì, liền ôm lấy cổ Thanh Mặc Nhan, tư thế có chết cũng sẽ không buông.

"Thanh Mặc Nhan, quá nhiều bọ cạp!"

Thanh Mặc Nhan cũng bị cảnh tượng trước mắt dọa cho ngây người.

Những thứ màu đỏ sậm đó, tất cả đều là bọ cạp, chẳng qua đầu chúng lớn hơn so với bình thường rất nhiều, chân cũng dài hơn, đuôi nhếch lên cao, phần mũi châm cuối đuôi màu đỏ sậm khiến cho người ta muốn chùn bước.

"Ông trời của ta ơi... Đây là thứ gì..." Thái Nghĩa Minh cũng ngây dại.

Người Thanh Thủy trại vẫn được coi như là bình tĩnh nhất.

"Xem ra những người mất tích đều bị mấy thứ này chặn ở giữa đường, cho nên mới không ra khỏi cốc được."

"Phải làm sao mới cứu được họ ra?" Thái Nghĩa Minh hỏi.

"Giết sạch chúng nó."

Sử Đại Thiên ở bên cạnh hít vào một ngụm khí lạnh: "Nhiều như thế... Giết hết được sao?"

"Giết không hết cũng phải giết, mỗi năm chúng ta đều gặp phải loại tình huống này, phần lớn bọ cạp đều tụ tập ở nơi này làm tắc con đường nhỏ thông ra ngoài cốc, khiến cho những người vào cốc hái thuốc bị nhốt ở bên trong." Người Thanh Thủy trại lấy ra thùng gỗ mà bọn họ mang đến: "Trong đây là dầu hỏa, chúng ta sẽ dẫn dụ chúng tới một cái hố sâu ở gần đây, rồi phóng hỏa đốt cháy là được."

Sử Đại Thiên đi qua đi lại trước thùng dầu hỏa: "Chủ ý này đúng là không tệ, nhưng mà chân chúng đều rất dài, nếu chúng bò lên được thì phải làm sao đây?"

Người Thanh Thủy trại giải thích: "Chúng ta phái vài người canh giữ ở xung quanh, khi thấy chúng bò lên thì cản lại rồi hất bọn nó quay về."

Thái Nghĩa Minh nhìn về phía Thanh Mặc Nhan: "Ta cảm thấy biện pháp này rất được."

Thanh Mặc Nhan gật đầu.

Người Thanh Thủy trại rất nhanh đã chọn được một cái hố sâu nhỏ, có người chuẩn bị đổ dầu hỏa xuống.

"Chờ một chút!" Một thanh âm giòn tan vang lên.

"Như cô nương còn có việc gì?" Mọi người đồng loạt nhìn về phía tiểu nha đầu đang ngồi trên vai Thanh Mặc Nhan.

"Các ngươi không cảm thấy cái hố này quá nhỏ sao?" Như Tiểu Lam hỏi: "Dẫn nhiều bọ cạp tới đây như thế thì rất nhanh cái hố này sẽ bị lấp đầy, chưa đợi chúng nó bị thiêu chết thì đã chạy mất quá nửa rồi."

Đám người Thanh Thủy trại vẻ mặt bất đắc dĩ, bọn họ vốn không muốn để ý đến tiểu nha đầu này, nhưng mà có mặt Thanh Mặc Nhan ở đây nên không thể coi như không nghe thấy, chỉ đành giải thích nói: "Như cô nương, một lần chúng ta chỉ dẫn mấy con lại đây, lặp đi lặp lại vài lần như thế..."

"Chờ các ngươi xử lý xong thì trời cũng đã sáng." Như Tiểu Lam ngáp một cái.

Không phải sao, nơi này ít nhất cũng phải có đến mấy trăm con bọ cạp, nếu như dẫn mấy con một tới, thật sự đến khi trời sáng mới xong.

"... Nhưng trừ cách đó ra, chúng ta không có biện pháp nào khác." Thái Nghĩa Minh nói tiếp: "Những con bọ cạp này độc tính rất lớn, hơn nữa càng đi sâu vào trong cốc, chướng khí sẽ càng nặng, tuy rằng chúng ta đều mang theo thảo dược giải độc, nhưng mà đơn độc đánh với chúng tuyệt đối không phải là biện pháp tốt."

"Ta cũng không bảo các ngươi trực tiếp đánh với chúng." Như Tiểu Lam duỗi tay chỉ một cái hố lớn hơn ở phía xa: "Tại sao chúng ta không đưa chúng tới một lượt cho xong, như vậy sẽ thiêu cháy nhanh hơn."

Đưa tất cả tới trong một lượt...

Ánh mắt mọi người một lần nữa dừng ở trên "hải dương" màu đỏ sậm phía xa.

Không đợi Thái Nghĩa Minh lên tiếng, mấy người Thanh Thủy trại đã trực tiếp kêu lên: "Dẫn tất cả lại đây, Như cô nương ngươi là đang nói đùa đi?"

"Đó là cách làm nhanh nhất." Như Tiểu Lam nghiêm túc nói."

"Đương nhiên chúng ta biết làm vậy là nhanh nhất, nhưng mà ngươi biết bọ cạp có bao nhiêu nguy hiểm không, bên trong còn có chướng khí, không cẩn thận một chút sẽ chết!"

"Cẩn thận chút sẽ không có việc gì." Như Tiểu Lam chớp mắt to.

Mọi người lập tức cạn lời, tiểu nha đầu này thực sự hiểu rõ mình đang nói gì sao, cẩn thận chút? Nàng nghĩ đây là nơi nào, bị bọ cạp chích chỉ đơn giản là ngã xuống thôi sao?

"Thanh công tử, ngài nên quản tiểu phu nhân của mình đi, đừng để nàng đi theo phá đám."

Có người đưa ra lời kháng nghị với Thanh Mặc Nhan.

Thanh Mặc Nhan quay đầu nhìn Như Tiểu Lam: "Ngươi có biện pháp?"

Như Tiểu Lam cong môi cười: "Đương nhiên."

"Có nguy hiểm không?"

Như Tiểu Lam lắc đầu như trống bỏi, gần đây nàng bị côn trùng dọa không dám ngủ, liều mạng chui vào trong lòng gia hỏa nào đó... Nàng mới không tự mình đi dẫn dụ bọ cạp đâu.

"Vậy làm theo lời ngươi nói đi." Thanh Mặc Nhan nói.

"Thanh công tử, ngươi nghiêm túc sao?"

"Ngươi cũng đừng bắt chúng ta đi dẫn dụ bọ cạp..."

"Nghe theo an bài của Tiểu Lam, Huyền Ngọc, ngươi mang theo vài người đi tìm một cái hố to làm bẫy rập đi."

Huyền Ngọc không có bất kỳ lời dị nghị nào, mang theo thủ hạ của hắn rời khỏi.

Thái Nghĩa Minh lo lắng nói: "Thanh công tử, ngươi định dùng biện pháp gì, có thể nói trước hay không, miễn cho chúng ta phải lo lắng đề phòng."

"Hết thảy nghe theo Tiểu Lam là được." Thanh Mặc Nhan thản nhiên nói.

Mọi người đồng loạt cạn lời.

"Thanh công tử, ý ngươi là..." Thái Nghĩa Minh vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi đến cùng.

"Các ngươi nghe theo an bài của ta là được." Như Tiểu Lam thoải mái vẫy tay với mọi người: "Các ngươi không cần lo lắng, ta sẽ không để các ngươi đi dẫn dụ bọ cạp."

"Ta đã biết, Như cô nương bắt đầu đi!" Sử Đại Thiên đột nhiên kêu lên.

Thanh Mặc Nhan dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn qua, Sử Đại Thiên bị dọa ngậm miệng lại: "Như... Như thế nào, ta nói không đúng sao?"

Lúc này đám người Huyền Ngọc đã chọn xong một cái hố to làm bẫy rập, cũng đem dầu hỏa sắp xếp tốt, một bên còn có vài người chuẩn bị cây đuốc, tùy thời có thể ném vào trong hố để thiêu cháy.

"Nhiệm vụ của các ngươi là khi bọ cạp trèo lên thì đánh cho chúng quai trở lại." Như Tiểu Lam phân công, nàng ngồi ở trên vai Thanh Mặc Nhan, vị trí cao hơn so với bất cứ ai, mọi người muốn nói chuyện với nàng đều phải ngửa đầu lên.

"Hảo, liền nghe theo phân phó của Như cô nương đi." Người Thanh Thủy trại ngầm tức giận, nhưng mà đối phương lại nói không bắt bọn họ đi mạo hiểm, cho nên bọn họ cũng không có lý do để phản đối.

"Để chúng ta xem tiểu phu nhân của Thanh công tử có bao nhiêu bản lĩnh."

An bài xong cạm bẫy, tất cả mọi người đều lui tán ẩn giấu đi, chỉ còn lại có Thanh Mặc Nhan, Như Tiểu Lam cùng Ngàn Thương đứng ở nơi đó.

"Ngàn Thương, lát nữa khi ta dẫn dụ bọ cạp đến đây, ngươi phải giúp ta đánh cho chúng nó rơi hết vào trong cạm bẫy." Như Tiểu Lam nhỏ giọng dặn dò.

"Hiểu rõ." Ngàn Thương dùng tay nâng đấu lạp nên, thanh âm đã biến trở thành giọng nam trần thấp.

Như Tiểu Lam biết Ngàn Thương đã thay đổi khuôn mặt, trở về với hình dạng sát thần kia.

Bởi vì có ống tay áo che đi, cho nên mọi người không nhìn thấy hai thanh kiếm trong tay Ngàn Thương là từ đâu ra, chỉ thấy hai đạo ngân quang cực nhỏ từ trong tay áo nàng vươn ra ngoài.

Như Tiểu Lam chu miệng nhỏ, nơi ngón trỏ nhẹ nhàng bắn ra tia sáng.

Một con chó màu đen từ trong vùng sáng nhạt nhảy ra, duỗi lưỡi ra vồ qua tựa như muốn đến liếm Như Tiểu Lam.

Nhưng khi đang bổ nhào đến gần, chó ngốc phát hiện ra tình huống có chút không đúng, Như Tiểu Lam đang ngồi trên vai người nào đó, người nọ đang dùng một loại ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào nó.

"Ngao ô!" Chó ngốc bị dọa đến run rẩy, lập tức thành thật ngồi yên một chỗ.

Miệng Như Tiểu Lam lẩm bẩm, xuất ra một lá bùa, đem nó gấp thành bộ dáng một bộ quần áo, rồi ném lên trên người chó ngốc.

"Dụ chúng nó đến đây." Như Tiểu Lam mệnh lệnh nói: "Toàn bộ!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro