Chương 291 - 294

Chương 291: Tiểu Lam trao đổi điều kiện, Ngũ thị trốn đi.

Không lâu sau Liễu Dương quận chúa liền sinh bệnh.

Khắp phòng nồng đậm vị thuốc, chỉ mới ngửi thôi đã thấy muốn nôn.

Nhớ tới những ngày khi chưa xuất giá, nếu nàng sinh bệnh, luôn có mẫu thân ở bên dỗ dành, mỗi ngày phụ thân đều mang không ít thứ tốt đến trong phòng nàng.

Trong nhà từ trên xuống dưới, tất cả hạ nhân đều phải nhìn ánh mắt nàng mà làm việc.

Ngày tháng ấy đã không còn nữa!

"Phu nhân, uống thuốc." Nha hoàn bưng chén thuốc từ ngoài cửa tiến vào.

"Để đó đi." Liễu Dương quận chúa đến mí mắt cũng không nâng.

Nha hoàn do dự nói: "Nhị gia nói, phải tận mắt nhìn thấy người uống thuốc..."

"Cút!" Liễu Dương quận chúa lập tức nổi giận. Nhìn chằm chằm nàng khắp nơi, giống như sợ nàng tùy thời sẽ chạy đi đội nón xanh cho nhị thiếu gia vậy.

Tối hôm đó, trên người nàng bị nhị thiếu gia tàn phá vài chỗ. Toàn thân đều đau muốn chết.

Thuốc này ngửi thôi đã khiến người ta cảm thấy ghê tởm.

"Ta bảo ngươi cút, lỗ tai ngươi điếc sao!" Liễu Dương quận chúa lớn tiếng rít gào.

Nha hoàn bất đắc dĩ, chỉ có thể bỏ chén thuốc xuống. Vẻ mặt đau khổ đi ra ngoài.

Chân trước nha hoàn kia vừa đi, Liễu Dương quận chúa liền phân phó nha hoàn bên người nàng: "Đổ nó đi."

"Nhưng mà..."

"Đến ngay cả ngươi cũng không nghe lời ta?" Sắc mặt Liễu Dương quận chúa lạnh xuống.

Nha hoàn trong phòng đều là người nàng mang từ phủ quận chúa đến. Tự nhiên là sẽ nghe theo phân phó của nàng, vì thế liền lặng lẽ đem thuốc đổ vào chậu hoa.

"Ngũ thị đâu?" Liễu Dương quận chúa hỏi: "Đi gọi nàng tới, nói mấy ngày nay ta sinh bệnh, muốn nàng đi hầu hạ nhị gia."

Nàng không bao giờ muốn nhị gia bước chân vào phòng ngủ của nàng nửa bước nữa.

Nhưng khi nghe nha hoàn trả lời xong trong lòng nàng lại phát lạnh: "Ngũ thị cũng bị bệnh, đã nằm trên giường rất nhiều ngày, mấy ngày nay nhị gia đều nghỉ ở chỗ nha hoàn thông phòng."

"Ngũ thị cũng bị bệnh?" Nàng mới không tin đâu: "Đã mời đại phu xem qua chưa?"

Nha hoàn lắc đầu: "Không... Nhị gia không cho mời, nói là bệnh nhẹ, nằm vài ngày là tốt rồi."

Thân thể Liễu Dương quận chúa run run một chút.

Nằm vài ngày là tốt rồi...

Chẳng lẽ hắn không biết vì sao nữ nhân trong viện này sinh bệnh sao?

Kia đâu phải bệnh gì, mà là bị hắn làm cho bị thương, cắn thương. Thậm chí...

Nàng không muốn nghĩ sâu thêm nữa.

"Đúng rồi, Ngũ thị không có ầm ĩ đòi về Ngũ phủ đi?" Liễu Dương quận chúa hỏi nha hoàn bên người.

Nếu phải chết cũng phải chết cùng một chỗ, đừng ai nghĩ chạy được.

"Không có, trong viện Ngũ thị vẫn luôn không có động tĩnh gì." Nha hoàn nói: "Mấy ngày nay nhị gia cũng không đi đến nơi đó của nàng... Trong viện lúc nào cũng có người của nhị thiếu gia nhìn chằm chằm, trừ bỏ Ngũ thị sai nha hoàn đưa đồ đến viện Thế tử bên kia ra, không còn gì khác..."

Liễu Dương quận chúa hơi hơi sửng sốt.

"Ngũ thị sai người đưa đồ đến viện Thế tử bên kia?"

"Ân, nghe nói chỉ tặng chút điểm tâm, hình như là muốn lấy lòng Như cô nương."

Liễu Dương quận chúa cười lạnh hai tiếng: "Bây giờ lấy lòng tiểu yêu tinh kia thì có ích gì, chẳng lẽ nàng ta tưởng rằng có thể trông cậy vào tiểu yêu tinh kia sao?"

Liễu Dương quận chúa đang nói chuyện cùng nha hoàn, bỗng có hai gã sai vặt từ ngoài cửa tiến vào: "Nhị phu nhân, người trong cung tới đưa thẻ bài, nói là Hoàng hậu nương nương đồng ý để người tiến cung."

Liễu Dương quận chúa chống tay ngồi dậy, quên cả cơn đau trên người.

"Mau... Giúp ta thay quần áo."

"Phu nhân, người tiến cung bây giờ luôn sao?" Nha hoàn luống cuống tay chân giúp nàng thay quần áo: "Nếu nhị gia biết có phải hắn sẽ không vui hay không?"

Nàng mới mặc kệ nhị thiếu gia có vui hay không đâu, nàng chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi cái nơi quỷ quái này.

Thu thập xong xuôi, Liễu Dương quận chúa vội vàng chạy tới tiền viện.

Người trong cung vẫn chưa đi, chờ nàng tới tiếp thẻ bài trong cung.

Liễu Dương quận chúa vừa tới tiền viện, đã thấy nhị thiếu gia đang cười khanh khách nói chuyện cùng với thái giám trong cung.

Trong đầu Liễu Dương quận chúa ông lên một tiếng, nếu không phải có nha hoàn bên người đỡ lấy, nàng suýt nữa đã ngã trên mặt đất.

"Nhị phu nhân, người sao rồi?" Nha hoàn bị dọa không nhẹ.

Nhị thiếu gia nhìn thấy nàng, vội vàng tiến lên đỡ lấy cánh tay của nàng: "Liễu Dương quá không cẩn thận, thân thể không tốt còn đi nhanh như thế."

Thái giám cười tủm tỉm nhìn nhị thiếu gia ân cần quan tâm Liễu Dương quận chúa. Gật đầu liên tục.

Cả trái tim Liễu Dương quận chúa đều lui thành một đoàn.

Ghê tởm... Nàng chỉ cảm thấy ghê tởm.

"Bây giờ Liễu Dương muốn tiến cung sao?" Nhị thiếu gia thân thiết nói: "Ta đã sai người chuẩn bị xe ngựa thật tốt, đi thôi." Nói xong lôi kéo Liễu Dương quận chúa đi ra ngoài.

Máu toàn thân Liễu Dương quận chúa như bị đông cứng lại: "Ngươi... Ngươi cũng đi?"

"Đương nhiên." Nhị thiếu gia cười ôn hòa, ở trước mặt người ngoài, hắn chính là một thiếu niên hồn nhiên vô hại, sắc mặt này... Giống hệt khi hắn ở trước mặt lão Hầu gia.

Liễu Dương quận chúa còn muốn nói chút cái gì, lại bị tay nhị thiếu gia ở chỗ tối hung hăng nhéo cho một cái, khiến nàng đau thiếu chút nữa kêu ra tiếng.

"Gần đây thân thể Liễu Dương có chút không tốt. Ta thật sự không yên tâm để nàng tiến cung một mình." Vừa nói chuyện cùng thái giám nhị thiếu gia vừa lôi kéo Liễu Dương quận chúa lên xe ngựa.

Liễu Dương quận chúa cùng nhị thiếu gia vừa rời khỏi phủ, Như Tiểu Lam bên kia liền đưa tin đi.

Sử Đại Thiên một đường chạy chậm vào cửa: "Như cô nương, người Ngũ phủ tới."

Ánh mắt Như Tiểu Lam sáng lên: "Ở đâu?"

"Ngay tại cửa sau."

Người Ngũ phủ không dám tiến vào từ cửa chính, chỉ có thể chờ ở bên ngoài cửa sau.

"Ngươi đến chỗ Ngũ thị bên kia, đem thứ ta muốn mang về đây. Sau đó phái người đưa nàng ra khỏi phủ." Như Tiểu Lam phân phó Sử Đại Thiên.

"Đã rõ." Sử Đại Thiên thống khoái đáp lời, dẫn theo bốn gã tử sĩ đi đến sân Ngũ thị.

Ngũ thị đã sớm ở trong sân chuẩn bị tốt, Liễu Dương quận chúa cùng nhị thiếu gia vừa rời khỏi phủ nàng liền sai nha hoàn bên người thu thập tốt mọi thứ, của hồi môn của nàng bởi vì bị khóa ở trong kho, nhất thời không lấy ra được, chỉ có thể mang theo chút đồ trang sức bên người.

Sử Đại Thiên vừa bước vào cửa nàng liền lấy một bọc vải cũ ra.

"Đây là thứ Như cô nương muốn." Ngũ thị thở dài nói. Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước nàng tội gì phải xảy ra nhiều tranh chấp với Như Tiểu Lam như vậy, kết quả bây giờ phải nhờ vả đến đối phương.

Sử Đại Thiên lật sổ sách, vừa lòng gật gật đầu, phân phó bốn gã tử sĩ phía sau: "Đưa Ngũ thị ra khỏi phủ từ cửa sau đi."

Ngũ thị nằm ở trên cáng. Được người nâng ra khỏi phòng, bên người chỉ có nha hoàn của nàng đi theo, cầm một tay nải lớn.

Trong viện có không ít hạ nhân nhìn chằm chằm Ngũ thị. Có người muốn tiến lên ngăn cản, nhưng khi nhìn đến bốn gã tử sĩ lạnh như băng kia, mấy người trong cơ sở ngầm của nhị thiếu gia đều không dám tiến lên một bước.

Sử Đại Thiên tùy tiện từ phía trước đi tới. Miệng còn thì thầm: "Nhẹ tay chút, bệnh nặng như thế. Nếu không cẩn thận bị chúng ta làm rơi chết, không phải là nhị thiếu gia sẽ đổ hết tội lên đầu chúng ta sao?"

Bọn họ một đường nâng Ngũ thị đến cửa sau phủ.

Xe ngựa Ngũ phủ đã chờ sẵn ở đó.

Ngũ phu nhân nhìn thấy nữ nhi, hai mẹ con ôm nhau khóc rống.

Sử Đại Thiên bĩu môi: "Muốn khóc về phủ khóc đi, cọ tới cọ lui, chờ nhị gia chúng ta trở về, sợ là ai cũng không đi được đâu."

Mẹ con Ngũ thị lúc này mới ngừng tiếng khóc, hai người lên xe ngựa, Ngũ công tử cảm tạ Sử Đại Thiên, đoàn xe ngựa vội vàng rời đi.

Sử Đại Thiên cười hì hì cầm sổ sách về báo cáo kết quả làm việc cho Như Tiểu Lam.

"Đây là sổ sách ghi chép cũ của Hầu phủ, ngươi lấy cái này làm gì?" Sử Đại Thiên không hiểu hỏi.

Mắt mèo Như Tiểu Lam cong cong: "Đương nhiên là có việc rồi."

Nếu muốn điều tra rõ thân phận của Thanh Mặc Nhan, phương pháp nhanh nhất chính là trực tiếp tìm được những lão bộc trước kia, nhưng mà nàng đã hỏi thử Thanh Mặc Nhan, hắn nói tất cả hạ nhân trong phủ đều đã bị đổi qua, cho nên nếu muốn tra được, cũng chỉ có thể tra sổ sách.

Trước kia sổ sách luôn ở trong tay lão Hầu gia, sau đó Ngũ thị chủ quản những chi tiêu trong phủ, cho nên nàng liền tiếp nhận lại sổ sách.

Sau khi Ngũ thị gả vào phủ cũng chỉ dùng đến sổ sách mới, sổ sách cũ căn bản chưa từng xem qua.

Cho nên Như Tiểu Lam liền lợi dụng nợ cũ làm điều kiện, trợ giúp Ngũ thị ra khỏi phủ.

Còn những chuyện sẽ xảy ra khi nhị thiếu gia trở về, nàng mới không thèm quan tâm đâu, dù sao phía sau nàng đã có Thanh Mặc Nhan làm chỗ dựa, dù cho nhị thiếu gia có giận cũng không làm gì được nàng.

Chương 292: Sinh hạ tiểu yêu quái làm sao bây giờ?

Như Tiểu Lam xem không hiểu chữ Dạ Hạ quốc, lấy sổ sách về cũng không dám tìm người nhờ xem giúp, chỉ có thể chờ buổi tối Thanh Mặc Nhan trở về.

Chạng vạng tối, Thanh Mặc Nhan trở lại trong phủ, khi nhìn thấy Như Tiểu Lam đưa sổ sách cho hắn, nhất thời trở nên thất thần.

"Như thế nào?" Như Tiểu Lam quơ tay trước mặt hắn: "Cao hứng đến ngốc luôn rồi?"

Thanh Mặc Nhan giơ tay giữ mặt nàng lại: "Lá gan đúng là càng ngày càng lớn, bây giờ còn dám giễu cợt cả chủ nhân."

Như Tiểu Lam bị Thanh Mặc Nhan dùng tay giữ mặt. Hai cánh tay nhỏ vung nửa ngày cũng không có cách đẩy hắn ra, hận đến muốn cắn người.

"Không nghĩ tới nàng đúng là rất thông minh." Thanh Mặc Nhan buông nàng ra, sau đó mở quyển sách.

Muốn tra được thân phận thật sự của hắn, thì phải biết rằng mẫu thân hắn rốt cuộc được gả vào phủ như thế nào.

Hắn không có khả năng đi hỏi phụ thân hắn, đương nhiên, lão Hầu cũng không có khả năng nói cho hắn biết. Cho nên hắn chỉ còn cách hỏi thăm lão bộc trong phủ.

Nhưng mà hiện tại Thanh Hầu phủ căn bản là không có lão bộc, hắn âm thầm điều tra rất nhiều lần, tất cả những người đó đều chẳng biết đã đi đâu. Mà sổ sách trước kia lại bị phụ thân hắn lắm ở trong tay, hắn căn bản không có cách nào lấy được.

Xem ra việc trong nhà quả nhiên phải cần có bàn tay của nữ nhân mới có thể hoàn thành được.

Như Tiểu Lam ngồi ở đối diện hắn, hai khuỷu tay chống trên mặt bàn.

Thanh Mặc Nhan lật từng trang sách, chữ "xuyên" (川) giữa lông mày càng ngày càng sâu.

"Sao vậy, có cái gì không đúng sao?" Như Tiểu Lam hỏi.

Thanh Mặc Nhan dừng ở một trang sách: "Thời điểm mẫu thân ta gả vào phủ, trong phủ vẫn còn không ít lão bộc, nhưng mà chưa qua một năm, tất cả những người này đều không còn nữa."

"Các nàng đều chạy đi đâu?" Như Tiểu Lam hỏi.

"Bán đi hoặc là đuổi về quê... Còn lại một ít là bị chết trong hỏa hoạn, lúc đó chết những sáu người..."

Như Tiểu Lam chu miệng nhỏ, phòng ở Thanh Hầu phủ lớn như vậy làm sao có khả năng một lúc thiêu chết những sáu người, chẳng lẽ gác đêm buổi tối đều ngủ quên cả sao?

"Có phải hay không tất cả đều bị phụ thân chàng đuổi đi rồi, hắn là cố ý đi, sợ sau này chàng sẽ tra ra được cái gì."

Thanh Mặc Nhan suy nghĩ một lát, gọi Huyền Ngọc tiến vào. Phái hắn đi điều tra mấy tôi tớ bị đuổi về quê kia.

"Nhiều năm trôi qua như thế, có lẽ đã sớm không tìm thấy người, bất quá dù chỉ là một tia hy vọng cũng phải tiếp tục tra xuống."

Huyền Ngọc lĩnh mệnh thối lui.

Thanh Mặc Nhan khép sổ sách lại, thấy vật nhỏ cười hì hì nhìn hắn, trong mắt toàn là tia đắc ý.

"Thanh Mặc Nhan, có phải ta đã giúp chàng được một việc lớn hay không?"

Thanh Mặc Nhan chậm rãi gật đầu.

"Giúp được việc lớn, chàng cũng phải khen thưởng ta đi."

"Nàng muốn cái gì?"

"Ta muốn đi gặp Bát điện hạ một lần." Như Tiểu Lam nghiêm túc nói: "Thời điểm Vu Tĩnh Kỳ rời đi ta đã không thể đi tiễn hắn, ta không muốn đến lúc Bát điện hạ rời đi cũng chỉ có một mình..."

"Hắn là Hoàng tử, sao có thể chỉ có một mình."

"Kia như thế nào có thể giống nhau, ta với hắn là bằng hữu."

Thanh Mặc Nhan trầm mặc.

Bằng hữu... Từ này khiến hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Bất quá nhìn ánh mắt chờ mong của nàng, lời nói cự tuyệt sắp ra khỏi miệng lại vòng quay lại, cuối cùng bị hắn nuốt xuống.

"Hảo, chờ đến lúc cung yến ta sẽ nghĩ cách, hẳn là có thể gặp được hắn."

Như Tiểu Lam cong môi cười rộ lên.

Chỉ đơn giản như vậy đã có thể khiến nàng thỏa mãn, Thanh Mặc Nhan không tiếng động thở dài.

Nguyên bản hắn còn muốn khen thưởng nàng một chút cái gì, xem ra là hắn suy nghĩ quá nhiều, cái nha đầu này thật ra rất dễ nuôi.

Nhéo nhéo thịt mềm bên hông nàng, thân thể vật nhỏ lập tức trở nên cứng ngắc.

Xem ra nàng vẫn còn chút kháng cự đối với chuyện giường chiếu, chẳng lẽ là do còn nhỏ sao?

Thanh Mặc Nhan một lần nữa xem sổ sách, tay ở bên hông nàng phóng nhẹ lực đạo.

Quả nhiên, vật nhỏ lập tức thả lỏng thân thể, còn xích lại gần chút.

Chậm rãi, hắn đem tay ở bên hông nàng dịch lên trên mấy tấc.

Lập tức nha đầu này lại biến thành cục đá.

Cứ như thế này cũng không tốt, nàng khi nào mới có thể chuyển thành chủ động đây.

Thanh Mặc Nhan tâm viên ý mã (*), trên mặt lại không biểu hiện ra chút nào, diễn xuất nghiêm túc tựa như đang làm việc ở Đại lý tự.

(*) Tâm viên ý mã: tâm nhảy nhót như khỉ, ý nghĩ lồng lộn như ngựa

"Nàng đến xem cái này." Thanh Mặc Nhan chỉ chỉ sổ sách.

Như Tiểu Lam duỗi đầu lại gần, hắn nâng cánh tay lên, ôm vòng nàng vào trong lòng.

Lúc đầu, Như Tiểu Lam còn có chút cảnh giác, nhưng mà thấy hắn không có tỏ vẻ gì, thế là dần dần thả lỏng tâm tình, còn thống khoái ngồi ở trên đùi hắn.

"Ta sẽ tìm người sao chép sổ sách thành một bản khác, còn bản này phải nhanh chóng hoàn trả về, không được để có người phát hiện." Thanh Mặc Nhan nói, cánh tay vòng trên người nàng dần dần buộc chặt.

"Ngũ thị sẽ không trở lại, ta nên đem sổ sách giao cho ai?" Như Tiểu Lam chớp động mắt mèo, hoàn toàn không ý thức được thợ săn đang giăng võng bắt con mồi.

"Việc này ta sẽ tìm người đi làm, nàng không cần phải nhúng tay vào nữa."

Như Tiểu Lam lơ mơ đáp lời. Đột nhiên phát hiện tay Thanh Mặc Nhan đang luồn vào từ phía dưới y phục của nàng.

Ra sức đè bàn tay không thành thật kia lại: "Thanh Mặc Nhan, chàng đừng nháo."

Thanh Mặc Nhan dán lại gần lỗ tai nàng, tiếng nói trầm thấp mang theo dụ hoặc: "Nàng thích ở phía trước hay là ở phía sau?"

Như Tiểu Lam biến thành đầu ngỗng ngốc.

"Cái... Cái gì phía trước..."

"Hay là chúng ta thử hết một lượt thử xem?"

Thiếu khanh đại nhân, ngươi đang nói cái gì a. Vừa rồi rõ ràng chúng ta đang nói chính sự không phải sao, ngươi làm sao có thể biến đổi nhanh như vậy đây.

Như Tiểu Lam ngọ nguậy thân mình muốn đào tẩu.

"Nàng đang sợ cái gì?" Thanh Mặc Nhan bức bách đem mặt nàng đối diện với hắn.

"Sợ cái gì... Ta, ta mới không sợ đâu."

"Vậy vì sao nàng lại muốn chạy trốn?" Lần nào nàng cũng biểu hiện ra sự kháng cự.

Như Tiểu Lam ấp úng, nàng có thể nói cái gì đây.

Nàng có thể nói nàng thật sự sợ hãi loại chuyện này sao. Dù cho đã cùng hắn làm qua vài lần, nhưng đối với nàng mà nói, vẫn là hoàn toàn không thích ứng được.

Nàng thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt, hơn nữa nàng sợ nhất một chuyện...

Nàng không dám tưởng tượng, nếu có hài tử, nàng nên làm sao đây.

Ở thế giới này, chân thân của nàng là một con mèo hương, mà Thanh Mặc Nhan lại là con người.

Chẳng lẽ muốn nàng sinh ra một tiểu yêu quái sao?

Trong đầu lập tức hiện lên một tiểu hài tử có lỗ tai mèo thật dài... A a a a không cần!

Hỏng mất!

Thanh Mặc Nhan nghiêm túc nhìn chằm chằm mặt nàng, không bỏ qua một tia biểu cảm biến hóa nào của nàng.

"Nói ta nghe, nàng sợ hãi cái gì?"

Như Tiểu Lam ủy khuất chớp chớp mắt: "Tiểu... Tiểu yêu quái..."

"Cái gì?"

"Nếu như có tiểu yêu quái thì phải làm sao đây..." Gương mặt Như Tiểu Lam đỏ lên, đầu sắp chôn hết xuống ngực.

Thanh Mặc Nhan đột nhiên cười ra tiếng.

"Nguyên lai là nàng sợ cái này?" Tiếng cười của Thanh Mặc Nhan càng ngày càng vang. Như Tiểu Lam lại càng thêm hồ đồ.

Sinh ra một tiểu yêu quái, hắn còn vui vẻ như vậy? Năng lực tiếp nhận của Thiếu khanh đại nhân quả nhiên người thường không thể theo kịp được a.

"Nàng không cần lo lắng, sẽ không có tiểu yêu quái." Sau khi cười xong Thanh Mặc Nhan hung hăng hôn lên mặt nàng: "Chúng ta sẽ không có hài tử."

Như Tiểu Lam kinh ngạc không khép được miệng: "Chàng, làm sao chàng biết?"

"Bởi vì trong thân thể ta có cổ độc, có cổ độc trong người sẽ không có khả năng có con nối dõi." Thanh Mặc Nhan nhìn nàng cười, nhưng nàng lại cảm thấy trong tươi cười của hắn mang theo một tia cô đơn.

Chương 293: Công việc của nhị gia.

Thanh Mặc Nhan ôm Như Tiểu Lam rời khỏi thư phòng.

Không biết có phải do ảo giác của hắn hay không, bởi vì khi biết sẽ không sinh ra tiểu yêu quái, Như Tiểu Lam trở nên an tĩnh hơn rất nhiều.

Lúc trước khi hắn ôm nàng ở trong sân, nàng sẽ bất an muốn cự tuyệt, nhưng mà lúc này đây nàng không có phản kháng, mà là thành thật ở bên cạnh hắn.

"Nàng không muốn biết ta muốn mang nàng đi đâu sao?" Thanh Mặc Nhan cố ý hỏi.

"Đi đâu cũng được, chỉ cần là ở bên cạnh chàng." Như Tiểu Lam nhỏ giọng lẩm bẩm.

Lời này khiến Thanh Mặc Nhan cực kỳ vừa lòng, ôm nàng đi qua sân, làm lơ đám hộ vệ cùng hạ nhân trong sân, hướng về phía tiểu hoa viên đi đến.

"Thế tử..." Phía sau truyền đến thanh âm vội vàng của Huyền Ngọc.

Bước chân Thanh Mặc Nhan ngừng lại: "Chuyện gì?" Ngữ khí có chút bất mãn.

"Nhị thiếu gia hồi phủ, hắn ở trong cung được Hoàng hậu nương nương ban thưởng... An bài cho hắn làm việc ở Kim ngô vệ."

Nhị thiếu gia cũng vào Kim ngô vệ?

Như Tiểu Lam lập tức nâng đầu lên, hỏi một câu: "Để hắn ở Kim ngô vệ làm việc gì?"

"Là dẫn giá trận."

Như Tiểu Lam nhìn về phía Thanh Mặc Nhan, đối với những chức vị trong cung, nàng cũng không hẳn hiểu biết hết.

Khóe miệng Thanh Mặc Nhan kéo ra ý cười khinh thường: "Cũng chỉ là chức quan nhỏ mà thôi."

Dẫn giá trận chính là nghi thức trước khi Hoàng đế xuất hành.

"Đáng tiếc hiểu biết của hắn quá kém, ta đoán Hoàng hậu nương nương nhất định là e ngại mặt mũi của Liễu Dương quận chúa, bất đắc dĩ kéo hắn một tay. Vào được dẫn giá trận rồi, hắn cũng chỉ có thể ngẩng mặt lên trời mà thôi."

"Ngẩng mặt lên trời làm gì?" Như Tiểu Lam hỏi.

"Để khóc rống."

Lập tức trong đầu Như Tiểu Lam hiện lên bộ dáng liều mạng khóc rống của nhị thiếu gia, không nhịn được "phốc xuy" cười ra tiếng.

Nàng cười thân thể run run lên, Thanh Mặc Nhan cúi đầu nhìn nàng, sắc mặt hòa dịu chút: "Hắn có được công việc này hẳn là sẽ vừa lòng đi, sau này cũng đỡ gây ầm ĩ ở trong viện."

"Hầu gia rất cao hứng, nói là muốn mở tiệc chúc mừng ở trong phủ." Huyền Ngọc nói.

Thanh Mặc Nhan hừ lạnh một tiếng: "Chỉ là chức dẫn giá trận cũng khiến hắn cao hứng thành như vậy, lúc trước ta tiến vào Đại lý tự còn bị hắn mắng một hồi."

"Đó là hắn có mắt không biết kim khảm ngọc, không cần phải tức giận..." Như Tiểu Lam ôm lấy hắn, vuốt sau lưng hắn.

Giống như làm vậy có thể xua tan phẫn uất trong lòng hắn.

Ý cười nhàn nhạt trên khóe môi Thanh Mặc Nhan được đẩy ra.

Có một vật nhỏ luôn lo lắng cho hắn như vậy, hắn mới không tức giận đâu.

Huyền Ngọc hồi báo xong chưa kịp lui ra, đã thấy Sử Đại Thiên thở hổn hển chạy tới: "Như cô nương... Không, không tốt, nhị thiếu gia dẫn người tìm tới cửa, xem ra là vì chuyện của Ngũ thị..."

Nghe xong lời này, Như Tiểu Lam lập tức rụt người vào trong lòng Thanh Mặc Nhan.

"Thanh Mặc Nhan, bây giờ phải dựa vào chàng."

Thanh Mặc Nhan nhịn không được cười ra tiếng.

Thừa dịp nhị thiếu gia không ở trong phủ, nàng thả thiếp thất của người ta đi, hắn còn tưởng rằng nàng vô cùng nắm chắc, hóa ra là cáo mượn oai hùm.

Như Tiểu Lam một bộ dáng ta đâu muốn như vậy, Thanh Mặc Nhan càng nhìn càng cảm thấy có ý tứ.

"Hảo, nàng không được, vậy xem ta đi." Thanh Mặc Nhan cười đem nàng đặt lên băng ghế trong hoa viên: "Chờ ta ở đây."

Như Tiểu Lam nhìn theo bóng lưng Thanh Mặc Nhan dẫn theo Huyền Ngọc cùng Sử Đại Thiên rời đi, một loại thỏa mãn nói không lên lời dâng lên trong lòng.

Khi còn nhỏ, nàng nhìn thấy con nhà người ta sau khi gây họa xong đều có người lớn chống lưng. Mà bên người nàng chỉ có mỗi mình ông nội, hắn còn thường xuyên uống say khướt, cho nên dù cho có xảy ra chuyện nàng cũng sẽ không chủ động nói ra.

Như bây giờ, có phải là nàng đang được bồi thường hay không?

Dù cho nàng có náo loạn Thanh Hầu phủ lên tận trời, Thanh Mặc Nhan cũng sẽ chống lưng cho nàng đi.

Nghĩ đến đây, nàng không khỏi hắc hắc cười ngây ngô lên.

Liễu Dương quận chúa trở về sân, nghe hạ nhân trong viện nói Ngũ thị trốn đi, lúc mới đầu nàng còn không thể tin được.

Dẫn người đi đến phòng ở của Ngũ thị, thật sự không thấy người đâu, đến ngay cả trang sức các loại cũng đều mang đi.

"Của hồi môn của Ngũ thị vẫn bị khóa ở trong nhà kho." Có người bẩm.

Liễu Dương quận chúa cười chua xót: "Nàng sẽ không trở lại."

"Làm sao có thể..." Nha hoàn bên người không hiểu nói: "Hiện tại nhị thiếu gia đã vào Kim ngô vệ, Ngũ thị biết tất nhiên sẽ hối hận."

Liễu Dương quận chúa xuy cười lạnh: "Chẳng lẽ ngươi không biết vì sao nhị thiếu gia vào được Kim ngô vệ, như vậy cũng được coi như là tốt lành?"

Nha hoàn cúi đầu không nói.

Đây là Hoàng hậu nương nương cấp ân điển cho Liễu Dương quận chúa, khả năng cũng là ân điển cuối cùng nàng có được.

Sau khi gả đi, nàng là người Thanh Hầu phủ, nam nhân của nàng lại tha thiết đem chính mình đứng vào hàng ngũ nhà mẹ đẻ Hoàng hậu, đến ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng không nhìn được nữa, đơn giản cho hắn một chức quan, cũng đỡ phải thấy hắn chắp vá ở trước mặt mình.

"Nhị gia đâu?" Liễu Dương quận chúa hỏi.

Lấy hiểu biết của nàng về hắn. Nhị thiếu gia vừa có được chức quan, tâm sẽ kiêu ngạo, nhất định sẽ giận dữ.

"Nhị thiếu gia nghe nói Như cô nương thả Ngũ thị, đã đi đến chỗ Thế tử bên kia."

Liễu Dương quận chúa hung hăng cắn chặt răng, thấp giọng mắng một câu: "Như thế nào không để Thế tử giết chết hắn đi."

Nàng nói chuyện thanh âm cực thấp, chỉ có nha hoàn bên cạnh có thể nghe được. Dọa nha hoàn cúi đầu không dám hé răng.

Liễu Dương quận chúa trở về phòng chính mình, vừa thay xiêm y xong chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Nha hoàn ra ngoài xem xét, trở về nói: "Là nhị gia đã trở về, nhìn sắc mặt không tốt lắm."

Liễu Dương quận chúa run run một chút.

Nhị gia sắc mặt không tốt, người trong sân này đừng nghĩ sẽ tốt hơn.

"Mau đi... Kêu hai nha hoàn thông phòng kia đi hầu hạ nhị gia." Liễu Dương quận chúa thúc giục nha hoàn.

Giờ phút này, ai cũng không muốn đi vào hầu hạ nhị gia, ai cũng đều biết nhị thiếu gia vừa đi từ chỗ Thế tử về, không cần nghĩ cũng đoán được kết quả.

Muốn tìm Như cô nương khởi binh vấn tội, trừ phi chờ Thế tử bọn họ chết đi. Bằng không ai cũng đừng mong có được chỗ tốt.

Nha hoàn nơm nớp lo sợ chạy đi, một lúc sau lại vẻ mặt đưa đám trở về: "Phu nhân, nhị thiếu gia gọi hai nha hoàn thông phòng kia đến, nói là muốn mời người cùng đi qua..."

"Kêu ta đi qua làm gì, ta còn đang bệnh nặng." Liễu Dương quận chúa nắm chặt chăn,  chuẩn bị nằm xuống.

"Nhị gia nói là... Nói là hôm nay cao hứng, muốn các ngươi cùng nhau hầu hạ hắn."

Liễu Dương quận chúa "a" một tiếng, che mặt ngã xuống giường.

Nha hoàn lo lắng nói: "Phu nhân, người vẫn nên đi qua đó xem đi, bằng không để nhị thiếu gia tới thúc giục... Sẽ không tốt."

"Súc sinh, đồ súc sinh!" Liễu Dương quận chúa khóc mắng: "Hôm nay dù cho hắn có đánh chết ta, ta cũng sẽ không đi, đóng cửa lại cho ta... Ai tới gọi cũng không được mở cửa, có bản lĩnh hắn mang một cây đuốc đến thiêu cháy nơi này luôn đi, để ta xem đến lúc đó hắn giải thích với Hoàng hậu nương nương như thế nào!"

Sân nhị thiếu gia náo nhiệt cả một buổi tối. Như Tiểu Lam bên này lại nửa điểm tiếng gió cũng không nghe được, sau khi Thanh Mặc Nhan trở về liền dày vò nàng cả một đêm, khiến nàng mệt mỏi không chịu nổi.

Chương 294: Gặp riêng Vu Phong Hoa ở cung yến.

Cung yến ngày đó, Như Tiểu Lam dậy thật sớm, lăn lộn gương mặt một hồi.

Thời điểm Thanh Mặc Nhan vào phòng nhìn thấy một gương mặt nhỏ nhắn lòe loẹt, liền có chút nghẹn họng.

"Nàng đây là muốn sau khi tiến cung dọa mọi người chạy hết sao?" Thanh Mặc Nhan lấy khăn lau sạch mặt cho nàng.

Như Tiểu Lam bất đắc dĩ thở dài, son phấn ở cổ đại này hoàn toàn không thể đạt tiêu chuẩn như ở hiện đại, cũng may nàng còn có thể tự chế son môi.

Ngọt ngào, còn mang theo hương vị mật ong.

Mở hộp son môi nhỏ ra, nàng cúi đến gần ngửi ngửi.

Thơm quá...

Thanh Mặc Nhan duỗi tay cầm hộp nhỏ đi, đưa ngón trỏ vào lấy thử một ít ra.

Như Tiểu Lam đau lòng nói: "Quá nhiều."

Ngón tay kia của hắn, dù chỉ là ngón nhỏ nhất cũng phải bằng hai ngón tay nàng cộng lại, lần này xem như gần hết rồi.

"Chàng có muốn bôi thử chút hay không?" Như Tiểu Lam xuy xuy cười.

Khuôn mặt này của Thanh Mặc Nhan lớn lên cũng không phải là kém, nàng thật sự muốn nhìn một chút xem, sau khi hắn bôi son xong sẽ có bộ dáng như thế nào.

"Nói bậy bạ cái gì đó." Thanh Mặc Nhan dùng ngón trỏ vẽ loạn lên môi nàng vài cái.

Mùi hương hoa hồng tràn ngập ra. Cánh môi trong suốt tựa như thạch lựu, khiến tầm mắt hắn không thể rời đi.

"Có đẹp hay không?" Như Tiểu Lam cười hì hì hỏi.

Thanh Mặc Nhan hơi nheo mắt: "Cũng được."

Cái gì mà cũng được, nàng thích nhất là nhan sắc kiểu này.

"Chàng ngửi thử xem, có thơm không?" Nàng giảo hoạt ngoắc ngón tay với hắn.

Vật nhỏ nhếch đuôi lên hắn liền biết nàng lại có mưu mô chước quỷ.

Hắn đưa mặt lại gần, Như Tiểu Lam bỗng chốc ôm lấy cổ hắn. Ấn môi lên miệng hắn.

"Có thơm không? Có thơm không?"

Son môi cọ ở trên môi Thanh Mặc Nhan, Như Tiểu Lam không khỏi nhìn đến mức ngây người.

Đôi môi hồng diễm khiến cho ngũ quan Thanh Mặc Nhan nhìn qua có vẻ hết sức yêu dị.

Gia hỏa này... Quả nhiên sinh ra còn xinh đẹp hơn cả nàng.

A a a a không có thiên lý, nàng thân là nữ nhi, bộ dáng lại không hơn được một nam nhân.

Không chỉ là Thanh Mặc Nhan, còn có Bát điện hạ Vu Phong Hoa, Tiêu tiên sinh Bạch Hạc học viện...

Thiên a, những nam nhân đó lớn lên đều đẹp như vậy, thiên lý ở đâu!

Thanh Mặc Nhan dùng đầu lưỡi liếm liếm môi.

Mùi vị mật ong ngọt lịm, còn có cả hương hoa hồng.

"Làm son môi ngọt như thế, cẩn thận dẫn dụ ong mật tới đậu lên miệng nàng." Thanh Mặc Nhan thong dong cầm lấy khăn, lau son môi trên miệng đi.

Thời tiết chuyển ấm, cây cối đều mọc lên mầm mới, tự nhiên cũng có không ít sâu lui tới.

Như Tiểu Lam che miệng lại: "Ta mặc kệ, chàng không được lau của ta."

Thật vất vả mới trang điểm được, nàng không muốn để mặt mộc tiến cung.

Như Tiểu Lam không chú ý tới, Thanh Mặc Nhan trước khi ra khỏi cửa, đem ngón trỏ vừa rồi cọ qua môi nàng bỏ vào trong miệng.

Xe ngựa đứng ở ngoài cửa phủ.

Như Tiểu Lam chú ý tới trừ xe ngựa bọn họ ra, mặt sau còn có một chiếc xe ngựa khác.

"Đại ca..." Phía sau truyền đến một thanh âm yếu ớt.

Quay đầu lại, kinh ngạc thấy nhị thiếu gia mang theo Liễu Dương quận chúa đi lại đây.

Như Tiểu Lam nắm lấy góc áo Thanh Mặc Nhan, nhanh chóng nhích lại gần phía sau hắn.

Thanh Mặc Nhan chỉ liếc mắt nhìn nhị đệ hắn một cái, một tiếng cũng không nói, trực tiếp ôm Như Tiểu Lam lên xe.

Nhị thiếu gia bị mất mặt, quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Liễu Dương quận chúa một cái: "Còn đứng trơ ra đấy làm cái gì, chờ ta mời ngươi lên xe sao?"

Liễu Dương quận chúa tức giận, nhưng mà trước mặt nhiều người, nàng lại không dám biểu lộ cảm xúc ra ngoài, chỉ đành cúi thấp đầu bước theo lên xe ngựa.

Như Tiểu Lam nhìn sắc mặt Liễu Dương quận chúa, nhỏ giọng nói bên tai Thanh Mặc Nhan: "Liễu Dương quận chúa thay đổi không ít, trước kia tính tình của nàng không phải như vậy đâu."

Lúc trước các nàng đánh nhau trong vũng bùn, khi đó Liễu Dương quận chúa vô cùng đanh đá a, hiện tại vì sao lại biến thành bộ dáng khúm núm như thế.

"Nàng quản việc này làm cái gì." Thanh Mặc Nhan nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: "Hôm nay Bát điện hạ cũng sẽ lộ diện, bất quá sứ giả Bắc phiên cũng sẽ có mặt ở đó, thời điểm nàng gặp hắn nhớ cẩn thận một chút."

"Ta có thể nói chuyện với Bát điện hạ sao?" Đôi mắt Như Tiểu Lam sáng lấp lánh.

"Có thể, bất quá nàng phải cẩn thận một chút, cung yến hôm nay, người tiến cung rất nhiều."

Xe ngựa đi đến cửa cung, Như Tiểu Lam mới thực sự hiểu rõ lời Thanh Mặc Nhan nói rất nhiều người tiến cung là có ý gì.

Ngoài cửa cung dừng đầy xe ngựa, rất nhanh đều không có chỗ dừng xe.

Quan phẩm thấp, phải xuống xe ngay từ ngoài cửa cung.

Thanh Mặc Nhan đưa lệnh bài ra, thủ vệ cửa cung mở cửa lớn, để xe ngựa bọn họ đi vào.

Như Tiểu Lam chú ý tới xe ngựa đi theo phía sau bọn họ của nhị thiếu gia không thể đi vào, xe ngựa bọn họ bị ngăn cản ở cửa cung.

Xe ngựa đến đạo cửa cung thứ ba mới dừng lại, Thanh Mặc Nhan mang theo Như Tiểu Lam xuống xe.

Lần đầu tiên Như Tiểu Lam nhìn thấy nhiều quan viên như thế, tất cả đều mặc quan phục xanh xanh đỏ đỏ, khiến nàng hoa cả mắt, nếu không phải Thanh Mặc Nhan nắm tay nàng, rất nhiều lần nàng suýt nữa đã đụng trúng phải người khác.

Thường thường có người đi lại đây bắt chuyện với Thanh Mặc Nhan, Thanh Mặc Nhan mặt không đổi sắc nói chuyện cùng mọi người, một đoạn khoảng cách ngắn ngủn, bọn họ đi hết thời gian hai chén trà, lúc này mới đi đến đại điện chuẩn bị cung yến.

"Bát điện hạ ở nơi đó." Thanh Mặc Nhan chỉ cho nàng thấy: "Ngồi ở bên kia là sứ giả Bắc Phiên, cũng là Nhị hoàng tử Hạ Mộc Huyền Nguyệt của bọn hắn, nàng tuyệt đối không được trêu chọc đến hắn."

Như Tiểu Lam gật đầu, đem nhắc nhở này ghi nhớ ở trong lòng.

Lúc này Hoàng thượng vẫn chưa tới. Tất cả mọi người đều tùy ý tán gẫu, Bát điện hạ Vu Phong Hoa cũng nhìn thấy Như Tiểu Lam, nhưng mà cũng không dám đi lại đây nói chuyện với nàng.

Hắn một thân trang phục nữ tử, tuổi còn nhỏ nhưng nhìn còn yêu mị hơn phần lớn nữ tử trong đại điện.

Như Tiểu Lam buông tiếng thở dài ở trong lòng, hiện tại nhan sắc đã như vậy, đợi đến khi hắn trưởng thành, còn không biết sẽ nghiêng nước nghiêng thành đến mức nào.

Từ xưa có câu hồng nhan họa thủy, nhưng nam nhân sinh ra quá đẹp cũng là một cái phiền toái, nếu bản thân không có lực lượng cường đại mà nói, sớm muộn gì cũng biến thành đồ chơi của người khác.

Như Tiểu Lam lặng lẽ chớp mắt với Vu Phong Hoa.

Vu Phong Hoa thấy nàng chủ động ra hiệu với mình, biểu tình cứng ngắc trên mặt liền hòa hoãn xuống, lộ ra mỉm cười.

Hắn cười như thế, Như Tiểu Lam chú ý tới Hạ Mộc Huyền Nguyệt ngồi ở một bên trong ánh mắt hiện lên tia sáng sắc bén.

Loại ánh mắt này... Giống như dã thú đang theo dõi con mồi của hắn.

Như Tiểu Lam ngồi nhàm chán, những lời Thanh Mặc Nhan nói với quan viên nàng nghe không hiểu, cho nên chỉ có thể ngồi nhìn xung quanh để giết thời gian.

Đúng lúc này, một tên thái giám đi qua bên người bọn họ, nói khẽ với Thanh Mặc Nhan: "Bát điện hạ đi ra hoa viên hít thở không khí, mời Minh Duyệt quận chúa ra đó một lúc."

Lúc này Như Tiểu Lam mới chú ý tới chỗ ngồi của Vu Phong Hoa đã trống không.

"Đi đi." Thanh Mặc Nhan dặn dò nói: "Đừng đi quá xa là được."

Nguyên lai hắn đã an bài xong, trong lòng Như Tiểu Lam hiểu ra, lặng lẽ theo thái giám chuồn ra khỏi đại điện.

Vu Phong Hoa chờ ở trong hoa viên. Thấy Như Tiểu Lam đi lại đây chỉ câu nệ đứng ở nơi đó: "Tiểu yêu quái, ngươi trưởng thành lên không ít..."

Như Tiểu Lam cười ra tiếng: "Trưởng thành mới tốt a, bằng không sẽ luôn bị ngươi ôm tới ôm lui." Nói xong nàng đột nhiên cúi người bế Vu Phong Hoa lên.

Ôm ấp tiểu mỹ nhân trong lòng, Như Tiểu Lam đắc ý cười rộ lên: "Tiểu mỹ nhân, để tỷ tỷ ôm ngươi một cái."

Vu Phong Hoa đỏ mặt lên.

Hai người đang vui đùa ầm ĩ, chợt nghe thấy phía sau truyền đến một giọng nam châm chọc: "Giữa ban ngày ban mặt, ôm ôm ấp ấp như thế còn ra thể thống gì."

Như Tiểu Lam cùng Vu Phong Hoa theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy có một thiếu niên đang bước tới, trên người mặc cẩm bào hoa lệ.

"Lục... Lục ca..." Vu Phong Hoa lắp ba lắp bắp nói.

Lục ca... Đúng rồi, đây là Lục điện hạ, lần trước bị xích đu của nàng đụng trúng cằm.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro