Chương 319 - 322

Chương 319: Đau lòng, thuộc hạ sắp không chịu nổi.

Trong phòng im ắng, ngoài cửa sổ thường vang lên tiếng mèo hoang tru lên, có chút phá hoại phong cảnh.

Thanh Mặc Nhan mở cửa lồng ra.

Như Tiểu Lam lui thành một đoàn, hoạt động thân thể, đưa lưng về phía hắn.

Thấy động tác này của nàng, trong lòng Thanh Mặc Nhan nhất thời có chút tức giận.

Hắn lo lắng cho nàng biết bao nhiêu, nàng lại bày ra cái bộ dáng này với hắn.

"Đi ra." Hắn gõ gõ cửa lồng.

Vật nhỏ bên trong không để ý đến hắn, thân thể ngược lại lui càng nhanh hơn.

Thanh Mặc Nhan càng thêm bực bội.

"Cư nhiên còn học được cách vứt sắc mặt cho ta nhìn?"

Như Tiểu Lam vẫn không nhúc nhích.

Thanh Mặc Nhan mở cửa lồng, không cho phân trần bắt nàng từ trong lồng sắt ra.

Vẫn là túm lấy sau cổ nàng. Nhưng xúc cảm hoàn toàn khác với trước kia.

Dưới da lỏng lẻo, không cảm giác được chút thịt nào, trong lúc bất tri bất giác, nàng đã gầy thành cái dạng này sao.

Mấy ngày nay nàng đều làm cái gì, chẳng lẽ nàng cái gì cũng không ăn?

Duỗi tay đi sờ bụng nàng.

Như Tiểu Lam chỉ kêu "Chít chít" hai tiếng, thanh âm uể oải ỉu xìu. Hoàn toàn không có sức sống như dĩ vãng.

"Huyền Ngọc." Thanh Mặc Nhan ngẩng đầu gọi ra phía ngoài cửa.

Cửa phòng vang rầm rầm, nhưng mà không thấy Huyền Ngọc mở cửa.

"Thế tử, người có việc gì cứ phân phó đi. Thuộc hạ thật sự là không dám mở cửa a... Mèo hoang quá nhiều..." Ngoài cửa truyền đến thanh âm tuyệt vọng của Huyền Ngọc, thường thường kèm theo cả tiếng thủ hạ kêu thảm thiết vì bị mèo cào, còn có tiếng kêu rên khi mèo hoang bị chém chết.

Nói vậy trong viện đã hoàn toàn trở nên hỗn loạn.

Khóe miệng Thanh Mặc Nhan co rút hai cái.

Vật nhỏ không chịu biến thành hình người... Cứ tiếp tục không ăn cái gì thì làm sao được.

Hắn đặt Như Tiểu Lam lên chăn, Như Tiểu Lam gian nan hoạt động thân thể nghĩ muốn rời đi.

"Còn muốn đi đâu?" Thanh Mặc Nhan quát khẽ.

Như Tiểu Lam không dám động, lui ở nơi đó đáng thương hề hề kêu về hướng hắn.

Thanh âm vừa mềm vừa mỏng, do đã gầy đi rất nhiều, mắt mèo của nàng phá lệ lớn hơn, xanh biếc tròn xoe, dù cho là người ý chí sắt đá đến đâu cũng sẽ không nhịn được mà mềm lòng.

"Biến trở về cho ta." Thanh Mặc Nhan mệnh lệnh.

Như Tiểu Lam uể oải, cúi thấp đầu.

Đến ngay cả nàng cũng không hiểu rõ chính mình, bị hắn chán ghét, thế nhưng lại khổ sở đến thế.

Lúc trước nàng luôn tâm tâm niệm niệm biến trở về hình người, không bao giờ muốn sống trong bộ dáng động vật, nhưng mà từ ngày đó trở về sau. Nàng liền không bao giờ muốn biến trở về hình người nữa.

Giống như chỉ có như vậy nàng mới có thể quên đi hết thảy, đến ngay cả cơm canh cũng không có hứng thú.

Nàng còn bảo Huyền Ngọc tìm lồng sắt tới, nhốt chính mình lại, như vậy dù cho đám mèo hoang kia có đến, chúng cũng sẽ không vào được, không thể đụng được đến nàng.

Nàng ngày đêm đều cuộn mình ở nơi đó mê man.

"Lam Lam?" Thanh âm quen thuộc vang lên bên tai, trừ bỏ ông ngoại ra, chỉ có một người gọi nàng như thế.

Là Thanh Mặc Nhan sao?

Sao có thể, hắn đã không muốn nhìn thấy nàng, nàng gây nhiều phiền toái cho hắn còn suýt nữa hại hắn bị người chế tạo rối giết chết, hắn hẳn là rất chán ghét nàng đi.

"Lam Lam mau tỉnh lại."

Có người nhét đồ ăn vào miệng nàng.

Thật ngọt...

Không biết là điểm tâm gì, vào miệng là tan.

"Lộc cộc." Nàng đem đồ ăn trong miệng nuốt xuống, vài ngày không ăn uống, khẩu vị mất đi, đồ ăn vào trong bụng ngược lại rất đau.

Nàng quay đầu. Tránh khỏi tay người nào đó, rụt đầu lại.

Thanh Mặc Nhan nhìn cả người nàng phát run không biết phải làm sao, gọi Huyền Ngọc đi tìm Trường Hận tới.

Ngoài cửa vang lách ca lách cách một trận, thật vất vả mới mở được chút khe hở, Trường Hận bị người nhét vào trong phòng.

"Thiếu khanh đại nhân, ngài vẫn nên mau chút khuyên Như cô nương biến trở về hình người đi."

Chờ đến khi Thanh Mặc Nhan nhìn thấy rõ bộ dạng của Trường Hận không khỏi có chút ngây người.

Trên áo choàng của Trường Hận đều là vết mèo cào, vài chỗ còn bị rách tả tơi.

Bởi vì dì cả của Như Tiểu Lam đến, khiến mùi xạ hương trên người nàng càng trở nên nồng đậm, trong phòng tràn ngập toàn là hương khí, mèo hoang bên ngoài rất nhanh đã trở nên điên loạn, liều lĩnh muốn chui vào trong phòng.

Thanh Mặc Nhan nhíu mày nói: "Ngươi đến xem. Nàng vì sao không chịu ăn gì?"

Trường Hận không tình nguyện đi qua, đầu tiên là sờ sờ bụng Như Tiểu Lam, giống như nghe ngóng nhịp tim đập của nàng.

"Thân thể Như cô nương không có gì đáng ngại, chỉ là do đói bụng nhiều ngày, ăn uống có chút khó chịu thôi, ăn thêm vài thứ vào sẽ không sao nữa."

"Nhưng mà... Nàng vì sao lại không chịu ăn?" Thanh Mặc Nhan không hiểu hỏi.

Trường Hận không tiếng động thở dài: "Khúc mắc trong lòng rất khó chữa, cái này phải xem bản thân Thiếu khanh đại nhân rồi."

Gương mặt Thanh Mặc Nhan cứng ngắc, xem bản thân hắn? Rõ ràng lúc mới bắt đầu người cảm thấy thương tâm là hắn có được hay không... Như thế nào đến cuối cùng lại biến thành hắn không phải với nàng.

Trường Hận nhìn Thanh Mặc Nhan xoa một bên thái dương, âm thầm bật cười: "Như cô nương đói bụng nhiều ngày tốt nhất chỉ nên ăn chút thức ăn lỏng, lát nữa ta sẽ bảo người chuẩn bị chút cháo loãng, chỉ là với tình hình hiện tại bên ngoài. Phỏng chừng muốn mang vào sẽ có chút khó khăn."

Trường Hận xoay người đi ra ngoài, vừa đi đến trước cửa liền vén y phục lên che đầu chính mình lại.

Huyền Ngọc mở hé cửa ra, vèo một cái thò tay vào túm lấy y phục Trường Hận. Dùng sức đem nàng kéo ra ngoài.

Ngoài cửa không ngừng vang lên tiếng kinh hô của Trường Hận, cùng với thanh âm quát lớn thủ hạ của Huyền Ngọc.

Mùi hương quen thuộc vây quanh nàng, Như Tiểu Lam lại càng thêm khổ sở.

Không phải đã chán ghét nàng sao. Ghét bỏ nàng là ngôi sao gây họa... Vì sao còn muốn đối với nàng tốt như thế?

Trường Hận bảo người nấu cháo loãng đưa vào phòng, đám người Huyền Ngọc không thể không đại khai sát giới, toàn bộ trong viện đều là thi thể mèo hoang, lúc này mới thanh lý sạch sẽ khu vực ngoài cửa phòng, đem cháo đưa vào phòng.

Thanh Mặc Nhan đã từ bỏ ý niệm khuyên bảo Như Tiểu Lam biến trở về hình người.

Nếu nàng đã không muốn biến, vậy thì tùy nàng đi.

Thiếu khanh đại nhân hoàn toàn làm lơ tình hình nước sôi nửa bỏng của đám người Huyền Ngọc ở bên ngoài. Thổi nguội cháo bắt đầu đút cho Như Tiểu Lam ăn.

Hết thảy phảng phất như trở về với trước kia, đoạn thời gian bọn họ lần đầu tiên quen biết.

Nàng vẫn là mèo hương chưa cai sữa, răng sữa không cắn được cả một miếng thịt, chỉ có thể ăn chút thức ăn lỏng mềm, nhưng mà lại thèm muốn chết, mỗi lần khi hắn ăn cơm, vật nhỏ đều dùng ánh mắt tha thiết trông mong nhìn hắn.

Đôi mắt nhỏ kia đặc biệt chọc người trìu mến.

Như Tiểu Lam bị người uy một bụng cháo nóng, thân thể dần ấm lên, thân thể cuộn tròn cũng nới lỏng chút.

Thanh Mặc Nhan nhìn phần chăn nàng vừa nằm qua. Mặt trên còn mang theo vết máu.

Do dự một lát, hắn thở dài.

Hắn thật sự không biết nên ứng phó với dì cả của mèo hương như thế nào.

Dơ một tí cũng được đi, bất quá chỉ là đổi mấy bộ chăn đệm mà thôi. Thái phủ cũng không phải gia đình bình dân, chút điểm này vẫn thừa sức làm được.

Như Tiểu Lam ăn no bụng, đến mí mắt cũng không mở. Trực tiếp hô hô ngủ say.

Đây là đêm nàng ngủ ngon nhất trong mấy ngày nay, có hơi thở quen thuộc vờn quanh, trong lúc bất tri bất giác nàng đã nhích lại gần về phía hơi ấm bên người.

Chỉ là một động tác đơn giản như vậy. Lại khiến tâm tình Thanh Mặc Nhan phá lệ khoan khoái, duỗi tay ôm vật nhỏ vào trong lòng, một người một thú bình yên ngủ.

Ngoài cửa, Huyền Ngọc nhìn đám mèo núi nhảy từ đầu tường xuống mà khóc không ra nước mắt.

Thiếu khanh đại nhân, người thật sự không định bảo Như cô nương mau chút biến trở về hình người sao? Thuộc hạ sắp không chịu nổi rồi a!

Chương 320: Kỹ xảo của Thiếu khanh.

Quanh thân ấm áp, Như Tiểu Lam hoạt động thân thể một chút.

Hảo ấm áp a, mùi hương quen thuộc ở ngay bên cạnh, cảm giác an toàn khó hiểu khiến nàng không muốn mở mắt ra.

Mùi hương này... Thanh Mặc Nhan vẫn ngủ ở bên người nàng đi.

Ai? Không đúng a.

Nàng mở choàng mắt, chỉ thấy Thanh Mặc Nhan nghiêng mặt ngủ ở bên người nàng.

Mặt gần nàng đến nỗi có thể cảm giác được hô hấp của nhau.

Như Tiểu Lam run run một chút, cúi đầu nhìn về phía dưới thân.

Không xong! Làm dơ mất chăn.

Lặng lẽ di dời thân thể, nàng dịch ra khỏi trong lòng Thanh Mặc Nhan.

Cẩn thận đánh giá gương mặt Thanh Mặc Nhan, hắn giống như chưa có tỉnh lại.

Lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, cũng may cũng may. Hắn vẫn chưa tỉnh lại, bằng không nhất định sẽ lại tức giận.

Như Tiểu Lam nhảy xuống giường, chui vào trong lồng sắt ở trên tủ đầu giường.

Lông mi Thanh Mặc Nhan hơi rung động. Kỳ thực thời điểm vật nhỏ tỉnh dậy hắn cũng đã tỉnh.

Hắn nhắm mắt lại, muốn nhìn một chút xem nàng sẽ làm cái gì, không nghĩ tới chuyện đầu tiên nàng làm khi tỉnh dậy là rời khỏi bên người hắn. Một lần nữa chui vào lồng sắt.

Tâm tình Thanh Mặc Nhan lập tức rơi xuống đáy cốc.

Hắn không có cách nào hình dung loại cảm giác này, cõi lòng đầy vui sướng tỉnh lại, kết quả lại nhìn thấy bộ dáng tránh còn không kịp của nàng.

Như Tiểu Lam mới vừa vào lồng sắt. Có người ở bên ngoài gõ cửa phòng.

Trường Hận vẻ mặt tiều tụy đẩy cửa tiến vào, trong tay bưng khay thuốc cùng đồ ăn.

"Thiếu khanh đại nhân?" Nàng thấp giọng gọi, nhìn thấy Như Tiểu Lam ở trong lồng lập tức hiểu rõ cái gì đó, đem đồ trên tay đặt lên bàn, lặng yên lui ra ngoài.

Thanh Mặc Nhan có tính cảnh giác cực cao, thời điểm nàng đi vào hẳn là đã sớm tỉnh lại, nhưng hắn vẫn cứ giả bộ ngủ.

Lại nhìn Như Tiểu Lam ở trong lồng, Trường Hận còn có cái gì không rõ.

Âm thầm thở dài, Trường Hận đẩy cửa đi ra.

Dưới hành lang, Huyền Ngọc mặt ủ mày chau đứng ở nơi đó, trên mặt toàn là dấu vết bị mèo cào qua: "Thế nào, Như cô nương có hay không..."

Trường Hận lắc đầu, từ trong lòng lấy ra hai bình thuốc mỡ, ném cho Huyền Ngọc: "Đem cái này phân cho các huynh đệ ở dưới, bảo bọn họ bôi lên vết thương trên mặt."

Trải qua một đêm chiến đấu hăng hái, trên mặt tất cả mọi người đều là mệt mỏi.

Trong viện đều là thi thể mèo hoang, thẳng đến hừng đông đám dã thú này mới chịu thối lui.

Huyền Ngọc sai người quét rửa sân, đem tất cả thi thể mèo hoang đã chết gom hết lại thành một đống.

Trường Hận đứng dưới hành lang nhìn, cố ý nâng cao thanh âm: "Hôm nay bảo phòng bếp làm thịt mèo núi ăn đi."

Huyền Ngọc quay sang hỏi: "Này thật sự có thể ăn sao?"

"Đương nhiên là có thể ăn, đây chính là dược liệu." Trường Hận cất cao giọng nói: "Bổ trung ích khí, còn có thể trị trĩ đâu."

Huyền Ngọc thiếu chút nữa bị sặc nước miếng.

Trường Hận tiếp tục nói: "Cũng đừng ném xương mèo núi đi, hầm thật tốt sau đó đưa đến chỗ Thiếu khanh đại nhân, khư phong trừ ẩm. Bổ dưỡng lưu thông máu, cường tráng gân cốt, trấn tâm an thần, rất thích hợp với hắn."

Trong phòng Thanh Mặc Nhan nghe xong đuôi lông mày run lên.

Nếu đặt ở ngày thường, Trường Hận tuyệt đối sẽ không dám không kiêng nể gì chế nhạo hắn như thế.

Ai bảo hắn đến ngay cả sủng vật mình nuôi cũng không trị được, cũng khó trách Trường Hận cố ý dùng lời nói nói kích hắn.

Thanh Mặc Nhan dứt khoát trở mình, giả bộ vừa tỉnh lại.

Như Tiểu Lam trong lồng sắt vội vàng quay người đi, không dám nhìn tới ánh mắt hắn.

"Làm dơ chăn, liền muốn né tránh như thế?" Thanh Mặc Nhan nhàn nhạt nói.

Thân thể Như Tiểu Lam run run một chút, ủy khuất quay đầu kêu chít chít hai tiếng với hắn.

Cũng không phải tự nàng chạy đến, có thể trách nàng sao?

Thanh Mặc Nhan ngồi dậy, động vào chỗ vết thương, đau đến hắn chau mày.

"Chít chít?" Như Tiểu Lam quan tâm dò hỏi.

Này hoàn toàn là hành động theo bản năng, dù cho là giận dỗi với hắn, nhưng mà trong lòng vẫn rất lo lắng cho hắn.

Đáy mắt Thanh Mặc Nhan xẹt qua một tia giảo hoạt.

Một tay đè ngực lại, nhíu mày dựa người bất động ở nơi đó.

Như Tiểu Lam mở to hai mắt, ở trong lồng nhìn hắn.

"Chít chít?" Sao lại thế này?

Thanh Mặc Nhan nhìn về phía khay thuốc, vén chăn, giống như chuẩn bị xuống giường.

Như Tiểu Lam lập tức nhảy dựng lên "Chít chít!" Cái dạng này sao có thể xuống giường đi lại!

Thanh Mặc Nhan che ngực thở dốc một trận, quay đầu nhìn về phía nàng thản nhiên nói: "Đã đói bụng hay chưa? Nếu đói rồi thì tự mình đi qua ăn đi."

Trong khay còn có đồ ăn sáng của bọn họ.

Mắt mèo Như Tiểu Lam ngập nước, tựa hồ như có chút không thể tin hắn sẽ nói chuyện nhỏ nhẹ ấm áp với nàng như thế.

Thanh Mặc Nhan cau mày nhắm mắt lại, giống như đang dưỡng thần. Lỗ tai lại tập trung nghe ngóng động tĩnh bên người.

Tuy rằng thanh âm cực nhỏ, nhưng vật nhỏ xác thực đã từ trong lồng sắt chui ra, hơn nữa còn đang lặng lẽ tới gần đây.

Thanh Mặc Nhan một cử động cũng không dám. Vẫn duy trì tư thái suy yếu.

Chân mèo mềm mại dừng ở trên người hắn.

Vật nhỏ quả nhiên đi lại đây.

Trong lòng Thanh Mặc Nhan khẽ nhúc nhích, lông mày nhăn càng nhanh.

Chân mèo đè ở trên người hắn.

Thanh Mặc Nhan không nhúc nhích.

"Chít chít?" Như Tiểu Lam khẩn trương thò lại gần hắn.

Chàng không sao chứ?

Thanh Mặc Nhan đè nén nội tâm nhảy nhót xuống, trên mặt lại lộ ra thần sắc thống khổ.

Như Tiểu Lam hoảng sợ. Hai móng vuốt nhỏ ôm lấy y phục Thanh Mặc Nhan: "Chít chít chít?" Muốn hay không ta đi tìm Trường Hận tới?

Thanh Mặc Nhan đối với nàng kêu to không hề có phản ứng.

Như Tiểu Lam nóng nảy.

Thúc giục nguồn nhiệt lưu trong thân thể, bỗng chốc biến trở về hình người: "Thanh Mặc Nhan, ta giúp ngươi đi gọi Trường Hận tới."

Thanh Mặc Nhan đang mừng thầm, chợt thấy nha đầu trần truồng kéo lấy áo ngoài của hắn ở đầu giường, khoác lên trên người rồi nhảy xuống trên mặt đất.

Dọa trái tim của hắn cũng nhảy ra ngoài, duỗi tay muốn giữ nàng lại.

Kết quả động tác Như Tiểu Lam quá nhanh, Thanh Mặc Nhan lại đang bị thương, động tác không thể linh hoạt so với trước kia, cuối cùng hắn chỉ bắt được mắt cá chân của nàng.

Như Tiểu Lam đang chuẩn bị nhảy xuống giường, đột nhiên bị kéo lấy. Đầu to lao xuống, thẳng tắp ngã xuống đất.

Mọi người bên ngoài chợt nghe thấy trong phòng vang lên một tiếng "Rầm!" thật lớn.

Không lâu sau, Trường Hận một lần nữa đi đến ngoài cửa phòng Thanh Mặc Nhan.

Trường Hận cũng bị lăn lộn một đêm. Vừa mới chuẩn bị trở về phòng ngủ một chút đã bị Huyền Ngọc túm dậy.

"Thiếu khanh đại nhân lại xảy ra chuyện gì?" Trường Hận hỏi Huyền Ngọc.

Huyền Ngọc lắp ba lắp bắp: "Ta... Ta cũng không biết, giống như Như cô nương đang khóc..."

Ánh mắt Trường Hận sáng ngời. Nghe được Như Tiểu Lam đang khóc, vậy chứng minh nàng đã biến trở về hình người, cuối cùng cũng không cần phải lo lắng bị mèo hoang bên ngoài quấy nhiễu nữa.

Vào cửa, khi Trường Hận nhìn thấy hai thân ảnh một lớn một nhỏ ngồi trên giường, nhất thời có một loại xúc động muốn ném hòm thuốc lên trên đầu bọn họ.

Thanh Mặc Nhan làm nứt miệng vết thương, trước ngực bị máu nhiễm đỏ một mảng lớn. Như Tiểu Lam bên cạnh trán sưng lên như cái bánh bao, đôi mắt hồng hồng, hiển nhiên vừa mới khóc xong.

Trường Hận tức đến trừng mắt.

Thanh Mặc Nhan mặt không biểu cảm vẫn duy trì trấn tĩnh, mặc kệ gặp phải trường hợp gì, hắn đều có thể điều chỉnh tốt được đi, nhưng mà Như Tiểu Lam lại không được như vậy, nàng ngồi cuộn mình, bên ngoài chỉ khoác kiện y phục của Thanh Mặc Nhan, trên lông mi vẫn còn treo nước mắt.

"Xem giúp nàng trước." Thanh Mặc Nhan mở miệng nói.

Trường Hận cắn răng, nhưng không thể trái lệnh, tiến lên xem xét trán Như Tiểu Lam.

"Đây là bị đụng ở đâu?" Trường Hận dò hỏi.

Như Tiểu Lam yếu ớt rụt bả vai: "Ta từ trên giường ngã xuống..."

"Kia vết thương của Thiếu khanh đại nhân, tại vì sao lại nứt ra?"

Thanh Mặc Nhan không nói chuyện, Như Tiểu Lam tiếp lời nói: "Vì giữ chặt ta nên mới bị nứt."

"Thiếu khanh đại nhân là muốn tiếp được ngươi?"

"Không phải, là bởi vì hắn giữ chặt ta, nên ta mới ngã xuống giường."

Đỉnh đầu Trường Hận thiên lôi cuồn cuộn.

Thiếu khanh đại nhân, cầu ngài yên tĩnh chút đi, tất cả người trong viện này đều một đêm rồi chưa có chợp mắt đâu, ngài rốt cuộc muốn nháo thế nào a!

Chương 321: Ba cái đếm đi đếm lại, Thái Vân Nhi không ở nổi nữa.

Như Tiểu Lam trán đắp túi dược, chỉ có thể thành thật nằm ở nơi đó, thường thường, nàng nhìn trộm về phía Thanh Mặc Nhan.

Thanh Mặc Nhan đã ăn xong phần điểm tâm sáng của hắn, đang ngồi uống thuốc.

Như Tiểu Lam nhấp nhấp miệng.

Thanh Mặc Nhan cũng không quay đầu lại nói: "Muốn ăn thì qua đây mà ăn."

Nàng đương nhiên là muốn ăn rồi, thời điểm Thanh Mặc Nhan không ở bên cạnh, nàng còn không cảm thấy đói mấy, hiện tại ngược lại cảm giác đói bụng càng thêm rõ ràng.

Bụng kêu ục ục.

"Chàng không phải là chán ghét ta sao... Vì sao còn gọi ta qua đó..." Như Tiểu Lam yếu ớt lẩm bẩm nói một câu.

Thanh Mặc Nhan lập tức nghẹn họng.

Hắn có thể nói như thế nào đây. Rõ ràng người cảm thấy bị chán ghét là hắn có được hay không.

Thời điểm ở mộ cổ, bộ dáng của hắn đã dọa đến nàng, muốn đụng vào tay nàng lại bị nàng tránh đi.

Rõ ràng người cảm thấy mất mát chính là hắn, như thế nào bây giờ lại ngược lại...

Như Tiểu Lam thấy Thanh Mặc Nhan thật lâu không có trả lời, thế là bất an dùng tay giữ túi dược ngồi dậy: "Lát nữa ta sẽ đi, chàng đừng nóng giận..."

"Đi? Đi đâu?" Thanh Mặc Nhan cuối cùng nhịn không được quát lớn lên: "Chủ nhân ở đây, sủng vật như nàng còn muốn một mình chạy đi tiêu dao?"

Như Tiểu Lam ủy khuất nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại.

"Lại đây, ăn cơm!" Thanh Mặc Nhan mệnh lệnh nói.

Như Tiểu Lam lại gần ánh mắt xẹt qua điểm tâm sáng.

"Lại đây." Thanh Mặc Nhan xụ mặt một lần nữa hạ lệnh: "Cởi y phục ra."

Di?

Như Tiểu Lam trợn to mắt lên.

"Cởi." Ngữ khí vô cùng dứt khoát.

Như Tiểu Lam âm thầm nghiến răng, ngồi ở tại chỗ loay hoay tới lui.

Thanh Mặc Nhan hơi nheo mắt: "Rốt cuộc bao giờ nàng mới xong?"

"Nga... Xong ngay..." Như Tiểu Lam chậm rì rì nói.

"Còn muốn bao lâu?" Thanh Mặc Nhan ẩn ẩn có chút không kiên nhẫn.

"Đếm ba tiếng." Như Tiểu Lam uống một ngụm nước, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, nàng cảm thấy chính mình nhìn không thấu sắc mặt đối phương.

Nếu nói hắn thật sự chán ghét nàng, vì sao còn tìm nàng tới?

Thanh Mặc Nhan cau mày: "Đếm ba tiếng? Đã đếm đến tận sáu rồi có được hay không."

"Không... Không, là đếm kiểu khác." Như Tiểu Lam yếu ớt nói: "Một, hai... Hai chấm một... Hai chấm hai... Hai chấm ba..."

Thanh Mặc Nhan: "..."

Thi thể mèo chết trong sân cuối cùng cũng được dọn dẹp sạch sẽ, Huyền Ngọc để cho thủ hạ đi xuống nghỉ ngơi, Sử Đại Thiên lại vui vẻ chạy tới.

Cả đêm qua hắn đều không trở về, mấy ngày nay người bận rộn nhất chính là hắn, từ khi Thanh Mặc Nhan đem mọi chuyện ở Thạch Phường trấn giao cho hắn, hắn chính là xuân phong đắc ý (*). Ngày nào cũng ngẩng cao đầu ra vào Thái phủ, mỗi ngày không phải cùng Thái tam công tử đi dự tiệc thì cũng là đến Hồng phố tiêu khiển trắng đêm.

(*) Xuân phong đắc ý: Chỉ con đường thăng quan tiến chức thuận lợi, hanh thông.

"Thế tử đâu?" Sử Đại Thiên hỏi Huyền Ngọc.

Huyền Ngọc quay đầu lại, đôi mắt thâm quầng rõ ràng.

Sử Đại Thiên hoảng sợ: "Huyền Ngọc, buổi tối ngươi làm cái gì, làm lụng vất vả thành ra như vậy!"

Huyền Ngọc nghiến răng ken két: "Làm lụng vất vả thì thế nào, ta vẫn luôn bảo hộ trong viện đâu giống như ngươi ngày đêm tiêu dao."

"Chậc chậc, không nghĩ tới ngươi lại đố kỵ với ta." Sử Đại Thiên cười đắc ý.

Huyền Ngọc thật muốn đánh một quyền lên mặt đối phương, hắn có cái gì tốt để đố kỵ.

Sử Đại Thiên tâm tình tốt bước vào phòng, hướng Thanh Mặc Nhan thỉnh an.

Như Tiểu Lam bị Thanh Mặc Nhan nhét ở trong chăn, lộ ra nửa cái đầu.

Sử Đại Thiên không thể vào phòng trong, chỉ có thể cách rèm nói chuyện.

"Hồng trại thả ra tiếng gió, nói là muốn để Minh Duyệt quận chúa nhìn thấy sự lợi hại của bọn họ, mấy ngày nay không ít người Hồng trại trà trộn vào trong trấn. Giả dạng thương nhân hỏi thăm chuyện Thái phủ."

Thanh Mặc Nhan hừ một tiếng, lần trước Huyền Ngọc bọn họ phế tay gần trăm người Hồng trại, xem ra trí nhớ bọn họ không được tốt cho lắm thì phải.

"Biểu hiện Thái Tư Thành gần đây thế nào?" Thanh Mặc Nhan hỏi.

Sử Đại Thiên cười hắc hắc: "Tam công tử ra tay rất hào phóng, vừa tặng tiểu nhân hồng bao vừa đưa tiểu nhân đến Hồng phố tiêu khiển, còn chọn cô nương nổi tiếng nhất ra bồi tiểu nhân..."

Bởi vì có Như Tiểu Lam ở đây, cho nên Thanh Mặc Nhan ho thanh hai tiếng.

Sử Đại Thiên ý thức được điều gì đó, lập tức hiểu ý dừng câu chuyện lại, lấy hồng bao từ trong lòng ra đặt lên trên bàn.

"Nếu là Thái tam công tử thưởng cho ngươi, ngươi liền thu đi." Thanh Mặc Nhan cũng không có muốn thu tiền hối lộ: "Đây là ngươi nên được."

Khóe miệng Sử Đại Thiên sắp cong đến tận lỗ tai. Liên tục nói lời cảm tạ.

"Thái tam công tử có từng ám chỉ với ngươi cái gì không?" Thanh Mặc Nhan tiếp tục hỏi.

"Hắn đề nghị, muốn đem Hồng trại những người này nhổ cỏ tận gốc, để ngài thỉnh cầu với triều đình phái binh đến vây diệt."

Thanh Mặc Nhan cười khẽ: "Thủ đoạn không tệ, đáng tiếc quá mức tham lam."

"Thế tử, tiếp theo tiểu nhân phải làm gì?" Sử Đại Thiên hỏi.

"Ngươi đến chỗ Huyền Ngọc, lấy mấy thi thể mèo chết, ném vào trong viện Thái Vân Nhi, buổi tối lại mang mấy con mèo hoang còn sống qua, tốt nhất là mèo đen..."

Sử Đại Thiên nhất nhất ghi nhớ, vui sướng chạy đi.

Thái Vân Nhi mấy ngày nay phải nói là buồn bực cực kỳ.

Đại ca cùng tam ca đều không cho nàng ra khỏi phủ, nàng vốn tưởng rằng đến Thạch Phường trấn sẽ được tự tại hơn so với trước kia. Không nghĩ tới hiện tại cư nhiên đến ngay cả sân của mình cũng không được bước ra dù chỉ là nửa bước, hoàn toàn bị cấm túc.

Hai nha hoàn bồi nàng ở trong sân giải sầu.

Dọc theo đường đi Thái Vân Nhi không ngừng níu chặt lá cây hai bên đường.

"Nơi quỷ quái này, ta không muốn ở lại nữa. Ta muốn trở về!"

Nha hoàn thấp giọng khuyên nàng: "Hiện tại nhị tiểu thư bị như vậy, không có cách nào bồi người cùng nhau trở về."

"Ta đây sẽ tự mình đi!" Thái Vân Nhi nổi giận nói: "Ta đi cầu đại ca, còn có tam ca, ta không muốn ở lại nơi này nữa, quả thật buồn muốn chết..."

Đang nói chuyện, nàng khẽ động một mảnh lá cây, kết quả từ trên cây rớt xuống một vật.

Chủ tớ ba người bị dọa sợ kêu to lên.

Một con mèo chết từ trên cây rớt xuống. Dừng ngay trước mặt các nàng.

"Vật chết ở đâu tới, mau ném đi!" Thái Vân Nhi hoảng loạn nói.

Nha hoàn nơm nớp lo sợ tìm người dọn mèo chết đi, ai ngờ Thái Vân Nhi vừa trở lại trong phòng, kinh sợ thấy trên mặt đất có một con mèo chết khác.

"A!"

Trong viện thường thường vang lên tiếng kêu thảm thiết.

Thái Vân Nhi trốn ở trên giường, dùng chăn bọc kín thân thể, cũng không dám đi ra ngoài nữa.

"Các ngươi nhìn kỹ xem, có còn hay không." Nàng thúc giục đám nha hoàn kiểm tra trong phòng.

Rõ ràng là đã dọn dẹp sạch sẽ, quay đầu đi chưa được bao lâu đã lại thấy xuất hiện thi thể mèo chết.

Đến buổi tối, trên phòng truyền đến tiếng kêu mèo hoang.

Mọi người trong viện nghe sợ đến nổi cả tóc gáy.

Một nha hoàn thấp giọng nói: "Tiểu thư, chẳng lẽ là do con mèo đen ngày ấy người bắt gây ra?"

"Đúng đúng đúng, nhất định là như thế. Con mèo kia là yêu quái, nhất định là nàng!" Thái Vân Nhi bị dọa trắng mặt: "Ta không muốn ở lại nơi này. Ta phải trở về!"

Nàng cả đêm đều không dám ngủ, thật vất vả mới chờ được đến buổi sáng ngày hôm sau, nàng vội vàng sai nha hoàn đi tìm đại ca Thái Nghĩa Minh tới. Đem chuyện nàng muốn trở về nói cho hắn nghe.

Thái Nghĩa Minh đang bận rộn chuyện làm ăn ở Thạch Phường trấn, căn bản không thoát ra được, chỉ có thể tìm Thái Tư Thành, an bài hắn đưa tiểu muội rời khỏi trấn.

Thái Tư Thành mấy ngày nay đều nghĩ cách nịnh bợ Thanh Mặc Nhan, mắt thấy sắp thành công xử lý được người Hồng trại, hắn muốn mượn chuyện này lập công lớn, không nghĩ tới đại ca lại an bài hắn hộ tống đưa tiểu muội trở về nhà, trong lòng mất mát không nói nên lời.

Chương 322: Ai đang tính kế ai, nàng không phải lấy cớ thọ hạn để rời đi.

Thái Vân Nhi rốt cuộc không chờ ở Thạch Phường trấn tiếp được nữa, đợi đến ngày Thái Tư Thành mang nàng trở về.

Tâm tư Thái Tư Thành đã sớm không ở trên người tiểu muội nhà mình, hắn vất vả lắm mới lấy được lòng Đại lý tự Thiếu khanh, làm sao có thể cam tâm từ bỏ như vậy.

Chỉ cần có thể được Thiếu khanh hậu thuẫn, đừng nói là đại ca, đến ngay cả phụ thân cũng sẽ phải đối đãi với hắn bằng một thái độ khác.

Thái Nghĩa Minh bị tiểu muội của hắn ầm ĩ không có biện pháp, an bài ba ngày sau để Thái Tư Thành hộ tống nàng trở về.

"Thần Anh làm sao bây giờ?" Thái Tư Thành không vui nói: "Tiểu muội đi rồi, nàng lại vẫn chưa tỉnh lại. Chúng ta đều là những đại nam nhân sẽ không tiện chiếu cố nàng."

Kỳ thực Thái Nghĩa Minh cũng muốn để Thái Vân Nhi hỗ trợ chiếu cố Thái Thần Anh, nhưng mà tiểu muội này của hắn từ nhỏ đã được người nhà chiều hư, đừng nói bảo nàng chiếu cố người khác, bảo nàng tự chiếu cố bản thân thôi cũng đã là một chuyện khó lắm rồi.

"Đưa Vân Nhi về trước, chuyện sau này để nói sau." Nhiều ngày nay Thái Nghĩa Minh luôn bị Thái Vân Nhi làm cho phiền lòng, cố ý an bài cho Thái Tư Thành hơn năm mươi hộ vệ. Để hắn một đường hộ tống tiểu muội về nhà.

Thanh Mặc Nhan bên kia rất nhanh đã có được tin tức.

"Thái Vân Nhi muốn trở về, ba ngày sau sẽ khởi hành." Sử Đại Thiên nói: "Tiểu nhân nên làm thế nào?"

Thanh Mặc Nhan nhìn về phía Như Tiểu Lam. Đã nhiều ngày hắn mạnh mẽ giữ nàng lại ở trong phòng, đến y phục cũng không đưa cho nàng thay, ủy khuất nàng luôn phải trốn ở trong chăn.

Thanh Mặc Nhan chậm rãi đứng dậy đi ra ngoài rèm nói chuyện cùng với Sử Đại Thiên.

"Ngươi đi trấn trên thả tiếng gió, nói Minh Duyệt quận chúa không chịu nổi nơi này, muốn hồi kinh thành."

Mắt nhỏ Sử Đại Thiên liên tục chớp chớp: "Ý ngài là..."

"Nói là Minh Duyệt quận chúa sợ bị người phát hiện ra hành tung của mình, cho nên đã ngụy trang thành vị tiểu thư Thái phủ, được người Thái phủ hộ tống rời đi."

Sử Đại Thiên liên tục gật đầu: "Tiểu nhân hiểu rõ, nhất định sẽ làm tốt chuyện này."

Hắn cũng đã nhìn ra, Thiếu khanh chỉ là đang lợi dụng Thái tam công tử.

Thái tam công tử muốn mượn sức Thiếu khanh để mang về lợi ích, cũng không nghĩ kỹ xem đối phương là người như thế nào, sao có thể để cho hắn lợi dụng đây.

Sau khi Sử Đại Thiên rời đi Thanh Mặc Nhan mới một lần nữa trở lại phòng trong.

Như Tiểu Lam từ trong chăn thò đầu ra, kháng nghị nói: "Đưa ta y phục!"

Khóe môi Thanh Mặc Nhan ngoéo một cái: "Muốn y phục làm cái gì?" Không có y phục nàng liền không thể chạy đi.

Như Tiểu Lam bực bội xoắn thân thể, vốn tưởng rằng hắn là sợ dì cả đến nàng sẽ gây chuyện, cho nên mới nhốt nàng lại trong phòng, không nghĩ tới dì cả nàng đã đi qua rồi, hắn vẫn không chịu thả nàng ra.

"Ta không muốn ở nơi này." Nàng to gan nói.

"Ba ngày sau ta sẽ mang nàng rời đi." Thanh Mặc Nhan nói.

Như Tiểu Lam ngẩn người: "Đi... Đi đâu?"

"Đương nhiên là phủ Minh Duyệt quận chúa của nàng." Thanh Mặc Nhan mỉm cười nói.

Như Tiểu Lam càng thêm khó hiểu: "Không phải chàng nói ta phải rời khỏi Thạch Phường trấn sao?" Vừa rồi nàng chỉ nghe được đại khái.

Thanh Mặc Nhan duỗi tay nhéo mặt nàng, khoảng thời gian gần đây, vật nhỏ luôn tỏ ra cảnh giác với hắn, trừ bỏ lúc ngủ say ra, rất khó chịu để hắn đến gần.

"Nói nàng ngốc nàng còn không phục, Thạch Phường trấn vốn là đất phong của nàng, nàng có thể đi đâu, nhường nơi này lại cho bọn họ?"

"Mới không đâu." Như Tiểu Lam hoảng lên: "Nhưng mà người Hồng trại hẳn là sẽ không từ bỏ ý đồ."

"Dù bọn họ không chủ động nhảy ra. Ta cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ." Thanh Mặc Nhan nheo mắt, hắn sẽ không bỏ qua cho bất kỳ tai họa ngầm nào.

"Sử Đại Thiên sẽ không bị Thái Tư Thành thu mua đi?" Như Tiểu Lam yếu ớt hỏi.

Gần đây Sử Đại Thiên chính là được nắm quyền, hơn nữa Thái Tư Thành còn ra sức lấy lòng hắn, lấy tính tình của Sử Đại Thiên hẳn là rất nhanh đã đem cái đuôi vểnh lên đến tận trời rồi đi.

Thanh Mặc Nhan lắc đầu: "Hắn sẽ không."

"Không phải Thái Tư Thành đã dẫn hắn đến Hồng phố sao, chẳng lẽ hắn không bị động tâm trước giai nhân phấn hồng?"

Thanh Mặc Nhan cười nói: "Nguyên nhân cũng chính là vì giai nhân phấn hồng, cho nên hắn mới sẽ không động tâm, thời điểm ở Thiên Nhạc phường hắn đã được kiến thức qua, người được Nhuận nhi tỷ dạy dỗ, tuyệt đối sẽ không bị sắc đẹp mê hoặc."

Như Tiểu Lam gật đầu: "Khó trách Sử Đại Thiên lại thích những quả phụ này đó."

Thanh Mặc Nhan cương ở nơi đó không tiếp được lời. Suy nghĩ của vật nhỏ xoay chuyển cũng thật là lợi hại.

"Chính là giai nhân phấn hồng, nàng thế nhưng cũng đã biết không ít, vậy mà vừa đến lúc thực chiến lại đầu váng mắt hoa, cái này không tốt." Thanh Mặc Nhan ôm cả nàng cả chăn lên, động tác nhẹ nhàng vỗ về dần dần trở nên vô cùng ái muội.

Như Tiểu Lam bị dọa lui thành một đoàn, lắp ba lắp bắp nói: "Không được, chàng còn đang bị thương... Ta, ta cũng không được khỏe."

Thanh Mặc Nhan nhịn không được cười rộ lên. Động tác vỗ về tay nàng dừng lại.

Cảm giác được động tác của hắn đã ngừng, lá gan vật nhỏ ngược lại lớn lên chút.

"Chàng không chán ghét ta?" Nàng thăm dò nói.

"Ai nói ta chán ghét nàng." Thanh Mặc Nhan vẻ mặt chính sắc, cho dù có chút hiểu nhầm nho nhỏ. Đánh chết cũng không được thừa nhận.

Như Tiểu Lam bĩu môi: "Thật sự không có chán ghét ta?"

"Không có."

"Vậy sao lúc trước chàng không muốn thấy ta."

"Không thể nào." Thiếu khanh nghiêm trang giả bộ hồ đồ.

Như Tiểu Lam hận đến nghiến răng, người này cũng quá không nói lý đi. Như thế nào trong ngoài tất cả đều là lý của hắn đây?

"Nếu có một ngày chàng cảm thấy chán, có thể hay không sẽ không cần ta?" Nàng trở mình, ghé vào trên đùi hắn nghiêm túc nhìn hắn.

Thanh Mặc Nhan vốn định thốt ra: Sẽ không.

Nhưng mà hai chữ kia gặp phải ánh mắt nghiêm túc của nàng. Đã bị hắn nuốt trở về.

Bởi vì ở thế giới kia nàng là đứa trẻ bị bỏ rơi, cho nên nàng đặc biệt hy vọng có người yêu thương nàng, không muốn nếm thử tư vị bị vứt bỏ thêm một lần nào nữa.

Thanh Mặc Nhan cúi đầu dán ở trên trán nàng, hai người đối diện với nhau.

"Chỉ cần ta không bao giờ cảm thấy chán nàng, nàng liền sẽ không rời khỏi sao?"

"Ân... Hẳn là thế đi." Do dự cả buổi, Như Tiểu Lam chậm rãi mở miệng. Kỳ thực nàng định nói là muốn gom đủ đá ngũ sắc để trở lại hiện đại.

Bất quá kia cũng là chuyện của sau này. Nàng cùng lắm cũng chỉ có thể sống được mười ba, mười bốn năm là cùng.

Ở trước khi thọ hạn tới, nàng muốn tìm được phương pháp trở về.

"Vì sao lại không xác định như vậy." Thanh Mặc Nhan ngữ khí lạnh lùng.

"Bởi vì ta chỉ sống được mười ba, mười bốn năm, sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ phải rời đi... Mặc kệ chàng muốn ta hay không." Nói đến rời khỏi, nàng cố ý tăng thêm ngữ khí.

Mặc kệ nàng có bị hắn vứt bỏ hay không, nàng cũng sẽ phải trở lại thế giới nàng vốn thuộc về.

"Muốn sống lâu hơn có rất nhiều biện pháp. Nàng hiện tại không cần phải lo lắng chuyện này."

Như Tiểu Lam vẻ mặt mờ mịt, hắn nói lời này là có ý gì, hắn sẽ nghĩ cách để nàng sống được lâu hơn? Chẳng lẽ muốn biến nàng thành rối gỗ...

A a a không cần a. Như vậy cũng có thể xem như là còn sống sao, sở dĩ có thể gọi là sinh mệnh, là vì sẽ có trưởng thành, sẽ có sinh lão bệnh tử, nếu như biến thành rối gỗ lạnh như băng, dù cho có thể sống đến một trăm năm, một ngàn năm thì cũng đâu có ý nghĩa gì.

Thanh Mặc Nhan liếc mắt nhận ra nội tâm rối rắm của nàng, đột nhiên dùng sức ôm nàng vào trong lòng, cúi đầu lấp kín miệng nàng lại.

Như Tiểu Lam muốn đẩy hắn ra. Lại sợ đụng phải vết thương chỗ ngực hắn, ú ớ, thanh âm bị phá thành mảnh nhỏ càng khiến hắn không dừng lại được, chỉ muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa, nuốt toàn bộ nàng vào trong bụng, để nàng không bao giờ dám nhắc đến hai chữ "rời đi" nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro