Chương 63 - 64
Chương 63: Ngươi bị đánh mới là làm mất đi mặt mũi của ta.
Trong tay lão ma ma cầm cái thước, ánh mắt soi mói nhìn chằm chằm vào Như Tiểu Lam.
"Thân hình không ổn, nên đánh!"
"Động tác không đẹp, nên đánh!"
"Ngồi quá thấp, đánh!"
Như Tiểu Lam không nghĩ tới chỉ là một động tác hành lễ thôi lại khó khăn đến thế, theo nàng biết hành lễ cũng chỉ là nửa ngồi xổm mà thôi, giống như là hạ mông vụng trộm thả một cái rắm là xong việc.
"Ba!" Cẳng chân lại bị đánh một cái.
Lửa giận trong lòng Như Tiểu Lam thoáng đi lên: "Ta không học nữa!" Nàng quay người lại, dứt khoát chạy ra ngoài.
Ma ma giận dữ: "Cả đời lão thân dạy quy củ, trước giờ chưa từng gặp qua một dã nha đầu như ngươi!"
Thân hình Như Tiểu Lam linh hoạt, mắt thấy sắp chạy ra khỏi cửa, nhưng mà tóc của nàng quá dài, bị lão ma ma túm được, trực tiếp bị ấn ngã xuống dưới đất.
"Dám chạy, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào gọi là quy củ."
Giơ thước lên, lão ma ma đánh liên tục về phía cẳng chân Như Tiểu Lam.
Hộ vệ canh giữ bên ngoài nghe được thanh âm không tốt ở bên trong, tuy rằng có chút lo lắng, nhưng mà bọn hắn lại không nghe thấy tiếng khóc của hài tử.
Lẽ ra khi bị đánh, tiểu hài tử như Như Tiểu Lam nhất định sẽ khóc.
Nhưng nàng lại cắn chặt môi lại, nàng mới sẽ không chịu thua đâu.
Ma ma đánh mỏi cả tay cũng không thấy cổ họng hài tử kia phát ra một tiếng, làm cho đến ngay cả nàng cũng cảm thấy khiếp sợ.
Hài tử quật cường như thế, chính là lần đầu tiên nàng nhìn thấy.
"Hôm nay trước hết học đến đây thôi, chờ ngày mai học thật giỏi quy củ, thì sẽ mang ngươi đi thỉnh an hầu gia." Lão ma ma hừ lạnh một tiếng, buông Như Tiểu Lam ra, xoay người rời khỏi, trở về phục mệnh với hầu gia.
Như Tiểu Lam nằm sấp trên mặt đất cả nửa ngày cũng không đứng lên được.
Cẳng chân đau quá.
Lão yêu bà... Xuống tay thật ngoan độc.
Kỳ thật nàng đã hiểu sai việc này, lão ma ma kia tuy rằng xuống tay đánh nàng, nhưng cũng không dùng hết toàn lực, nàng cảm thấy đau đến thế chỉ vì thân thể hiện tại của nàng vẫn đang còn là một đứa nhỏ.
Cẳng chân không chịu nổi bị thước đánh a.
Cố gắng bò lên giường, Như Tiểu Lam thở dài.
Quên đi, ai bảo Thanh Mặc Nhan không có ở đây, không có chỗ dựa bên cạnh, tất nhiên là phải hạ thấp bản thân mà hành sự.
Nằm xuống là không muốn động đậy gì nữa, ngay cả cơm chiều hạ nhân đem đến cũng không muốn ăn.
Lăn lộn cả một buổi trưa, tất cả sức lực ở trong cơ thể đều đã bị tiêu hao gần như là không còn, mặt úp xuống nằm xấp mà ngủ.
Thời điểm Thanh Mặc Nhan trở về Như Tiểu Lam vẫn còn chưa dậy.
"Tiểu thư không chịu ăn cơm chiều." Có người bẩm báo.
Thanh Mặc Nhan ngẩn người, nói đến ăn cơm, vật nhỏ lúc nào cũng tích cực hơn so với người khác, nói là nàng không chịu ăn cơm, hắn mới không tin đâu.
Vào phòng, Thanh Mặc Nhan bảo người mang cơm chiều đi vào, trong tay hắn có cầm theo một cái hộp, thời điểm hắn mở hộp ra, liền có một mùi hương sữa từ bên trong bay ra ngoài.
Đó là điểm tâm của Bạch Ngọc lâu.
Lần trước khi ăn cơm ở Bạch Ngọc lâu, vật nhỏ rất vừa ý với món điểm tâm này, nếu không phải lo lắng cái bụng nhỏ sẽ bị nổ tung, thì điểm tâm ngày đó chắc đã bị nàng ăn hết rồi.
Cái mũi Như Tiểu Lam động đậy vài cái, đầu không tự chủ được nâng lên hướng về phía hộp điểm tâm, nhưng mà đôi mắt vẫn nhắm lại không hề mở ra.
Thanh Mặc Nhan nhẹ nhàng kéo hộp điểm tâm ra xa chút.
Đầu nàng chậm rãi đi qua theo.
Lại đi, lại cùng.
Thanh Mặc Nhan nhịn cười, đem hộp điểm tâm để cách giường một chút.
Như Tiểu Lam suýt nữa bị ngã từ trên giường xuống.
"Ngồi dậy ăn cơm." Thanh Mặc Nhan thuận tay đánh vào mông nàng một cái.
Chấn động liên lụy đến cẳng chân, đau quá.
Như Tiểu Lam mở miệng: "Ta không muốn ăn."
"Điểm tâm của Bạch Ngọc lâu mà cũng không ăn?"
Ánh mắt Như Tiểu Lam sáng lên, duỗi tay muốn túm lấy hộp điểm tâm.
Thanh Mặc Nhan nâng tay lên, khiến cho nàng túm phải không khí: "Thành thật ăn xong cơm, thì mới được ăn điểm tâm."
Như Tiểu Lam bĩu môi ăn vạ nằm bất động trên giường.
Thanh Mặc Nhan thấy thế thì không để ý đến nàng nữa, cầm theo hộp điểm tâm đến trước bàn, ngồi xuống nhấc đũa lên ăn cơm trước.
Như Tiểu Lam ghé vào kia càng nghĩ càng thấy nghẹn khuất, trong lòng nàng âm thầm suy nghĩ, chờ ngày mai lão yêu bà lại đến thì nàng phải ứng phó như thế nào.
Nếu như thật sự đánh không lại mà nói, thì không bằng chạy trốn đi, dù sao thì chỉ cần biến thành mèo hương là nàng có thể chạy trốn một cách dễ dàng... Nhưng mà từ ngày đó nàng biến thành người, thì cũng chưa bao giờ thử qua muốn biến trở về động vật thì phải làm như thế nào, có lẽ là phải tìm một địa phương không có người để thử một lần.
Trong lòng nghĩ ngợi, ánh mắt có chút thất thần.
Thanh Mặc Nhan ngồi ở cách đó không xa cúi đầu dùng cơm, kỳ thực tất cả lực chú ý của hắn đều ở bên kia, hắn thấy tròng mắt vật nhỏ đang loạn chuyển, một hồi sau lại nhíu mày, một hồi sau lại cắn chặt môi, khiến cho động tác gắp thức ăn của hắn càng ngày càng chậm lại, cuối cùng hắn bỏ đôi đũa xuống, trực tiếp đi ra khỏi cửa.
Như Tiểu Lam còn đang ngẩn người ở trên giường, căn bản không hề phát hiện Thanh Mặc Nhan đã đi ra ngoài.
"Người tới." Khuôn mặt Thanh Mặc Nhan trầm xuống, đứng ở hành lang gọi một tiếng.
"Thế tử." Huyền Ngọc tiến lên phía trước.
"Buổi chiều có những ai canh giữ ở trong viện? Tìm hai người đến đây." Thanh Mặc Nhan lạnh lùng nói.
Huyền Ngọc rất nhanh đã đưa đến hai tên hộ vệ.
"Buổi chiều trong viện đã phát sinh việc gì?" Thanh Mặc Nhan hỏi.
Hai tên hộ vệ liền kể lại việc hầu gia phái ma ma đến để dạy quy củ.
"Dạy quy củ?" Đồng tử Thanh Mặc Nhan co chặt lại, đột nhiên xoay người, đi nhanh vào trong phòng.
Huyền Ngọc cùng hai tên hộ vệ đều không hiểu gì cả.
Như Tiểu Lam đang ở trên giường suy nghĩ đến xuất thần, đột nhiên có một thân ảnh bao vây lấy nàng, không đợi cho nàng kịp phục hồi lại tinh thần, một đôi bàn tay đã kéo mở y phục của nàng ra.
Như Tiểu Lam bị dọa kêu to lên.
Thanh Mặc Nhan mím môi, con ngươi đen trắng rõ ràng mang theo tức giận, vài động tác đơn giản của hắn đã thành công mở ra y phục của nàng, ánh mắt cẩn thận xem xét từng chỗ một.
Như Tiểu Lam nhanh tay ôm chặt lấy thân thể lại: "Thanh Mặc Nhan, ngươi muốn làm cái gì?"
Cầm thú, ngươi đang làm cái gì, ta vẫn chỉ là hài tử thôi a.
Thanh Mặc Nhan không để ý đến giãy dụa của nàng, "xẹt" một tiếng, chiếc váy của Như Tiểu Lam đã bị xé thành hai nửa.
Rốt cuộc Như Tiểu Lam cũng không chịu nổi nữa, nàng chen chân vào muốn đá Thanh Mặc Nhan ra, kết quả cẳng chân vừa nâng lên đã cảm giác được một trận đau đớn.
"Đau ở đâu?" Thanh Mặc Nhan trầm giọng nói.
Như Tiểu Lam nước mắt lưng tròng: "Chân..."
Thanh Mặc Nhan vén ống quần nàng lên, ánh mắt dừng ở nơi đó.
Trên cẳng chân trắng nõn bầm tím một mảnh, từng đạo đều là dấu ấn mà thước để lại.
Như Tiểu Lam rụt người lại, nhìn biểu cảm của Thanh Mặc Nhan thì nàng đã hiểu hành động vừa rồi của hắn là vì cái gì.
"Kỳ thực cũng không đau như vậy." Nàng nói thầm.
"Câm miệng." Khóe môi Thanh Mặc Nhan mím chặt lại.
Như Tiểu Lam bẹp miệng: "Có thể là do ta quá ngốc, nên mới không học được cách hành lễ."
"Học hành lễ cái gì, ngươi đã quên ai mới là người nuôi ngươi sao?" Thanh Mặc Nhan lạnh lùng nói.
Đến ngay cả hắn còn luyến tiếc không dám động đến vật nhỏ dù chỉ là một chút, thế nhưng bây giờ lại có người dám dùng thước đánh nàng, Thanh Mặc Nhan có xu hướng muốn bạo phát.
"Ma ma kia là do phụ thân ngươi phái tới, mà ngươi lại không có ở đây... Ta không muốn làm cho ngươi mất mặt..." Thanh âm Như Tiểu Lam càng ngày càng nhỏ, đến ngay cả một cái hành lễ cũng học không xong, nếu nói ra không chừng Thanh Mặc Nhan còn chê cười nàng đi.
"Ngươi bị người ta đánh mới là làm mất mặt ta." Thanh Mặc Nhan lạnh giọng quát về phía bên ngoài: "Huyền Ngọc! Đi "mời" vị ma ma dạy quy củ hôm nay đến đây cho ta."
Từ "mời" từ trong miệng hắn nói ra tựa như một thanh đao mang đến chết chóc, bọn hộ vệ đứng bên ngoài không hẹn mà đều cảm thấy lạnh run.
Chương 64: Ngươi dùng thước ta dùng roi.
Huyền Ngọc lĩnh mệnh đi mời vị ma ma kia đến, hộ vệ ở trong viện đều cảm nhận được bầu không khí có chút không đúng, tất cả mọi người đều cúi đầu, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Tuy rằng ngày thường thế tử rất nghiêm khắc với bọn họ, nhưng mà chỉ cần làm việc theo đúng quy tắc, thì thế tử vẫn được coi là dễ hầu hạ, chứ không giống như lão hầu gia, động một chút là tức giận quát tháo.
Nhưng mà nếu thật sự chọc giận đến thế tử... Thì hậu quả sẽ không phải là bị mắng vài câu đơn giản như vậy.
Thanh Mặc Nhan từ trong phòng lấy ra thuốc mỡ tiêu sưng, rồi nhẹ nhàng thoa lên trên cẳng chân Như Tiểu Lam.
Như Tiểu Lam cắn môi, chính là đau cũng không dám kêu ra tiếng.
Thanh Mặc Nhan nhìn từng vết xanh tím kia, lại càng thêm tức giận.
"Ngày thường cơ trí như thế, tại sao đến lúc mấu chốt lại ngốc đến vậy, ngươi không biết đường mà trốn đi sao?"
Nói đến đây Như Tiểu Lam lại thấy vạn phần ủy khuất: "Đều tại tóc quá dài, ta muốn cắt mà ngươi lại không cho..."
Thanh Mặc Nhan ngây người, không ngờ cuối cùng lại trách lên trên đầu hắn.
Tóc dài mềm mại như tơ lụa, hắn thật sự không đành lòng để nàng cắt đi.
Nếu như gặp nữ tử khác có một đầu tóc dài xinh đẹp như vậy, thì chắc chắn sẽ rất cao hứng, nhưng vật nhỏ của hắn thì ngược lại, cả ngày đều cảm thấy nó vướng víu.
"Nếu cảm thấy vướng thì cắt một chút đi." Thanh Mặc Nhan buồn bã nói, bôi thuốc xong xuôi, hắn tùy ý lấy một cái áo, sau đó khoác lên người Như Tiểu Lam.
Cái áo kia là của hắn, mặc trên người nàng rộng đến cực kỳ, nhưng mà lại có thể tránh va chạm vào vết thương trên chân nàng.
"Có đói bụng không?" Thanh Mặc Nhan hỏi.
Như Tiểu Lam thành thật gật đầu.
Đây mới là một mặt trân thật của vật nhỏ, chuyện lớn đến đâu cũng không quan trọng bằng ăn cơm.
"Thế tử, ma ma giáo dưỡng đến." Huyền Ngọc đi vào trong, chắp tay đứng ở cạnh cửa.
Vừa rồi những chuyện xảy ra ở trong phòng hắn đều thấy, cho nên thời điểm dọc theo đường đi hắn đều nhìn vào vị ma ma này, trong ánh mắt không tự giác được mang theo tia lạnh lẽo.
Ma ma giáo dưỡng là người bên cạnh lão hầu gia, bởi vì sau lưng có chỗ dựa, cho nên cũng không đem sự việc đánh hài tử hôm nay để ở trong lòng.
Thời điểm dạy quy củ, dùng thước trách phạt là chuyện hết sức bình thường, có ai học quy củ mà chưa từng bị đánh qua?
Nhưng mà vừa vào tới cửa, nàng lại nhìn thấy một màn vô cùng khiếp sợ.
Nữ hài tử bị nàng đánh đang ngồi ở trên đùi thế tử, giương miệng lên chờ thế tử gắp thức ăn đến cho nàng.
"Thế... Thế tử..." Ma ma cảm nhận được sự việc có chút không ổn, theo bản năng khom lưng lại.
Thanh Mặc Nhan cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục gắp thức ăn cho vật nhỏ ở trên đùi: "Ma ma giáo dưỡng mà lại hành lễ như thế?"
Ma ma giáo dưỡng rùng mình một cái, vội vàng cúi đầu cung kính hành lễ.
Thanh Mặc Nhan dừng động tác cầm đũa lại, nhìn tiểu nhân nhi trong lòng: "Ngươi cảm thấy nàng hành lễ như thế nào?"
Như Tiểu Lam chớp chớp mắt, trong miệng thì nhai đầy đồ ăn, hai bên má phình phình, căn bản là không nói được.
"Không nhìn ra sao?" Thanh Mặc Nhan hỏi nàng.
Như Tiểu Lam mờ mịt lắc đầu.
"Để ta dạy cho ngươi." Thanh Mặc Nhan bỏ đôi đũa xuống, phân phó Huyền Ngọc: "Đem roi ngựa của ta đến đây."
Huyền Ngọc hai tay dâng roi ngựa lên.
Như Tiểu Lam mở to mắt, nhìn Thanh Mặc Nhan huy khởi roi ngựa, đánh lên trên người ma ma giáo dưỡng.
Ma ma giáo dưỡng "a" lên một tiếng, không đứng vững được, trực tiếp quỳ xuống mặt đất.
"Ngươi như thế mà cũng được coi là hành lễ?" Thanh Mặc Nhan nhàn nhạt liếc nàng một cái, thong thả ung dung nắn bóp roi ngựa ở trong tay.
"Thế tử... Rốt cuộc lão nô đã làm sai cái gì? Mà khiến cho ngài phải giận chó đánh mèo..."
Lời nói của ma ma còn chưa dứt, Thanh Mặc Nhan đã lại ra tay một lần nữa, một roi này thế nhưng lại đánh trực tiếp lên trên mặt đối phương.
Máu tươi chảy đầy mặt của ma ma.
Đánh cũng đủ tàn nhẫn.
Như Tiểu Lam rụt bả vai lại, theo bản năng dựa vào người Thanh Mặc Nhan.
Quả nhiên Thanh Mặc Nhan gia hỏa này tuyệt đối không thể trêu chọc vào, đắc tội với hắn sẽ không có trái ngọt để ăn.
Nàng nghĩ như thế, theo bản năng của động vật, thân thể liền làm ra hành động lấy lòng.
Nàng nắm lấy y phục Thanh Mặc Nhan, đem mặt dán lên trên ngực hắn, rồi cọ cọ.
Thanh Mặc Nhan cảm nhận được một trận ấm áp ở trước ngực, thời điểm cúi đầu nhìn nàng không khỏi lộ ra một tia tươi cười: "Sợ sao?"
Như Tiểu Lam lắc đầu như cái trống bỏi.
Hắn đây là đang xả giận giúp nàng, sao nàng phải sợ chứ.
Tuy rằng trừng phạt kiểu này quả thật là hơi nặng.
Như Tiểu Lam an tĩnh cuộn mình ở trong lòng Thanh Mặc Nhan, nhìn Thanh Mặc Nhan liên tục bắt ma ma kia phải hành lễ.
Mỗi một lần hắn đều có thể lôi ra một cái lỗi.
Không lâu sau, ma ma giáo dưỡng tê liệt ngã trên mặt đất, há mồm to thở dốc.
Cả người nàng đều ướt đẫm mồ hôi, y phục cũng bị roi quất đến nở hoa, cả người toàn là vết máu.
Thanh Mặc Nhan đơn giản ném roi ngựa cho Huyền Ngọc: "Để nàng tiếp tục hành lễ."
Trong phòng không ngừng vang lên tiếng ma ma kêu thảm thiết cùng cầu xin tha thứ, nhóm hộ vệ trong viện hai mặt nhìn nhau, trong lòng ẩn ẩn sinh ra dự cảm không lành: Thế tử đây là muốn đánh chết một người đang sống sờ sờ a.
Thanh Mặc Nhan ôm Như Tiểu Lam ngồi ở ghế tựa, một tay còn đang đùa bỡn tóc dài của nàng, quấn quanh ở đầu ngón tay hắn.
Huyền Ngọc đánh một hồi, ma ma kia cuối cùng cũng bất động, xụi lơ ở nơi đó, không biết sống chết thế nào.
Như Tiểu Lam muốn duỗi người ra cúi đầu xuống để xem xét, nhưng lại bị Thanh Mặc Nhan dùng tay che mặt nàng lại.
"Quá bẩn, có gì đâu mà nhìn."
Thanh Mặc Nhan đứng dậy ôm nàng đi vào trong buồng, thật giống như hoàn toàn quên mất vừa rồi đã phát sinh chuyện gì, cũng không phân phó cho Huyền Ngọc lui xuống, mà là đem nàng đặt ở trên giường nệm ở trong phòng.
Như Tiểu Lam tự cảm thấy chột dạ, hôm nay đã làm mất mặt hắn, cho nên mới ngoan ngoãn làm theo mọi ý của hắn, không bao lâu sau đã lăn ra ngủ.
Nhìn thân hình nhỏ bé ngủ ở trên giường, lúc này lông mày Thanh Mặc Nhan mới giãn ra, nhẹ nhàng vén lên mái tóc dài giúp nàng, chờ đến khi hắn đi ra ngoài một lần nữa, thì quanh thân lại tản mát ra từng trận lạnh lẽo.
"Đã chết chưa?" Thanh Mặc Nhan nhàn nhạt hỏi.
"Dạ chưa." Huyền Ngọc trả lời: "Vẫn còn một chút hơi thở."
"Đưa đến chỗ của phụ thân đi."
"Thế tử..." Huyền Ngọc có chút do dự: "Nếu làm như vậy hầu gia sẽ rất tức giận."
Thanh Mặc Nhan mặt không biểu cảm: "Hắn có thể không quan tâm đến ta, hắn có thể không cần để ý đến tình phụ tử, nhưng ta tuyệt đối không cho phép hắn động đến người của ta."
Không chỉ mình Huyền Ngọc đang ở bên trong, mà còn tất cả mọi người sau khi nghe thấy câu "người của ta" thì đều sinh ra suy nghĩ kỳ quái.
Nữ hài tử này rốt cuộc là có thân phận gì, vì sao thế tử lại che chở nàng đến mức này đây.
Huyền Ngọc không dám tiếp tục phản bác lời của Thanh Mặc Nhan, vội vàng dẫn người mang theo vị ma ma đã chết khiêng đến chỗ hầu gia.
Thanh Mặc Nhan lẳng lặng đứng ở cửa dưới mái hiên.
Ánh đèn quá tối làm cho mọi người không thể thấy rõ sắc mặt hắn, nhóm hộ vệ trong viện chỉ cảm thấy phía sau không hiểu sao lại sinh ra từng trận hàn ý.
Thanh Mặc Nhan đứng ở nơi đó cho đến khi Huyền Ngọc trở về, đi cùng với Huyền Ngọc còn có cả quản gia trong phủ.
"Hầu gia mời thế tử đi đến tiền viện..." Quản gia dè dặt cẩn trọng nói.
"Nói là ta đã ngủ." Thanh Mặc Nhan trực tiếp cắt đứt lời nói của quản gia.
Nói hắn đã ngủ... Ai tin a.
Đầu quản gia toàn mồ hôi lạnh, khi trở về hắn còn phải báo cáo kết quả công tác với hầu gia, cho nên hắn chỉ có thể đứng ở đây chờ Thanh Mặc Nhan.
Thanh Mặc Nhan cũng không để ý đến hắn, trực tiếp sai người gọi mấy hộ vệ canh giữ buổi chiều hôm nay đến đây.
"Đánh mỗi người năm mươi gậy, rồi đuổi ra khỏi phủ." Thanh Mặc Nhan ném xuống một câu.
Tất cả mọi người đều choáng váng.
Cả nhóm hộ vệ đều quỳ xuống: "Thế tử tha mạng, chúng ta biết sai rồi."
Thanh Mặc Nhan lạnh lùng nhìn bọn họ: "Biết sai thì có tác dụng gì, ta muốn các ngươi bảo vệ nàng, các ngươi lại coi lời nói của ta như gió thoảng bên tai, đừng nói là hôm nay phụ thân của ta phái người tới, cho dù là Thái Tử tự mình dẫn người đến đây, thì các ngươi cũng không được phép cho họ tiến vào."
Trong viện vang lên thanh âm gậy gộc, nhóm hộ vệ cầu xin tha thứ tràn ngập màng tai mọi người, quản gia đứng ở một bên ngây ra như phỗng.
Một đêm này Như Tiểu Lam lại ngủ rất ngon, tuy rằng cẳng chân vẫn còn đau, nhưng nàng biết Thanh Mặc Nhan đang ở trong sân, cho nên mới an tâm ngủ, đến ngay cả thanh âm ầm ĩ huyên náo bên ngoài cũng không làm ảnh hưởng đến nàng được.
Sáng sớm hôm sau, ở thời điểm nàng rời giường, trong lúc vô tình lại phát hiện ra, tất cả hộ vệ ở trong viện đều đã bị thay đổi hết.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro