Chương 10
Con đường đất gồ ghề, phủ đầy bụi bẩn, rẽ nhánh vào khu rừng già nua, âm u. Cây cối rậm rạp như những bức tường khổng lồ, che khuất ánh trăng, tạo nên bóng tối dày đặc, như muốn nuốt chửng con đường mờ ảo. June nắm chặt tay Mewnich, ánh mắt cô lo lắng nhìn về phía trước, tim cô đập thình thịch, như muốn thoát ra khỏi lồng ngực.
"Chị June, chị có sao không?" Mewnich hỏi, ánh mắt em tràn đầy lo lắng, nhưng giọng em vẫn cố gắng giữ sự bình tĩnh. "June đừng sợ, em đang ở đây cùng chị."
June gật đầu, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào con đường rậm rạp phía trước, sự bất an và sợ hãi như những con rắn độc len lỏi vào tâm trí cô. Cô nhớ lại những câu chuyện ma quái về những bức tranh "Chromatic Depths", những lời đồn đại về những bóng ma đeo bám những người sở hữu bộ sưu tập này, những lời nguyền dữ dội và bí mật đằng sau những bức tranh rực rỡ. Những ý nghĩ ấy như những con dao sắc bén, đâm thẳng vào trái tim June, khiến cô càng thêm sợ hãi và bất an.
"Chúng ta phải đi tìm Valkie," June nói, "Em ấy là hy vọng cuối cùng của chúng ta."
Họ tiếp tục đi, những bóng cây quái dị như những bóng ma, luôn rình rập và đe dọa. Bóng tối bao trùm lấy họ, ánh trăng bạc nhạt nhòa như những giọt nước mắt của bóng đêm, che khuất con đường phía trước. June vẫn cầm chặt tay Mewnich, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào bóng tối phía trước, trong lòng cô đầy sự sợ hãi và lo lắng.
"Chị June," Mewnich nói, giọng em mang theo một sự an ủi nhẹ nhàng, "Em biết rằng chị đang sợ hãi, nhưng chị đừng lo lắng. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua nỗi sợ hãi này."
Mewnich nhìn June, ánh mắt em tràn đầy sự yêu thương và sức mạnh. Trong bóng tối âm u của khu rừng, tình yêu của họ như một tia lửa bé nhỏ, luôn sưởi ấm cho nhau, giúp họ vượt qua những bóng đen tối tăm của cuộc sống.
Sau một chặng đường dài và bất an, họ cuối cùng cũng đến được nơi Valkie chỉ định. Đó là một căn nhà cổ kính, bị bỏ hoang ở ngoại ô thành phố. Căn nhà đó đã bị thời gian tàn phá, những bức tường bị nứt nẻ như những vết thương hằn sâu, những cửa sổ bị bịt kín bởi những tấm ván cũ kỹ, tô điểm thêm sự u ám cho ngôi nhà. Cây leo bám lên những bức tường, như những con rắn khổng lồ, muốn nuốt chửng căn nhà vào trong sự tối tăm và âm u.
"Đây là căn nhà mà Valkie đã nhắc đến," Mewnich nói, giọng run rẩy, “Chị June, em cảm thấy rất bất an."
"Em đừng sợ," June nói, giọng cô cố giữ sự bình tĩnh, "Chúng ta phải vào trong. Valkie đang chờ chúng ta."
Họ bước vào căn nhà. Làn gió lạnh thấu xương thổi vào, mang theo mùi hơi ẩm mốc và mùi hôi thối, cứ như nơi đây là lăng mộ của những nỗi sợ hãi. Căn nhà chìm trong bóng tối, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ những khe hở trên tường chiếu vào như những đốm lửa le lói. Những bóng đen nhấp nháy liên tục, như những con ma đang ẩn nấp, muốn nuốt chửng họ vào trong sự tối tăm và bí ẩn.
"Chị June, chúng ta nên quay lại," Mewnich nói, giọng em run rẩy, "Em cảm thấy rất sợ hãi."
"Không được," June nói, "Chúng ta đã đến đây rồi, chúng ta phải tìm Valkie."
Họ cùng nhau bước vào phòng khách. Phòng khách bị bỏ hoang và bị phá hủy nặng nề. Những bức tranh cũ kỹ treo trên tường như những linh hồn bị giam cầm, những bức ghế bị rách nát như những bộ xương khô, những chiếc bàn bị bụi bẩn bao phủ như những ngôi mộ im lìm. Căn phòng chìm trong sự im lặng và ám ảnh, cứ như thời gian đã dừng lại ở đây, chỉ để giữ lại những nỗi sợ hãi.
"Chị June, em nghe thấy tiếng gì đó," Mewnich thì thầm, giọng em run rẩy, “Em cảm thấy rất bồn chồn.”
June nhìn về phía em, ánh mắt cô tràn đầy xót xa.
"Là tiếng của Valkie," June nói, giọng cô cố gắng giữ bình tĩnh, “Chị nghe thấy tiếng của em ấy."
Từ phía sau căn phòng, một giọng nói khàn khàn, trầm thấp, mang theo một sự bí ẩn và đe dọa, như lời thì thầm của bóng ma.
"June và Mewnich, rất vui được gặp hai người. Tôi sẽ tự xưng là chị và gọi hai người là em nhé, hy vọng hai người nên gọi tôi là chị và xưng một tiếng em. Còn lý do, tôi sẽ giải thích sau."
June và Mewnich quay người lại, ánh mắt họ đầy sự ngạc nhiên và sợ hãi. Đứng ở cuối căn phòng, là Valkie. Valkie xuất hiện trong bộ trang phục đen ám ảnh, tóc đen dài che khuôn mặt, ánh mắt lạnh nhạt, toát lên sự bí ẩn và đe dọa.
"Valkie," June nói, ánh mắt cô đầy sự tò mò và sợ hãi, "Tôi đã tìm thấy chị rồi."
"Tôi biết rồi," Valkie nói, giọng cô ấy trầm thấp, mang theo một sự lạnh lùng và đầy bí ẩn. "Tôi đã đang chờ hai em."
Valkie bước về phía họ, ánh mắt cô ấy không rời khỏi họ.
"Tôi rất vui được gặp hai em, nhất là em, June." Valkie nói, ánh mắt cô ấy như muốn nuốt gọn June vào trong tăm tối.
"Chị Valkie có chuyện gì muốn nói với chị June sao?" Mewnich hỏi, giọng em bình tĩnh.
"Tôi muốn nói với June về sự thật," Valkie nói, ánh mắt cô ấy nhìn chằm chằm vào June, như muốn đọc suy nghĩ của cô. "Bức tranh "Chromatic Depths" mà em đã chiêm ngưỡng, nó chứa vô số năng lượng âm u. Và những bóng ma đang theo dõi em vì em đã bị thu hút bởi năng lượng ấy."
June ngạc nhiên, ánh mắt cô toát lên sự không tin nổi.
"Em... em không hiểu," June nói, "Tại sao em lại bị theo dõi? Và năng lượng âm u là gì?"
"Bức tranh «Chromatic Depths» đã bị nguyền rủa," Valkie nói, "Nó chứa năng lượng của những linh hồn bị ám. Và khi em chiêm ngưỡng nó, em đã bị thu hút bởi năng lượng ấy."
June cảm thấy sợ hãi, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào Valkie, như muốn tìm kiếm sự thật trong ánh mắt ấy.
"Chị muốn nói gì?" June hỏi, giọng cô run rẩy.
"Tôi muốn nói rằng những bóng ma đang theo dõi em, và chúng đang muốn lấy linh hồn em," Valkie nói, giọng cô ấy trầm thấp, như muốn đe dọa June. "Năng lượng âm u sẽ tiếp tục bám dính em, cho đến khi em tan biến hoàn toàn ở cõi đời này."
June cảm thấy sợ hãi và bất an, ánh mắt cô dần trở nên mông lung.
"Chúng tôi phải làm gì đây?" June hỏi, giọng cô run rẩy.
Valkie nhìn June, ánh mắt cô ấy toát lên vẻ bí ẩn.
"Tôi có thể giúp em," Valkie nói, "Nhưng em phải làm theo lời tôi."
June nhìn Valkie, ánh mắt cô đầy sự tò mò và nghi ngờ.
"Em cần phải làm gì?" June hỏi.
Valkie mỉm cười, ánh mắt cô ấy như muốn nuốt chửng June vào trong sự tối tăm.
"Em phải tìm kiếm một vật phẩm bí ẩn," Valkie nói, "Vật phẩm ấy có thể khống chế năng lượng âm u trong bức tranh «Chromatic Depths»."
"Vật phẩm ấy ở đâu?" June hỏi.
"Tôi không biết," Valkie nói, "Nhưng tôi biết cách tìm nó. Và tôi cần sự giúp đỡ của em."
"Em sẽ giúp chị," June nói, giọng cô cố giữ sự bình tĩnh, "Chúng ta sẽ cùng nhau tìm kiếm vật phẩm ấy."
"Rất tốt," Valkie nói, "Chúng ta sẽ bắt đầu cuộc phiêu lưu lẫn khám phá."
Valkie bước về phía họ.
"Hãy tin tưởng tôi," Valkie nói, "Tôi sẽ không để hai em bị nguy hiểm."
"Nhưng chúng tôi phải tin tưởng chị như thế nào?" Mewnich hỏi, giọng em cố giữ sự bình tĩnh, "Chị có lẽ không phải là người duy nhất biết bí mật về bức tranh đó."
Valkie nhìn chằm chằm Mewnich.
"Tôi hiểu sự nghi ngờ của em," Valkie nói, "Nhưng Mewnich, hãy tin tưởng tôi. Tôi đã trải qua những điều mà hai em đang trải qua. Mặc dù chuyện tôi không bi thảm như những gì các em có thể gặp phải. Và tôi biết cách giúp hai em."
Valkie cười nhẹ, ánh mắt cô ấy như muốn nuốt chửng họ vào trong sự tối tăm.
"Hãy cùng tôi khám phá những bí mật đen tối của "Chromatic Depths"," Valkie nói, "Hãy cùng tôi tìm kiếm sự thật."
June và Mewnich nhìn nhau, ánh mắt họ đều đầy lo lắng và nghi ngờ.
"Chúng tôi sẽ làm gì tiếp theo?" June hỏi.
"Chúng ta sẽ đi tìm một ngôi mộ cổ kính," Valkie nói, "Ngôi mộ ấy nằm sâu trong núi Phu Khao Thong. Hãy chuẩn bị kỹ lưỡng cho cuộc hành trình gian truân sắp tới."
"Hãy đi theo tôi," Valkie nói.
June và Mewnich lặng lẽ đi theo Valkie. Trong căn nhà cổ kính, chìm trong bóng tối và âm u, cuộc hành trình của họ đã bắt đầu.
Cánh cửa mở ra, Valkie bước vào bóng tối, ánh mắt cô ấy nhìn thẳng vào June và Mewnich, nhưng June và Mewnich lại cảm thấy rằng ánh mắt ấy không phải là của Valkie.
"Chúng tôi là những linh hồn đến từ bức tranh "Chromatic Depths"," một Valkie rất khác cất lời, giọng nói ấy không còn trầm thấp, mà thay vào đó là một giọng nói nhẹ nhàng và âm u, "Chúng tôi đã tạm thời mượn thân xác của Valkie để giao tiếp với hai em. Và chúng tôi cần sự giúp đỡ của hai em."
"Tại sao là chúng tôi?" June hỏi, giọng cô run rẩy, "Chúng tôi không hiểu gì cả."
"Chúng tôi là những linh hồn bị nhốt trong bức tranh Chromatic Depths, có những linh hồn đã bị giam giữ suốt ngàn năm." Valkie nói, "Chúng tôi muốn được giải thoát. Chỉ có hai em mới có thể giúp chúng tôi."
June và Mewnich nhìn nhau, ánh mắt họ đều đầy sự ngạc nhiên và không tin nổi.
Valkie nói, "Và Valkie đã đồng ý với điều này."
"Tại sao Valkie lại đồng ý?" Mewnich hỏi, giọng em cố giữ sự bình tĩnh. "Chúng tôi thật sự không muốn hiểu."
"Valkie muốn giải thoát cho những linh hồn bị ám ảnh trong bức tranh "Chromatic Depths"," Valkie nói, "Cô ấy biết rằng chỉ có hai em mới có thể giúp đỡ. Và June, em đang gặp nguy hiểm, năng lượng của em quá phù hợp với bức tranh, linh hồn thuần khiết của em, như là sơn hào hải vị. Hãy giúp chúng tôi, chúng tôi sẽ bảo vệ em trước khi bức tranh thật sự nuốt chửng em. Những chuyện kỳ lạ gần đây em gặp phải, June, em không cần giấu, chúng tôi hiểu".
"Đã có chuyện kinh khủng gì đã xảy ra với chị ư? June! Tại sao chị không nói cho em biết?" - Mewnich hét lên với tông giọng bất ngờ tột cùng.
June chưa kịp lên tiếng đáp lời thì Valkie đã cắt ngang. "Nói với Mewnich ư? Để làm gì? Em có giúp được June không? Không thể. Thậm chí em có thể là mục tiêu số một của nó. Dòng máu của những người nắm giữ bức tranh Chromatic Depths, quá mức thơm ngon. Hơn nữa, những người phụ nữ trong bức tranh, họ chọn June, không chọn em. June, em hãy cho chúng tôi một lời hồi đáp. Chúng tôi nhất định sẽ bảo vệ em bằng tất cả tàn hồn của mình và sẽ báo đáp em tận tình, thậm chí chúng tôi sẽ giúp em gặp lại người bà đã mất mà em rất yêu thương. Tất nhiên, đó là sau khi mọi thứ hoàn toàn kết thúc".
Bà! Tôi sẽ được gặp lại bà của mình sao...?
"Chúng tôi sẽ giúp các chị," June nói, giọng cô tuy rất rối rắm nhưng vẫn cố giữ sự bình tĩnh. "Chúng tôi sẽ cùng nhau tìm kiếm sự thật và giải thoát cho các chị."
"Cảm ơn hai em," Valkie nói, "Hãy tin tưởng chúng tôi. Chúng tôi sẽ không để hai em bị nguy hiểm."
Bỗng nhiên, một tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên từ hành lang tối om trước mặt họ. Cánh cửa gỗ cũ kỹ bị mở ra một cách rất chậm rãi, tiết lộ một phần ánh sáng yếu ớt từ bên trong phòng. June và Mewnich đứng im, tim họ đập rộn ràng, ánh mắt họ nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ cũ kỹ.
Một người phụ nữ bước ra từ trong phòng, ánh mắt cô ấy nhìn June và Mewnich với ánh mắt lạnh nhạt. Cô ấy có gương mặt xanh xao, mang một chiếc áo choàng đen đầy bí ẩn, và tóc đen dài che khuôn mặt.
"Cô có sao không?" June hỏi, giọng cô run rẩy.
Người phụ nữ ấy cười nhạt, ánh mắt cô ấy như muốn nuốt chửng họ vào trong sự tối tăm.
"Tôi không sao," cô ấy nói, "Còn hai cô?"
"Chúng tôi cũng không sao," Mewnich nói, giọng em run rẩy.
"Tôi là Panly," người phụ nữ ấy nói, "Học trò của Moreau."
"Ông nội tôi ư? Ông tôi có liên quan gì đến bí mật này sao...?" - Mewnich dùng tông giọng như thể đang chất vấn Panly.
Panly im lặng. Cô ấy hoàn toàn ngó lơ tâm trạng chấn kinh của cô gái trẻ tuổi.
Panly nhìn June và Mewnich, ánh mắt cô ấy như muốn đọc suy nghĩ của họ.
"Tôi biết rằng hai em đang tìm Valkie," Panly nói, "Và tôi cũng biết rằng hai em đang gặp nguy hiểm. Tôi sẽ..."
"Bạn cũ lại quá lời về mình rồi". - Valkie cắt ngang.
"Bạn cũ...?" - Mewnich cảm giác lùng bùng lỗ tai.
"Chuyện kể ra thì dài lắm. Tôi sẽ giải thích khi có dịp nhé. Tôi nghĩ trong chuyến hành trình này, June không thể nào thiếu tôi được" - Panly giải đáp.
"Chị biết gì sao?" June hỏi, ánh mắt cô tràn đầy sự nghi ngờ.
"Tôi biết rất nhiều điều," Panly nói, "Và tôi đến đây để giúp đỡ hai em."
June và Mewnich nhìn nhau, ánh mắt họ đều đầy ắp sự ngạc nhiên và không tin nổi.
Panly mỉm cười nhạt, ánh mắt cô ấy như muốn nuốt chửng họ vào trong sự tối tăm.
"Hãy tin tưởng tôi," Panly nói, "Tôi sẽ không để hai em bị nguy hiểm. Dù sao lâu lắm rồi, tôi mới gặp được một mối nhân duyên kỳ diệu giữa hai cô gái trẻ."
June và Mewnich im lặng nhìn Panly. Họ không biết rõ lý do tại sao Panly lại xuất hiện ở đây. Là bạn hay là thù, và cô ấy có thể tin tưởng được hay không. Nhưng họ biết rằng, cuộc hành trình của họ đã trở nên phức tạp hơn bao giờ hết. Một bí ẩn chồng chất lên một bí ẩn khác, trong bóng tối của căn nhà bỏ hoang, dưới ánh trăng mờ nhạt.
-
June và Mewnich lặng lẽ đi theo Valkie. Bóng tối trong căn nhà như một thứ sinh vật sống, nuốt chửng mọi thứ, đem lại cảm giác lạnh lẽo và bất an. June siết chặt tay Mewnich, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào Valkie. Cô ấy thật sự là ai? Những linh hồn trong bức tranh sao lại mượn thân xác của cô ấy để nói chuyện? Và tại sao cô ấy lại muốn giúp đỡ họ?
"Chúng ta sẽ đến phòng ngủ của cha tôi," Valkie nói, giọng cô ấy trầm thấp, như một lời thì thầm âm u. "Nơi đó có những manh mối quan trọng."
Họ đi qua hành lang tối om, ánh sáng yếu ớt từ những khe hở trên tường tạo ra những bóng ma nhảy múa trên tường. June cảm thấy lạnh, không chỉ vì cái lạnh của căn nhà, mà còn vì sự bất an lên đến đỉnh điểm. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cảm giác sợ hãi như muốn nuốt chửng cô.
"Chị June, em sợ..." Mewnich thì thầm, giọng em run rẩy. "Em sợ rằng Valkie đã bị những linh hồn kiểm soát hoàn toàn."
"Em đừng sợ," June nói, giọng cô cố giữ sự bình tĩnh, "Chúng ta đã đến đây rồi, chúng ta nên tin tưởng Valkie."
Nhưng trong lòng June, sự nghi ngờ vẫn lẩn quẩn. Cô không thể không nghi ngờ Valkie, người phụ nữ bí ẩn và đầy sợ hãi này. Cô nhìn thấy Valkie liếc nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, ánh mắt cô ấy lại hiện lên một vẻ buồn bã nhẹ nhàng.
Họ đến một căn phòng nhỏ, cánh cửa đóng kín. Valkie đặt tay lên tay nắm, cánh cửa rên kẽo kẹt mở ra. Phòng bị bỏ hoang, bụi bẩn bao phủ mọi thứ, ánh sáng yếu ớt từ những khe hở trên tường chiếu vào, như những giọt nước mắt của bóng đêm.
"Nơi này đã bị bỏ hoang rất lâu rồi," Valkie nói, "Cha tôi đã chết ở đây, và linh hồn của ông ấy đã bị giam trong bức tranh bí ẩn kia."
"Sao ông ấy lại bị giữ lại trong bức tranh?" June hỏi, ánh mắt cô không giấu nổi hoang mang xen lẫn tò mò.
"Bức tranh ấy có một lời nguyền," Valkie nói, "Ai có ý định sở hữu bức tranh ấy sẽ bị nó kiểm soát hoàn toàn. Muốn sở hữu được nó, phải đánh đổi rất nhiều thứ."
"Và cô biết đấy, Valkie. Tôi không biết dòng họ Mewnich đã bỏ ra thứ gì để có thể giữ bức tranh kinh hoàng đó xuyên suốt hai trăm năm!" - Panly cảm thán từ tận đáy lòng.
Valkie đi về phía một chiếc bàn cũ kỹ, bị bụi bẩn bao phủ. Cô ấy nhấc một cuốn sách cũ kỹ, trang bìa bị rách nát, trên đó viết những chữ cổ kín đầy bí ẩn.
"Đây là nhật ký của cha tôi," Valkie nói, "Ông ấy đã ghi lại tất cả những bí mật của bức tranh "Chromatic Depths" trong cuốn sách này."
Valkie mở cuốn sách ra, trang giấy giòn tàn và mùi hơi ẩm mốc tỏa ra mùi hôi thối.
"Tôi đã đọc nhật ký này rất nhiều lần," Valkie nói, "Nhưng tôi vẫn chưa thể hiểu hết những bí mật trong đó."
Valkie đọc lên những dòng chữ cổ kín trên trang giấy. Giọng nói của cô ấy âm u và bí ẩn.
"Cha tôi viết rằng, bức tranh "Chromatic Depths" đã bị nguyền rủa bởi một phù thủy cổ đại. Phù thủy ấy đã giam lại linh hồn của những người đã bị ông ta giết chết trong bức tranh ấy."
"Phù thủy ấy muốn làm gì?" June hỏi, ánh mắt cô đầy sự tò mò.
"Ông ta muốn tạo ra một bức tranh sống động," Valkie nói, "Một bức tranh có thể nuốt chửng linh hồn của con người."
"Nhưng tại sao ông ta lại làm vậy?" Mewnich hỏi, giọng em cố giữ sự bình tĩnh, "Ông ta muốn gì?"
"Ông ta muốn bất tử và giàu có" Valkie nói, "Ông ta muốn gia tộc mình sống mãi mãi trong sự sung túc."
"Và ông ta đã thành công?" June hỏi, ánh mắt cô đầy sự kinh ngạc.
"Tôi không biết," Valkie nói, "Nhưng tôi biết rằng, ông ta đã tạo ra một lời nguyền rủa dữ dội, và nó đã bắt đầu ám ảnh những người sở hữu bức tranh ấy."
"Và giờ nó đã bắt đầu ám ảnh em" Mewnich nói, giọng em run rẩy. "Em sợ rằng, em sẽ bị nó nuốt chửng."
"Đừng sợ," Valkie nói, "Tôi sẽ giúp em."
Valkie đóng cuốn nhật ký lại, ánh mắt cô ấy nhìn chằm chằm vào June và Mewnich.
"Chúng ta phải tìm cách giải thoát cho những linh hồn bị giam cầm trong bức tranh," Valkie nói, "Và chúng ta phải phá vỡ lời nguyền rủa ấy."
"Chúng ta phải làm gì?" June hỏi, ánh mắt cô đầy sự tò mò. "Chúng ta sẽ bắt đầu từ đâu?"
"Chúng ta sẽ tìm kiếm một vật phẩm bí ẩn," Valkie nói, "Vật phẩm ấy có thể giúp chúng ta phá vỡ lời nguyền rủa ấy."
"Vật phẩm ấy ở đâu?" June hỏi. "Chúng ta sẽ tìm kiếm nó như thế nào?"
"Tôi không biết," Valkie nói, "Nhưng tôi biết rằng nó đang ở gần chúng ta."
Đúng lúc đó, tiếng động nhỏ vang lên từ hành lang. June và Mewnich giật mình, Valkie nhíu mày, ánh mắt cô ấy đảo qua căn phòng, như muốn tìm ra nguồn gốc của tiếng động.
"Chúng ta nên cẩn thận," Valkie nói, giọng cô ấy trầm thấp, ánh mắt cô ấy đầy sự cảnh giác.
Họ lặng lẽ rời khỏi căn phòng, đi về phía hành lang tối om. June siết chặt tay Mewnich, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào bóng tối phía trước. Cảm giác sợ hãi bao trùm lấy cô, sự bất an càng lên đến đỉnh điểm.
Bỗng nhiên, một bóng đen xuất hiện ở cuối hành lang, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào họ. June nhận ra Panly, người phụ nữ đã xuất hiện trong căn nhà bỏ hoang trước đó.
"June, Mewnich!" - Panly lên tiếng, giọng nói của cô ấy đầy sự bí ẩn. "Valkie, tại sao cô lại cho họ vào đây?"
Valkie nhìn Panly, ánh mắt cô ấy lạnh nhạt, như muốn đọc suy nghĩ của Panly. "Bởi vì, Panly, họ là người có thể giúp chúng ta," Valkie nói, giọng nói ấy trầm thấp, như muốn dọa Panly. "Họ là hy vọng cuối cùng của chúng ta."
June nhìn Panly với ánh mắt nghi ngờ. Cô không tin tưởng người phụ nữ bí ẩn này. Panly có thể là đồng minh cũng có thể là mối nguy hiểm, hoặc cô ấy có thể là một phần của lời nguyền rủa đã giam lại linh hồn của cha Valkie.
Panly liếc nhìn Valkie, ánh mắt cô ấy lạnh nhạt và thấu thông, như muốn đọc suy nghĩ của Valkie. "Tôi không tin tưởng họ," Panly nói, giọng nói ấy như muốn đe dọa. "Họ có thể sẽ là mối nguy hiểm."
"Panly, cô đã nói rằng cô sẽ giúp tôi," Valkie nói, "Cô phải tin tưởng tôi."
"Được rồi. Tôi sẽ theo sau họ," Panly nói, "Tôi sẽ không để họ bị nguy hiểm."
"Valkie, tôi muốn nói chuyện với cô riêng," Panly nói, ánh mắt cô ấy nhìn chằm chằm vào Valkie, "Chúng ta có điều cần phải nói."
Valkie gật đầu, ánh mắt cô ấy lạnh nhạt. Tuy nhiên, ánh mắt ấy lại phản phóng lên một vẻ bất an nhẹ nhàng mà chỉ June mới nhận thấy được. Valkie liếc nhìn June và Mewnich, ánh mắt cô ấy lại trở nên cảnh giác.
"Chúng ta sẽ nói chuyện sau," Valkie nói, "Bây giờ, hãy cùng tôi tìm kiếm sự thật."
Valkie quay người đi, ánh mắt cô ấy nhìn thẳng vào June và Mewnich. "Hãy đi theo tôi," Valkie nói, "Hãy tin tưởng tôi."
Mewnich thì thầm với June, "Chị June, em cảm thấy rất bất an. Chúng ta nên quay lại."
June nắm chặt tay Mewnich, nhẹ nhàng nói, "Đừng lo lắng, Mewnich. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua nỗi sợ hãi này." Tuy nhiên, June cũng không thể không cảm thấy bất an. Cô nhìn Valkie, ánh mắt cô ấy đầy sự bí ẩn, và June cảm thấy rằng, Valkie đang giấu điều gì đó.
June và Mewnich lặng lẽ đi theo Valkie, còn Panly thì đi theo phía sau, ánh mắt cô ấy nhìn chằm chằm vào họ, như muốn đọc suy nghĩ của họ. Trong căn nhà cổ kính, chìm trong bóng tối và âm u, cuộc hành trình của họ đã trở nên phức tạp hơn bao giờ hết. Họ bước vào một căn phòng khác. Bên trong tối om, chỉ có một chiếc đèn dầu le lói, tỏa ra ánh sáng yếu ớt.
"Đây là phòng làm việc của cha tôi," Valkie nói, giọng cô ấy khàn khàn, ánh mắt cô ấy nhìn chằm chằm vào những vật dụng trên bàn. "Ông ấy đã dành rất nhiều thời gian ở đây, nghiên cứu về bức tranh "Chromatic Depths".
June nhìn xung quanh căn phòng. Những cuốn sách cũ kỹ, những bức tranh bị rách nát, những bút mực bị bụi bẩn bao phủ, tất cả đều tỏa ra một mùi hơi ẩm mốc và mùi hôi thối của thời gian.
"Valkie," June nói, "Chị có thể cho em biết rõ hơn về sự nguy hiểm mà em đang gặp phải không?"
Valkie nhìn June, ánh mắt cô ấy lạnh nhạt. "Tôi biết rằng em đang gặp nguy hiểm, June. Bức tranh ấy đã bắt đầu ám ảnh em lẫn Mewnich, và nó sẽ không dừng lại cho đến khi nó nuốt chửng mọi thứ hoàn toàn."
"Làm sao để chúng ta có thể ngăn chặn nó?" June hỏi, giọng cô run rẩy.
"Chúng ta cần tìm kiếm một vật phẩm bí ẩn, vật phẩm ấy có thể giúp chúng ta phá vỡ lời nguyền rủa," Valkie nói. "Tôi đã tìm kiếm rất lâu, nhưng tôi không thể tìm thấy nó."
Valkie nhìn June và Mewnich, ánh mắt cô ấy đầy sự thất vọng. "Tôi không biết rằng chúng ta có thể làm gì nữa."
"Chị đừng buồn," June nói, ánh mắt cô đầy sự hy vọng. "Chúng ta sẽ cùng nhau tìm kiếm nó."
Đúng lúc đó, Panly bước vào căn phòng. Cô ấy đứng ở cửa, ánh mắt cô ấy nhìn chằm chằm vào June và Mewnich, như muốn đọc suy nghĩ của họ.
"Tôi đã tìm thấy nó," Panly nói, giọng nói ấy như muốn đe dọa. "Vật phẩm bí ẩn."
Panly bước về phía June và Mewnich. Trong tay cô ấy là một chiếc hộp nhỏ, bị bụi bẩn bao phủ.
"Cái này là cái gì?" June hỏi một cách hào hứng xen tò mò.
"Đây là một trong tám chìa khóa giải thoát cho những linh hồn bị giam cầm trong bức tranh," Panly nói, "Và nó cũng là chìa khóa giúp cho em, June."
Panly mỉm cười nhạt, ánh mắt cô ấy như muốn nuốt chửng June vào trong sự tối tăm.
"Nhưng làm sao chị biết nó là gì?" June hỏi, ánh mắt cô đầy sự nghi ngờ.
"Tôi biết rất nhiều điều," Panly nói, "Và tôi đến đây để giúp đỡ hai em."
"Nhưng chắc chắn cô không thể giúp chúng tôi một cách phi lợi nhận," Valkie nói, "Cô cần gì?".
"Tôi chỉ muốn tự do thôi" - Panly cười với Valkie, một nụ cười không thể nào trìu mến hơn nữa.
Valkie nhìn Panly, ánh mắt cô gái tóc đỏ, lạnh nhạt và đầy sự cảnh giác, như muốn đe dọa Panly. "Cô không thể làm vậy," Valkie nói, "Cô không thể tự do. Nếu cô thật sự đã từng thành công, lẽ ra cô đã tham gia Cách mạng Tháng Mười* một cách trọn vẹn rồi nhỉ."
"Tôi sẽ không để ai kiểm soát tôi nữa," Panly nói, "Tôi sẽ giải thoát cho chính mình, và tôi sẽ giúp đỡ hai người họ."
Panly bước về phía June, ánh mắt cô ấy nhìn chằm chằm vào June, như muốn nuốt chửng June vào trong sự kiểm soát của chính mình.
"Hãy tin tưởng tôi," Panly nói, "Tôi sẽ không để hai em bị nguy hiểm."
"Bảy chiếc chìa khoá còn lại nằm rải rác ở khắp mọi nơi trên các chiều không gian và các dòng thời gian khác nhau" - Panly bổ sung thêm.
June và Mewnich lặng lẽ nhìn Panly. Hai cô gái trẻ không biết rõ lý do tại sao Panly lại xuất hiện ở đây. Là bạn hay là thù, và cô ấy có thể tin tưởng được hay không. Nhưng họ biết rằng, cuộc hành trình của họ đã trở nên phức tạp hơn bao giờ hết. Một bí ẩn chồng chất lên một bí ẩn khác, trong bóng tối của căn nhà bỏ hoang, dưới ánh trăng mờ nhạt.
==============
CHÚ THÍCH
*: thời gian vào ngày 7 tháng 11 năm 1917. Đây là một Easter egg.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro