Chương 1A: Duyên Số Giao Thoa, Tình Xuân Nảy Nở


Không gian triển lãm nghệ thuật “Dấu Ấn Thời Gian” toát lên vẻ sang trọng, tinh tế đến từng chi tiết. Mùi sơn dầu cao cấp, nồng nàn, quyến rũ hòa quyện tinh tế với hương cà phê Arabica rang xay thủ công, thơm ngát, cùng chút hương hoa nhài dịu nhẹ thoang thoảng từ những chậu lan hồ điệp trắng đặt khéo léo trong các góc phòng, tạo nên một bản hòa tấu mùi hương tinh tế, kích thích khứu giác. Âm hưởng du dương, trầm bổng của bản sonata piano cổ điển của Chopin len lỏi giữa tiếng thì thầm trò chuyện khẽ khàng của những vị khách, tạo nên một không gian vừa trang trọng, vừa ấm cúng, thư thái đến lạ thường. Ánh đèn vàng ấm áp, dịu nhẹ phản chiếu trên những bức tranh treo trên tường, mỗi tác phẩm là một câu chuyện, một tâm hồn, một dấu ấn riêng biệt, thu hút ánh nhìn của những người yêu nghệ thuật. Trên tường, những bức tranh hiện đại, trừu tượng, và cả những bức tranh phong cảnh sống động, cùng nhau tạo nên một bức tranh nghệ thuật đa dạng, phong phú.

June, một nữ họa sĩ tự do tài năng, xuất hiện như một điểm nhấn giữa không gian thanh lịch ấy. Mái tóc nâu hạt dẻ được cắt tỉa gọn gàng, ôm lấy khuôn mặt trái xoan thanh thoát, tôn lên đôi mắt nâu sáng, lấp lánh trí tuệ và sự tự tin. Cô diện một chiếc áo khoác da đen, chất liệu nappa mềm mại nhưng vẫn giữ được vẻ mạnh mẽ, cá tính. Chiếc áo ôm sát cơ thể, phô diễn vóc dáng thon thả, khỏe khoắn, toát lên vẻ năng động, hiện đại. Một chiếc vòng cổ bạc đơn giản, tinh tế được đeo khéo léo trên cổ, điểm xuyết thêm vẻ đẹp hiện đại, quyến rũ. June bước đi giữa đám đông, ánh mắt sắc sảo, quan sát mọi thứ xung quanh với sự tò mò và hào hứng, thỉnh thoảng lại dừng chân trước một tác phẩm nào đó, chăm chú ngắm nhìn, đôi môi khẽ mấp máy như đang tự nhủ điều gì đó. Cô không chỉ là một nghệ sĩ tài hoa, mà còn là một người phụ nữ độc lập, tự chủ, luôn sống đúng với con người mình. Bạch Dương rực lửa trong cô, tỏa ra một nguồn năng lượng mạnh mẽ, thu hút mọi ánh nhìn. Mặt Trăng Bò Cạp nhà 1 tiềm ẩn bên trong vẻ ngoài mạnh mẽ ấy là một chiều sâu cảm xúc mãnh liệt, một sự bí ẩn quyến rũ, một sức hút khó cưỡng. Vết sẹo nhỏ xíu, gần như vô hình, nằm khuất dưới lớp tóc mái, là dấu vết của một lần ngã xe đạp hồi nhỏ, một ký ức mà cô luôn giữ kín trong lòng, một phần lý giải cho sự mạnh mẽ và độc lập của cô. Sao Kim Bạch Dương nhà 1 càng tô đậm thêm sự tự tin và chủ động trong cách cô thể hiện tình cảm, một tình cảm nồng cháy, thẳng thắn, và đầy nhiệt huyết. Cô luôn là tâm điểm của sự chú ý, một đóa hướng dương rạng rỡ giữa một khu vườn yên tĩnh. Thậm chí, có thể nhận thấy những người xung quanh dành cho cô những ánh nhìn ngưỡng mộ pha lẫn chút dè dặt. Một vài người thì thầm bàn tán về cô, về những bức tranh táo bạo của cô, về sự tự tin mạnh mẽ của cô. Một số người khác lại dành cho cô những ánh nhìn ngưỡng mộ, thán phục tài năng của cô. Nhưng dù là ngưỡng mộ hay dè dặt, June đều không để tâm, cô chỉ tập trung vào thế giới nghệ thuật của riêng mình. Cô bước đi với một sự tự tin toát ra từ bên trong, một sự tự tin được tôi luyện qua những khó khăn trong cuộc sống.

“Họ nói gì về tôi nhỉ? Chắc lại là những lời bàn tán về những bức tranh của tôi. Thôi, tôi chỉ cần làm những gì mình thích thôi. Triển lãm này rất quan trọng với tôi, đây là cơ hội để tôi thể hiện bản thân mình”. June tự nhủ, một nụ cười tự tin hiện lên trên môi, che giấu đi nỗi lo lắng thầm kín.

June luôn toát lên một vẻ tự tin tỏa sáng, một sự tự tin được tôi luyện qua những khó khăn trong cuộc sống. Gia đình cô không phải là một bức tranh hoàn hảo. Cha mẹ cô ly thân khi cô còn rất nhỏ, để lại trong cô một khoảng trống khó lấp đầy, một nỗi buồn thầm kín mà cô luôn cố gắng che giấu. Cô lớn lên trong sự thiếu vắng tình cảm của người cha, phải tự lập từ rất sớm, tự mình đối mặt với những khó khăn và thử thách. Tuy nhiên, chính những khó khăn ấy đã tôi luyện nên tính cách mạnh mẽ, kiên cường, và độc lập của cô. Cô luôn cố gắng chứng minh bản thân mình, không chỉ với người khác, mà còn với chính bản thân cô. Cô tìm thấy niềm an ủi và động lực trong nghệ thuật, trong những bức tranh đầy màu sắc và cảm xúc mà cô sáng tạo. Nghệ thuật chính là nơi cô trút bỏ những uẩn khúc trong lòng, là nơi cô tìm thấy sự bình yên và hạnh phúc. Cô luôn đặt hết tâm huyết vào từng tác phẩm,  mong muốn truyền tải thông điệp của mình đến với người xem.

Ở một góc phòng yên tĩnh, gần cửa sổ lớn, Mewnich lặng lẽ quan sát mọi thứ. Cô ngồi trên một chiếc ghế sofa màu kem, mềm mại, ánh sáng dịu nhẹ chiếu rọi lên khuôn mặt thanh tú, dịu dàng. Mái tóc đen óng mượt được buông xõa tự nhiên, che khuất phần nào khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, xinh xắn. Đôi mắt đen láy sâu thẳm, ánh lên vẻ trầm tư và bí ẩn, như chứa đựng cả một bầu trời sao lấp lánh. Cô mặc một chiếc áo len màu xám nhạt, chất liệu len cashmere mềm mại, ôm sát lấy thân hình mảnh mai, thanh lịch.  Bên cạnh cô là một chiếc túi vải nhỏ màu be, bên trong là một cuốn sổ tay bìa da và một cây bút máy cổ điển, những người bạn đồng hành không thể thiếu của cô trong những chuyến phiêu lưu văn chương. Cô lặng lẽ ghi chép những cảm xúc và ý tưởng chợt lóe lên, đôi môi khẽ mấp máy, như đang thì thầm với chính mình. Mặt Trời Song Ngư nhà 12 khiến cô có một thế giới nội tâm phong phú, giàu cảm xúc, nhưng lại khá kín đáo và ít khi bộc lộ ra bên ngoài. Mặt Trăng Bảo Bình nhà 1 thể hiện sự độc lập, lý trí, và cần không gian riêng tư, đôi khi khiến cô có vẻ lạnh lùng và xa cách. Sao Kim Bạch Dương nhà 1, giống như June*, cho thấy Mewnich cũng có một trái tim mạnh mẽ, nhưng cô ấy thể hiện tình cảm một cách tinh tế hơn, kín đáo hơn, như một dòng suối nhỏ len lỏi giữa những tảng đá. Cô đến triển lãm không phải vì sự ồn ào náo nhiệt, mà vì cô muốn tìm kiếm cảm hứng cho cuốn tiểu thuyết mới của mình. Cô thích quan sát con người, lắng nghe những câu chuyện, và tìm kiếm những chi tiết nhỏ nhặt để làm giàu thêm cho thế giới tưởng tượng của mình. Cô như một con mèo nhỏ, quan sát thế giới bằng đôi mắt tinh anh, thu nhận những cảm xúc tinh tế nhất. Cô thích sự yên tĩnh, thích quan sát mọi thứ từ xa, thích chìm đắm trong thế giới riêng của mình. Cô không thích sự ồn ào, không thích sự chú ý, và cô luôn tìm cách tránh xa những nơi đông người. Nhưng hôm nay, cô lại ở đây, tại buổi triển lãm nghệ thuật này. Có lẽ, cô đang tìm kiếm một điều gì đó, một điều gì đó mà cô chưa biết. Cô chăm chú quan sát những người xung quanh, nhận ra những câu chuyện riêng tư ẩn giấu đằng sau vẻ ngoài của họ. Cô ghi chép lại những chi tiết nhỏ, những cử chỉ, những ánh mắt, những lời nói, tất cả đều là nguồn cảm hứng vô tận cho cô. Cô cảm nhận được không khí nghệ thuật sôi động, nhưng cô vẫn giữ được sự bình tĩnh và tập trung của mình.

“Tôi không thích những nơi đông người, nhưng tôi lại thích quan sát con người. Họ thật thú vị, mỗi người một câu chuyện riêng”. Mewnich thầm nghĩ, ngón tay khẽ vuốt ve trang giấy trong cuốn sổ tay, nét chữ thanh thoát, mềm mại.

Đúng lúc June đang say sưa ngắm nhìn một bức tranh trừu tượng, với những đường nét mạnh mẽ, đầy cá tính, bức tranh thể hiện sự đấu tranh giữa ánh sáng và bóng tối, cô vô tình làm đổ cả ly cà phê nóng lên người Mewnich. Cà phê nóng bỏng chảy xuống tay áo Mewnich, tạo ra một vết ố nâu sẫm. June hốt hoảng, khuôn mặt xinh đẹp của cô thoáng chút bối rối, đôi mắt nâu sáng mở to, phản chiếu sự ngỡ ngàng và hối lỗi. Cô vội vàng đặt ly cà phê xuống, chiếc ly rơi xuống phát ra tiếng kêu leng keng nhỏ, làm gián đoạn không khí yên tĩnh xung quanh Mewnich. Tim June đập thình thịch, cô chưa bao giờ vụng về đến thế. Đây không phải là June mạnh mẽ, tự tin thường ngày mà cô quen biết. Đây là June của những giây phút yếu đuối, bối rối. Má cô ửng hồng, một cảm giác khó tả tràn ngập trong lòng. Cô cảm thấy xấu hổ nhưng đồng thời, cô cũng cảm thấy một sự rung động khó hiểu. Cô chưa bao giờ để ý đến việc mình có thể vụng về đến như vậy.

“Chết tiệt! Sao tôi lại vụng về thế này? Mà sao cô ấy lại bình tĩnh đến thế? Tôi thật sự rất xin lỗi”. June thầm nghĩ, trong lòng dấy lên một cảm giác khó tả, một sự bối rối xen lẫn sự lo lắng.

“Ôi trời! Tôi xin lỗi! Tôi thật sự rất xin lỗi!”. Giọng nói của June vang lên, đầy sự hối lỗi và chân thành, pha lẫn chút run rẩy. Cô vội vàng lấy khăn giấy trong túi ra, nhẹ nhàng lau vết cà phê trên áo Mewnich. Động tác của cô vụng về, nhưng lại thể hiện sự chân thành và quan tâm. Cô cảm nhận được ánh mắt của Mewnich đang nhìn mình. June cố gắng giữ bình tĩnh dù trong lòng cô lại dấy lên một cảm giác kỳ lạ, một sự rung động khó tả. Cô chưa bao giờ để ý đến việc mình có thể vụng về đến như vậy.

Mewnich ngước nhìn June, ánh mắt cô không hề giận dữ, chỉ có sự ngạc nhiên nhẹ nhàng. Cô nhẹ nhàng đặt cuốn sổ tay xuống, đôi mắt đen láy nhìn June, ánh lên vẻ bình tĩnh đến lạ thường. “Không sao đâu ạ”, Mewnich nói, giọng nói nhỏ nhẹ và trầm tĩnh, “Chỉ là một chút cà phê thôi mà”. Giọng nói của cô mềm mại như làn gió nhẹ, làm dịu đi sự bối rối của June. Làn da Mewnich thoáng chút tái nhợt, nhưng cô vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh, ánh mắt cô nhìn June, một ánh nhìn tò mò pha lẫn chút ngạc nhiên. Mewnich cảm thấy bất ngờ trước sự vụng về của June nhưng cô lại không hề khó chịu. Cô thấy June rất dễ thương và cô cảm thấy một sự rung động nhẹ nhàng trong lòng mình. Cô thích sự chân thành trong ánh mắt của June.

“Cô ấy nhìn ngầu thế mà. Tuy hơi vụng về nhưng lại dễ thương vô cùng. Ánh mắt của cô ấy rất chân thành”. Mewnich thầm nghĩ, một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi, ánh lên vẻ bí ẩn khó tả.

Tuy nhiên, vết cà phê trên áo Mewnich lại trở thành một cái cớ tuyệt vời để hai người bắt chuyện. June, với sự tự tin vốn có, dù đang bối rối, vẫn chủ động xin lỗi và đề nghị được giúp Mewnich lau sạch vết bẩn. “Nhưng mà... để chị giúp em nhé”, June nói; giọng nói vẫn còn chút run rẩy nhưng đã lấy lại được sự tự tin. Cô nhẹ nhàng lau vết cà phê trên áo Mewnich, động tác khéo léo hơn, thể hiện sự quan tâm chân thành. June cố gắng che giấu sự vụng về của mình và cô cảm thấy mình đang bị thu hút bởi sự bình tĩnh của Mewnich.

Trong lúc lau vết cà phê, hai người bắt đầu trò chuyện. June, với sự hoạt bát và năng động của mình, chủ động dẫn dắt cuộc trò chuyện, nhưng cô cố gắng kiềm chế sự nóng nảy của mình, để cho Mewnich có cơ hội thể hiện bản thân.

“Chị theo trường phái hội họa Biểu hiện chủ nghĩa (Expressionism)** đúng không ạ?”, Mewnich hỏi, giọng nói vẫn nhẹ nhàng nhưng đã có chút tò mò. “Ôi, em biết rõ đến thế ư! Hiếm ai có thể nhìn tranh mà phân biệt trường phái rõ ràng lắm, trừ phi cùng đam mê hoặc cùng chung giới hội họa”, June trả lời trong sự ngạc nhiên tột độ.

“Chị là June”.

“Em là Mewnich”, Mewnich đáp lại. “Em rất thích tranh của chị”.

“Cảm ơn em” June cười, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.

“Em thấy sao về bức tranh kia?”, June chỉ tay về một bức tranh với những đường nét mạnh mẽ.

“Em thấy nó cá tính và tràn đầy sức sống”, Mewnich nói. “Giống như chị vậy”. Câu nói của Mewnich khiến June bất ngờ, cô không ngờ Mewnich lại tinh tế đến vậy.

Một sự rung động nhỏ bé, nhưng mãnh liệt, bắt đầu nảy nở trong trái tim cô. Nhịp tim cô đập nhanh hơn, một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Cô cảm thấy một sự kết nối kỳ lạ với Mewnich, một sự đồng điệu giữa hai tâm hồn tưởng chừng như đối lập. Cô bị cuốn hút bởi sự tinh tế và sâu sắc trong ánh mắt của Mewnich.

Cuộc trò chuyện kéo dài bất ngờ. Họ nói về nghệ thuật, về văn chương, về cuộc sống, về những ước mơ và hoài bão. June bị cuốn hút bởi sự sâu sắc và bí ẩn của Mewnich, trong khi Mewnich bị ấn tượng bởi sự mạnh mẽ, tự tin và chân thành của June. Sự khác biệt về tính cách tạo nên một sự hấp dẫn kỳ lạ, một sự bổ sung hoàn hảo. Họ tìm thấy ở nhau những điều mà họ chưa từng tìm thấy ở bất kỳ ai khác. Ánh mắt của họ giao nhau, một tia lửa nhỏ bé nhưng mãnh liệt bắt đầu cháy lên giữa hai trái tim. Khi ánh mắt họ chạm nhau, cả hai đều cảm thấy một sự rung động khó tả. Một sự kết nối kỳ lạ, một sự đồng điệu giữa hai tâm hồn tưởng chừng như đối lập. Không gian xung quanh họ như tan biến, chỉ còn lại hai người, hai tâm hồn đang giao hòa. Một sự im lặng đầy ý nghĩa bao trùm lấy họ, một sự im lặng chứa đựng những cảm xúc khó tả.

Khi buổi triển lãm kết thúc, June chủ động xin LINE của Mewnich. “Em có thể cho chị LINE của em được không?”, June hỏi, giọng nói của cô hơi run rẩy, nhưng vẫn đầy tự tin. Mewnich ngập ngừng một lát nhưng cuối cùng cũng đồng ý. Cô đưa cho June một mẩu giấy nhỏ, trên đó ghi thông tin về LINE của cô, nét chữ thanh thoát, mềm mại. “Cảm ơn em”, June nói, nụ cười rạng rỡ trên môi. Cô cảm nhận được một sự rung động mãnh liệt trong trái tim mình, một cảm giác mà cô chưa từng trải nghiệm trước đây. Cô biết rằng, đây không chỉ là một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên, mà là một sự bắt đầu đầy hứa hẹn.

Cuối ngày, một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi Mewnich, một sự đồng ý ngầm cho một mối quan hệ đầy hứa hẹn. June, với ánh mắt rạng rỡ, cảm nhận được một sự rung động mạnh mẽ trong trái tim mình. Cô biết rằng, cuộc gặp gỡ này không chỉ là một sự cố bất ngờ mà là một sự sắp đặt của định mệnh.  Một mối quan hệ mới, đầy hứa hẹn và cũng đầy thử thách, đang bắt đầu. Khi June bước đi, cô quay lại nhìn Mewnich lần nữa, một ánh nhìn đầy sự ngưỡng mộ và tò mò. Cô biết rằng, cô đã gặp được một người đặc biệt, một người có thể làm thay đổi cuộc đời cô. Một hạt giống tình yêu nhỏ bé đã được gieo xuống, và cô tin rằng, hạt giống ấy sẽ nảy mầm và lớn lên thành một cây đại thụ vững chãi. Cô cảm thấy một sự háo hức khó tả, một sự mong chờ cho những gì sẽ xảy ra tiếp theo. Cô biết rằng, cuộc sống của cô sẽ không bao giờ giống như trước nữa. Một chương mới, đầy hứa hẹn và bí ẩn, đang mở ra trước mắt cô.

============

Các phần có dấu * sẽ được giải thích sau khi bộ truyện được hoàn tất.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro