Chương 2A: Ánh Bóng Tối
Ánh nắng chiều tà nhuộm vàng thành phố, những tia nắng cuối cùng len lỏi qua khung cửa sổ, rọi sáng căn phòng nhỏ nhắn của June, tạo nên một không gian ấm áp, dịu dàng.Bên ngoài, tiếng còi xe inh ỏi, tiếng cười nói rộn ràng của những người đi đường hòa quyện thành một bản nhạc du dương, như một bản giao hưởng cuộc sống, nhộn nhịp và đầy màu sắc.Nhưng trong căn phòng này, June lại chìm đắm trong thế giới riêng của mình, một thế giới đầy màu sắc, cảm xúc, và những suy nghĩ phức tạp.
Cô ngồi trước giá vẽ, tay cầm cây cọ, mắt chăm chú nhìn vào bức tranh đang dang dở.Bức tranh là một tác phẩm trừu tượng, thể hiện sự đấu tranh giữa ánh sáng và bóng tối, giống như một ẩn dụ về cuộc sống đầy biến động của chính cô.Màu sắc sôi động, những đường nét mạnh mẽ, và những mảng màu tương phản tạo nên một hiệu ứng thị giác mạnh mẽ, như muốn bộc lộ ra những cảm xúc giằng xé trong tâm hồn June.
- “Tôi luôn thích vẽ tranh trừu tượng. Nó cho phép tôi thể hiện cảm xúc của mình một cách tự do, không bị ràng buộc bởi bất kỳ quy luật nào. Bức tranh này, nó như là một phần tâm hồn tôi vậy. Bóng tối và ánh sáng, sự đấu tranh, sự giằng xé. Đó chính là cuộc sống của tôi.” June tự nhủ, trong lòng dấy lên một cảm giác khó tả, sự cô đơn, nỗi buồn, và cả một niềm khao khát mãnh liệt.
Hôm nay, June được tham gia một buổi triển lãm nghệ thuật lớn, một cơ hội tuyệt vời để cô giới thiệu những tác phẩm của mình đến với công chúng. Cô đã rất háo hức, và cô đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng cho buổi triển lãm này. Cô muốn chứng minh bản thân mình, không chỉ với người khác, mà còn với chính bản thân cô. Cô muốn cho mọi người thấy rằng, cô không chỉ là một cô gái trẻ, mà còn là một nghệ sĩ tài năng.
- “Tôi phải thành công. Tôi phải chứng minh cho mọi người thấy rằng, tôi không phải là một cô gái yếu đuối. Tôi có thể tự lập, tự mình gánh vác mọi thứ. Tôi có thể làm nên những điều phi thường.” June tự nhủ, trong lòng dấy lên một niềm quyết tâm mãnh liệt.
Tuy nhiên, buổi triển lãm không diễn ra như cô mong đợi. Có rất nhiều người đến xem tranh, nhưng hầu hết họ đều chỉ quan tâm đến những tác phẩm truyền thống, hoặc những bức tranh mang tính thương mại. Những bức tranh trừu tượng của June dường như không thu hút được sự chú ý của họ. Cô cảm thấy thất vọng, cảm thấy như mình bị lãng quên.
- “Tại sao họ không hiểu những tác phẩm của tôi? Tôi đã bỏ rất nhiều tâm huyết vào chúng. Tại sao họ lại chỉ quan tâm đến những thứ tầm thường?” June thầm nghĩ, cảm thấy một chút chán nản.
Nhưng rồi, một điều bất ngờ đã xảy ra. Một cô gái trẻ, mặc một chiếc áo len màu xám nhạt, tóc đen dài buông xõa, đôi mắt đen láy sâu thẳm, đang chăm chú quan sát bức tranh trừu tượng của June. Cô ấy không nói gì, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn bức tranh, như muốn khám phá tâm hồn của June ẩn giấu trong đó.
- “Cô ấy thật kỳ lạ. Cô ấy không giống những người khác. Cô ấy đang nhìn gì vậy?” June thầm nghĩ, cảm thấy một sự tò mò và một chút gì đó hấp dẫn.
Sau đó, cô gái trẻ tìm đến June, nói với cô rằng, cô ấy rất thích bức tranh của June. Cô gái trẻ tên là Mewnich, là một nhà văn, và cô ấy đã bị cuốn hút bởi những cảm xúc mà June thể hiện trong tác phẩm. Mewnich cảm nhận được sự sâu sắc, sự giằng xé và cả một nỗi buồn thầm kín trong tâm hồn June.
- “Cô ấy hiểu tôi. Cô ấy hiểu những gì tôi muốn nói. Tôi phải làm quen với cô ấy.” June thầm nghĩ, một cảm giác háo hức và vui mừng lên ngôi trong lòng.
Trong lúc trò chuyện, June nhận ra cô ấy và Mewnich có rất nhiều điểm chung. Họ đều yêu thích nghệ thuật, đều có một tâm hồn nhạy cảm, và đều ẩn chứa những bí mật trong lòng. Họ đã bắt đầu giao lưu với nhau thường xuyên, chia sẻ những câu chuyện, những suy nghĩ và những ước mơ của mình.
June cảm thấy Mewnich là một người bạn đặc biệt. Cô ấy luôn biết cách lắng nghe, hiểu và đồng cảm với June. Mewnich luôn cổ vũ June theo đuổi đam mê của mình, và cô ấy cũng luôn mang đến cho June những cảm xúc tích cực.
- “Tôi đã tìm được một người bạn tâm giao. Một người bạn hiểu tôi, yêu thương tôi, và luôn ở bên cạnh tôi.” June thầm nghĩ, cảm thấy hạnh phúc và biết ơn.
Mewnich cũng cảm thấy June là một người bạn đặc biệt. Cô ấy biết June là một người phụ nữ mạnh mẽ, độc lập, và luôn sống đúng với chính bản thân mình. Cô ấy thích sự tự tin, sự năng động, và cả sự bí ẩn trong con người June.
- “Tôi đã gặp một người phụ nữ tuyệt vời. Cô ấy mang đến cho tôi những cảm xúc mà tôi chưa từng trải nghiệm trước đây. Tôi không biết cảm giác này là gì, nhưng nó rất đặc biệt.” Mewnich thầm nghĩ, ánh mắt cô ánh lên vẻ trầm tư và bí ẩn.
Trong lúc June đang miệt mài vẽ tranh, Mewnich thường ngồi bên cạnh, lắng nghe June nói về những ý tưởng của mình, về những cảm xúc của mình, về cuộc sống của mình. Mewnich say mê lắng nghe giọng nói của June, như bị bùa mê bởi sự thu hút và sức mạnh trong lời nói của June.
- “Giọng nói của cô ấy thật du dương, như một bản nhạc du dương vậy. Nó khiến cho tâm hồn tôi cảm thấy bình yên và thoải mái.” Mewnich thầm nghĩ, ánh mắt cô ánh lên vẻ say đắm.
Mewnich luôn quan sát June một cách ẩn mật, như muốn hiểu rõ hơn về con người của June. Cô cảm nhận được sự thu hút mạnh mẽ từ June, một sự thu hút mà cô chưa từng cảm nhận được ở bất kỳ người phụ nữ nào trước đây.
- “Tôi không biết đây là gì. Nhưng tôi biết rằng, tôi đã bị thu hút bởi cô ấy. Một sự thu hút mạnh mẽ và không thể giải thích.” Mewnich thầm nghĩ, ánh mắt cô ánh lên vẻ bối rối và hấp dẫn.
Ngày hôm sau, June nhận được tin nhắn từ Mewnich. Mewnich rủ June đi xem phim vào cuối tuần này. June rất hân hoan, cô đã đợi lời mời này từ lâu rồi. Cô cảm thấy rất vui vì đã gặp được một người bạn tâm giao như Mewnich.
- “Tôi không biết tại sao mà tôi lại cảm thấy rất thu hút bởi cô ấy. Cô ấy mang đến cho tôi cảm giác bình yên và hạnh phúc mà tôi chưa bao giờ tìm thấy ở bất kỳ ai khác. Có lẽ, đây chính là tình yêu?” June thầm nghĩ, ánh mắt cô ánh lên vẻ mong chờ và háo hức.
June rất thích xem phim, nhất là những bộ phim mang tính nghệ thuật, như phim của Wes Anderson, phim của Hayao Miyazaki, hoặc những bộ phim độc lập. Cô thường đi xem phim một mình, nhưng hôm nay, cô sẽ đi xem phim cùng với Mewnich. Cô cảm thấy rất hào hứng và vui sướng.
Cô cẩn thận chọn cho mình một bộ váy đơn giản nhưng thanh lịch, một chiếc áo len màu trắng và một đôi giày búp bê màu đen và đỏ để tạo nên một phong cách cá tính và hấp dẫn. Cô muốn trông cho mình một vẻ ngoài tự tin và quyến rũ để khiến cho Mewnich cảm thấy hấp dẫn.
- “Tôi muốn trông cho mình một vẻ ngoài tự tin và quyến rũ để khiến cho Mewnich cảm thấy hấp dẫn. Tôi không muốn cô ấy thấy tôi quá yếu đuối hoặc quá bình thường. Tôi muốn cô ấy nhìn thấy vẻ đẹp và sức hút trong con người tôi.” June tự nhủ, ánh mắt cô ánh lên vẻ quyết tâm và hào hức.
Khi June đến rạp phim, cô đã thấy Mewnich đang đợi cô ở sảnh. Mewnich mặc một chiếc áo len màu xám nhạt, tóc đen dài buông xõa tự nhiên, đôi mắt đen láy sâu thẳm ánh lên vẻ trầm tư và bí ẩn. Mewnich nhìn June với vẻ tình cảm thầm kín, ánh mắt cô ánh lên vẻ ngưỡng mộ và hấp dẫn.
- “Cô ấy thật đẹp. Tôi chưa bao giờ gặp một người con gái nào thu hút tôi như vậy.” June thầm nghĩ, ánh mắt cô ánh lên vẻ say đắm.
Hai người cùng nhau đi vào phòng chiếu phim. Bên trong phòng chiếu, ánh đèn tắt ngọn, màn hình lớn bắt đầu chiếu phim. Bộ phim là một câu chuyện tình yêu dịu dàng, nhưng cũng rất sâu sắc, nói về cuộc gặp gỡ và tình yêu của hai người trong một thế giới đầy biến động. Trong suốt bộ phim, June và Mewnich luôn nhìn nhau, ánh mắt họ ánh lên vẻ tình cảm thầm kín, như muốn chia sẻ cảm xúc của mình với nhau.
- “Tôi cảm thấy rất hạnh phúc khi ở bên cạnh cô ấy. Tôi muốn được ở bên cạnh cô ấy mãi mãi.” June thầm nghĩ, ánh mắt cô ánh lên vẻ mong chờ và háo hức.
- “Tôi cảm thấy rất thu hút bởi cô ấy. Tôi muốn biết rõ hơn về cô ấy. Tôi muốn khám phá thế giới bên trong của cô ấy.” Mewnich thầm nghĩ, ánh mắt cô ánh lên vẻ mong chờ và hấp dẫn.
Vô tình, trong một cảnh phim, June nhìn thấy một bức tranh từu tượng trên tường nhà của nhân vật nữ trong phim. Bức tranh ấy gần như là bản sao của một tác phẩm của chính June. Cô không thể tin vào mắt mình.
- “Sao lại giống vậy? Tôi chưa bao giờ cho ai xem bức tranh ấy. Làm sao mà họ có thể biết được?” June thầm nghĩ, ánh mắt cô ánh lên vẻ tò mò và bối rối.
Cảm giác bị xâm phạm và bất an len lỏi vào trong lòng June. Cô bắt đầu nhìn Mewnich với ánh mắt nghi ngờ. Có lẽ, Mewnich biết rõ về quá khứ của cô, về những bí mật mà cô đã giấu kín bấy lâu nay.
- “Tôi phải cẩn thận hơn. Tôi không thể tin tưởng bất kỳ ai nữa.” June thầm nghĩ, ánh mắt cô ánh lên vẻ lo lắng và bất an.
Sau khi xem phim xong, June và Mewnich cùng nhau đi ăn tối. Trong suốt bữa ăn, June luôn trầm tư, ánh mắt cô lẩn quẩn trong những suy nghĩ phức tạp. Mewnich nhận thấy sự thay đổi trong thái độ của June, cô ấy bắt đầu lo lắng cho June.
- “Có phải là tôi đã làm gì sai? Hay là cô ấy đang giấu điều gì đó?” Mewnich thầm nghĩ, ánh mắt cô ánh lên vẻ lo lắng và bất an.
Buổi tối ấy, hai người cùng nhau tản bộ trên con đường ven sông. Ánh trăng rọi lên mặt nước, tạo nên một cảnh tượng tuyệt đẹp. Họ cùng nhau ngắm nhìn vẻ đẹp của đêm thành phố, nhưng không khí giữa hai người bỗng dưng trở nên ngột ngạt.
- “Tôi không biết tại sao mà tôi lại cảm thấy không thoải mái khi ở bên cạnh cô ấy. Có lẽ vì tôi đã quá vội vàng mở lòng với cô ấy.” June thầm nghĩ, ánh mắt cô hướng về phía Mewnich với vẻ lo lắng và bất an.
- “Tôi không biết tại sao mà cô ấy lại thay đổi như vậy. Có lẽ vì cô ấy đang giấu điều gì đó.” Mewnich thầm nghĩ, ánh mắt cô hướng về phía June với vẻ lo lắng và bất an.
Bóng đen của quá khứ đang chờ chực phá vỡ sự bình yên ấy. Chương mới của cuộc sống của họ đang bắt đầu, một chương tràn đầy hứa hẹn và cũng đầy những thử thách. Mối quan hệ của họ sẽ diễn biến như thế nào? Liệu tình yêu của họ có thể vượt qua mọi chướng ngại vật để đến với nhau? Câu trả lời sẽ được tiết lộ trong những chương tiếp theo...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro