Chương 3A: Giữa Ánh Trăng Và Bóng Tối


Không khí chiều muộn tại quán cà phê "Mộc" mang một vẻ trầm lắng khác thường.  Ánh đèn vàng ấm áp hắt lên những bức tường gỗ sẫm màu, pha lẫn với mùi thơm nồng nàn của cà phê rang xay và một chút hương quế thoang thoảng.  Mewnich ngồi cạnh cửa sổ,  nhìn ra dòng người tấp nập ngoài phố, nhưng tâm trí cô lại xa xôi, chìm đắm trong những suy nghĩ về June.  Âm nhạc du dương từ chiếc đàn guitar nhỏ đặt ở góc phòng như một lời thì thầm,  nhẹ nhàng nhưng đầy ám ảnh.

Cô nhấp một ngụm cà phê đen, vị đắng lan tỏa trong miệng,  giống như vị đắng của sự lo lắng đang len lỏi trong lòng cô.  Kể từ buổi xem phim hôm đó,  ánh mắt đầy nghi ngờ của June cứ ám ảnh Mewnich.  Hình ảnh bức tranh từu tượng,  gần như là bản sao của một tác phẩm của June,  vẫn hiện lên rõ mồn một trong tâm trí cô.

- “Mình đã làm gì sai?  Hay là mình đã quá vội vàng?” Mewnich tự hỏi,  tay mân mê chiếc ly cà phê đã nguội lạnh.  Cô nhớ lại ánh mắt June khi cô ấy nhìn thấy bức tranh,  một ánh mắt đầy tổn thương và bất an,  ánh mắt của một người đã từng bị phản bội.

Mewnich hiểu,  cô cảm nhận được nỗi đau ấy.  Cô cũng đã từng trải qua những mất mát và tổn thương trong quá khứ.  Cha mẹ cô mất sớm,  cô lớn lên trong sự cô đơn và thiếu thốn tình cảm.  Chính vì thế,  cô hiểu hơn ai hết  sự  khó khăn  khi  mở  lòng  và  tin  tưởng  người  khác.   Cô  thấy  trong  June  một  phần  hình  ảnh  của  chính  mình,  một  tâm  hồn  nhạy  cảm  và  dễ  bị  tổn  thương.

- “Mình không thể để cô ấy lại một mình.”  Mewnich thầm nghĩ,  lòng tràn đầy quyết tâm.  Cô  không  muốn  June  phải  chịu  đựng  nỗi  đau  đớn  ấy  một  mình.  Cô  muốn  trở  thành  người  bạn  đáng  tin  cậy  của  June,  người  có  thể  ở  bên  cạnh  và  chia  sẻ  những  gánh  nặng  trong  cuộc  sống  của  cô  ấy.

Mewnich  nhớ  lại  những  chi  tiết  nhỏ  nhặt  trong  những  lần  gặp  gỡ  với  June.  Cô  nhớ  cách  June  cẩn  thận  giấu  kín  những  bức  tranh  của  mình,  như  muốn  bảo  vệ  một  bí  mật  đặc  biệt.  Cô  nhớ  ánh  mắt  June  khi  cô  ấy  nói  về  những  kỷ  niệm  trong  quá  khứ,  ánh  mắt  đầy  nỗi  buồn  và  thất  vọng.  Cô  cảm  thấy  rằng,  June  đang  giấu  kín  một  bí  mật  nào  đó,  một  bí  mật  đang  làm  cô  ấy  đau  đớn.

- “Mình  phải  làm  sao  để  June  tin  tưởng  mình?” Mewnich  thầm  nghĩ,  lòng  tràn  đầy  lo  lắng.  Cô  không  muốn  để  những  nghi  ngờ  và  bất  an  làm  rạn  nứt  mối  quan  hệ  mới  chớm  nở  giữa  hai  người.

Mewnich  quyết  định  sẽ  tổ  chức  một  bữa  tối  đặc  biệt  cho  June.  Cô  sẽ  tự  tay  nấu  những  món  ăn  mà  cô  biết  June  thích.  Cô  sẽ  tạo  ra  một  không  gian  ấm  cúng  và  thoải  mái,  để  June  có  thể  thư  giãn  và  chia  sẻ  những  gì  đang  nặng  nề  trong  lòng.

Mewnich  chọn  một  chiếc  váy  màu  xanh  nhạt,  một  màu  sắc  mềm  mại  và  dịu  dàng.  Cô  muốn  trông  cho  mình  một  vẻ  ngoài  tự  tin  và  gần  gũi,  để  June  cảm  thấy  thoải  mái  khi  ở  bên  cạnh  cô.

Khi  chuông  cửa  vang  lên,  Mewnich  cảm  thấy  tim  mình  đập  nhanh  hơn.  Cô  mở  cửa  và  thấy  June  đứng  đó,  với  ánh  mắt  đầy  lo  lắng  nhưng  cũng  không  kém  phần  tò  mò.  Không  khí  giữa  hai  người  đã  bớt  căng  thẳng  hơn  so  với  lần  gặp  gỡ  trước.

Bữa  tối  diễn  ra  trong  không  khí  ấm  cúng  và  thân  mật.  Ánh  nến  lung  linh  trên  bàn  ăn,  tạo  nên  một  không  gian  rất  lãng  mạn.  Mewnich  đã  chuẩn  bị  những  món  ăn  mà  cô  biết  June  thích,  như  món  súp  bí  đỏ,  món  cá  hồi  nướng  và  món  bánh  su  kem  dâu  tây.

Trong  suốt  bữa  ăn,  Mewnich  luôn  quan  sát  June  một  cách  ẩn  mật.  Cô  thấy  June  đang  cố  gắng  giấu  kín  những  cảm  xúc  của  mình,  nhưng  Mewnich  vẫn  có  thể  cảm  nhận  được  sự  bất  an  và  lo  lắng  trong  ánh  mắt  của  cô  ấy.

Sau  khi  bữa  ăn  kết  thúc,  Mewnich  quyết  định  sẽ  nói  chuyện  thẳng  thắn  với  June.  Cô  nhìn  thẳng  vào  mắt  June,  và  nhẹ  nhàng  nói:  * “Tôi  biết  rằng  cô  đang  giấu  kín  điều  gì  đó.  Tôi  không  muốn  ép  buộc  cô  phải  chia  sẻ,  nhưng  tôi  muốn  cô  biết  rằng  tôi  luôn  ở  đây  để  nghe  cô  nói.”

June  ngần  ngừ  một  chút,  rồi  cô  nhìn  xuống  bàn  ăn,  nơi  những  chiếc  đĩa  đã  được  dọn  dẹp.  Mewnich  có  thể  thấy  nỗi  lo  lắng  trong  ánh  mắt  của  cô  ấy.

- “Tôi  đã  từng  bị  phản  bội,”  June  cuối  cùng  lên  tiếng,  giọng  nói  nhẹ  nhàng  nhưng  đầy  nặng  nề.  * “Tôi  không  dễ  dàng  tin  tưởng  người  khác.  Lần  nào  cũng  vậy,  tôi  đều  bị  tổn  thương.”

Mewnich  lắng  nghe,  cảm  nhận  được  nỗi  đau  mà  June  đang  phải  đối  mặt.  Cô  gật  đầu,  khuyến  khích  June  tiếp  tục.

- “Bức  tranh  ấy…  nó  làm  tôi  cảm  thấy  như  mình  đang  bị  theo  dõi.  Như  thể  ai  đó  đã  nhìn  vào  tâm  hồn  tôi  mà  không  xin  phép.”  June  nói,  ánh  mắt  cô  đầy  khó  khăn.
- “Tôi  không  phải  là  người  đó,  June.  Tôi  chỉ  muốn  hiểu  cô  hơn.”  Mewnich  đáp,  lòng  tràn  đầy  cảm  thông.

Cuộc  trò  chuyện  tiếp  tục,  và  dường  như  những  bức  tường  mà  June  đã  xây  dựng  xung  quanh  bản  thân  đang  dần  dần  bị  phá  vỡ.  Mewnich  không  chỉ  nghe  những  lời  nói,  mà  còn  cảm  nhận  được  những  cảm  xúc  sâu  sắc  ẩn  chứa  trong  đó.  Cô  đã  thấy  một  phần  của  June  mà  không  ai  khác  nhìn  thấy,  và  điều  đó  khiến  cô  thêm  trân  trọng  mối  quan  hệ  này.

Khi  ánh  trăng  len  lỏi  qua  khung  cửa  sổ,  Mewnich  nhìn  vào  June,  ánh  mắt  cô  ánh  lên  vẻ  thấu  hiểu  và  yêu  thương.  Cô  biết  rằng,  con  đường  phía  trước  còn  dài  và  khó  khăn,  nhưng  cô  sẵn  sàng  ở  bên  cạnh  June,  cùng  cô  ấy  đối  mặt  với  mọi  thử  thách.

- “Tôi  sẽ  luôn  ở  đây,  bên  cạnh  cô.”  Mewnich  nói,  giọng  nói  rất  thành  thật.

June  gật  đầu,  ánh  mắt  cô  ánh  lên  vẻ  mong  chờ  và  hy  vọng.  Chương  mới  của  cuộc  sống  của  họ  đang  bắt  đầu,  một  chương  tràn  đầy  hứa  hẹn  và  cũng  đầy  những  thử  thách.  Mối  quan  hệ  của  họ  sẽ  diễn  biến  như  thế  nào?  Câu  trả  lời  sẽ  được  tiết  lộ  trong  những  chương  tiếp  theo…

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro