Chương 3B: Bản Giao Hưởng Của Ba Tâm Hồn


Ánh chiều tà nhuộm màu cam mật ong lên những bức tường trắng tinh của căn hộ nhỏ. Mewnich ngồi bên chiếc bàn làm việc, ánh sáng dịu nhẹ từ đèn bàn hắt lên những cuốn sách nghệ thuật xếp chồng chất, những bản phác thảo còn dang dở, và tập ảnh chụp triển lãm tranh của June. Không khí tĩnh lặng, chỉ có tiếng lật giở trang sách nhẹ nhàng và tiếng thở dài khe khẽ của Mewnich.

Cô lại nhìn vào những bức ảnh, những tác phẩm của June vẫn cứ ám ảnh cô. Không chỉ là những mảng màu, những đường nét, mà là cả một câu chuyện, một tâm hồn đang giằng xé giữa quá khứ và hiện tại, giữa bóng tối và ánh sáng. Mewnich thấy mình trong đó, thấy sự cô đơn, nỗi sợ hãi, và cả khát vọng mãnh liệt được thấu hiểu.

Cô nhớ lại ánh mắt rạng rỡ của June khi được mọi người khen ngợi tại triển lãm, nhưng cũng thoáng thấy sự lo lắng, sự bất an ẩn sâu bên trong. June là một nghệ sĩ tài năng, nhưng cô ấy vẫn chưa đủ tự tin để bước ra khỏi vỏ bọc của mình, để chia sẻ thế giới nội tâm phong phú của mình với thế giới bên ngoài.

"Mình phải làm gì đó nhiều hơn nữa," Mewnich tự nhủ, lòng tràn đầy quyết tâm. Sự giúp đỡ của cô không chỉ dừng lại ở việc hỗ trợ June tham gia triển lãm. Cô cần phải làm điều gì đó lớn lao hơn, có tầm ảnh hưởng hơn, để giúp June thực sự tỏa sáng. Cô cần một bàn đạp, một người có thể mở ra những cánh cửa mà cô không thể chạm tới. Và người đó, chỉ có thể là ông nội của cô.

Giáo sư Arthur Moreau, một tên tuổi huyền thoại trong giới nghệ thuật quốc gia, không chỉ là ông nội của Mewnich mà còn là một người thầy, một người bạn, và là một nguồn cảm hứng vô tận. Tên tuổi của ông gắn liền với những bài phê bình sắc bén, những đánh giá khách quan, và những tầm nhìn tiên phong. Ông không chỉ là người đánh giá, mà còn là người định hướng, người dìu dắt nhiều thế hệ nghệ sĩ trẻ.

Ông từng giữ chức vụ chủ tịch Hội đồng Nghệ thuật Quốc gia trong suốt một thập kỷ, đóng góp to lớn vào sự phát triển của nền nghệ thuật nước nhà. Những bài phê bình của ông, viết bằng ngòi bút sắc sảo và đầy triết lý, luôn được chờ đón và tác động mạnh mẽ đến sự nghiệp của nhiều nghệ sĩ. Ông không chỉ khen ngợi những điểm mạnh, mà còn chỉ ra những điểm cần cải thiện một cách tinh tế, giúp nghệ sĩ hoàn thiện bản thân và tác phẩm của mình.

Ông Moreau không bị bó buộc bởi những chuẩn mực cũ kỹ, luôn sẵn sàng đón nhận và đánh giá khách quan những phong cách nghệ thuật mới, những xu hướng đột phá. Nhiều nghệ sĩ trẻ tài năng đã được ông phát hiện và dìu dắt, những người sau này trở thành những tên tuổi hàng đầu trong làng nghệ thuật. Ông là người tạo nên chuẩn mực, những đánh giá của ông được xem như thước đo chất lượng của một tác phẩm nghệ thuật. Lời khen ngợi của ông là tấm vé thông hành đưa các nghệ sĩ đến với thành công, trong khi những lời phê bình thẳng thắn cũng là bài học quý giá giúp họ trưởng thành.

Ông cũng là người sáng lập và chủ biên của tạp chí "Nghệ thuật Đương đại", tạp chí có uy tín hàng đầu trong lĩnh vực nghệ thuật. Những bài viết của ông, không chỉ mang tính chuyên môn cao, mà còn đầy tính nhân văn, giúp người đọc hiểu rõ hơn về giá trị và ý nghĩa của nghệ thuật. Ông luôn ủng hộ những nghệ sĩ dám phá vỡ khuôn khổ, dám thử nghiệm những phong cách mới, và dám thể hiện cái tôi cá nhân một cách mạnh mẽ.

Ông Moreau cũng rất quan tâm đến việc đào tạo và phát triển nhân tài trẻ. Ông thường xuyên tổ chức các buổi hội thảo, các lớp học, và các cuộc thi để giúp đỡ các nghệ sĩ trẻ phát triển tài năng của mình. Ông luôn sẵn sàng chia sẻ kinh nghiệm và kiến thức của mình với các thế hệ nghệ sĩ trẻ, giúp họ định hướng nghề nghiệp và phát triển sự nghiệp. Ông đã từng là giám khảo của nhiều giải thưởng nghệ thuật danh giá, trong đó có giải thưởng Nghệ thuật Quốc gia danh giá nhất. Những đánh giá của ông luôn được xem là chuẩn mực, có sức nặng và ảnh hưởng lớn đến sự nghiệp của các nghệ sĩ.

Mối quan hệ giữa Mewnich và ông Moreau không chỉ đơn thuần là mối quan hệ ông cháu, mà còn là mối quan hệ thầy trò, là mối quan hệ giữa hai người cùng chung đam mê nghệ thuật. Ông Moreau luôn dành cho Mewnich sự quan tâm và yêu thương đặc biệt. Ông luôn ủng hộ niềm đam mê nghệ thuật của cô, và luôn sẵn sàng chia sẻ kinh nghiệm và kiến thức của mình với cô. Ông đã dạy cô rằng: "Nghệ thuật không chỉ là việc tạo ra những tác phẩm đẹp, mà còn là việc chia sẻ những cảm xúc và thông điệp đến với người khác. Một tác phẩm nghệ thuật tốt không chỉ đẹp mà còn phải có sức sống, phải có tâm hồn. Nó phải chạm đến trái tim người xem, phải khiến họ suy ngẫm, phải khiến họ rung động."

Mewnich nhớ lại những buổi chiều Chủ nhật, cô thường đến nhà ông nội, ngồi bên ông nghe ông kể về những câu chuyện nghệ thuật, những bài phê bình sắc bén, và những triết lý sâu sắc về cuộc đời. Ông Moreau không chỉ là một người thầy, mà còn là một người bạn, một người luôn lắng nghe và chia sẻ những tâm tư, tình cảm của cô. Ông luôn ở bên cô, trong những thời khắc vui và cả những thời khắc buồn. Ông là người duy nhất thực sự hiểu cô, người duy nhất chia sẻ với cô những khát khao, những nỗi niềm thầm kín.

Điện thoại reo lên, giọng nói quen thuộc của ông nội vang lên từ đầu dây bên kia. Mewnich xúc động, cô đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc trò chuyện này. Cô kể cho ông nghe về June, về tài năng của cô ấy, về những khó khăn mà cô ấy đang gặp phải, và cả về khát vọng muốn giúp đỡ June của mình. Cô miêu tả những bức tranh của June với tất cả sự thấu hiểu và trân trọng.

Ông Moreau lắng nghe một cách chăm chú, giọng nói trầm ấm của ông xen kẽ với những câu hỏi sâu sắc, giúp Mewnich diễn đạt rõ ràng hơn những suy nghĩ và cảm xúc của mình. Ông hiểu được tầm quan trọng của việc giúp đỡ June, không chỉ vì tài năng của cô ấy, mà còn vì sự đồng cảm sâu sắc giữa hai cô gái trẻ. Ông nhìn thấy ở June một phần nào đó của Mewnich, một tâm hồn nhạy cảm, dễ bị tổn thương, và luôn khao khát được thấu hiểu.

Sau một hồi trò chuyện, Giáo sư Moreau đồng ý giúp đỡ June. Ông sẽ sử dụng tầm ảnh hưởng của mình để giúp June có cơ hội trưng bày tác phẩm tại những nơi uy tín hơn, giới thiệu cô ấy với những người có tầm ảnh hưởng trong giới nghệ thuật, và cả viết một bài phê bình về tác phẩm của June trên tạp chí "Nghệ thuật Đương đại". Ông cũng sẽ hướng dẫn June cách xây dựng hình ảnh cá nhân và chiến lược phát triển sự nghiệp.

Sự giúp đỡ của ông Moreau không chỉ là một hành động đơn thuần, mà còn là sự kết nối giữa ba tâm hồn: ông nội, Mewnich, và June. Đó là sự kết nối giữa kinh nghiệm, sự thấu hiểu, và tài năng. Đó là sự kết hợp hoàn hảo giữa ba thế hệ, ba cá tính, và ba con đường nghệ thuật khác nhau. Một bản giao hưởng đang bắt đầu, một bản giao hưởng đầy hứa hẹn, một bản giao hưởng về tình thân, về tình bạn, và về nghệ thuật.

Mewnich nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng chiều tà đang dần tan biến, nhường chỗ cho bóng tối buông xuống. Nhưng trong lòng cô, ánh sáng đang dần mạnh lên, ánh sáng của hy vọng, ánh sáng của tình yêu, và ánh sáng của sự quyết tâm. Cô biết rằng, con đường phía trước còn dài và khó khăn, nhưng cô sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách, vì cô có niềm tin vào chính mình, vào tài năng của June, và vào sự giúp đỡ của ông nội. Một chương mới đầy hứa hẹn đang chờ đón họ phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro