Chương 4: Hành Trình Ánh Sáng


Ánh nắng ban mai len lỏi qua khe cửa,  nhẹ nhàng đánh thức tôi khỏi giấc ngủ.  Nhưng giấc mơ về June vẫn còn đọng lại,  những hình ảnh về những bức tranh đầy cảm xúc,  ánh mắt cô ấy – vừa rạng rỡ,  vừa chất chứa nỗi lo âu.  Lời ông nội vẫn ngân vang trong tâm trí:  "Cháu gái yêu, không phải vì June, mà vì con."  Lời nói ấy không chỉ là sự đồng ý giúp đỡ June,  mà còn là sự khẳng định,  sự tin tưởng vào sự trưởng thành của tôi.  Và tôi,  sẽ không phụ lòng ông.

Tôi bắt đầu hành trình của mình,  không phải là một cuộc phiêu lưu mạo hiểm,  mà là một hành trình đầy trách nhiệm.  Việc đầu tiên,  hiểu June.  Tôi không chỉ cần hiểu về nghệ thuật của cô ấy,  mà còn cả con người cô ấy.  Tôi cần biết những gì đã khiến cô ấy giấu mình trong bóng tối,  những vết thương lòng nào đang âm thầm gặm nhấm tâm hồn cô.

Tôi tìm đến Rin,  người bạn thân thiết của June.  Trong không gian ấm cúng của quán cà phê nhỏ,  Rin kể về tuổi thơ khó khăn của June,  về gia đình tan vỡ,  về những năm tháng cô đơn và thiếu thốn tình cảm. Rin kể về tài năng hội họa bẩm sinh của June,  về đam mê mãnh liệt với nghệ thuật,  nhưng cũng kể về sự nhút nhát,  sự tự ti,  và nỗi sợ hãi bị phán xét.

Tôi nghe Rin kể,  lòng tràn đầy xót xa.  Tôi thấy chính mình trong câu chuyện của June,  thấy tuổi thơ thiếu vắng tình thương,  thấy sự cô độc từng bao trùm lấy tôi.  Tôi hiểu hơn về June,  về những vết thương lòng sâu kín mà cô ấy luôn cố gắng che giấu.  Và tôi càng thêm quyết tâm phải giúp đỡ cô ấy,  không chỉ vì tình bạn,  mà còn vì chính tôi,  vì một phần nào đó của quá khứ mình.

Sau khi gặp Rin,  tôi quay về nhà,  bắt đầu chọn lọc những bức tranh của June.  Không phải là chọn những bức đẹp nhất,  mà là chọn những bức tranh kể câu chuyện,  những bức tranh thể hiện rõ nhất tâm hồn của June.  Tôi chọn bức tranh "Bóng tối và Ánh sáng",  một bức tranh sử dụng gam màu tối,  nhưng lại có một tia sáng nhỏ len lỏi giữa những mảng màu đen,  như một tia hy vọng giữa tuyệt vọng.  Tôi chọn bức "Cô đơn",  một bức tranh tĩnh lặng,  nhưng lại toát lên một nỗi buồn sâu lắng.  Và tôi chọn bức "Khát vọng",  một bức tranh đầy màu sắc,  như một lời khẳng định về niềm tin vào cuộc sống.

Tôi muốn ông nội thấy được sự đa dạng trong phong cách nghệ thuật của June,  thấy được sự phát triển của cô ấy qua từng tác phẩm.  Tôi muốn ông thấy được tâm hồn cô ấy,  sự giằng xé nội tâm,  sự cô đơn,  và cả khát vọng mãnh liệt được thấu hiểu.  Tôi muốn ông thấy được sự dũng cảm của June,  sự can đảm để đối mặt với chính mình,  để phơi bày những vết thương lòng ra ánh sáng.

Tôi dành nhiều ngày để chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ với ông nội.  Tôi không chỉ chuẩn bị những bức tranh,  mà còn chuẩn bị cả tâm thế của mình.  Tôi viết ra một bản thảo chi tiết,  trong đó trình bày những thông tin về June,  những phân tích về tác phẩm của cô ấy,  và cả kế hoạch giúp đỡ June của tôi.  Tôi muốn ông hiểu rõ về những gì tôi đang làm,  và tôi tin rằng,  ông sẽ ủng hộ tôi.

Tôi tập dượt trước những câu nói,  những lập luận để thuyết phục ông.  Không chỉ là thuyết phục bằng lý lẽ,  mà còn bằng cả trái tim mình.  Tôi muốn ông thấy được sự chân thành,  sự quyết tâm của tôi.  Tôi muốn ông hiểu được tầm quan trọng của việc giúp đỡ June,  không chỉ vì tài năng của cô ấy,  mà còn vì sự đồng cảm sâu sắc giữa tôi và June.

Ngày gặp ông nội,  tôi đến nhà ông với trái tim đầy hồi hộp.  Ông đón tôi bằng nụ cười ấm áp,  cái ôm trìu mến.  Tôi trình bày kế hoạch của mình,  và ông lắng nghe chăm chú,  ánh mắt sắc sảo nhưng lại chứa đựng sự ấm áp hiếm thấy.  Ông không ngắt lời,  chỉ gật đầu nhẹ nhàng,  ánh mắt đầy sự suy tư.

Sau khi tôi nói xong,  ông im lặng một lúc lâu,  rồi mới chậm rãi lên tiếng.  Giọng nói trầm ấm,  nhưng chứa đựng sự sâu sắc,  “Con gái yêu,  không phải vì June,  mà vì con.  Ta thấy ở con một sự dũng cảm,  một lòng nhân hậu,  một sự kiên trì đáng khâm phục.  Con đã tìm thấy ánh sáng trong chính mình,  và giờ đây,  con muốn chia sẻ ánh sáng đó với người khác.  Điều đó rất đáng trân trọng.”

Ông nói về những bài phê bình nổi tiếng của ông,  những quan điểm nghệ thuật đặc biệt của ông,  và cả những lời khuyên cụ thể mà ông đã đưa ra cho tôi.  Ông hiểu nghệ thuật,  hiểu con người,  và hiểu cả tôi.

Ông đồng ý giúp đỡ June,  không chỉ vì tài năng của cô ấy,  mà còn vì lòng tốt và sự dũng cảm của tôi.  Ông sẽ sử dụng tầm ảnh hưởng của mình để giúp June có cơ hội trưng bày tác phẩm tại những nơi uy tín,  giới thiệu cô ấy với những người có tầm ảnh hưởng trong giới nghệ thuật,  và cả viết một bài phê bình về tác phẩm của June trên tạp chí "Nghệ thuật Đương đại".

Sự giúp đỡ của ông nội không chỉ là sự hỗ trợ về mặt chuyên môn,  mà còn là sự khích lệ tinh thần,  là sự tin tưởng vào khả năng và lòng tốt của tôi.  Đó là sự kết nối giữa ba tâm hồn:  ông nội,  tôi,  và June.  Đó là sự kết hợp hoàn hảo giữa kinh nghiệm,  sự thấu hiểu,  và tài năng.  Một bản giao hưởng đang bắt đầu,  một bản giao hưởng đầy hứa hẹn,  một bản giao hưởng về tình thân,  về tình bạn,  và về nghệ thuật.

Tôi rời nhà ông với tâm trạng vô cùng phấn chấn.  Ánh nắng chiều tà nhuộm vàng con đường về nhà,  nhưng trong lòng tôi,  ánh sáng của hy vọng đang tỏa rạng.  Hành trình của chúng tôi mới chỉ bắt đầu.  Tôi và June,  cùng với sự hỗ trợ của ông nội,  sẽ cùng nhau bước đi,  vượt qua mọi thử thách,  tạo nên những điều kỳ diệu.  Bản dạ khúc của ánh sáng đã vang lên,  xua tan bóng tối,  dẫn lối chúng ta đến tương lai tươi sáng.  Nhưng phía trước,  chắc chắn vẫn còn những thử thách đang chờ đợi.

-

Góc nhìn của Giáo sư Arthur Moreau

Chiều tà buông xuống, nhuộm màu cam đỏ lên những trang sách cũ kỹ trong thư phòng.  Hình ảnh Mewnich vẫn hiện hữu rõ nét trong tâm trí tôi.  Cháu gái bé nhỏ,  nhạy cảm ấy,  với trái tim nhân hậu và sự dũng cảm phi thường,  đã mang đến cho tôi một câu chuyện,  một câu chuyện về June và những bức tranh đầy ám ảnh.  Không chỉ là tài năng của June,  mà còn là sự trưởng thành,  lòng trắc ẩn của Mewnich đã lay động tôi.

Tôi nhớ lại những lời Mewnich nói về June,  về những năm tháng cô đơn,  những tổn thương sâu kín,  về tài năng bị giấu kín trong bóng tối.  Tôi thấy trong Mewnich sự kiên trì,  sự quyết tâm đáng khâm phục.  Cô bé không chỉ muốn giúp đỡ June,  mà còn muốn chứng minh cho tôi thấy sự trưởng thành của mình,  sự trưởng thành vượt qua cả những tổn thương trong quá khứ.  Tôi gọi điện cho Mewnich.

"Mewnich yêu quý," giọng tôi trầm ấm,  "Ông nội có một vài điều muốn nói với con."

"Dạ thưa ông nội," giọng Mewnich vang lên,  nghe có vẻ hồi hộp.

"Con đã làm rất tốt,  Mewnich.  Ông rất tự hào về con.  Sự dũng cảm và lòng nhân ái của con đã chạm đến trái tim ông."  Tôi tạm dừng,  cho cô bé thời gian để đón nhận lời khen ngợi.

"Nhưng ông nội," Mewnich nói,  giọng vẫn còn run run,  "cháu vẫn lo lắng cho June.  Cháu không biết liệu mình có thể giúp được gì cho cô ấy không."

"Con đã làm được rất nhiều rồi,  Mewnich yêu quý," tôi an ủi,  "June cần sự giúp đỡ,  cần sự thấu hiểu.  Và con đã cho cô ấy điều đó.  Ông sẽ hỗ trợ con,  Mewnich.  Ông sẽ sử dụng mọi nguồn lực của mình để giúp June tỏa sáng."

Tôi miêu tả chi tiết kế hoạch của mình:  liên hệ với giám tuyển của bảo tàng nghệ thuật quốc gia,  những người bạn đồng nghiệp,  những nhà phê bình uy tín.  Tôi sẽ viết một bài phê bình sâu sắc về tác phẩm của June,  không chỉ đánh giá về mặt kỹ thuật mà còn cả về giá trị nghệ thuật và thông điệp mà cô ấy muốn gửi gắm.  Tôi sẽ giúp cô ấy xây dựng hình ảnh cá nhân,  chuẩn bị cho những buổi phỏng vấn,  hướng dẫn cô ấy cách giao tiếp với công chúng.  Tôi sẽ làm tất cả những gì có thể để giúp June vượt qua nỗi sợ hãi,  để cô ấy tự tin thể hiện tài năng của mình.

Tôi nhìn những bức tranh của June,  thấy được tài năng tiềm ẩn,  thấy được cả những tổn thương sâu kín.  Tôi thấy ở June một phần nào đó của Mewnich,  sự nhạy cảm,  sự cô đơn,  và cả khát vọng mãnh liệt được thấu hiểu.  Tôi sẽ giúp cô ấy,  không chỉ vì tài năng của cô ấy,  mà còn vì Mewnich,  vì sự dũng cảm và lòng nhân ái của cháu gái tôi.

Góc nhìn của June:

Tin nhắn của Mewnich đến như một tia nắng xuyên qua màn đêm dày đặc.  Tôi không ngờ lại có người quan tâm đến mình đến vậy.  Tôi đã sống trong bóng tối quá lâu,  tự giam mình trong vỏ bọc của sự cô đơn,  sợ hãi,  sợ bị phán xét,  sợ bị từ chối.  Nhưng Mewnich đã cho tôi thấy rằng,  vẫn còn có những người tin tưởng vào tôi,  vẫn còn có những người sẵn sàng dang tay giúp đỡ.

Tôi gọi lại cho Mewnich.  Giọng tôi run run,  "Mewnich…  cảm ơn em."

"Không có gì đâu June," Mewnich nói,  giọng cô ấy ấm áp,  "Em tin chị sẽ làm được."

"Nhưng... Chị vẫn sợ," tôi thổ lộ,  "Chị sợ mình không đủ tốt, chị sợ mình sẽ thất bại."

"Đừng sợ," Mewnich an ủi,  "Em sẽ luôn ở bên cạnh chị. Và ông nội em cũng sẽ giúp đỡ chị mà."

Tôi nghe Mewnich kể về kế hoạch của ông nội cô ấy.  Tôi không dám tin vào những gì mình đang nghe.  Một người có tầm ảnh hưởng lớn trong giới nghệ thuật lại sẵn sàng giúp đỡ một người xa lạ như tôi.  Tôi cảm thấy mình như đang mơ.  Nhưng rồi,  một niềm hy vọng le lói trong tim tôi.  Đây là một cơ hội,  một cơ hội để tôi có thể thể hiện tài năng của mình,  để tôi có thể chia sẻ thế giới nội tâm của mình với thế giới bên ngoài.

Tôi bắt đầu thay đổi.  Tôi không còn tự giam mình trong bóng tối nữa.  Tôi vẽ nhiều hơn,  vẽ với tất cả đam mê và sự tự tin.  Tôi bắt đầu chia sẻ những bức tranh của mình với Mewnich,  với Rin,  và cả với những người bạn mới quen trên mạng xã hội.  Tôi nhận được những phản hồi tích cực,  những lời động viên,  những lời khen ngợi.  Tôi bắt đầu tin vào bản thân mình,  tin vào tương lai của mình.  Con đường phía trước vẫn còn rất dài và khó khăn,  nhưng tôi đã có Mewnich và ông nội cô ấy ở bên cạnh.  Tôi sẽ không đơn độc nữa.  Tôi sẽ cùng họ bước đi,  cùng họ vượt qua mọi thử thách,  và cùng họ tạo nên những điều kỳ diệu.  Tôi tin rằng,  ánh sáng sẽ xua tan bóng tối,  và tôi sẽ tỏa sáng.  Ánh sáng ấy,  sáng hơn cả những gì tôi từng tưởng tượng.

Sự đan xen giữa hai góc nhìn,  cùng với những đoạn đối thoại chân thực,  đã tạo nên một chương truyện đầy xúc cảm,  làm nổi bật sự thấu hiểu,  sự sẻ chia và sức mạnh của hy vọng.  Hai dòng chảy tâm lý này,  như hai nhánh sông nhỏ đổ vào nhau,  tạo nên một dòng chảy lớn,  mạnh mẽ và đầy sức sống.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro