Chương 7: Hậu Vang - Rơi
Góc nhìn của June:
Ánh nắng ban mai dịu dàng len lỏi qua rèm cửa, nhuộm vàng một góc nhỏ trong căn phòng. Tôi thức dậy với một cảm giác lâng lâng khó tả, như vẫn còn đang chìm đắm trong giấc mơ. Giải thưởng Presart… chiếc cúp danh giá vẫn nằm trên bàn, ánh sáng phản chiếu trên bề mặt kim loại, như một minh chứng cho hành trình dài đầy gian nan mà tôi đã trải qua. Nhưng hơn cả niềm vui chiến thắng, trong lòng tôi tràn ngập một cảm xúc phức tạp, một sự pha trộn giữa hạnh phúc, tự hào, và cả một chút lo lắng, một chút sợ hãi trước tương lai phía trước.
Tôi nhìn sang chiếc giường bên cạnh, Mewnich vẫn còn đang ngủ say. Mái tóc đen dài xõa tung trên gối, khuôn mặt thanh thoát, đầy vẻ thơ ngây. Tôi mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng biết bao nhiêu tình cảm. Mewnich… người bạn thân thiết, người đã luôn ở bên cạnh tôi, chia sẻ, động viên tôi trong suốt hai năm qua. Em ấy là một phần không thể thiếu trong hành trình đến với giải thưởng Presart của tôi. Nếu không có em ấy, chắc chắn tôi sẽ không thể vượt qua được những khó khăn, những thử thách. Tôi nhẹ nhàng xuống giường, không muốn làm phiền giấc ngủ ngon lành của em ấy.
Tôi bước xuống phòng khách, ánh nắng ban mai chiếu rọi vào căn phòng, làm cho không gian trở nên ấm áp và rạng rỡ hơn. Những bức tranh của tôi được trưng bày trang trọng trên tường, mỗi bức tranh đều là một kỷ niệm, là một phần của hành trình nghệ thuật của tôi. Tôi nhìn lại những bức tranh cũ, những bức tranh tôi vẽ khi còn là một cô gái nhút nhát, sợ hãi ánh nhìn của người đời. Những đường nét vụng về, những gam màu tối tăm, như phản ánh tâm trạng u buồn, rụt rè của tôi lúc bấy giờ. Tôi thấy sự khác biệt rõ rệt giữa những bức tranh đó và những bức tranh tôi vẽ gần đây. Những bức tranh gần đây tràn đầy sức sống, tràn đầy cảm xúc, tràn đầy niềm tin. Đó là kết quả của sự trưởng thành, của sự nỗ lực không ngừng nghỉ của tôi, của sự động viên, khuyến khích của Mewnich và thầy Moreau.
Điện thoại reo lên, là cuộc gọi của thầy Moreau. Tôi bắt máy, giọng thầy vẫn ấm áp như mọi khi.
(Đoạn hội thoại 1 - June và Thầy Moreau)
Thầy Moreau: June à, học trò của thầy. Thầy rất tự hào về con. Giải thưởng Presart là một thành quả xứng đáng cho những nỗ lực không ngừng nghỉ của con.
Tôi: Cảm ơn thầy, thưa thầy. Con không thể làm được điều này nếu không có sự hướng dẫn của thầy.
Thầy Moreau: Đừng khiêm tốn quá. Tài năng của con là điều không thể phủ nhận. Nhưng thầy cũng muốn nhắc nhở con, đây chỉ là bước khởi đầu. Tương lai còn rất nhiều thử thách đang chờ đợi con đấy. Con cần phải giữ vững tinh thần, phải tiếp tục nỗ lực, phải luôn sáng tạo.
Tôi: Vâng thưa thầy, con sẽ cố gắng hết sức.
Tôi dành cả buổi sáng để trả lời những tin nhắn chúc mừng, những cuộc gọi từ bạn bè, người thân. Tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc và biết ơn. Nhưng đan xen trong niềm vui ấy là một chút lo lắng. Liệu tôi có thể giữ vững phong độ? Liệu tôi có thể vượt qua những áp lực của sự nổi tiếng? Liệu tôi có thể tiếp tục sáng tạo, tiếp tục cho ra đời những tác phẩm nghệ thuật xuất sắc hơn nữa? Những câu hỏi ấy cứ quẩn quanh trong tâm trí tôi, khiến tôi không khỏi lo lắng.
(Suy nghĩ nội tâm của June) Giải thưởng Presart là một cột mốc quan trọng, nhưng nó cũng là một điểm bắt đầu. Tôi cần phải nỗ lực hơn nữa, phải cố gắng hơn nữa để chứng minh cho mọi người thấy rằng, tôi xứng đáng với giải thưởng này. Tôi không được phép tự mãn, không được phép ngủ quên trên chiến thắng.
Góc nhìn của Mewnich:
Tôi tỉnh giấc với tiếng chuông điện thoại. Là tin nhắn của chị June. "Tỉnh chưa? Mình xuống ăn sáng nhé!" Tôi mỉm cười. Ngày hôm nay thật đặc biệt. Hôm qua, chị June đã giành được giải thưởng Presart. Tôi vẫn còn nhớ rõ khoảnh khắc chị ấy đứng trên sân khấu, ánh đèn sân khấu chiếu rọi khuôn mặt chị ấy, toả sáng rạng rỡ. Tôi đã bật khóc vì xúc động, vì tự hào. Chị ấy đã làm được rồi! Chị ấy đã đạt được ước mơ của mình!
Tôi bước xuống giường, đi đến phòng khách. Tôi thấy chị June đang đứng trước những bức tranh của chị ấy, ánh mắt chị ấy đầy tự hào, nhưng cũng có chút lo lắng. Tôi hiểu, đằng sau mỗi bức tranh đó là cả một quá trình nỗ lực, là cả một hành trình đầy gian nan. Tôi đã chứng kiến chị ấy vấp ngã, chị ấy tuyệt vọng, chị ấy muốn bỏ cuộc. Nhưng rồi, chị ấy đã đứng dậy, chị ấy đã mạnh mẽ hơn, tự tin hơn. Tôi đã luôn ở bên cạnh chị ấy, chia sẻ, động viên chị ấy. Và giờ đây, chị ấy đã đạt được thành công. Tôi vô cùng hạnh phúc và tự hào về chị ấy.
(Đoạn hội thoại 2 - Mewnich và June)
Tôi: Chị dậy rồi à? Em thấy chị có vẻ hơi… mệt mỏi?
Chị June: Ừ, em thấy không? Hôm qua vui quá, giờ hơi mệt. Nhưng mà… em biết không, chị thấy mình vẫn còn rất nhiều việc phải làm.
Tôi: Chị đừng quá áp lực nhé. Chị đã làm rất tốt rồi. Giải thưởng Presart là minh chứng cho điều đó.
Chị June: Em nói đúng. Nhưng mà… chị thấy mình vẫn còn rất nhiều điều muốn làm, rất nhiều điều muốn thể hiện. Em thấy không, chị cần phải tiếp tục cố gắng.
Tôi: Em luôn ở bên cạnh chị mà. Mình cùng nhau chinh phục những thử thách phía trước nhé!
Điện thoại của chị June reo lên, là cuộc gọi của ba mẹ chị ấy. Tôi nghe thấy giọng của ba mẹ chị ấy đầy tự hào và xúc động. Họ đã luôn lo lắng cho chị June, nhưng giờ đây, họ đã hiểu và ủng hộ chị ấy hơn. Tôi cũng nhận được rất nhiều cuộc gọi và tin nhắn chúc mừng từ bạn bè, người thân. Tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc và tự hào.
(Suy nghĩ nội tâm của Mewnich) Chị June đã làm được rồi! Chị ấy đã chứng minh được tài năng của mình. Tôi rất tự hào về chị ấy. Và tôi sẽ luôn ở bên cạnh chị ấy, cùng chị ấy bước tiếp trên con đường nghệ thuật đầy chông gai này.
Cả ngày hôm đó, chúng tôi cùng nhau trả lời tin nhắn, nhận cuộc gọi, cùng nhau chia sẻ niềm vui chiến thắng. Nhưng đan xen trong niềm vui ấy là sự lo lắng, sự trăn trở về tương lai. Áp lực của sự nổi tiếng, sự kỳ vọng của mọi người… đó là những thách thức mà chị June sẽ phải đối mặt. Nhưng tôi tin rằng, với tài năng, sự nỗ lực và sự ủng hộ của mọi người, chị ấy sẽ vượt qua được tất cả. Và tôi, sẽ luôn ở bên cạnh chị ấy, để cùng chị ấy đón nhận những thành công mới, những thử thách mới. Ánh sáng của giải thưởng Presart đã lan tỏa, nhưng hành trình phía trước vẫn còn rất dài. Và chúng tôi, June và Mewnich, sẽ cùng nhau bước tiếp trên con đường ấy.
-
Góc nhìn của June:
Niềm vui chiến thắng chưa kịp lắng xuống thì những thách thức mới đã ập đến. Ánh hào quang của giải thưởng Presart, ban đầu mang đến niềm hạnh phúc tột cùng, giờ đây lại trở thành một áp lực vô hình đè nặng lên vai tôi. Sự nổi tiếng bất ngờ ập đến khiến cuộc sống của tôi đảo lộn hoàn toàn. Tôi không còn được tự do rong chơi trên những con phố quen thuộc, không còn được thả hồn vào những tác phẩm nghệ thuật mà không bị làm phiền.
Đầu tiên là những lời mời phỏng vấn từ các báo đài, tạp chí. Tôi phải đối mặt với những câu hỏi khó, những lời khen ngợi có cánh, và cả những lời bình phẩm thiếu thiện chí. Tôi phải luôn giữ vẻ mặt tươi tắn, phải luôn trả lời một cách khéo léo, để không làm mất lòng ai. Tôi cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy ngột ngạt. Tôi nhớ những ngày tháng bình yên trước đây, khi tôi chỉ cần tập trung vào việc sáng tạo nghệ thuật.
(Đoạn hội thoại 3 - June và Mewnich)
Tôi: Mewnich, mình đi đâu đó một chút được không? Chị cần không gian yên tĩnh để vẽ tranh. Chị không thể chịu đựng được sự ồn ào này nữa.
Mewnich: Chị cứ nói đi. Chúng ta sẽ đi bất cứ đâu chị muốn. Em sẽ giúp chị tránh xa những phiền phức này.
Chúng tôi quyết định đến một ngôi làng nhỏ ven biển, một nơi yên tĩnh, trong lành, xa rời sự ồn ào của thành phố. Tại đây, tôi tìm lại được cảm hứng sáng tạo. Tôi vẽ tranh, tôi viết nhật ký, tôi thả hồn mình vào thiên nhiên. Nhưng sự bình yên ấy cũng chỉ là tạm thời.
Những cuộc gọi, những tin nhắn vẫn liên tục tìm đến tôi. Những lời mời triển lãm, những hợp đồng quảng cáo… đều là những cơ hội tốt, nhưng cũng là những áp lực không nhỏ. Tôi phải cân nhắc, phải lựa chọn, phải quyết định. Tôi cảm thấy mình như đang đứng giữa ngã ba đường, không biết nên đi về hướng nào.
(Suy nghĩ nội tâm của June) Tôi đã đạt được thành công, nhưng thành công ấy lại mang đến cho tôi những khó khăn, những thử thách mới. Tôi phải làm sao để cân bằng giữa sự nghiệp và cuộc sống cá nhân? Tôi phải làm sao để giữ vững tinh thần sáng tạo của mình?
Một số nhà phê bình, những người trước đây từng chỉ trích tôi, bây giờ lại dành cho tôi những lời khen ngợi có cánh. Nhưng tôi biết, đằng sau những lời khen ấy là sự tò mò, là sự hiếu kỳ. Họ muốn biết tôi là ai, họ muốn tìm hiểu về cuộc sống của tôi. Tôi cảm thấy mình như đang bị soi mói, bị quan sát.
(Đoạn hội thoại 4 - June và thầy Moreau)
Tôi: Thầy ơi, con cảm thấy mình đang bị áp lực quá lớn.
Thầy Moreau: June à, thành công luôn đi kèm với áp lực. Con phải học cách đối mặt với nó, phải học cách vượt qua nó. Con hãy nhớ rằng, con vẽ tranh vì đam mê, vì tình yêu nghệ thuật. Đừng để những áp lực bên ngoài làm ảnh hưởng đến đam mê của con.
Lời thầy Moreau như một liều thuốc an thần, giúp tôi bình tĩnh lại. Tôi nhận ra rằng, mình phải giữ vững tinh thần, phải tiếp tục sáng tạo, phải luôn trung thành với đam mê của mình. Giải thưởng Presart là một cột mốc quan trọng, nhưng nó không phải là tất cả. Hành trình nghệ thuật của tôi vẫn còn rất dài, và tôi sẽ tiếp tục bước đi trên con đường ấy, với tất cả niềm đam mê và sự quyết tâm.
-
Góc nhìn của Mewnich:
Tôi thấy chị June thay đổi. Chị ấy vẫn vui vẻ, vẫn nhiệt tình, nhưng tôi nhận thấy sự mệt mỏi trong ánh mắt chị ấy. Chị ấy luôn bận rộn với những cuộc gọi, những tin nhắn. Chị ấy phải tham dự rất nhiều sự kiện, phải trả lời rất nhiều câu hỏi từ báo chí. Tôi lo lắng cho chị ấy, tôi sợ chị ấy sẽ bị áp lực quá lớn.
(Đoạn hội thoại 5 - Mewnich và chị June)
Tôi: Chị ơi, hôm nay mình đi đâu đó chơi cho khuây khỏa đi chị. Em thấy chị mệt lắm rồi.
Chị June: Ừ, cũng được. Chị nghĩ chị cần không gian yên tĩnh để thư giãn.
Chúng tôi cùng nhau đi đến một quán cà phê nhỏ, một nơi yên tĩnh, xa rời sự ồn ào của thành phố. Tôi lắng nghe chị June tâm sự về những khó khăn, những áp lực mà chị ấy đang phải đối mặt. Tôi động viên chị ấy, khuyến khích chị ấy. Tôi nhắc chị ấy nhớ về đam mê, về lý do tại sao chị ấy lại theo đuổi nghệ thuật.
(Suy nghĩ nội tâm của Mewnich): Chị June đang phải đối mặt với những thách thức rất lớn. Nhưng em tin rằng, chị ấy sẽ vượt qua được tất cả. Em sẽ luôn ở bên cạnh chị ấy, để cùng chị ấy chia sẻ những khó khăn, những thử thách.
Tôi thấy chị June mạnh mẽ hơn tôi tưởng rất nhiều. Chị ấy không bị gục ngã trước những khó khăn, chị ấy vẫn tiếp tục sáng tạo, vẫn tiếp tục cho ra đời những tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời. Tôi rất tự hào về chị ấy. Giải thưởng Presart là một thành công lớn, nhưng nó cũng là một bước ngoặt, một thử thách mới trong cuộc đời chị ấy. Tôi tin rằng, chị ấy sẽ tiếp tục tỏa sáng, sẽ tiếp tục chinh phục những đỉnh cao mới. Và tôi, sẽ luôn ở bên cạnh chị ấy, để cùng chị ấy chia sẻ niềm vui, cùng chị ấy vượt qua khó khăn. Chúng ta là một đội, và chúng ta sẽ cùng nhau chiến thắng.
-
Góc nhìn của June:
Mặt trời cuối hè nhuộm đỏ rực khung cửa sổ, ánh nắng chói chang như phản chiếu nỗi bối rối đang gặm nhấm tâm can tôi. Hai tuần nữa là đến đầu thu, mùa thu mà Mewnich đã hứa sẽ… thổ lộ. Suốt những ngày tháng qua, Mewnich luôn ở bên cạnh, như một người bạn, một người em gái thân thiết, luôn an ủi, động viên tôi vượt qua những sóng gió sau giải thưởng Presart. Tình cảm của em ấy dành cho tôi, tôi biết, nhưng… lòng tôi lại rối bời.
Sầm Bội San… tên của cô ấy cứ hiện lên trong đầu tôi. Kể từ sau khi tôi giành được giải thưởng Presart, Bội San liên lạc với tôi nhiều hơn. Những tin nhắn, những cuộc gọi, những lời hỏi han… đều thể hiện sự quan tâm chân thành của cô ấy. Tôi biết Bội San vẫn còn tình cảm với tôi, và tôi… tôi cũng không thể phủ nhận tình cảm của mình dành cho cô ấy. Chúng tôi từng có một mối tình đẹp, một tình yêu mãnh liệt. Tuy nhiên, vì những lý do riêng tư, chúng tôi đã chia tay.
Nhưng giờ đây, khi tôi đã đạt được thành công, khi tôi đã có tất cả, tôi lại cảm thấy mình nợ Bội Nghi một lời giải thích, một lời xin lỗi. Tôi nợ cô ấy một tình yêu trọn vẹn. Tôi biết mình đang ích kỷ, đang làm tổn thương Mewnich, nhưng tôi không thể làm khác được. Tôi cần phải giải quyết vấn đề của mình với Bội San trước khi quá muộn.
Tôi quyết định tâm sự với Mewnich, dù biết rằng điều này sẽ làm em ấy tổn thương. Tôi tìm em ấy ở quán cà phê quen thuộc, nơi chúng tôi thường xuyên gặp nhau. Em ấy đang chăm chú vẽ tranh, ánh nắng chiều nhuộm vàng mái tóc đen dài của em ấy. Tôi ngồi xuống bên cạnh, nhìn em ấy, lòng tôi tràn ngập sự áy náy.
(Đoạn hội thoại 8 - June và Mewnich)
Tôi: Mewnich… chị có chuyện cần nói với em.
Mewnich: Chị nói đi ạ.
Tôi: Chị… chị nghĩ có lẽ, chị vẫn còn tình cảm với Sầm Bội San. Chị muốn quay lại với cô ấy.
Không khí như ngưng đọng. Mewnich ngước nhìn tôi, ánh mắt em ấy đầy vẻ khó tin, đau đớn. Tôi thấy nước mắt em ấy chực trào. Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho phản ứng này, nhưng tôi vẫn không ngờ rằng, sự thật lại tàn nhẫn đến vậy.
(Suy nghĩ nội tâm của June): Tôi đã sai rồi. Tôi không nên nói ra sự thật này. Tôi đã làm tổn thương Mewnich. Nhưng… tôi không thể giấu em ấy mãi được.
Mewnich không nói gì, chỉ lặng lẽ lau nước mắt. Em ấy đứng dậy, không nói lời nào, rồi bỏ đi. Tôi nhìn theo bóng lưng em ấy, lòng tôi như bị xé nát. Tôi đã làm tổn thương em ấy, một người bạn tốt, một người luôn ở bên cạnh tôi, luôn ủng hộ tôi. Tôi đã phá vỡ tình bạn đẹp đẽ giữa chúng tôi.
(Suy nghĩ nội tâm của June): Mình đã làm gì vậy? Mình đã phá hủy tất cả. Mình đã đánh mất Mewnich. Mình đã đánh mất tình bạn quý giá của mình.
Tôi biết, mình cần phải làm gì đó để chuộc lại lỗi lầm của mình. Nhưng bây giờ, tôi không biết phải bắt đầu từ đâu. Tôi chỉ biết rằng, mình đã làm tổn thương Mewnich rất nhiều. Và tôi cần phải làm tất cả để hàn gắn lại tình bạn này. Nhưng liệu có còn kịp không? Liệu Mewnich có còn tha thứ cho tôi không? Câu hỏi ấy cứ quẩn quanh trong đầu tôi, khiến tôi không khỏi lo lắng, băn khoăn.
-
Góc nhìn của June:
Không khí trong quán cà phê đặc quánh, ánh chiều tà nhuốm màu cam đỏ buồn bã phủ lên khuôn mặt tái nhợt của Mewnich. Tôi vẫn chưa hết bàng hoàng sau lời thú nhận của chính mình. Tôi muốn quay lại với Sầm Bội Nghi. Lời nói ấy cứ vang vọng trong đầu tôi, như một lời nguyền.
Mewnich vẫn im lặng, nước mắt lăn dài trên má. Tôi vươn tay ra, muốn chạm vào em ấy, nhưng lại rụt tay về. Tôi không biết phải làm sao để xoa dịu nỗi đau trong em ấy. Tôi đã sai lầm rồi. Tôi đã quá ích kỷ, quá mù quáng.
Nhưng rồi, một điều bất ngờ xảy ra. Mewnich đột nhiên bật cười, một tiếng cười chua chát, đầy vẻ mỉa mai.
(Đoạn hội thoại 9 - June và Mewnich)
Mewnich: Chị nói thật chứ? Chị thực sự muốn quay lại với Sầm Bội San? Sau tất cả những gì đã xảy ra?
Tôi: Mewnich… chị…
Mewnich: Chị biết không, chị June. Tất cả những gì chị đang có, tất cả những thành công chị đạt được… đều là nhờ vào sự giúp đỡ của người khác. Và người đó… không phải là Sầm Bội San.
Tôi sững sờ. Tôi không hiểu ý Mewnich muốn nói gì. Em ấy đang nói về ai?
Mewnich: Thầy Moreau… và cả tôi. Chúng tôi đã âm thầm bảo vệ chị, giúp chị tránh khỏi những cạm bẫy trong giới nghệ thuật. Chúng tôi đã tạo ra một bức màn khói, làm cho sự nghiệp của chị trở nên bình dị đến lạ thường, để không ai có thể đụng đến chị. Đó là lý do tại sao giới nghệ thuật trong nước lại không ưa chị đến vậy. Họ không có cơ hội để đè đầu cưỡi cổ chị như thường lệ.
Lời nói của Mewnich như một cú sốc mạnh mẽ đánh thẳng vào tôi. Tôi không thể tin được những gì mình đang nghe. Mewnich… người bạn thân thiết của tôi… lại là người đứng sau tất cả những điều này? Thầy Moreau… người thầy đáng kính của tôi… cũng tham gia vào việc này?
Mewnich: Chị nghĩ sao về những bức tranh của chị? Những bức tranh ấy có thực sự là do chị vẽ ra không? Hay là... có người khác đã định hướng giúp chị?
Tôi nhìn lại những bức tranh của mình, những bức tranh mà tôi luôn tự hào. Tôi bắt đầu nghi ngờ. Liệu có phải tất cả những gì tôi đạt được đều là nhờ vào sự giúp đỡ của Mewnich và thầy Moreau? Liệu tôi có thực sự tài năng như tôi vẫn nghĩ?
Mewnich: Chị đừng hiểu lầm. Chúng tôi làm vậy không phải vì muốn lợi dụng chị. Chúng tôi làm vậy vì muốn bảo vệ chị, muốn chị được sống một cuộc sống bình yên, được theo đuổi đam mê của mình mà không bị làm phiền. Nhưng… chị lại muốn quay lại với Sầm Bội San? Chị thực sự nghĩ cô ta xứng đáng với tất cả những gì chị đang có?
Tôi im lặng. Tôi không biết phải nói gì. Tôi đã bị Mewnich vạch trần sự thật phũ phàng. Tôi đã bị lừa dối. Tôi đã bị lợi dụng. Nhưng… tôi cũng không thể phủ nhận tình cảm của mình dành cho Sầm Bội Nghi. Tôi đang đứng giữa hai ngã rẽ, không biết nên đi về hướng nào. Hai tuần nữa là đến đầu thu, mùa thu mà Mewnich đã hứa sẽ tỏ tình với tôi. Nhưng giờ đây, tất cả đã thay đổi. Mọi thứ đã sụp đổ. Tôi đã mất đi tình bạn quý giá, và cả tình yêu. Tôi không biết tương lai sẽ ra sao. Chỉ biết rằng, mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi. Tôi cần phải tìm ra sự thật, phải đối mặt với sự thật, và phải đưa ra quyết định của mình.
==========
Chương 8 sẽ là một chương đầy sóng gió, đầy những bất ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro