Chương 8B: Dấu Ấn Bóng Tối
Mewnich:
Gió đêm gào thét như những con thú hoang dại, cào cấu vào khung cửa sổ, mang theo hơi lạnh thấu xương len lỏi vào căn phòng nhỏ. Ánh trăng bạc nhạt nhòa, vẽ nên những vệt sáng mờ ảo trên sàn nhà, giống như những mảnh ký ức vụn vỡ, không trọn vẹn. Tôi vẫn chưa ngủ được, hình ảnh June, với nụ cười ấm áp và ánh mắt dịu dàng, vẫn hiện lên trong tâm trí, như một ốc đảo xanh giữa sa mạc khô cằn. Sự chân thành của chị ấy đã làm tan chảy một phần lớp băng giá bao phủ trái tim tôi bấy lâu nay, nhưng vết thương lòng vẫn còn đó, âm ỉ và đau nhói, như những vết sẹo cũ kỹ trên da thịt, luôn nhức nhối mỗi khi thời tiết thay đổi, mỗi khi bóng tối ập đến. Tôi đưa tay lên chạm nhẹ vào bức tranh hoa hướng dương dang dở, những bông hoa rực rỡ ấy, dường như cũng đang phản chiếu nỗi lòng tôi lúc này – một sự mạnh mẽ pha lẫn yếu đuối, một sự hy vọng xen lẫn bất an, một sự khao khát được giải thoát khỏi quá khứ.
Tôi sinh ra trong một gia đình mà người ta thường gọi là "gia đình hoàn hảo" – một gia đình giàu có, có địa vị xã hội, với ông nội là một nhà phê bình nghệ thuật nổi tiếng, luôn được ngưỡng mộ và tôn trọng. Nhưng đằng sau vẻ hào nhoáng ấy là một thực tế phũ phàng, một sự thật mà tôi đã phải âm thầm chịu đựng suốt bao năm qua, một sự thật lạnh lẽo như những bức tường trắng bao quanh tôi. Cha mẹ tôi ly hôn khi tôi còn rất nhỏ, họ có cuộc sống riêng, đầy rẫy những mối quan hệ mới, những cuộc vui xa hoa, và tôi, chỉ là một phần thừa thãi trong cuộc sống của họ, một phần ký ức mà họ muốn quên đi, một bức tranh bị vứt bỏ trong góc tối. Tôi lớn lên trong sự cô đơn, trong sự thiếu thốn tình cảm, chỉ có ông nội luôn ở bên cạnh, dù ông ấy cũng bận rộn với công việc và những mối quan hệ xã hội của mình. Ông ấy yêu thương tôi, nhưng tình cảm của ông ấy cũng chỉ gói gọn trong những lời dạy bảo về nghệ thuật, những lời khen ngợi về tài năng hội họa của tôi, những món quà xa xỉ nhưng lạnh lẽo, những lời động viên thiếu vắng sự ấm áp. Ông ấy ít khi hỏi han về cảm xúc, về cuộc sống của tôi, về những nỗi niềm thầm kín trong trái tim tôi. Trong mắt ông ấy, tôi chỉ là một tài năng trẻ, một đứa cháu ngoan ngoãn, chứ không phải là một cô gái đang cần tình cảm, cần sự chia sẻ, cần một vòng tay ấm áp. Tôi đã quen với sự cô đơn, quen với việc tự mình đối mặt với mọi khó khăn, quen với việc giấu kín những xúc cảm thật sự của mình, đến nỗi tôi đã quên mất cách thể hiện chúng ra bên ngoài, đến nỗi tôi đã biến mình thành một bức tranh tĩnh lặng, không màu sắc, không cảm xúc.
Tôi nhớ lại cuộc điện thoại tối qua, giọng nói khàn khàn, trầm thấp, thuộc về một người phụ nữ. Đó là giọng của Rini – người bạn thân nhất thời thơ ấu của tôi, người bạn mà tôi tưởng đã mất liên lạc từ lâu, người bạn mà tôi đã từng tin tưởng tuyệt đối, người bạn mà tôi đã từng chia sẻ tất cả những bí mật thầm kín nhất. Rini, với mái tóc đen dài óng ả và đôi mắt sâu thăm thẳm, luôn là người bạn đồng hành cùng tôi trong những năm tháng tuổi thơ đầy khó khăn. Chúng tôi cùng nhau vẽ tranh trên những bức tường cũ kỹ, cùng nhau chia sẻ những giấc mơ hoài bão, cùng nhau vượt qua những khó khăn, cùng nhau tạo nên những kỷ niệm đẹp đẽ mà tôi sẽ không bao giờ quên. Chúng tôi cùng nhau chia sẻ những bí mật, những ước mơ, những nỗi sợ hãi. Chúng tôi cùng nhau vẽ nên một tuổi thơ đầy màu sắc, dù tuổi thơ đó không hoàn hảo, dù tuổi thơ đó đầy những vết thương. Gia đình Rini chuyển đi khi chúng tôi mười sáu tuổi, một sự ra đi đột ngột, không lời từ biệt, để lại trong tôi một khoảng trống mênh mông. Tôi đã rất buồn, rất cô đơn, như một con chim nhỏ bị lạc đàn, không tìm thấy chỗ dựa. Tôi đã cố gắng liên lạc với Rin, nhưng không thành công. Tôi đã tưởng rằng, mối quan hệ giữa chúng tôi đã kết thúc, như một cuốn sách đã khép lại. Nhưng cuộc gọi tối qua đã mở ra một chương mới, một chương đầy bí ẩn và bất ngờ, một chương đầy những rủi ro và nguy hiểm.
“Mewnich... Cậu... Cậu nghe thấy tiếng tớ không? Tớ... tớ cần gặp cậu. Có chuyện... chuyện rất quan trọng.”
Giọng nói ấy, dù cố gắng kìm nén, vẫn mang theo một sự run rẩy, một sự hoảng loạn, một sự tuyệt vọng. Những lời nói rời rạc, ngắt quãng, như những mảnh ghép vụn vỡ của một câu chuyện kinh hoàng. Không phải sự ngọt ngào hay lạnh lùng như tôi tưởng tượng, mà là sự sợ hãi, sự tuyệt vọng, sự cầu cứu. Những lời nói ấy như những mũi dao đâm thẳng vào trái tim tôi, gợi lên những ký ức đau thương mà tôi đã cố gắng quên đi, những ký ức về một tuổi thơ không trọn vẹn, về sự thiếu thốn tình cảm, về sự cô đơn đeo đẳng, về những bí mật đen tối mà tôi đã cố gắng chôn sâu trong trái tim mình. Những ký ức ấy giờ đây lại trỗi dậy, như những con sóng dữ dội, đánh tan đi sự bình yên tôi đang cố gắng xây dựng, đánh tan đi sự yếu ớt tôi đang cố gắng che giấu.
Tôi đã cố gắng hỏi Rini về lý do gọi cho tôi, nhưng cô ấy chỉ im lặng, rồi cúp máy. Tôi không biết cô ấy muốn nói gì, không biết mục đích của cô ấy là gì. Nhưng trực giác mách bảo tôi, đó không phải là một cuộc gọi bình thường. Có lẽ, có một bí mật nào đó mà tôi chưa biết, một bí mật liên quan đến quá khứ của tôi, đến gia đình tôi, đến những người thân yêu của tôi, một bí mật có thể làm thay đổi hoàn toàn cuộc sống của tôi, có thể làm đảo lộn tất cả những gì tôi đang có. Một bí mật đen tối, đầy rẫy những nguy hiểm tiềm tàng.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng vằng vặc, như đang soi tỏ những bí mật trong đêm tối. Tôi biết rằng, quá khứ của tôi đang đeo bám tôi, như một bóng ma, luôn rình rập và đe dọa. Nhưng tôi cũng biết rằng, tôi không thể mãi mãi trốn chạy quá khứ. Tôi cần phải đối mặt với nó, để có thể bước tiếp, để có thể tìm thấy ánh sáng của riêng mình. Tôi cần phải biết sự thật, dù sự thật đó có đau đớn đến đâu. Và có lẽ, June, với sự chân thành và ấm áp của chị ấy, sẽ là ánh sáng ấy, sẽ giúp tôi vượt qua bóng ma quá khứ, sẽ giúp tôi đối mặt với những bí mật mà Rin đang giấu giếm, sẽ giúp tôi tìm ra câu trả lời cho những câu hỏi đang gặm nhấm tâm trí tôi.
Tôi cầm lấy cây bút vẽ, tiếp tục hoàn thành bức tranh hoa hướng dương. Những bông hoa vẫn hướng về phía mặt trời, vẫn mạnh mẽ và kiên cường. Và tôi cũng vậy, tôi sẽ không đầu hàng, tôi sẽ tiếp tục bước đi, dù con đường phía trước có khó khăn đến đâu. Tôi sẽ tìm thấy hạnh phúc của riêng mình, dù quá khứ có ám ảnh tôi đến thế nào đi nữa. Tôi sẽ đối mặt với quá khứ, với những bí mật, với những nỗi đau. Tôi sẽ tìm ra câu trả lời cho những câu hỏi đang gặm nhấm tâm trí tôi. Tôi sẽ tìm ra ánh sáng giữa bóng tối. Và tôi tin rằng, June, với sự chân thành và ấm áp của chị ấy, sẽ luôn ở bên cạnh tôi, sẽ giúp tôi vượt qua mọi khó khăn, sẽ giúp tôi tìm thấy hạnh phúc đích thực.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro