Chương 9B: Ánh Trăng Bạc
Bóng tối bao trùm căn hộ, chỉ có ánh sáng mờ ảo từ màn hình điện thoại chiếu lên gương mặt June. Cô nhìn chằm chằm vào dãy số lạ lẫm hiện lên trên màn hình, tim đập thình thịch, từng nhịp như tiếng trống thúc giục trong lồng ngực. Bội San, người yêu cũ của cô, sau bao năm biệt tăm biệt tích, giờ đây lại gọi điện cho cô, giọng điệu đầy ẩn ý và bất an.
"June, tớ nghe nói cậu đã đoạt giải thưởng Presart. Thật đáng mừng. June bé nhỏ đã thành công hơn nhiều so với lúc chúng ta chia tay."
Giọng nói của Bội San như một mũi dao sắc bén đâm thẳng vào tim June. Câu nói ấy mang theo một sự ganh tị cay độc, dường như muốn xé toạc đi những nỗ lực và thành công mà June đã đạt được. June nhận ra, Bội San không gọi điện cho cô vì tình yêu, mà vì sự thành công của cô, vì sự ghen tị tiềm ẩn trong trái tim cô ta.
"Tớ... tớ muốn gặp cậu. Chúng ta có thể nói chuyện lại được không? Tớ nhớ cậu."
Giọng Bội San trở nên mềm mại hơn, mang theo một chút cầu xin, nhưng June nghe ra sự toan tính ẩn sau những lời lẽ ấy.
"Cậu muốn gì?" June hỏi, giọng lạnh lùng, sự nghi ngờ bao trùm lấy cô. "Chúng ta không còn gì để nói với nhau nữa."
"June, hãy cho tớ một cơ hội." Bội San nài nỉ. "Tớ đã thay đổi. Tớ đã hiểu ra nhiều thứ. Tớ... tớ yêu cậu."
June ngắt cuộc gọi, sự bất an và lo lắng bao trùm lấy cô. Bội San, với những bí mật ẩn giấu, với những toan tính của riêng mình, sẽ làm thay đổi cục diện của câu chuyện.
"Mewnich," June gọi khẽ, ánh mắt cô đầy lo lắng nhìn về phía cô gái trẻ đang ngồi trên ghế sofa, “Có chuyện gì đang xảy ra?”
Mewnich nhìn June, ánh mắt em đầy sự thấu hiểu. “Chị đừng lo lắng, chị June. Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với nó.”
Tôi đặt tay lên tay June, ánh mắt tôi tràn đầy sự yêu thương và sức mạnh. Trong căn phòng chìm trong bóng tối, tình yêu của họ như một tia ánh sáng nhỏ bé, luôn sưởi ấm cho nhau, giúp họ vượt qua những bóng đen tối tăm của cuộc sống.
Bỗng nhiên, tiếng "tạch" yếu ớt vang lên, đèn trong căn hộ bị cúp điện. Căn phòng chìm vào bóng tối, chỉ có ánh sáng mờ ảo từ màn hình điện thoại chiếu lên khuôn mặt June. Một tiếng động lạ vang lên từ phía cửa sổ, như tiếng cào cấu, lành lạnh, và âm u. Mewnich và June nhìn nhau, ánh mắt họ đều đầy sợ hãi. Có ai đó đang ở ngoài kia, trong bóng đêm.
"Mewnich, em có nghe thấy gì không?" June thì thầm, giọng cô run rẩy, sự sợ hãi đang len lỏi vào tâm trí cô.
"Em… em cũng nghe thấy," Mewnich đáp, tay em bấu chặt vào tay June, “Chị June, chúng ta phải làm gì đây?”
Một bóng đen lướt nhanh ngoài cửa sổ, biến mất trong đêm tối. Sự im lặng bao trùm căn phòng, một sự im lặng nặng nề và đầy sợ hãi. June vẫn cầm chặt tay Mewnich, tim cô đập nhanh như chiếc chuông báo chết chóc.
"Chị June, chúng ta phải đi," Mewnich nói, giọng em run rẩy, "Có ai đó đang theo dõi chúng ta. Chúng ta phải đi ngay."
June gật đầu, sự bất an trong lòng cô càng thêm mạnh mẽ. Cô nhớ lại những câu chuyện ma quái về những bức tranh "Chromatic Depths", những lời đồn đại về những bóng ma đeo bám những người sở hữu bộ sưu tập này, những lời nguyền dữ dội và bí mật đằng sau những bức tranh rực rỡ mà cô đã mang về. Những ý nghĩ ấy khiến June càng thêm sợ hãi và bất an.
"Mewnich, chúng ta phải đi," June nói, "Chị sẽ gọi taxi."
June vội nhấc máy điện thoại, nhưng lúc này, đèn trong căn phòng bỗng chớp nháy rồi tắt hoàn toàn. Bóng tối như một con quái vật nuốt chửng căn phòng, một sự im lặng đầy ám ảnh bao trùm lấy hai cô gái.
"Mewnich, em có sao không?" June hỏi, giọng cô run rẩy, "Chị không thấy gì cả. Em có sao không?"
"Em... em không sao," Mewnich nói, giọng em run rẩy, “Chị June, chúng ta phải đi. Chúng ta không an toàn ở đây nữa.”
Mewnich đưa tay ra, cầm chặt tay June, ánh mắt em toát lên sự quyết định, sự kiên trì, ánh mắt của một chiến binh sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách.
Hai cô gái lặng lẽ bước về phía cửa, tim cả hai đều đập thình thịch, ánh mắt họ không rời khỏi cánh cửa, sợ hãi rằng có ai đó đang rình rập đằng sau cánh cửa ấy.
Khi cánh cửa được mở ra, một làn gió lạnh thấu xương thổi vào, mang theo mùi hơi nồng của biển cát, mùi hơi đặc trưng của thành phố Bangkok. Nhưng không phải là ánh sáng mà June và Mewnich mong đợi, mà là một bóng đen to lớn đang đứng ngay trước cửa.
Bóng đen ấy không nói gì, chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào hai cô gái, ánh mắt nó như hai quả cầu lửa, đầy sự ác độc và đe dọa. Bóng đen ấy cao lớn, gầy gò, với những đường nét gương mặt nhòe nhòe, khó phân biệt, như một con ma quái bị bóng tối nuốt chửng.
June hốt hoảng kéo Mewnich lùi vào trong, cánh tay cô bấu chặt vào tay em, ánh mắt cô toát lên sự sợ hãi và lo lắng.
“Mewnich, chúng ta phải làm gì đây?” June nói, giọng cô run rẩy. “Chạy!”
June vội kéo Mewnich chạy về phía phòng ngủ, cánh tay cô bấu chặt vào tay em, ánh mắt cô không rời khỏi cánh cửa.
Nhưng bóng đen ấy nhanh hơn June nghĩ. Nó đột ngột xông vào, tay nó giơ lên, như muốn tóm lấy hai cô gái. Bóng đen ấy di chuyển nhanh như một cơn gió lốc, ánh mắt nó rực lửa, đầy sự hung tợn và ác độc.
Mewnich hốt hoảng kêu lên, "Chị June! Chạy đi! Nhanh chạy đi!"
June vội kéo Mewnich chạy về phía ban công, cánh tay cô bấu chặt vào tay em ấy.
“Mewnich! Chúng ta phải nhảy xuống!” June nói, suy nghĩ lẫn hành động rất quyết đoán.
Nhưng khi June đang chuẩn bị nhảy xuống ban công, bóng đen ấy đã tóm lấy tay cô, kéo cô lùi vào trong.
June kêu lên, “Mewnich! Giúp chị! Cứu chị!”
Mewnich hốt hoảng nhìn June, ánh mắt em ấy đầy sự lo lắng và tức giận. Cô gái trẻ nắm chặt cái bàn gỗ bên cạnh, ánh mắt em ấy nhìn chằm chằm vào bóng đen ấy.
“Bỏ chị June ra! Bỏ chị June ra mau!” Mewnich nói, giọng em run rẩy nhưng kiên cường.
Bóng đen ấy không nói gì, chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào Mewnich, ánh mắt nó như hai quả cầu lửa, đầy sự ác độc và đe dọa.
"Bỏ chị June ra nhanh!" Mewnich nói lại, giọng em càng thêm kiên cường, “Hãy bỏ chị June ra! Hoặc là… tôi sẽ gọi ông nội tới!”
Bóng đen ấy như giật mình, ánh mắt nó như bị chói lóa, nó nhanh chóng buông June ra, rồi biến mất trong bóng tối.
June hốt hoảng nhìn Mewnich, ánh mắt cô đầy sự ngạc nhiên và biết ơn.
"Mewnich… cảm ơn em," June nói, ánh mắt cô tràn đầy sự biết ơn, “Em đã cứu chị.”
“Không có gì đâu, chị June,” Mewnich nói, ánh mắt em vẫn còn đầy sự lo lắng, “Chị có sao không?”
June lắc đầu, "Chị không sao. Nhưng... đó là cái gì vậy?” June nói, ánh mắt cô đầy sự tò mò và sợ hãi.
“Chị June, chúng ta phải đi,” Mewnich nói, ánh mắt em tràn đầy sự quyết định. “Chúng ta không an toàn ở đây nữa.”
June gật đầu. Cô hiểu rằng, bóng đen ấy không phải là một sự ngẫu nhiên. Nó là một bóng ma, một bóng ma đeo bám những người có cơ hội sở hữu bộ sưu tập tranh "Chromatic Depths" để rồi cuối cùng giết chết họ. Bóng ma ấy đang theo dõi cô, theo dõi những bức tranh của cô, đang muốn giết chết cô.
"Nhưng chúng ta sẽ đi đâu?" June hỏi.
"Chúng ta sẽ đi tìm Rini," Mewnich nói, ánh mắt em tràn đầy sự quyết định. “Đó là người duy nhất có thể giúp chúng ta.”
Rini, người bạn thân thời thơ ấu của Mewnich, là người biết rõ những bí mật đen tối đằng sau bộ sưu tập tranh "Chromatic Depths".
"Nhưng làm sao chúng ta có thể liên lạc với cô ấy?" June hỏi. “Số điện thoại ấy đã bị mất rồi.”
"Chị đừng lo," Mewnich nói, ánh mắt em tràn đầy sự tin tưởng, "Em biết cách liên lạc với cậu ấy."
Mewnich lấy chiếc laptop của mình ra, nhập một dãy số lạ lẫm vào ô tìm kiếm.
"Đây là một website bí mật," Mewnich giải thích, "Chỉ những người biết rõ những bí mật của "Chromatic Depths" mới có thể truy cập vào website này. Em đã tìm thấy nó trong những tài liệu mà ông nội em để lại."
Mewnich nhập một mật khẩu rất dài và phức tạp, rồi nhấn nút enter. Màn hình laptop hiện lên một trang web bị che khuất bởi một lớp màn sương mờ ảo, hình ảnh bóng ma nhấp nháy liên tục, ánh mắt của họ đầy sự tò mò và sợ hãi.
“Đây là nơi tập trung của những người biết rõ những bí mật của bộ sưu tập tranh "Chromatic Depths",” Mewnich nói, giọng em run rẩy, "Chúng ta có thể tìm thấy Rini ở đây."
Mewnich nhấp vào một nút bắt đầu chát, màn hình hiện lên một ô chat, nhấp nháy liên tục, như muốn nuốt chửng hai cô gái.
"Em sẽ thử liên lạc với Rini," Mewnich nói, ánh mắt em tràn đầy sự kiên trì.
Mewnich nhập tin nhắn vào ô chat: "Rini, là tớ, Mewnich. Tớ cần gặp cậu. Tớ đang ở trong nguy hiểm."
Tin nhắn được gửi đi. Hai cô gái lặng lẽ chờ đợi, ánh mắt họ không rời khỏi màn hình laptop.
Một lúc sau, ô chat hiện lên một dòng tin nhắn: "Mewnich... tớ biết rồi. Từ ngày hôm nay trở đi, xin gọi tớ là Valkie nhé. Hãy đến nơi tớ chỉ định. Nhanh lên, không còn nhiều thời gian nữa."
"Rini đã trả lời, cậu ấy muốn được gọi là Valkie." Mewnich nói, ánh mắt em tràn đầy sự hy vọng. "Chúng ta phải đi ngay."
Mewnich đóng laptop lại, nhìn June, ánh mắt em tràn đầy sự quyết định. “Chị June, chúng ta phải đi tìm Rini, à không, bây giờ sẽ gọi là Valkie. Hãy tin tưởng em, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua nỗi sợ hãi này."
June gật đầu, ánh mắt cô tràn đầy sự tin tưởng vào Mewnich. Trong căn phòng chìm trong bóng tối, ánh sáng của tình yêu, của niềm tin vẫn luôn le lói, sưởi ấm cho hai cô gái trong sự sợ hãi và bất an.
Hai cô gái lặng lẽ bước ra khỏi căn hộ, hướng về phía con đường mờ ảo trong đêm tối. Bóng tối bao trùm lấy họ, ánh trăng bạc nhạt nhòa như một lớp màn sương mờ ảo, che khuất con đường phía trước. June nắm chặt tay Mewnich, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào bóng tối phía trước, trong lòng cô đầy sự sợ hãi và lo lắng.
Mewnich cầm chắc tay June, ánh mắt em nhìn June với vẻ an ủi, “Đừng sợ, chị June. Em đang ở đây cùng chị.”
Mewnich là ánh sáng giữa bóng tối. Sự hiện diện của em giúp June vượt qua nỗi sợ hãi.
"Chúng ta phải đi tìm Valkie," June nói, "Em ấy là hy vọng cuối cùng của chúng ta."
Hai cô gái tiếp tục bước đi trong đêm tối, ánh mắt họ không rời khỏi con đường mờ ảo phía trước, trong lòng họ đầy sự hy vọng và sự kiên trì.
Trong đêm tối bóng đen, hai cô gái cùng nhau đối mặt với những thử thách và nỗi sợ hãi, sẵn sàng đối mặt với những bí mật đen tối của "Chromatic Depths". Tình yêu giữa họ, như một tia ánh sáng nhỏ bé, luôn sưởi ấm cho nhau trong sự giằng xé của cuộc sống.
-
Mewnich
Gió đêm gào thét như những con thú hoang dại, cào cấu vào khung cửa sổ, mang theo hơi lạnh thấu xương len lỏi vào căn phòng nhỏ. Ánh trăng bạc nhạt nhòa, vẽ nên những vệt sáng mờ ảo trên sàn nhà, giống như những mảnh ký ức vụn vỡ, không trọn vẹn. Tôi vẫn chưa ngủ được, hình ảnh June, với nụ cười ấm áp và ánh mắt dịu dàng, vẫn hiện lên trong tâm trí, như một ốc đảo xanh giữa sa mạc khô cằn. Sự chân thành của chị ấy đã làm tan chảy một phần lớp băng giá bao phủ trái tim tôi bấy lâu nay, nhưng vết thương lòng vẫn còn đó, âm ỉ và đau nhói, như những vết sẹo cũ kỹ trên da thịt, luôn nhức nhối mỗi khi thời tiết thay đổi, mỗi khi bóng tối ập đến. Tôi đưa tay lên chạm nhẹ vào bức tranh hoa hướng dương dang dở, những bông hoa rực rỡ ấy, dường như cũng đang phản chiếu nỗi lòng tôi lúc này – một sự mạnh mẽ pha lẫn yếu đuối, một sự hy vọng xen lẫn bất an, một sự khao khát được giải thoát khỏi quá khứ.
Tôi sinh ra trong một gia đình mà người ta thường gọi là "gia đình hoàn hảo" – một gia đình giàu có, có địa vị xã hội, với ông nội là một nhà phê bình nghệ thuật nổi tiếng, luôn được ngưỡng mộ và tôn trọng. Nhưng đằng sau vẻ hào nhoáng ấy là một thực tế phũ phàng, một sự thật mà tôi đã phải âm thầm chịu đựng suốt bao năm qua, một sự thật lạnh lẽo như những bức tường trắng bao quanh tôi. Cha mẹ tôi ly hôn khi tôi còn rất nhỏ, họ có cuộc sống riêng, đầy rẫy những mối quan hệ mới, những cuộc vui xa hoa, và tôi, chỉ là một phần thừa thải trong cuộc sống của họ, một phần ký ức mà họ muốn quên đi, một bức tranh bị vứt bỏ trong góc tối. Tôi lớn lên trong sự cô đơn, trong sự thiếu thốn tình cảm, chỉ có ông nội luôn ở bên cạnh, dù ông ấy cũng bận rộn với công việc và những mối quan hệ xã hội của mình. Ông ấy yêu thương tôi, nhưng tình cảm của ông ấy cũng chỉ gói gọn trong những lời dạy bảo về nghệ thuật, những lời khen ngợi về tài năng hội họa của tôi, những món quà xa xỉ nhưng lạnh lẽo, những lời động viên thiếu vắng sự ấm áp. Ông nội ít khi hỏi han về cảm xúc, về cuộc sống của tôi, về những nỗi niềm thầm kín trong trái tim tôi. Trong mắt ông ấy, tôi chỉ là một tài năng trẻ, một đứa cháu ngoan ngoãn, chứ không phải là một cô gái đang cần tình cảm, cần sự chia sẻ, cần một vòng tay ấm áp. Tôi đã quen với sự cô đơn, quen với việc tự mình đối mặt với mọi khó khăn, quen với việc giấu kín những xúc cảm thật sự của mình, đến nỗi tôi đã quên mất cách thể hiện chúng ra bên ngoài, đến nỗi tôi đã biến mình thành một bức tranh tĩnh lặng, không màu sắc, không cảm xúc.
Tôi nhớ lại cuộc điện thoại tối qua, giọng nói khàn khàn, trầm thấp, thuộc về một người phụ nữ. Đó là giọng của Rini – người bạn thân nhất thời thơ ấu của tôi. Bây giờ tôi phải gọi cô ấy là Valkie rồi, người bạn mà tôi tưởng đã mất liên lạc từ lâu, người bạn mà tôi đã từng tin tưởng tuyệt đối, người bạn mà tôi đã từng chia sẻ tất cả những bí mật thầm kín nhất. Valkie, với mái tóc đen dài óng ả và đôi mắt sâu thăm thẳm, luôn là người bạn đồng hành cùng tôi trong những năm tháng tuổi thơ đầy khó khăn. Chúng tôi cùng nhau vẽ tranh trên những bức tường cũ kỹ, cùng nhau chia sẻ những giấc mơ hoài bão, cùng nhau vượt qua những khó khăn, cùng nhau tạo nên những kỷ niệm đẹp đẽ mà tôi sẽ không bao giờ quên. Chúng tôi cùng nhau chia sẻ những bí mật, những ước mơ, những nỗi sợ hãi. Chúng tôi cùng nhau vẽ nên một tuổi thơ đầy màu sắc, dù tuổi thơ đó không hoàn hảo, dù tuổi thơ đó đầy những vết thương. Gia đình Valkie chuyển đi khi chúng tôi mười sáu tuổi, một sự ra đi đột ngột, không lời từ biệt, để lại trong tôi một khoảng trống mênh mông. Tôi đã rất buồn, rất cô đơn, như một con chim nhỏ bị lạc đàn, không tìm thấy chỗ dựa. Tôi đã cố gắng liên lạc với Rini, nhưng không thành công. Tôi đã tưởng rằng, mối quan hệ giữa chúng tôi đã kết thúc, như một cuốn sách đã khép lại. Nhưng cuộc gọi tối qua đã mở ra một chương mới, một chương đầy bí ẩn và bất ngờ, một chương đầy những rủi ro và nguy hiểm.
“Mewnich… Cậu… Cậu nghe thấy tiếng tớ không? Tớ… tớ cần gặp cậu. Có chuyện… chuyện rất quan trọng.”
Giọng nói ấy, dù cố gắng kìm nén, vẫn mang theo một sự run rẩy, một sự hoảng loạn, một sự tuyệt vọng. Những lời nói rời rạc, ngắt quãng, như những mảnh ghép vụn vỡ của một câu chuyện kinh hoàng. Không phải sự ngọt ngào hay lạnh lùng như tôi tưởng tượng, mà là sự sợ hãi, sự tuyệt vọng, sự cầu cứu. Những lời nói ấy như những mũi dao đâm thẳng vào trái tim tôi, gợi lên những ký ức đau thương mà tôi đã cố gắng quên đi, những ký ức về một tuổi thơ không trọn vẹn, về sự thiếu thốn tình cảm, về sự cô đơn đeo đẳng, về những bí mật đen tối mà tôi đã cố gắng chôn sâu trong trái tim mình. Những ký ức ấy giờ đây lại trỗi dậy, như những con sóng dữ dội, đánh tan đi sự bình yên tôi đang cố gắng xây dựng, đánh tan đi sự yếu ớt tôi đang cố gắng che giấu.
Tôi đã cố gắng hỏi Valkie về lý do gọi cho tôi, nhưng cô ấy chỉ im lặng, rồi cúp máy. Tôi không biết cô ấy muốn nói gì, không biết mục đích của cô ấy là gì. Nhưng trực giác mách bảo tôi, đó không phải là một cuộc gọi bình thường. Có lẽ, có một bí mật nào đó mà tôi chưa biết, một bí mật liên quan đến quá khứ của tôi, đến gia đình tôi, đến những người thân yêu của tôi, một bí mật có thể làm thay đổi hoàn toàn cuộc sống của tôi, có thể làm đảo lộn tất cả những gì tôi đang có. Một bí mật đen tối, đầy rẫy những nguy hiểm tiềm tàng.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng vằng vặc, như đang soi tỏ những bí mật trong đêm tối. Tôi biết rằng, quá khứ của tôi đang đeo bám tôi, như một bóng ma, luôn rình rập và đe dọa. Nhưng tôi cũng biết rằng, tôi không thể mãi mãi trốn chạy quá khứ. Tôi cần phải đối mặt với nó, để có thể bước tiếp, để có thể tìm thấy ánh sáng của riêng mình. Tôi cần phải biết sự thật, dù sự thật đó có đau đớn đến đâu. Và có lẽ, June, với sự chân thành và ấm áp của chị ấy, sẽ là ánh sáng ấy, sẽ giúp tôi vượt qua bóng ma quá khứ, sẽ giúp tôi đối mặt với những bí mật mà Rin đang giấu giếm, sẽ giúp tôi tìm ra câu trả lời cho những câu hỏi đang gặm nhấm tâm trí tôi.
Tôi cầm lấy cây bút vẽ, tiếp tục hoàn thành bức tranh hoa hướng dương. Những bông hoa vẫn hướng về phía mặt trời, vẫn mạnh mẽ và kiên cường. Và tôi cũng vậy, tôi sẽ không đầu hàng, tôi sẽ tiếp tục bước đi, dù con đường phía trước có khó khăn đến đâu. Tôi sẽ tìm thấy hạnh phúc của riêng mình, dù quá khứ có ám ảnh tôi đến thế nào đi nữa. Tôi sẽ đối mặt với quá khứ, với những bí mật, với những nỗi đau. Tôi sẽ tìm ra câu trả lời cho những câu hỏi đang gặm nhấm tâm trí tôi. Tôi sẽ tìm ra ánh sáng giữa bóng tối. Và tôi tin rằng, June, với sự chân thành và ấm áp của chị ấy, sẽ luôn ở bên cạnh tôi, sẽ giúp tôi vượt qua mọi khó khăn, sẽ giúp tôi tìm thấy hạnh phúc đích thực.
-
"Chị June, chúng ta phải đi," Mewnich nói, ánh mắt em tràn đầy sự quyết định. “Chúng ta không an toàn ở đây nữa.”
"Chị... Chị biết rồi, Mewnich," June nói, "Chị đang thắc mắc về cuộc gọi của Bội San. Chị không biết cô ấy muốn gì, nhưng chị cảm thấy rằng cô ấy đang giấu giếm chúng ta điều gì đó."
"Bội San… và những bí mật của cô ấy," Mewnich nói nhẹ, "Chị June, em nghĩ rằng chúng ta cần phải tìm hiểu rõ hơn về cô ấy và những gì cô ấy biết về bộ sưu tập tranh Chromatic Depths."
"Nhưng làm sao chúng ta có thể tìm hiểu về cô ấy?" June hỏi. "Cô ấy luôn giấu giếm chúng ta về quá khứ của mình."
Mewnich cười nhẹ, ánh mắt em tràn đầy sự tinh ranh, "Chúng ta sẽ tìm kiếm sự thật trong những bức tranh, chị June. Em tin rằng những bức tranh sẽ giúp chúng ta giải đáp những bí mật đằng sau bóng ma này."
"Em đang nói gì vậy, Mewnich?" June hỏi, ánh mắt cô đầy sự ngạc nhiên, "Những bức tranh có thể giúp chúng ta giải đáp những bí mật này?"
"Đúng vậy, chị June," Mewnich nói, "Em tin rằng những bức tranh "Chromatic Depths" không chỉ là những tác phẩm nghệ thuật mà còn là những chìa khóa để giải mã những bí mật của quá khứ. Em sẽ tìm kiếm sự thật trong những bức tranh ấy. Em tin rằng, Valkie cũng sẽ giúp chúng ta."
June nhìn Mewnich, ánh mắt cô tràn đầy sự tin tưởng vào em. Trong căn phòng chìm trong bóng tối, ánh sáng của tình yêu, của niềm tin vẫn luôn le lói, sưởi ấm cho hai cô gái trong sự sợ hãi và bất an.
=========
Phải quay lại thôi ~~~
Cốt truyện bây giờ mới thực sự bắt đầu. Truyện sẽ theo thể loại kinh dị và lãng mạn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro