Ngoại Truyện 1: Ánh Sao Thầm Thì
Lưu ý 1: Chương ngoại truyện này hoàn toàn không liên quan đến mạch truyện chính.
Lưu ý 2: Đây là nhân vật June và Mewnich ở một chiều không gian khác.
-
Hoàng hôn buông xuống, nhuộm tím cả một khoảng trời rộng lớn. Những tia nắng cuối ngày yếu ớt, len lỏi qua kẽ lá, nhuốm vàng những bông hoa sữa thơm ngát. June ngồi trên chiếc xích đu cũ kỹ, thân gỗ đã mòn cũ theo năm tháng, nhịp đu đưa đều đặn như nhịp đập chậm rãi của trái tim cô. Bầu trời chiều hôm nay đẹp đến nao lòng, nhưng vẫn không thể sánh bằng vẻ đẹp của Mewnich đang hiện hữu trong tâm trí June.
Hình ảnh Mewnich, với đôi mắt sáng long lanh như những vì sao xa xôi, nụ cười tỏa nắng như ánh bình minh, cứ thế hiện lên, rõ nét và sống động. Tình yêu đến với June không ồn ào, không náo nhiệt, mà nhẹ nhàng như làn gió xuân, thấm sâu vào từng tế bào, từng hơi thở của cô. Một tình yêu vừa quen thuộc, vừa lạ lẫm, vừa ngọt ngào, vừa e ấp.
Họ đã gặp nhau trong một triển lãm tranh nhỏ, giữa không gian tĩnh lặng, chỉ điểm xuyết hương thơm dịu nhẹ của cafe và sắc màu rực rỡ của những bức tranh. Mewnich, nhỏ nhắn và e lệ, đang say sưa ngắm nhìn một bức tranh phong cảnh, đôi mắt cô long lanh như chứa đựng cả một bầu trời sao. June, bị cuốn hút bởi vẻ đẹp thuần khiết toát ra từ Mewnich, đã mạnh dạn đến gần, phá vỡ sự im lặng bằng một câu hỏi nhỏ nhẹ.
Từ đó, một tình bạn trong trẻo, tinh khôi đã nảy nở, như những mầm cây nhỏ bé giữa mùa xuân, yếu ớt nhưng đầy sức sống. Rồi tình bạn ấy, không biết từ lúc nào, đã lặng lẽ đơm hoa kết trái, trở thành một tình yêu nồng nàn, sâu lắng, đong đầy. Giọng nói của Mewnich, êm ái như tiếng hát ru của mẹ, đã xoa dịu mọi gợn sóng trong tâm hồn June. Sự ấm áp từ vòng tay Mewnich, nhẹ nhàng nhưng vững chắc, đã trở thành nơi nương tựa bình yên của June giữa cuộc sống bộn bề, đầy rẫy những lo toan.
Một chiều khác, khi ánh nắng cuối ngày đã nhường chỗ cho bóng đêm, Mewnich nhẹ nhàng bước đến, tay cầm một tách trà gừng ấm nóng, hương thơm nồng nàn lan tỏa trong không gian.
"Chị June", giọng em ấy nhỏ nhẹ, "Chị ngồi đây lâu rồi phải không?"
June mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn Mewnich. "Ừ, em đến đúng lúc rồi. Chị đang nghĩ về… tương lai".
Lời nói của June mang theo một chút ngập ngừng, một chút e dè, nhưng cũng đầy hy vọng, xen lẫn chút lo lắng. Cô biết mình đang yêu Mewnich, yêu say đắm, yêu mãnh liệt. Nhưng liệu tình cảm này có được đáp lại trọn vẹn? Liệu em có cùng cảm xúc với mình?
Mewnich ngồi xuống bên cạnh, tay khẽ chạm vào tay June, một sự tiếp xúc nhẹ nhàng như làn gió xuân, nhưng lại mang theo một sức mạnh kỳ diệu, làm trái tim June rung động. "Chị đang nghĩ gì thế ạ?", Mewnich hỏi, giọng em vẫn nhẹ nhàng nhưng mang theo một sự quan tâm sâu lắng, chân thành.
June nhìn thẳng vào mắt Mewnich, ánh mắt cô chứa chan tình yêu nhưng cũng đầy lo lắng, như sợ rằng mình sẽ làm vỡ tan giấc mơ đẹp đẽ này. "Chị đang nghĩ về em, Mewnich. Về một tương lai… một tương lai mà chúng ta cùng nhau tạo nên".
Má Mewnich ửng hồng, cô cúi đầu, không giấu nổi sự hạnh phúc đang tràn ngập trong lòng. "Em… em cũng yêu chị", giọng em ấy thì thầm, như một lời thổ lộ kín đáo nhưng lại mang theo một sức mạnh vô cùng lớn lao, xóa tan mọi lo lắng trong lòng June.
June ôm chặt lấy Mewnich, nước mắt lăn dài trên má, không phải là nước mắt buồn mà là nước mắt của niềm hạnh phúc vỡ òa. Đây không chỉ là sự hạnh phúc mà còn là sự nhẹ nhõm, là sự giải thoát khỏi những gánh nặng trong lòng. Tình yêu của họ, nhẹ nhàng như làn gió nhưng lại mạnh mẽ như ngọn sóng, cuốn trôi mọi âu lo, mang đến cho họ sự bình yên và hạnh phúc trọn vẹn.
Những ngày tháng sau đó, cả hai cô gái dành trọn thời gian cho nhau. Họ cùng nhau dạo bước dưới ánh trăng, ngắm nhìn những vì sao trên bầu trời đêm, cùng nhau vẽ những bức tranh, cùng nhau chia sẻ những niềm vui những nỗi buồn trong cuộc sống.
June luôn dành cho Mewnich sự quan tâm, chăm sóc, bảo vệ, như một người chị nhưng cũng như một người yêu, cưng chiều, yêu thương hết mực cô gái nhỏ tuổi hơn. Mewnich thì luôn ở bên cạnh June, như một nguồn năng lượng tích cực, luôn mang đến cho June sự ấm áp và niềm vui. Họ cùng nhau pha trà, cùng nhau đọc sách, cùng nhau ngắm nhìn những bông hoa sữa nở rộ trong vườn.
Cuộc sống không phải lúc nào cũng trải đầy hoa hồng. Một biến cố gia đình bất ngờ đã buộc June phải về quê gấp, để lại Mewnich một mình ở thành phố. Sự chia xa đột ngột đã mang đến cho cả hai nỗi buồn man mác, như một vết cắt sâu vào trái tim.
"Em ở nhà ngoan nhé, chị sẽ về sớm thôi", June ôm chặt Mewnich, giọng cô nghẹn ngào, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má.
"Chị cứ đi đi ạ, em sẽ đợi chị", Mewnich gật đầu, giọng em cũng đầy xúc động nhưng đôi mắt em sáng rỡ, như muốn nói rằng em sẽ luôn ở bên chị, dù khoảng cách có xa đến mấy. Nhưng trong lòng, cô lại lo lắng đến khó tả. Liệu khoảng cách địa lý có làm phai nhạt tình cảm của họ? Liệu tình yêu của họ có đủ mạnh mẽ để vượt qua thử thách này?
Những ngày xa cách, Mewnich sống trong sự nhớ mong da diết. Cô gọi điện cho June mỗi ngày nhưng giọng June lúc nào cũng nghe có vẻ mệt mỏi. Mewnich tự nhủ phải mạnh mẽ, phải chờ đợi June trở về. Cô tìm thấy niềm an ủi trong những bức tranh, trong những bản nhạc du dương.
Mỗi tác phẩm của cô đều mang đậm hình ảnh của June, đầy tình yêu thương và nỗi nhớ da diết. Cô vẽ June đang mỉm cười, June đang chăm chú nấu ăn, June đang đọc sách,... mỗi bức tranh đều là một câu chuyện, là một lời nhắn nhủ thầm thì gửi đến người Mewnich rất dỗi yêu thương.
Rồi ngày June trở về cũng đến. Mewnich chạy đến ôm chặt lấy June, nước mắt lăn dài trên má nhưng đó là nước mắt của niềm vui vỡ òa, của sự đoàn tụ sau bao ngày xa cách. Họ cùng nhau ngồi xuống, chia sẻ những khó khăn, những nỗi buồn mà mỗi người đã trải qua trong những ngày xa cách.
June kể về những khó khăn mà cô đã gặp phải ở quê nhà, về những lo lắng, về những áp lực. Mewnich lắng nghe, an ủi, khuyến khích và chia sẻ những cảm xúc của chính mình.
"Chị xin lỗi vì đã để em phải lo lắng", June nói, giọng cô đầy ân hận.
"Không sao đâu ạ, em biết chị luôn yêu thương em mà", Mewnich đáp lại, giọng em nhẹ nhàng nhưng tràn đầy sự tin tưởng, sự mạnh mẽ.
Hai cô gái cùng nhau nhìn về phía bầu trời đêm, ánh sao lấp lánh như những viên kim cương. Tình yêu của họ, như giấc mơ ngọt ngào, đã vượt qua mọi thử thách, càng thêm nồng nàn và sâu lắng.
Họ cùng nhau ấp ủ ước mơ mở một cửa hàng tranh nhỏ và cùng nhau nỗ lực để biến ước mơ ấy thành hiện thực. Họ cùng nhau chọn địa điểm, cùng nhau thiết kế cửa hàng, cùng nhau trang trí, từng chi tiết nhỏ đều được chăm chút tỉ mỉ, đầy tình yêu thương. Họ cùng nhau đón tiếp khách hàng, cùng nhau chia sẻ niềm vui thành công. Thành công của cửa hàng không chỉ là minh chứng cho sự nỗ lực, mà còn là minh chứng cho tình yêu bền chặt của họ.
Trong một đêm trăng sáng, June dựa đầu vào vai Mewnich, ánh trăng dịu nhẹ soi sáng khuôn mặt của cả hai. June nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Mewnich, cảm nhận sự ấm áp từ cơ thể nhỏ bé của người yêu.
"Em là tất cả của chị, Mewnich", June thì thầm, giọng cô đầy yêu thương, như sợ rằng nếu nói to hơn, giấc mơ này sẽ tan biến. "Em là ánh sao sáng rực rỡ trên bầu trời đêm của chị".
Mewnich ôm chặt lấy June, ánh mắt em long lanh hạnh phúc, tràn đầy tình yêu thương. "Và chị là tất cả của em, chị June dấu yêu của em ơi. Chị là lý do em sống, là ánh sáng soi sáng cuộc đời em".
Hai cô gái trẻ cùng nhau ôn lại những kỷ niệm, những chuyến đi, những bữa ăn chung, những khoảnh khắc bình dị nhưng lại vô cùng ý nghĩa. Tình yêu của họ, như một bản nhạc du dương, luôn ngân vang trong tim mỗi người.
Họ biết rằng, con đường phía trước vẫn còn rất dài, vẫn còn rất nhiều thử thách đang chờ đợi. Nhưng với tình yêu và sự tin tưởng vào nhau, họ tin rằng, họ sẽ luôn cùng nhau vượt qua và bền vững ở bên nhau, cùng nhau xây đắp một tương lai hạnh phúc.
"Tôi yêu em, yêu em, yêu em hơn tất cả mọi thứ", June thầm thì trong lòng, ánh mắt nhìn Mewnich đầy yêu thương, đầy trìu mến.
Và Mewnich cũng vậy, cô yêu June hơn tất cả, một tình yêu sâu đậm, mãi mãi trường tồn. Tình yêu của June và Mewnich, là tình yêu chân thực, là ánh sáng soi sáng cuộc đời họ và là sự cứu rỗi tâm hồn dành cho nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro