Câu Chuyện Thứ Năm - Phần B


Ngoại truyện được viết theo góc nhìn của Mewnich.

-

Wremos - Nơi Ta Gặp Nàng

Sương sớm tháng Bảy ở Thụy Điển giăng mắc trên những tán thông già, dày đặc đến nỗi gần như che khuất ánh mặt trời. Chỉ những tia nắng yếu ớt nhất mới len lỏi qua những kẽ lá, tạo thành những vệt sáng lung linh trên mặt đất phủ đầy sương sớm. Gió nhẹ thoảng qua, mang theo mùi hương nhựa thông nồng nàn và mùi đất ẩm ướt, tạo nên một bản hòa ca tĩnh lặng, huyền bí của khu rừng già. Tôi, Mewnich, với chiếc áo khoác màu xanh lá cây đậm – màu của rừng già – đang tuần tra khu vực phía nam Sở thú Wremos. Chiếc áo khoác đã cũ, có vài vết rách nhỏ do va chạm với cành cây, nhưng nó vẫn rất ấm áp và thoải mái. Tôi thích mặc nó mỗi khi tuần tra, nó giúp tôi cảm thấy gần gũi với thiên nhiên hơn.

Hôm nay là một ngày đẹp trời, lý tưởng cho việc quan sát các loài động vật hoạt động. Tuy nhiên, một cảm giác bất an khó tả cứ quẩn quanh trong tôi, một sự lo lắng mơ hồ. Có lẽ, đó là do cuộc họp căng thẳng sáng nay về tình trạng sức khỏe của đàn hươu sao mới đến từ vườn quốc gia phía Nam, chúng đang bị nhiễm một loại virus hiếm gặp. Hay có thể là bởi dự án bảo tồn chim di cư đang gặp nhiều trở ngại, vì nguồn quỹ bị cắt giảm, và việc thuyết phục chính quyền địa phương hỗ trợ vẫn còn gặp nhiều khó khăn. Dù lý do là gì, tôi vẫn luôn yêu thích công việc này, việc được hòa mình vào thiên nhiên, quan sát những sinh vật kỳ diệu, bảo vệ sự đa dạng sinh học.

Tôi bước đi trên con đường mòn quanh co, tiếng chân tôi dẫm lên lớp lá khô xào xạc, như một bản nhạc du dương, thầm thì những câu chuyện của khu rừng. Tiếng chim hót líu lo, tiếng gió rì rào, tiếng suối chảy róc rách… tất cả tạo nên một bản hòa ca tĩnh lặng, huyền bí. Tôi hít thở không khí trong lành, tận hưởng sự yên bình của thiên nhiên. Tôi yêu thích sự tĩnh lặng này, nó giúp tôi thư giãn và tập trung hơn. Tôi nhớ lại những ngày thơ ấu, những lần đi rừng cùng bố, những câu chuyện ông kể về những loài động vật, những bài học về bảo vệ thiên nhiên… Những kỷ niệm ấy luôn là nguồn động lực giúp tôi vượt qua mọi khó khăn và thử thách.

Đột nhiên, một tiếng gọi thất thanh vang lên, cắt ngang sự tĩnh lặng của buổi sáng: “Luna! Luna!”. Giọng gọi khàn đặc, hoảng loạn, xen lẫn tiếng nức nở, vang vọng giữa không gian yên tĩnh của khu rừng, làm tôi giật mình. Tôi dừng bước, nhanh chóng định vị hướng tiếng gọi. Qua những tán cây, tôi thấy một cô gái trẻ đang chạy như điên, mái tóc vàng óng ánh tung bay trong gió, phất phơ như những cánh bướm giữa không gian rộng lớn. Khuôn mặt cô ấy tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt tuôn rơi không ngừng, như những dòng suối nhỏ giữa khe núi. Tôi nhận ra ngay sự hoảng loạn tột cùng trong ánh mắt cô ấy. Có lẽ, ai đó đã bị lạc.

Tôi nhanh chóng tiến lại gần, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh và an ủi: "Chị có sao không ạ?" Tôi cố gắng giữ cho giọng nói của mình thật nhẹ nhàng, ấm áp, để xoa dịu nỗi sợ hãi đang bao trùm lấy cô gái. Tôi không muốn làm cô ấy thêm sợ hãi. Tôi đã từng trải qua cảm giác bị lạc, cảm giác bất lực, cảm giác sợ hãi… Tôi hiểu cảm giác của cô ấy.

Cô ấy dừng lại, thở hổn hển, đôi vai run lên vì xúc động. Cô ấy quỳ xuống, đầu gối chạm đất, ánh mắt nhìn xa xăm, như đang tìm kiếm một tia hy vọng giữa màn đêm tăm tối. "Em… em gái tôi… bị lạc rồi!", cô ấy nghẹn ngào, giọng run rẩy, khàn đặc. "Tôi không biết phải làm sao..." Nước mắt cô ấy cứ thế tuôn rơi, làm ướt đẫm khuôn mặt xinh xắn. Sự tuyệt vọng trong giọng nói của cô ấy khiến tim tôi thắt lại, như bị bóp nghẹt bởi một bàn tay vô hình. Tôi hiểu cảm giác ấy, cảm giác bất lực và tuyệt vọng khi không thể tìm thấy người thân yêu.

Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô ấy, cố gắng trấn an: "Đừng lo lắng, tôi sẽ giúp chị tìm em gái. Tôi là Mewnich, nhân viên kiểm lâm của vườn quốc gia. Chị tên gì ạ?" Tôi cố gắng để giọng nói của mình truyền tải sự an toàn và hy vọng, như một tia sáng giữa màn đêm tăm tối. Tôi phải làm tất cả những gì có thể để giúp cô ấy.

Cô ấy lau vội nước mắt, lắp bắp giới thiệu mình là June. June kể lại chi tiết về sự việc, miêu tả quần áo và ngoại hình của em gái, giọng nói vẫn run rẩy. Tôi lắng nghe chăm chú, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt cô ấy. Bên cạnh cô ấy, một chú chó nhỏ, lông trắng muốt, đang sủa nhẹ nhàng. Chú chó đeo một chiếc vòng cổ nhỏ nhắn, trên đó khắc tên "Luna" và một số điện thoại. Tôi hiểu ngay, đó chính là em gái của June.

Tôi trấn an June, yêu cầu cô ấy bình tĩnh, rồi lập tức liên lạc với các nhân viên khác bằng máy bộ đàm. Giọng tôi vang lên dứt khoát, rõ ràng, thể hiện sự chuyên nghiệp và kinh nghiệm của một người kiểm lâm. Tôi yêu cầu họ hỗ trợ tìm kiếm, đồng thời hướng dẫn June những kỹ thuật tìm kiếm hiệu quả. Tôi nhận thấy cô ấy rất yêu thương em gái mình, sự lo lắng, sự sợ hãi, và cả tình yêu thương em gái toát lên từ ánh mắt, cử chỉ của cô ấy. Tôi bị cuốn hút bởi sự chân thành, ấm áp toát ra từ con người cô ấy.

Chúng tôi tìm kiếm khắp nơi, gọi tên Luna. Tôi tận dụng sự hiểu biết về địa hình sở thú, kinh nghiệm tìm kiếm trong công việc kiểm lâm, hướng dẫn June cách quan sát, cách lắng nghe, cách tìm kiếm dấu vết. Tôi để ý thấy June liên tục nhìn đồng hồ, sự lo lắng của cô ấy dường như tăng lên từng phút. Tôi cố gắng trấn an cô ấy, nhắc nhở cô ấy thở sâu, tập trung vào việc tìm kiếm. Tôi kể cho cô ấy nghe những câu chuyện hài hước về động vật, cố gắng xoa dịu nỗi lo lắng đang giày vò tâm trí cô ấy. Tôi tự nhủ, mình phải tìm thấy Luna, phải mang lại hy vọng cho cô gái trẻ này.

Trong lúc tìm kiếm, tôi thấy June liên tục nhớ về những khoảnh khắc hạnh phúc bên cạnh Luna, những trò chơi, những câu chuyện, những nụ cười. Tôi hiểu được tình cảm chị em sâu nặng giữa hai người. Giữa những lúc căng thẳng, những ký ức hạnh phúc ấy lại càng làm nổi bật sự tuyệt vọng của June khi Luna mất tích. Tôi thầm nghĩ, mình phải làm tất cả để giúp cô ấy vượt qua khó khăn này.

Đột nhiên, tôi nhớ lại một lần mình bị lạc trong rừng sâu khi còn nhỏ. Cảm giác sợ hãi, bất lực, cô đơn… ùa về trong tôi. Tôi hiểu được nỗi sợ hãi của June lúc này. Tôi nhìn cô ấy, ánh mắt cô ấy tràn đầy nước mắt, cả cơ thể run lên vì sợ hãi. Tôi muốn làm gì đó để an ủi cô ấy, để giúp cô ấy vượt qua nỗi sợ hãi này. Tôi đặt tay lên vai cô ấy, nhẹ nhàng xoa dịu, như muốn truyền cho cô ấy một chút sức mạnh, một chút hy vọng.

Cuối cùng, sau gần hai giờ tìm kiếm, tiếng khóc của Luna vang lên từ phía sau một bụi cây rậm rạp, gần khu vực chuồng chim. Tôi thấy June lao đến, ôm chầm lấy Luna, nước mắt tuôn rơi không ngừng. Tôi thở phào nhẹ nhõm, cảm giác nhẹ tênh như vừa được giải thoát khỏi một gánh nặng. Tôi nhìn June ôm chặt lấy em gái, ánh mắt cô ấy tràn đầy hạnh phúc và biết ơn. Tôi mỉm cười, cảm xúc dâng trào khó tả. Lúc này, tôi mới nhận ra, mình không chỉ đang làm nhiệm vụ của một người kiểm lâm, mà mình còn đang giúp đỡ một người phụ nữ tuyệt vời.

"Không có gì đâu, chị cứ yên tâm.", tôi nói, giọng nhẹ nhàng. "Tôi rất vui vì đã giúp được chị." Lúc này, tôi mới để ý đến khuôn mặt June, ánh mắt cô ấy nhìn tôi, toát lên sự biết ơn sâu sắc. Nhưng ngoài sự biết ơn, tôi còn thấy một tia gì đó khác, một sự rung động nhẹ nhàng, khó diễn tả. Tôi tự hỏi, đó có phải là tình cảm?

Trong suốt quãng đường đưa Luna ra khỏi sở thú, tôi không ngừng nghĩ về June. Tôi bị cuốn hút bởi vẻ đẹp dịu dàng, sự mạnh mẽ và cả sự vụng về của cô ấy. Tôi cảm thấy, mối gặp gỡ này không chỉ là sự tình cờ, mà có lẽ là một sự sắp đặt của định mệnh. Tôi bắt đầu tìm kiếm June trên mạng xã hội, trên các diễn đàn về sở thú, trên tất cả các trang web liên quan. Tôi muốn biết thêm về cô ấy, muốn hiểu cô ấy hơn. Tôi muốn biết cô ấy sống như thế nào, cô ấy thích gì, cô ấy nghĩ gì… Tôi cảm thấy mình đang bị cuốn hút bởi cô ấy.

Tôi tìm thấy bài đăng về buổi triển lãm ảnh. Tôi biết đó là cơ hội để gặp lại June. Tôi đã hồi hộp chờ đợi. Tôi đã chuẩn bị sẵn những câu hỏi muốn hỏi cô ấy, những câu chuyện muốn chia sẻ với cô ấy. Tôi muốn biết thêm về cô ấy, muốn hiểu cô ấy hơn. Tôi muốn biết cô ấy nghĩ gì về tôi. Tôi đã dành nhiều thời gian suy nghĩ về việc nên nói gì, nên làm gì khi gặp lại cô ấy. Tôi đã lo lắng đến mức không thể ngủ ngon giấc.

Khi gặp lại June, tôi thấy cô ấy vẫn xinh đẹp như lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Ánh mắt cô ấy, nụ cười cô ấy, đã làm rung động trái tim tôi. Tôi đã thú nhận tình cảm của mình. Tôi không biết cô ấy nghĩ gì về tôi, nhưng tôi đã cố gắng bày tỏ tình cảm của mình một cách chân thành nhất. Tôi muốn cô ấy biết rằng, tôi rất trân trọng cô ấy.

Nhưng… tôi vẫn băn khoăn. Tương lai của chúng ta sẽ ra sao? Liệu tình yêu của chúng ta có đủ mạnh mẽ để vượt qua mọi khó khăn? Tôi nhớ lại những khó khăn tôi đã trải qua trong công việc bảo tồn, những đêm thức trắng để nghiên cứu, những lúc phải đối mặt với sự phản đối từ nhiều phía. Tôi tự hỏi, liệu tình yêu của chúng ta có đủ mạnh mẽ để vượt qua những thử thách đó? Liệu chúng ta có cùng nhau xây dựng một gia đình hạnh phúc? Liệu chúng ta có cùng nhau bảo vệ thiên nhiên, bảo vệ những loài động vật đáng yêu? Những câu hỏi ấy cứ quẩn quanh trong đầu tôi, khiến tôi không khỏi lo lắng.

Tuy nhiên, trong ánh mắt của June, tôi thấy sự tin tưởng, sự yêu thương, và cả sự hy vọng. Tôi tin rằng, với tình yêu chân thành, sự thấu hiểu và lòng tin tưởng, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn và thử thách. Chúng tôi sẽ cùng nhau viết tiếp câu chuyện của mình, một câu chuyện tình yêu giữa những tán thông già, dưới ánh mặt trời đâu đông của Thụy Điển. Một câu chuyện tình yêu đầy hứa hẹn, một câu chuyện tình yêu sẽ mãi mãi trường tồn… Một câu chuyện tình yêu… mới chỉ bắt đầu… Và tôi biết, chúng tôi sẽ có một tương lai tươi sáng. Tôi tin vào điều đó.

-

Mùa Đông ở Wremos - Phần Kết.

Tuyết rơi dày đặc, phủ trắng xóa khu rừng Wremos, tạo nên một khung cảnh tĩnh lặng đến huyền ảo. Gió lạnh từng cơn thổi qua, mang theo hơi thở se sắt của mùa đông, nhưng bên trong căn nhà gỗ nhỏ ấm cúng của chúng tôi, lại tràn ngập hơi ấm của tình yêu. Tôi, Mewnich, đang ngồi bên lò sưởi, ngắm nhìn June say sưa vẽ tranh. Ánh lửa nhảy múa, chiếu những vệt sáng lung linh lên khuôn mặt cô ấy, làm nổi bật vẻ đẹp dịu dàng và sự tập trung của June. Tôi yêu những khoảnh khắc yên bình này, sự ấm áp từ cô ấy, và tình yêu nồng nàn bao bọc lấy chúng tôi. Mùi hương gỗ thông thoang thoảng, pha lẫn mùi cà phê sữa ấm áp, tạo nên một không gian riêng tư, ngọt ngào chỉ thuộc về hai chúng tôi.

Kỷ niệm về lần đầu gặp gỡ June vẫn sống động như vừa mới xảy ra hôm qua. Tôi nhớ rõ từng chi tiết: ánh nắng chiều xuyên qua tán lá, tiếng chim hót líu lo, rồi tiếng gọi cầu cứu yếu ớt, hỗn loạn của June khi em gái Luna lạc mất trong rừng. Ánh mắt tuyệt vọng, đôi môi run rẩy khi cô ấy cầu cứu tôi, một kiểm lâm bình thường. Tôi đã giúp cô ấy tìm thấy Luna, và trong khoảnh khắc hỗn loạn ấy, giữa sợ hãi và tuyệt vọng, một sức hút mạnh mẽ, một sự rung động khó tả, một tình cảm đặc biệt đã bắt đầu nảy nở trong tim tôi dành cho June.

Những ngày sau đó, mỗi lần gặp gỡ June đều để lại trong tôi những ấn tượng sâu sắc khó phai. Tôi bắt đầu để ý đến nụ cười rạng rỡ của cô ấy, ánh mắt long lanh, và giọng nói ấm áp, dịu dàng. Tôi bị cuốn hút bởi sự chân thành, mạnh mẽ, và cả sự yếu đuối dễ thương của June. Những lần đi dạo cùng nhau trong rừng, những buổi chiều hàn huyên bên tách cà phê nóng hổi, những câu chuyện được chia sẻ nhẹ nhàng, đều mang một sự ngọt ngào khó tả. Tôi nhận ra, mình đã yêu June từ lúc nào không hay. Yêu sự ấm áp từ bàn tay cô ấy khi nắm lấy tay tôi, yêu sự tinh tế trong ánh mắt cô ấy khi nhìn tôi, yêu cả sự vụng về đáng yêu của cô ấy khi làm đổ cà phê.

Tôi nhớ rõ từng lời run rẩy, hơi ngập ngừng của mình trong đêm hôm ấy, giữa không gian tĩnh lặng của khu rừng già, dưới ánh trăng lấp lánh trên những tán cây phủ đầy tuyết trắng. Tim tôi đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực khi tôi thổ lộ: "June, tớ thích cậu." Tôi lo lắng, hồi hộp, không biết cô ấy sẽ phản hồi ra sao. June nhìn tôi, ánh mắt long lanh, tràn đầy xúc động. Rồi cô ấy mỉm cười, một nụ cười ngọt ngào, tràn đầy hạnh phúc: "Mewnich… tớ… tớ cũng thích cậu." Khoảnh khắc ấy, thế giới như vỡ òa trong niềm hạnh phúc khó tả. Tôi ôm chặt lấy June, cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể cô ấy, làm tan chảy đi lớp băng giá của mùa đông.

Những ngày đầu tiên của mối quan hệ mới chớm nở, sự vụng về, sự bối rối xen lẫn sự hạnh phúc, rồi cả sự hồi hộp, lo lắng đều hiện lên trên nét mặt cả hai. Lần đầu tiên cùng June đi dạo trên bờ biển, gió biển nhẹ nhàng mang theo mùi vị mặn mòi của đại dương. June bất ngờ nắm lấy tay tôi, bàn tay nhỏ nhắn, ấm áp, mềm mại, khiến tim tôi đập nhanh hơn. Ánh mắt cô ấy long lanh, tràn đầy tình cảm. Tôi ôm chặt lấy June, hơi ấm từ cơ thể cô ấy truyền sang tôi, tan chảy đi lớp băng giá của mùa đông. Tôi nhớ cảm giác tay mình run lên khi chạm vào tay June, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể.

Sau đó, cả hai chúng tôi đều chủ động hơn trong việc thể hiện tình cảm. Những cái ôm, những nụ hôn nhẹ nhàng nhưng nồng nàn, những cái vuốt ve nhẹ nhàng trên tóc, trên mặt, đều mang theo một sự ngọt ngào, tình cảm khó tả. Tôi thích được vuốt ve mái tóc mềm mại của June, cảm nhận sự mềm mại của làn da cô ấy. Tôi nhớ rõ lần đầu tiên hôn June, một nụ hôn nhẹ nhàng chạm vào môi cô ấy, như thể sợ làm cô ấy giật mình. Tuy nhiên, June đáp lại nụ hôn của tôi bằng một nụ hôn sâu hơn, làm cho tim tôi đập mạnh hơn. Tôi nhớ mùi hương dịu nhẹ của nước hoa cô ấy, và vị ngọt ngào trên môi cô ấy.

Tôi thích được ôm June từ phía sau, cánh tay tôi vòng qua eo cô ấy, cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể cô ấy. Tôi khẽ hôn lên má cô ấy, một nụ hôn nhẹ nhàng, thầm lặng, nhưng tràn đầy tình yêu thương. June khẽ rên lên, đưa tay ôm lấy tôi. Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng lại, chỉ còn lại hai chúng tôi, trong không gian yên tĩnh, ấm áp của căn nhà gỗ nhỏ. Tôi nhớ cảm giác an toàn, sự bình yên khi được ôm June trong vòng tay.

Những buổi chiều đông se lạnh, chúng tôi thường cùng nhau quấn chăn bên lò sưởi, ngắm nhìn ngọn lửa đang cháy bập bùng. Tôi kể cho June nghe về những kỷ niệm thời thơ ấu, những câu chuyện về công việc, những giấc mơ của mình. June lắng nghe chăm chú, thỉnh thoảng khẽ đưa tay lên vuốt ve má tôi. Tôi thích được nghe giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp của June, cô ấy kể cho tôi nghe những câu chuyện về gia đình, những kỷ niệm của cô ấy với Luna, những ước mơ của mình. Tôi nhớ những lần June kể về Luna, ánh mắt cô ấy tràn đầy tình yêu thương dành cho em gái.

Trong một lần như vậy, June bất ngờ nói: "Mewnich, em nghĩ mình nên xây dựng một gia đình nhỏ, ở ngay đây, giữa khu rừng này." Lúc ấy, tôi hiểu rằng tình cảm của chúng tôi đã chín muồi, đã đến lúc chúng tôi cùng nhau bước vào một chương mới của cuộc đời. Tôi ôm chặt lấy June, hôn lên trán cô ấy, rồi thì thầm: "Đúng rồi, chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng một gia đình nhỏ, một gia đình tràn đầy tình yêu thương, ngay tại đây." Tôi nhớ cảm giác hạnh phúc tràn ngập khi nghe June nói những lời đó.

Chúng tôi đã cùng nhau trải qua nhiều khoảnh khắc ngọt ngào và lãng mạn. Những nụ hôn say đắm, những cái ôm nồng nàn, những cái vuốt ve nhẹ nhàng trên da thịt, đều mang theo một sự ngọt ngào khó tả. Những lần ôm ấp, tôi thường cúi xuống thì thầm vào tai June những lời yêu thương, cảm nhận được hơi thở ấm áp phả vào gáy cô ấy. June thường dựa đầu vào vai tôi, tóc cô ấy mềm mại, mùi hương dịu nhẹ thoang thoảng. Tôi khẽ vuốt ve mái tóc ấy, ngón tay tôi chạm vào da đầu cô ấy, cảm nhận được sự mềm mại đến lạ thường. Tôi nhớ rõ từng cảm giác, từng suy nghĩ, từng rung động trong những khoảnh khắc ấy.

Đám cưới của chúng tôi diễn ra giản dị nhưng tràn đầy hạnh phúc. Chỉ có những người thân thiết nhất tham dự. Sau đám cưới, chúng tôi cùng nhau xây dựng một ngôi nhà nhỏ xinh giữa khu rừng, một ngôi nhà nhỏ ấm cúng, đầy tình yêu thương. Mỗi ngày trôi qua đều là những khoảnh khắc bình yên, hạnh phúc, và tràn ngập tình yêu thương. Chúng tôi cùng nhau chăm sóc khu vườn nhỏ, nuôi dưỡng những ước mơ, bảo vệ thiên nhiên, và cùng nhau đón chờ những điều tuyệt vời ở phía trước. Tôi nhớ rõ cảm giác hạnh phúc khi cùng June trang trí căn nhà nhỏ của chúng tôi.

Những ngày tháng tiếp theo trôi qua êm đềm như dòng sông nhỏ chảy giữa khu rừng già. Chúng tôi cùng nhau trải nghiệm những điều giản dị nhưng vô cùng quý giá. Tôi nhớ những buổi sáng thức dậy, ánh nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu rọi lên khuôn mặt đang ngủ say của June. Tôi khẽ hôn lên môi cô ấy, cảm nhận được hơi ấm từ làn da mềm mại. June khẽ dụi mắt, mỉm cười dịu dàng nhìn tôi. Những khoảnh khắc ấy, đơn giản nhưng lại chứa đựng biết bao yêu thương.

Chúng tôi cùng nhau chuẩn bị bữa sáng, tiếng cười nói rộn ràng trong căn bếp nhỏ ấm áp. June rất khéo tay, những món ăn cô ấy làm luôn ngon miệng và đẹp mắt. Tôi thích được ngồi cạnh June, nhìn cô ấy tỉ mẩn chuẩn bị từng món ăn, cảm nhận được tình yêu thương cô ấy dành cho tôi. Tôi thường giúp June dọn dẹp, những lúc như vậy, chúng tôi lại có cơ hội được gần gũi nhau hơn, cùng nhau chia sẻ những câu chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống.

Buổi chiều, chúng tôi thường cùng nhau đi dạo trong rừng, ngắm nhìn những bông tuyết rơi nhẹ nhàng, nghe tiếng gió thổi vi vu giữa những tán cây. Tôi thích được nắm tay June, cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay nhỏ nhắn của cô ấy. Những lúc như vậy, tôi thường chia sẻ với June những suy nghĩ, những cảm xúc của mình. Tôi nói với June về những lo lắng của mình về công việc, về những dự định tương lai. June lắng nghe chăm chú, luôn an ủi và động viên tôi.

Tôi nhớ có lần, tôi lo lắng về một dự án bảo tồn rừng mới, những khó khăn và thách thức mà tôi phải đối mặt. June ôm lấy tôi, nhẹ nhàng vuốt ve từng thớ da trên lưng, và nói: "Em tin Mewnich, chị luôn làm được. Em sẽ luôn ở bên cạnh chị." Những lời nói ấy của June đã cho tôi thêm sức mạnh để vượt qua khó khăn.

Những khoảnh khắc nhỏ bé, giản dị ấy, đã tạo nên một bức tranh hoàn chỉnh về tình yêu của chúng tôi. Một tình yêu không cần những lời hoa mỹ, mà chỉ cần sự chân thành, sự thấu hiểu, và sự sẻ chia. Một tình yêu đã giúp chúng tôi vượt qua mọi khó khăn và thử thách, và sẽ mãi mãi trường tồn, như mùa đông ở Wremos, vẫn luôn có những khoảnh khắc ấm áp, yên bình, và hạnh phúc.

Mùa đông ở Wremos thật đẹp, đẹp như tình yêu của chúng tôi. Một tình yêu nảy nở giữa những tán thông già, dưới ánh nắng mùa hè. Một tình yêu đã giúp chúng tôi vượt qua mọi khó khăn và thử thách. Một tình yêu sẽ mãi mãi trường tồn… và sẽ còn tiếp tục nở rộ, trong những mùa đông ấm áp ở Wremos. Tôi biết, tôi và cô ấy, chúng tôi sẽ cùng nhau già đi ở nơi đây, trong ngôi nhà nhỏ ấm cúng này, với tình yêu luôn đong đầy, bất diệt.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro