Câu Chuyện Thứ Tư - Phần B
Bối cảnh ở Nga.
Lấy cảm hứng từ hai bài hát là "Những Lời Hứa Bỏ Quên" của Vũ ft Dear Jane. Và bài "Deep Sea" của Trixidy ft Binz.
Ngoại truyện, được viết theo góc nhìn của June.
-
Mùa Thu ở Moscow - Ánh Nắng Vàng
Moscow chào đón tôi bằng một bầu trời trong xanh và nắng vàng dịu nhẹ, một sự chuyển giao êm đềm từ mùa hè rực rỡ sang mùa thu lãng mạn. Những chiếc lá phong đỏ rực rỡ, vàng óng ánh rơi xuống như những cánh bướm bay lượn trong gió thu, tạo nên một khung cảnh đẹp đến nao lòng. Gió se lạnh thổi qua, mang theo mùi hương nồng nàn của hoa cúc dại và lá thông, khiến lòng tôi tràn đầy cảm xúc. "Nếu hai ta không quên ngày ấy, ngày những đôi môi trao nhau không lời, thì niềm đau cũng đã trôi hết đi, qua bao tháng năm tôi với em..." Lời bài hát "Những Lời Hứa Bỏ Quên" mà Mewnich từng ngân nga, chợt vang lên trong tâm trí tôi, như một lời thì thầm về những nỗi đau đã qua, về những hy vọng đang đến.
Cách đây gần một năm, khi tình cờ gặp gỡ Mewnich tại một trung tâm cộng đồng nhỏ, tôi đã bị thu hút bởi sự rụt rè, nỗi buồn ẩn sâu trong ánh mắt của cô gái nhỏ nhắn ấy. Mewnich, với mái tóc đen mượt và đôi mắt đen láy, toát ra một vẻ đẹp dịu dàng, nhưng cũng đầy bí ẩn. Tôi biết rằng, Mewnich đang mang trong lòng những nỗi niềm riêng, những nỗi đau mà cô ấy đang cố gắng giấu kín. Lúc đó, điện thoại của Mewnich đang phát bài "Deep Sea" của Binz, những giai điệu ngẫu nhiên khi ấy, cứ vang vọng trong tâm trí tôi, như một lời thì thầm về một trái tim đang khát khao được yêu thương, về một biển sâu đang chờ đợi một tia ánh sáng.
Từ đó, tôi bắt đầu tìm hiểu về Mewnich. Chúng tôi cùng nhau tham gia các hoạt động từ thiện, cùng nhau trò chuyện, cùng nhau chia sẻ những câu chuyện vui buồn. Tôi nhận ra rằng, Mewnich là một người phụ nữ mạnh mẽ và kiên cường, cô ấy luôn cố gắng gạt bỏ những nỗi buồn để đối mặt với cuộc sống. Mewnich đã từng nói với tôi rằng, cô ấy đã từng yêu một người, một tình yêu đẹp đẽ nhưng cũng đầy đau khổ. Tôi hiểu rằng, Mewnich đang cố gắng vượt qua quá khứ, tìm kiếm một tình yêu mới, một tình yêu sẽ mang đến cho cô ấy hạnh phúc đích thực.
Chuyến đi Sochi đã đánh dấu một bước ngoặt trong mối quan hệ của chúng tôi. Chúng tôi cùng nhau khám phá vẻ đẹp của thành phố biển, cùng nhau leo núi, cùng nhau chia sẻ những khoảnh khắc đáng nhớ. Trong chuyến đi ấy, tôi đã chứng kiến sự thay đổi rõ rệt trong Mewnich. Cô ấy đã trở nên vui vẻ, cởi mở hơn. Cô ấy bắt đầu chia sẻ những tâm tư, những nỗi niềm riêng với tôi. Tôi cảm thấy lòng mình tràn đầy hạnh phúc khi được ở bên cạnh Mewnich, được chứng kiến sự thay đổi tích cực của người tôi dần trao trọn tim mình.
-
Chuyến Đi Sochi - Khám Phá Vẻ Đẹp Và Nụ Cười
Nhớ lại khoảnh khắc trên đỉnh núi, khi chúng tôi cùng nhau ngắm nhìn biển xanh mênh mông, Mewnich đã nói với tôi: "Em đã từng nghĩ mình không thể vượt qua được, nhưng nhờ có chị, em đã làm được." Lúc ấy, tôi đã tự nhủ rằng, mình phải làm tất cả để giúp Mewnich vượt qua nỗi đau, tìm thấy hạnh phúc đích thực của cuộc đời.
Chúng tôi dành cả buổi chiều để khám phá những ngôi làng nhỏ ven biển. Những ngôi nhà gỗ nhỏ xinh, những con đường lát đá cổ kính, những người dân địa phương thân thiện, tất cả tạo nên một khung cảnh bình yên và thơ mộng. Mewnich, lần đầu tiên cảm thấy thoải mái và tự nhiên khi trò chuyện với người lạ. Cô ấy chia sẻ với tôi về công việc của mình tại Tòa Thị Chính, về những khó khăn và cả những niềm vui đã trải qua. Tôi lắng nghe một cách chân thành, không hề phán xét hay chỉ trích. Tôi cũng chia sẻ với cô gái nhỏ về công việc của mình tại viện phúc lợi xã hội, về những người tôi đã giúp đỡ, về những khó khăn và cả những niềm vui mà chính bản thân đã trải qua. Càng về sau, sự đồng cảm và thấu hiểu giữa chúng tôi càng thêm sâu sắc.
Ngày hôm sau, chúng tôi quyết định thử thách bản thân bằng một chuyến đi bộ đường dài lên đỉnh núi. Con đường khá khó đi, với những đoạn dốc đứng và nhiều đá sỏi. Mewnich, vốn không quen với việc leo núi, cảm thấy khá mệt mỏi. Nhưng tôi luôn ở bên cạnh động viên và giúp đỡ cô. Chúng tôi cùng nhau vượt qua những khó khăn, cùng nhau chia sẻ những giọt mồ hôi, cùng nhau tận hưởng vẻ đẹp của thiên nhiên. Trên đỉnh núi, cảnh sắc tuyệt đẹp hiện ra trước mắt chúng tôi. Biển xanh mênh mông, núi non trùng điệp, tất cả tạo nên một bức tranh thiên nhiên tuyệt vời. Mewnich cảm thấy mình như được giải thoát khỏi những gánh nặng trong lòng, như được tắm mình trong ánh nắng ấm áp của mùa hè.
"Em đã từng nghĩ bản thân mình sẽ không thể vượt qua được," Mewnich nói, giọng cô tràn đầy cảm xúc. "Nhưng nhờ có chị, em đã làm được."
Tôi mỉm cười, ánh mắt tôi tràn đầy sự tự hào và yêu thương. "Chị biết em làm được," tôi nói. "Em mạnh mẽ hơn em nghĩ đấy." Chúng tôi cùng nhau ngồi trên đỉnh núi, thưởng thức vẻ đẹp của thiên nhiên, cùng nhau chia sẻ những suy nghĩ và cảm xúc của mình. Mewnich kể cho tôi nghe về một thời gian khó khăn, về những nỗi đau mà cô ấy đã phải trải qua, về những lời hứa ngọt ngào, những khoảnh khắc hạnh phúc, và cả nỗi đau khi chia tay.
"Nếu hai ta không quên ngày ấy, ngày những đôi môi trao nhau không lời…" Mewnich ngân nga tràn đầy nghẹn ngào, những lời bài hát "Những Lời Hứa Bỏ Quên" cứ vang lên trong tâm trí cô, như một lời tự trách về những sai lầm trong quá khứ. Nhưng lần này, giọng điệu không còn bi lụy, mà là sự chấp nhận và buông bỏ. Cô ấy đã sẵn sàng bước tiếp, và tôi chính là người sẽ cùng Mewnich bước tiếp trên con đường phía trước.
Tôi lắng nghe một cách chân thành, không hề phán xét hay chỉ trích. Tôi nhẹ nhàng an ủi và động viên Mewnich. "Quá khứ đã qua rồi," tôi nói. "Em không nên để nó chi phối hiện tại và tương lai của mình. Em xứng đáng được hạnh phúc." Tôi nhìn Mewnich, ánh mắt tôi tràn đầy sự yêu thương và tin tưởng. "Chị rất là thích em," tôi nói, giọng tôi run run, nhưng tràn đầy tình cảm chân thành.
Mewnich nhìn tôi, ánh mắt cô long lanh, tràn đầy xúc động. "Em... em cũng thích chị," Mewnich đáp lại, giọng cô đầy xúc động, như thể những lời này đã được cô ấp ủ từ lâu. Chúng tôi ôm chặt lấy nhau, cùng nhau tận hưởng khoảnh khắc hạnh phúc tuyệt vời này. Một thoáng ngẩn ngơ trong lòng Mewnich, bỗng lời bài hát "Deep Sea" vang lên trong tâm trí Mewnich, nhưng lần này, biển sâu ấy không còn cô đơn nữa. Có tôi ở bên, biển sâu ấy đã trở nên ấm áp và đầy hy vọng.
-
Moscow - Ánh Nắng Vàng Và Ký Ức Tuổi Thơ
Tôi hiểu rằng, Mewnich đang dần mở lòng với tôi. Trong ánh nắng chiều tà của Sochi, Mewnich đã thổ lộ tình cảm của mình. "Em cũng rất thích chị," Mewnich nói, giọng cô run run nhưng đầy xúc động. Lòng tôi như được rót mật, tôi đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu. Tôi đáp lại Mewnich bằng một nụ hôn ngọt ngào, một nụ hôn chứa đựng tất cả tình yêu và sự trân trọng mà tôi dành cho cô ấy.
Sau chuyến đi Sochi, mối quan hệ của chúng tôi càng thêm sâu sắc. Tôi thường xuyên đến thăm Mewnich ở St. Petersburg. Chúng tôi cùng nhau dạo chơi trên những con phố cổ kính, cùng nhau thưởng thức những món ăn ngon, cùng nhau chia sẻ những niềm vui và nỗi buồn. Tôi luôn cố gắng tạo ra những điều bất ngờ nho nhỏ cho Mewnich, như tặng một bó hoa, viết một lá thư, chuẩn bị một bữa tối lãng mạn… Những hành động nhỏ bé ấy, như những lời thì thầm, thể hiện tình yêu chân thành mà tôi dành cho Mewnich.
Hôm nay, chúng tôi đang tay trong tay dạo chơi trên những con phố Moscow vào mùa thu. Ánh nắng vàng rực rỡ chiếu rọi xuống những tán lá phong đỏ rực rỡ, tạo nên một khung cảnh lãng mạn và thơ mộng. Mewnich, trong chiếc áo len màu hồng nhạt, nhìn tôi với ánh mắt đầy yêu thương. "Em cảm ơn chị," Mewnich nói. "Chị đã giúp em tìm thấy lại chính mình."
Tôi mỉm cười, ánh mắt tôi tràn đầy hạnh phúc. "Chị cũng cảm ơn em," tôi đáp lại. "Em đã cho chị một tình yêu mà chị chưa từng nghĩ mình có thể tìm thấy." Chúng tôi cùng nhau bước đi, tay trong tay, hướng về một tương lai tươi sáng, một tương lai mà chúng tôi sẽ cùng nhau xây đắp, một tương lai đầy ắp những nụ cười và tiếng cười hạnh phúc.
Chúng tôi cùng nhau bước vào một quán cà phê nhỏ, ngồi cạnh cửa sổ, ngắm nhìn dòng người qua lại. "Em muốn đến thăm gia đình chị," Mewnich nói, giọng cô dịu dàng.
"Họ sẽ rất vui khi gặp em." Tôi gật đầu, lòng tràn đầy hạnh phúc. Tôi biết rằng, gia đình tôi sẽ yêu thương Mewnich như chính con gái của họ.
Tôi kể cho Mewnich nghe về những kỷ niệm tuổi thơ của tôi, về ngôi làng nhỏ nơi tôi sinh ra, về những người bạn thời thơ ấu, về những trò chơi mà chúng tôi thường chơi cùng nhau. Tôi nhớ lại những câu chuyện về gia đình, những câu chuyện về tình yêu thương, sự ấm áp và hạnh phúc. Mewnich lắng nghe một cách chăm chú, ánh mắt cô ấy ánh lên sự tò mò và thích thú.
"Chị thật may mắn khi có một gia đình hạnh phúc," Mewnich nói. "Em rất ngưỡng mộ tình yêu thương và sự gắn kết của mọi người trong gia đình chị."
Tôi mỉm cười, lòng tràn đầy niềm vui. Tôi biết rằng, Mewnich đang khát khao có một gia đình, một nơi mà cô ấy có thể tìm thấy sự ấm áp và tình yêu thương. Tôi sẽ cùng cô ấy xây dựng một gia đình hạnh phúc, một gia đình tràn đầy tiếng cười và niềm vui.
-
Ngôi Làng Nhỏ - Nơi Gặp Gỡ Và Yêu Thương
Một ngày, tôi dẫn Mewnich về thăm gia đình tôi ở một ngôi làng nhỏ, nằm cách Moscow khoảng năm giờ lái xe. Nơi đây yên bình và thanh bình, với những cánh đồng bát ngát, những khu rừng xanh mướt, những ngôi nhà gỗ nhỏ xinh. Gia đình tôi rất vui mừng khi gặp Mewnich, họ dành cho cô ấy sự yêu thương và sự chào đón nồng ấm.
Tôi kể cho Mewnich nghe về tuổi thơ của tôi, những câu chuyện về gia đình, những kỷ niệm vui buồn. Gia đình tôi cũng kể cho Mewnich nghe về những câu chuyện về làng quê, những câu chuyện về cuộc sống bình dị và đầy ắp tiếng cười. Mewnich thích thú lắng nghe, ánh mắt cô ấy sáng bừng lên niềm vui.
Chúng tôi cùng nhau dạo chơi trên những con đường làng, ngắm nhìn những bông hoa dại rực rỡ sắc màu, nghe tiếng chim hót líu lo trong khu rừng xanh mướt. Không khí trong lành, mùi hương của cỏ cây hoa lá, tạo nên một cảm giác thư thái và yên bình. Mewnich, lần đầu tiên được trải nghiệm cuộc sống ở làng quê, cô ấy rất thích thú. Cô ấy nói với tôi rằng, nơi đây thật yên bình và thơ mộng, khác hẳn với cuộc sống ồn ào và náo nhiệt ở thành phố.
Buổi tối, gia đình tôi tổ chức một bữa tiệc nhỏ để chào đón Mewnich. Chúng tôi quây quần bên bàn ăn ấm cúng, cùng nhau trò chuyện và cười đùa. Gia đình tôi rất yêu thương Mewnich, họ dành cho cô ấy sự quan tâm và sự chăm sóc chu đáo. Mewnich cũng rất yêu quý gia đình tôi, cô ấy cảm thấy ấm áp và hạnh phúc khi được ở bên cạnh họ.
Sau bữa tiệc, chúng tôi cùng nhau ra ngoài vườn, ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao. Mewnich chỉ tay lên bầu trời, ánh mắt cô ấy rạng ngời.
"Chị biết không, ở St. Petersburg, mùa đông rất dài, bầu trời thường xuyên u ám. Em rất nhớ những đêm trời trong xanh và đầy sao như thế này."
Tôi nắm lấy tay Mewnich, ánh mắt tôi tràn đầy tình yêu thương. "Bây giờ em đã có chị, chị sẽ luôn ở bên cạnh em, cùng em trải qua mọi thăng trầm của cuộc sống. Chị sẽ luôn là ánh sáng soi đường cho em, giúp em vượt qua mọi khó khăn, và mang đến cho em những niềm vui và hạnh phúc."
-
Tương Lai - Nụ Cười Và Hy Vọng
Chúng tôi cùng nhau trở về Moscow, lòng tràn đầy niềm vui và hy vọng. Tôi biết rằng, tình yêu của chúng tôi sẽ bền vững và vĩnh cửu, như chính mùa thu Moscow, luôn đẹp và lãng mạn theo cách riêng của nó.
Chúng tôi cùng nhau nhâm nhi tách cà phê nóng, trò chuyện về những dự định tương lai. Tôi chia sẻ với Mewnich về công việc của mình tại viện phúc lợi xã hội. Tôi kể cho cô ấy nghe về những người mà tôi đã giúp đỡ, về những câu chuyện cảm động về cuộc sống của những người gặp khó khăn. Tôi muốn Mewnich hiểu rằng, sự nhân ái và lòng trắc ẩn là những giá trị quan trọng trong cuộc sống.
Mewnich lắng nghe một cách chăm chú, ánh mắt cô ấy ánh lên sự đồng cảm và trân trọng. "Chị là một người phụ nữ tuyệt vời," Mewnich nói. "Em rất tự hào khi được ở bên cạnh chị."
Tôi nắm lấy tay Mewnich, ánh mắt tôi tràn đầy tình yêu và sự chân thành. "Chị cũng rất tự hào khi có em," tôi nói. "Em là một người phụ nữ tuyệt vời, em mạnh mẽ, em kiên cường, em có trái tim nhân hậu và tâm hồn trong sáng. Em xứng đáng được hạnh phúc."
Bên ngoài, mùa thu Moscow đang dần chuyển sang đông. Những cơn gió lạnh thổi qua, mang theo những cơn mưa phùn rả rích. Nhưng trong quán cà phê nhỏ ấm cúng, chúng tôi đang cùng nhau tận hưởng những khoảnh khắc ngọt ngào của tình yêu. Chúng tôi cùng nhau vẽ nên những giấc mơ về một tương lai tươi sáng, về một ngôi nhà ấm cúng, về một gia đình hạnh phúc.
Tôi biết rằng, con đường phía trước sẽ không dễ dàng. Nhưng tôi tin rằng, với tình yêu và sự đồng lòng của chúng tôi, chúng tôi sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, tạo nên một cuộc sống viên mãn và hạnh phúc. Tôi yêu Mewnich, và tôi sẽ mãi mãi ở bên cạnh cô ấy, cùng cô ấy trải qua những thăng trầm của cuộc sống, cùng cô ấy vẽ nên những bức tranh tuyệt đẹp của tình yêu và hạnh phúc.
Chúng tôi cùng nhau bước ra khỏi quán cà phê, tay trong tay, dạo chơi trên những con phố Moscow. Ánh nắng chiều tà nhuộm màu vàng rực rỡ lên những tán lá phong, tạo nên một khung cảnh đẹp như trong tranh vẽ. Tôi ngước nhìn Mewnich, ánh mắt cô ấy ánh lên niềm vui và hy vọng. Tôi biết rằng, tình yêu của chúng tôi sẽ bền vững và vĩnh cửu, như chính mùa thu Moscow, luôn đẹp và lãng mạn theo cách riêng của nó.
-
Bước Vào Một Chương Mới
Mewnich đã bắt đầu công việc mới tại một tổ chức phi chính phủ, nơi cô có thể tận dụng những kiến thức và kinh nghiệm của mình để giúp đỡ cộng đồng. Tôi rất vui mừng khi thấy Mewnich tìm thấy niềm vui và sự hài lòng trong công việc mới. Cô ấy luôn tràn đầy nhiệt huyết và năng lượng, và tôi rất tự hào về cô ấy.
Một buổi tối, khi tôi đang làm việc tại văn phòng, tôi nhận được một cuộc gọi từ Mewnich. Giọng cô ấy bồn chồn và lo lắng. "Chị ơi, có chuyện rồi," Mewnich nói.
"Em đã gặp một vấn đề khá nghiêm trọng trong công việc."
Tôi vội vàng hỏi chuyện gì đã xảy ra. Mewnich kể rằng, bộ phận của cô ấy đã nhận được một khoản tài trợ lớn để thực hiện một dự án giúp đỡ trẻ em mồ côi. Nhưng sau khi kiểm tra, nhóm của cô ấy phát hiện ra rằng, có một số sai sót trong việc sử dụng quỹ. Mewnich và mọi người rất lo lắng, cô ấy không biết phải làm sao để giải quyết vấn đề này.
"Em đừng lo lắng," tôi nói. "Chị sẽ tìm cách giúp em."
Tôi vội vàng đến St. Petersburg để giúp Mewnich giải quyết vấn đề. Chúng tôi cùng nhau xem xét lại các tài liệu, tìm hiểu nguyên nhân của vấn đề, và lên kế hoạch để khắc phục. Tôi động viên Mewnich, nhắc nhở cô ấy rằng, không có gì là không thể giải quyết được, chỉ cần cố gắng hết sức.
Chúng tôi cùng nhau tìm kiếm bằng chứng, liên lạc với các nhà tài trợ để giải thích và xin lỗi. Cuối cùng, với sự nỗ lực của hai người chúng tôi và đội nhóm của Mewnich, vấn đề đã được giải quyết một cách thỏa đáng. Mewnich rất vui mừng, cô ấy cảm ơn tôi rất nhiều vì đã giúp đỡ cô ấy vượt qua khó khăn.
"Em rất may mắn khi có chị," Mewnich nói. "Chị luôn ở bên cạnh em, luôn động viên và giúp đỡ em trong mọi hoàn cảnh."
Tôi mỉm cười, ánh mắt tôi tràn đầy tình yêu thương. "Chị sẽ mãi mãi ở bên cạnh em," tôi nói. "Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, và tạo nên một cuộc sống viên mãn và hạnh phúc."
Sau khi giải quyết xong vấn đề, chúng tôi cùng nhau dạo chơi trên những con phố cổ kính của St. Petersburg. Mùa đông ở St. Petersburg rất lạnh giá, nhưng chúng tôi không hề cảm thấy lạnh, bởi vì trái tim chúng tôi luôn ấm áp bởi tình yêu.
-
Nụ Cười Rạng Rỡ
Tôi dành nhiều thời gian hơn để ở bên cạnh Mewnich, cùng cô ấy tham gia các hoạt động từ thiện, cùng cô ấy gặp gỡ những người bạn mới. Tôi thấy rằng, Mewnich đã thay đổi rất nhiều. Cô ấy trở nên tự tin và mạnh mẽ hơn, cô ấy luôn tràn đầy năng lượng và niềm vui. Tôi rất hạnh phúc khi thấy Mewnich tìm thấy hạnh phúc trong cuộc sống.
Một buổi tối, chúng tôi cùng nhau đi xem kịch ở Nhà hát Mariinsky, một trong những nhà hát nổi tiếng nhất của nước Nga. Mewnich rất thích thú khi được xem những vở kịch kinh điển của nước Nga. Cô ấy luôn tỏ ra thích thú và hào hứng khi được khám phá nền văn hóa của nước Nga.
Sau buổi biểu diễn, chúng tôi cùng nhau dạo chơi trên những con phố rợp ánh đèn của St. Petersburg. Không khí se lạnh của mùa đông, ánh đèn lung linh của những ngôi nhà cổ kính, tất cả tạo nên một khung cảnh lãng mạn và thơ mộng. Chúng tôi tay trong tay, nhâm nhi tách trà nóng, trò chuyện về những điều thú vị mà chúng tôi đã trải qua trong ngày.
"Em rất yêu chị," Mewnich nói. "Chị đã cho em một cuộc sống mới, một cuộc sống đầy ắp tình yêu và hạnh phúc."
Tôi nắm lấy tay Mewnich, ánh mắt tôi tràn đầy tình yêu thương. "Chị cũng rất yêu em," tôi nói. "Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên cạnh nhau, cùng nhau trải qua mọi thăng trầm của cuộc sống, cùng nhau tạo nên những kỷ niệm đẹp và những giấc mơ tuyệt vời."
Tôi biết rằng, chúng tôi sẽ cùng nhau xây dựng một tương lai tươi sáng, một tương lai đầy ắp những nụ cười và tiếng cười hạnh phúc. Tình yêu của chúng tôi sẽ bền vững và vĩnh cửu, như chính mùa thu Moscow, luôn đẹp và lãng mạn theo cách riêng của nó.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro