53. Ích Kỷ
Cú đấm của Sunghoon ngay lập tức thu hút được mọi anh nhìn của học sinh, ai cũng biết Sunghoon và Jongseong là bạn tốt của nhau.
Vậy thì hà cớ gì bây giờ lại đánh nhau.
Sunghoon không kiểm soát bản thân, vì lời nói của Jongseong mà xuống tay không thương tiếc với anh em chí cốt trực tiếp thu hút được bao nhiêu ánh mắt của học sinh đứng xung quanh đó. Jongseong bị đấm lảo đảo đi lùi ra sau một bước, tức giận mắng.
"Mẹ nó cậu bị điên à Sunghoon? Cậu nhìn cậu xem lời nói và hành động của mình có giống nhau không? Miệng thì kêu Sunoo là đồ chơi, nhưng lại ấu trĩ không cho ai chạm vào cậu ấy? Cậu vẫn không thừa nhận cậu thích cậu ấy đúng không? Vậy để mặc cậu ấy quyết định đi, cậu ấy sau này ngủ với ai cũng đâu liên quan đến cậu"
"Mẹ nó! Cậu còn dám nói à?"
Sunghoon không khống chế được nhào đến định đánh tiếp, nào ngờ một bàn tay kéo vai hắn lại nói.
"Sunghoon à, dù sao Jongseong và cậu đều là bạn tốt. Cậu ấy nói đúng, vì một trò cá cược mà đánh bạn bè là sai rồi.
Hơn nữa thằng bé kia cậu cũng đã phủ nhận không thích nó rồi còn gì?"
Jaeyun vừa đến lớp đã thấy ở đây loạn như thành một đống, Jaeyun vốn dĩ trong những chuyện này rất là nhanh nhạy cho nên vừa nghe đã biết hai người này vì lí do gì lại đánh nhau.
Cậu ta tiến đến ngăn cản còn nói.
"Sunghoon à, cậu thật sự thích Sunoo sao?"
Nhìn trạng thái tức giận của Sunghoon, giờ đây chính Jaeyun cũng nghi ngờ rằng Sunghoon quả thật có tình ý với Sunoo. Sunghoon nhìn lại xung quanh, có rất nhiều người đang nhìn hắn, Jongseong bị hắn đánh cũng đang nhìn hắn bằng ánh mắt giận dữ.
Cuối cùng Sunghoon cũng giật mình hoảng hốt...cuối cùng hắn chỉ vì người ta chạm vào món đồ chơi của mình mà tức giận thật ư?
"Tôi...không thích cậu ta, hoàn toàn không thích cậu ta"
Sunghoon hốt hoảng phủ nhận, sau đó nghiến răng nghiến lợi rời đi xuống căn tin. Hắn việc gì phải để ý đến chuyện của Sunoo kia chứ? Hắn...rõ ràng không thích cậu ta.
Sunghoon vội vã rời đi, lúc đi ngang qua Jongseong đến một câu xin lỗi hắn cũng không nói. Nhiệm vụ của hắn là nên đến căn tin mua giúp đồ cho Haeun chứ không phải là vô duyên vô cớ ở đây đánh người.
Sunghoon mông lung đi xuống về phía căn tin, chính hắn còn không hiểu hắn đang làm cái quái quỷ gì nữa.... Chỉ là người tính không bằng trời tính, hắn còn chưa bước được đến gần căn tin đã thấy từ phía xa xa hình nhỏ nhắn quen thuộc, Sunoo đang đi cùng một nam sinh khác, có vẻ là quen biết từ trước. Sunghoon sinh ra sự ghen ghét, còn trách Sunoo là người không chung tình. Bỗng nhiên chai nước trên tay Sunoo rơi xuống, bạn nam kia chủ động nhặt lên đưa giúp cậu. Sunoo nở nụ cười nhẹ nhàng cảm ơn bạn nam kia, nụ cười ấy lại khiến cho người đi bên cạnh đỏ mặt.bMà những hành động đó vừa hay rơi vào mắt của Sunghoon.
Sunghoon một lần nữa nhịn không được tiến đến, cả cơ thể hắn hiện tại chỉ hận không thể vung cho nam sinh kia một nắm đấm.
"Sunoo à, cảm ơn hai ba ba của cậu đã giúp cho mẹ tớ có việc làm. Tớ sẽ không quên ơn gia đình cậu đâu"
"Không sao mà, dù sao là do mẹ cậu xin vào công ty của ba tớ, không phải tớ, cậu đừng khách sao như vậy"
Sunoo còn đang ngượng ngùng từ chối lời cảm ơn của người ta thì Sunghoon đã xuất hiện. Có trời mới biết mấy ngày qua cậu nhớ hắn như thế nào, chỉ hy vọng có thể gặp được hắn một lần, dù cho cả hai không nói chuyện cũng không sao...cậu vẫn luôn muốn gặp hắn. Bây giờ mặt chạm mặt, còn lại là hắn chủ động. Sunoo mừng rỡ ra mặt gọi.
"Sunghoon hiong..."
Sunghoon nhìn bộ dạng của cậu vừa cười vừa nói với hắn, còn nghĩ rằng đối với ai cậu cũng như vậy. Sunghoon mở miệng đã mắng.
"Thằng hồ ly tinh".
Câu đầu tiên Sunghoon mở miệng đã mắng Sunoo làm cho cậu ngẩn.
Cậu...cậu đã làm gì để cho hắn mắng chửi thậm tệ như vậy chứ?
Bạn học đi bên cạnh cũng biết Sunghoon là ai, nhưng chửi người khác trước đám đông như vậy là không đúng, bạn học kia liền lên tiếng bảo vệ.
"Tiền...tiền bối, Sunoo đã làm gì khiến anh phải nói như thế? Cậu...cậu ấy cũng chưa từng chọc ghẹo gì ai mà"
Bạn học kia rõ ràng là có ý tốt muốn bảo vệ Sunoo , vậy mà không hiểu sao khi vào mắt của Sunghoon lại biến thành người kia là bị Sunoo mê hoặc nên mù quáng như vậy. Sunghoon nhìn bạn học kia rồi mắng.
"Cút"
Dù sao gia thế của Sunghoon cũng không phải chuyện đùa, bạn học kia sinh ra trong gia đình thấp cổ bé họng, chỉ sợ đụng nhầm người lại thêm phiền phức nên mặc dù rất muốn bảo vệ Sunoo cũng phải đành cúi đầu nói xin lỗi cậu rồi rời đi. Kim Sunoo đứng chết sững ở trước đám đông, vẫn chưa tiêu hoá được câu mắng chửi của Sunghoon. Cậu vì cớ gì lại bị mắng là hồ ly kia chứ? Sunghoon nhìn gương mặt của cậu không cảm xúc, miệng cũng không thèm nói chuyện với mình làm hắn nhịn không được trực tiếp nắm cổ tay cậu lôi đi. Sunoo vẫn còn đang hoang mang không biết hắn kéo mình đi đâu thì Sunghoon đã đưa cậu vào nhà vệ sinh nam, còn tiện tay khoá trái cửa lại.
"Con mẹ nó thằng ranh này"
Sunghoon vừa đóng cửa đã dùng lời lẽ thô tục để mắng khiến Sunoo chỉ có thể run rẩy nói.
"Sung...Sunghoon hyung, có gì chúng ta bình tĩnh nói có được không? Em...em đã làm gì sao?"
Kim Sunoo thật sự rất nhớ người này, tuy rằng hắn đang tức giận với cậu, nhưng cậu thật sự rất muốn chạy đến ôm hắn một chút...chỉ một chút thôi.
Nhưng Sunghoon lại không thế, hắn tiến đến trước mặt cậu, còn chưa kịp đợi cậu phản ứng đã dùng tay nắm tóc cậu giật phía ra sau. Cả da đầu bị kéo căng, Sunoo đau đớn kêu lệ một tiếng.
"Anh...anh vì sao lại tức giận?"
Sunghoon nắm tóc cậu kéo sát xuống mặt mình, điên cuồng không lựa lời lẽ mà mắng.
"Mẹ nó! Tôi còn tưởng cậu là loại tốt đẹp gì, hoá ra là một thằng đĩ điếm.
Chẳng trách vì sao lúc phát hiện ra chuyện tôi bắt cá hai tay của tôi cậu lại có thể bình tĩnh chia tay như vậy được?"
Sunghoon mở miệng đã mắng cậu thậm tệ, Sunoo trong lòng đau nhói, uất ức nghẹn ngào hỏi.
"Em...em đã làm gì kia chứ? Sunghoon hyung, em không hiểu anh nói gì"
Sunghoon cúi đầu, dùng răng mình cắn mạnh lên môi Sunoo tiếp tục cười khinh bỉ nắm tóc cậu nói.
"Còn giả ngây thơ? Có phải biết dạo này giá trị bản thân tăng lên nên mới dụ dỗ mấy thằng con trai khác. Mẹ nó! Tại sao cậu hẹn hạ như vậy hả? Jongseong là anh em tốt của tôi cậu cũng dám quyến rũ, có phải cậu đã cùng Jongseong lên giường rồi không?"
Kim Sunoo càng nghe càng không hiểu, cậu dùng tay mình nắm lấy bàn tay đang kéo tóc của Jongseong để giảm đi cơn đâu, một bên phủ nhận.
"Sunghoon, anh hiểu lầm rồi...em và Jongseong không có ý gì cả. Sunghoon à, chúng ta bình tĩnh lại. Chỉ mới học cấp ba, còn lên giường cái gì. Sunghoon hyung, em xin anh...chúng ta bình tĩnh nói chuyện được không"
Sunghoon hiện tại còn cái gì gọi là bình tĩnh ư? Hắn nhớ đến những câu mà Jongseong nói, nhớ đến nụ cười mà Sunoo trao tặng cho nam sinh kia. Từ lúc Sunoo thay đổi đến giờ đâu phải một mình Jongseong để ý đến cậu, Sunghoon luôn cho rằng quyến rũ đàn ông, lỗi lầm đều của Sunoo . Sunghoon phì cười đầy châm biếm nói.
"Còn giả ngây không biết? Cứ cho là cậu không quyến rũ Jongseong đi? Vậy còn thằng nhãi khi sáng thì sao? Vì cớ gì lại cười với nó? Còn không phải muốn lên giường thì là gì? Cậu có đang bị ảo tưởng không? Bản thân không nhớ nếu như không có tôi thì cậu hiện tại là một thằng nhãi bị chột một bên mắt ghê tởm à?"
Ánh sáng của cậu...bây giờ lại chê cậu là kẻ mù. Sunghoon này...không phải là người cậu thích. Chẳng lẽ...cậu mù là tội ư?.
________________________________
Một từ thôi " TỒI "😟
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro