Chương 36

Tối nay gió bắc lạnh thấu xương, phóng tầm mắt ra xa chỉ thấy biển tuyết núi băng, hàn lưu cuồn cuộn.

Bên ngoài thành quách, núi non như cụm ngọc, trong thành Sóc Phong, ánh lửa lốm đốm như quỳnh lâm ngọc thụ, nhà nhà thắp đèn, nhưng nơi nơi lại đầy khí túc sát.

Những chiếc đèn trời mà dân chúng thả, phần lớn đã bị yêu ma chặn lại.

“ ‘Nguyện Sóc Phong không còn tai ương, thái bình trường an, sớm ngày đuổi sạch yêu tà’.”

Một chiếc đèn trời bị nghiền nát, một ma tu áo đen lấy tờ giấy nhỏ ở bên trong, ý cười lạnh buốt, đọc từng chữ từng câu: “Ai thả đèn này?”

Trước mặt gã, rất nhiều dân chúng bị ép tập trung trên phố.

Người bày quầy tặng đèn cách đây không lâu, người thả đèn trời, cả nam lẫn nữ đều im như thóc, không ai lên tiếng trả lời.

“Còn cái gì mà ‘Nguyện Tu Di nhanh chóng đoạt lại thành Sóc Phong, trả lại an bình cho bách tính’, ‘Nguyện yêu ma chết không có chỗ chôn’ ——”

Ma tu áo đen khẽ nâng đầu ngón tay, từng tờ giấy hóa tro tàn: “Nói thật với các ngươi, giữ lại mạng của các ngươi, chẳng qua vì bồi dưỡng nhiều nô lệ. Lương thực dự trữ mà thôi, các ngươi nghĩ mình quan trọng lắm à, có thể tùy ý làm bậy trong thành sao?”

Gã vừa dứt lời, lòng bàn tay ngưng tụ ma khí, như dây leo sinh trưởng, siết chặt cổ của người đứng gần nhất.

Ma tu cười tùy tiện, con ngươi tản ra huyết sắc: “Còn về Tu Di, bọn ta chưa bao giờ sợ chúng. Đợi bọn ta đoạt được thánh vật tiên môn, sau đêm nay, trong Bắc Châu không còn địch thủ —— Tu Di là cái thá gì, hôm nay ta giết các ngươi thế nào, khi bọn chúng đến, bọn ta cũng sẽ nghiền nát bọn chúng như vậy!”

Tiếng cười khàn khàn bật ra từ cổ họng của gã, ma khí trong lòng bàn tay càng đậm hơn.

Thanh niên bị siết cổ cách đó không xa, khuôn mặt đã chuyển sang tím tái, ngay lúc nguy cấp, một nữ nhân khoảng chừng năm mươi tuổi khóc lóc tiến lên, che chắn trước người thanh niên.

“Cậu ấy vô tội, ngươi hà tất giết bừa.”

Nữ nhân cắn môi, cố kìm nước mắt trong hốc mắt: “Trong đó có một chiếc đèn do ta thả, ‘Nguyện yêu ma chết không có chỗ chôn’ cũng do ta viết. Các ngươi chiếm thành Sóc Phong, giết hại biết bao đồng bào ta, thế nào, bây giờ không dám để bọn ta nói thật à?”

Bà vừa dứt lời, thiếu niên bên cạnh cũng mở miệng: “Tiết Lạc Đăng vốn là truyền thống của Bắc Châu, các ngươi không biết xấu hổ xông vào thành của bọn ta, chẳng lẽ còn muốn can thiệp vào tập tục mấy trăm năm qua của bọn ta?”

Chốc lát, lại có mấy bóng người che chắn trước hai người họ.

Ánh đèn trong thành không dứt, chiếu rọi từng gương mặt cực kỳ tầm thường. Mỗi người đều im lặng đối mặt với yêu ma, gương mặt hốc hác nhưng lại có ánh lửa bập bùng trong mắt.

Ma tu áo đèn tức đến bật cười: “Hay lắm! Nếu các ngươi muốn chết, đêm nay sẽ thỏa mãn nguyện vọng của các ngươi. Từng đứa một, đầu tiên là ——”

Trong lúc nói, ma khí chấn động ầm ầm, siết chặt động mạch của thanh niên yếu ớt.

Trong mắt ma tu hiện ra sát khí, tay gã tăng lực.

Ma khí gần như vặn gãy xương của chàng trai.

Như trong dự liệu, chỉ trong chớp mắt, trong bóng tối vang lên tiếng răng rắc khiến người ta sợ hãi ——

Ma tu áo đen vốn nên đắc ý, thế mà bây giờ lại sửng sốt.

Thứ bị nghiền nát không phải xương cổ của chàng trai kia.

Trong không khí thoang thoảng mùi máu, khi ma tu áo đen kinh ngạc cụp mắt xuống, bất thình lình nhìn thấy cổ tay mình đầm đìa máu tươi.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, có người thôi động linh lực, lấy thế sét đánh không kịp bịt tai khiến cổ tay gã nổ tung.

Trong đám đông, vài tiếng thảng thốt vang lên.

“Ai ——”

Đau đớn xé ruột xé gan, ma tu áo đen mặt mày dữ tợn ôm cánh tay, thu lại ma khí quấn quanh cổ thanh niên: “Kẻ nào!”

Đáp lại gã, là tiếng gió nhanh thoăn thoắt.

Dưới ánh đèn bên đường, từ một con hẻm nho nhỏ yên tĩnh, lặng lẽ xuất hiện mấy bóng người.

Người đến mặc áo choàng đen, đồng loạt không thấy rõ diện mạo, im ắng đứng trong bóng tối, tựa như từng dòng thác đen kịt trút xuống.

Dù gần như hòa vào màn đêm, những uy áp tỏa ra từ những người ấy đều không thể xem thường. Ma tộc đầu đường cuối ngõ đều vào tư thế đề phòng, nín thở tập trung.

“Có tin tức, có lẽ sẽ khiến các ngươi không vui.”

Người mặc áo choàng đen dẫn đầu khẽ cười, giọng điệu khinh miệt, từ giọng nói có thể nhận ra là một nam tử trung niên: “Bọn Ma tộc được phái đi cướp tiên cốt ——”

Y vừa nói vừa giơ tay lên, lòng bàn tay lạnh băng, tỏa ra ánh sáng lam nhạt.

Ánh sáng lờ mờ nhưng tinh tế, soi sáng từng bông tuyết bay lất phất xung quanh, tiếp đó ngưng kết thành hình, hóa thành trận đồ hình tròn phức tạp.

“Không thể trở về.”

Dứt lời, thế khởi.

Gió táp cuốn theo tuyết, linh lực cuồn cuộn dồi dào chuyển hướng, như lốc xoáy vờn quanh người nam nhân, như đao như tên, nhắm thẳng vào đám yêu ma, tụ lực chờ phát động.

Cùng lúc đó, những người áo choàng đen cũng lần lượt hiện thân, ánh lửa sáng trưng như ban ngày, chiếu rõ sát ý rào rạt trong mắt.

Nam nhân dẫn đầu tiến lên một bước, bắt chước giọng điệu của ma tu áo đen cách đây không lâu, cuối câu còn mỉm cười: “Chi bằng xem thử, đêm nay ai bị nghiền nát.”

*

Cùng lúc đó, lầu Phi Thiên.

Lầu Phi Thiên là tòa nhà xa hoa nhất thành Sóc Phong, đương nhiên trở thành nơi tiêu khiển của yêu ma, hàng đêm sênh ca, tửu túy đăng hồng.

Ma tộc đã tìm được chỗ ẩn náu của tàn dư Tu Di giáo, chỉ cần ra ngoài thành cướp tiên cốt, từ đây có thể xưng vương xưng bá, tung hoành Bắc Châu.

Vì lẽ đó, đêm nay trong lầu Phi Thiên nghênh đón một vị khách quý ——

Thủ lĩnh Ma tộc chiếm thành Sóc Phong, Lưu Ế Quân.

Nhìn khắp giới tu chân, Trung Bộ có hàng loạt tiên môn phù hộ, phương đông và phương nam có vô số thế gia tông tộc.

Chỉ có phương bắc và phương tây là quần hùng cát cứ, giáo đàn, bộ lạc và những thành bang yêu ma xưng vương mọc lên như nấm, lãnh địa của Lưu Ế Quân cũng là một trong số đó.

Mặc dù tự xưng là “Quân”, nhưng xét tu vi, thật ra chỉ là Kim Đan đỉnh phong, cùng lắm chỉ là một tiểu thủ lĩnh bộ tộc.

Sở dĩ Lưu Ế Quân đánh vào thanh Sóc Phong, tẩt cả đều bởi vì tiên cốt, một khi lấy được thánh vật tiên môn, tất nhiên sẽ không có địch thủ trong Bắc Châu.

Đây là một canh bạc, nhưng diễn diễn của sự việc dường như không như gã mong muốn.

Sắc mặt của Lưu Ế Quân mệt mỏi, giữa mày hiện rõ vẻ không kiên nhẫn, lòng đầy bực bội rót một chén rượu: “Nhảy, nhảy gì mà nhảy! Vũ cơ Nhân tộc các ngươi, chỉ có trình độ thế này à?”

Gã ngồi giữa phòng, bên cạnh là những thiếu nữ uyển chuyển nhảy múa, tiếng quát vừa vang lên, các vũ cơ đều dừng lại, không dám nói tiếng nào.

Các nàng đã thấy không ít tỷ muội thề chết không theo, kết quả bị chúng không chút lưu tình nuốt vào bụng. Đêm nay tâm trạng của ma quân không tốt, không biết sẽ có bao nhiêu người gặp họa.

Bọn yêu ma này chẳng bao giờ xem các nàng là người, cả lầu Phi Thiên này, đều là súc vật chờ bị làm thịt.

“Ma quân bớt giận.”

Tiểu yêu hầu hạ rót cho gã một chén rượu đầy, giọng điệu lấy lòng: “Ta đã sai người ra ngoài thành cướp tiên cốt. Ngài yên tâm, phần lớn những kẻ còn sống của Tu Di giáo đều bị thương nặng, không làm nên trò trống gì đâu……”

Nói xong tiểu yêu cười cười, nhìn các vũ cơ mặt xám như tro tàn trong phòng: “Nếu ngài thấy bực bội, có thể ăn uống một chút cho khuây khỏa. Ngài xem, cô nương ở góc bên trái trông không tệ……”

Nó chưa nói hết câu thì Lưu Ế Quân ở bên cạnh đột nhiên nghiêm mặt: “Câm miệng.”

Tu vi của tiểu yêu không cao, không cảm nhận được điều gì khác thường, nghe vậy nó đành ngoan ngoãn im lặng, lặng lẽ lùi lại vài bước.

Ánh mắt của Lưu Ế Quân đột nhiên trầm xuống, ma khí ngưng tụ trong lòng bàn tay.

Gã đã là Nửa Bước Nguyên Anh, có thể cảm nhận được rõ ràng sóng linh lực trong không khí.

Ngoài song cửa, tuyết rét gió lạnh, hỗn độn ồn ào, tinh tế cảm nhận, có thể cảm nhận được một hơi thở xa lạ đang từ từ đến gần.

Tập trung cảm nhận tu vi của kẻ đó, có lẽ là ——

Ấn đường giật giật, nam nhân nhíu mày đứng lên, tránh thoát một luồng linh lực mạnh mẽ đánh tới.

Người đến ra tay tàn nhẫn, cửa gỗ bị đánh nát bấy, tiểu yêu bên cạnh gã không kịp né tránh, lập tức hóa thành tro bụi.

“Ma quân đúng là bạc tình bạc nghĩa.”

Giọng nói của thiếu nữ xa lạ lạnh lẽo như băng, không hề kiêng dè châm chọc: “Dù sao cũng là đồng tộc trung thành với ngươi, thế mà ngươi chẳng đoái hoài tới.”

Các vũ cơ bên cạnh sợ đến mức run lẩy bẩy, Lưu Ế Quân tránh né không trả lời, chỉ lạnh giọng hỏi: “Tu Di?”

Đại tế tư Vân Tương hiện thân từ cửa sổ, mũi chân nhẹ nhàng đáp xuống đất, mang đến đầy gió sương.

Theo sau nàng, các tu sĩ mặc áo choàng đen nối đuôi tiến vào, tựa như quạ đen.

Tạ Tinh Diêu cũng theo sát phía sau, quan sát vị ma quân hai mắt đỏ ngầu kia.

Ở Trung Châu nơi nàng quen thuộc, đa số yêu ma chung sống hòa bình với con người, dù là yêu tu hay ma tu, đều tu luyện tiên pháp chính thống, không hại thế gian.

Nhưng ở Bắc Châu xa xôi, yêu ma hỗn chiến, hiển nhiên Lưu Ế Quân dựa vào tu luyện tà thuật, ăn thịt uống máu để tăng tu vi, cho nên hơi thở khắp người đục ngầu, nồng nặc mùi máu tanh khiến người ta khó thở.

Bắt giặc bắt vua trước, các tu sĩ không nhiều lời với gã, đánh tan tác mấy con tiểu yêu chạy đến tiếp viện, sau đó bày trận kết chú, bao vây ma quân.

Ma tộc không có tiên cốt gia thân, kết quả của trận chiến này đã định sẵn từ lâu.

Tạ Tinh Diêu nhìn Lưu Ế Quân hung tợn trừng mắt, ma khí trong lòng bàn tay cuồn cuộn, giữa gió lạnh rét buốt bốn bề, chẳng hiểu tại sao, nàng chợt nhớ đến bức cổ họa mà mình từng thấy.

Trong trận hỗn chiến ba trăm năm trước, không có tu sĩ đồng hành, cũng không có pháp khí hộ thân quý hiếm, chỉ có một thiếu nữ trơ trọi xuất hiện, một mình đối mặt với trăm nghìn tà ma.

[Lúc ấy trời rét cắt da, bóng đêm nặng nề. Băng rét tuyết lạnh, quần ma cuồng vũ, nhân gian luyện ngục.]

Gió lạnh gào thét, thổi rơi một nhũ băng bén nhọn trên mái hiên. Đêm tuyết mịt mù, tiếng gió rào rạt, không thấy sắc trời.

Cách năm tháng dài đằng đẵng, hai câu chuyện chẳng liên quan đến nhau, vào thời khắc này, tinh tế chồng chéo đan xen.

Lầu Phi Thiên hỗn loạn, Tạ Tinh Diêu bấm tay niệm chú đẩy lùi tà ma đằng đằng sát khí, nhìn sang đại trận Tu Di trong phòng.

Vân Tương tập trung đứng ở đấy, pháp khí trong tay tỏa ra ánh sáng trắng muốt chói mắt, nhìn kỹ, đó là sách cổ Bát Hoang nổi danh trong bảng xếp hạng thần binh.

[Giữa thịnh yến quần ma, chợt có linh lực xé gió lao đến, im hơi lặng tiếng. Chỉ thấy bóng dáng của tế tư xuất hiện trong bóng tối, sách cổ trong tay tỏa ra hào quang óng ánh lưu chuyển —— Nhìn sang thủ lĩnh Ma tộc, đã bị giết trong chớp mắt ấy.]

[Yêu ma giận dữ, quần công. Tế tư trúng vô số mũi tên, không còn đường sống, gần đến đường cùng, gieo mình xuống vách núi.]

Câu chuyện năm ấy, từ lâu đã định sẵn hồi kết.

Nhưng hôm nay khác biệt.

Quần ma thịnh yến, bóng tối chầm chậm trôi qua.

Khi thiếu nữ niệm pháp quyết, sau lưng nàng, là đồng đội được huấn luyện nghiêm chỉnh, vô số dân chúng ôm ấp hi vọng, cùng với thuật pháp cao cấp bảo vệ nàng vững vàng.

Bắc Châu đã không còn là Bắc Châu của ba trăm năm trước.

Giờ này khắc này, đây là lãnh địa của loài người.

Sách cổ lật sang một trang, tiếng sách nhè nhẹ vang lên, mang theo sát ý sắc bén.

Tạ Tinh Diêu im lặng ngẩng đầu lên, trông thấy đôi mắt của Vân Tương dưới ánh đèn.

Ba trăm năm trôi qua, điều duy nhất không thay đổi, dường như chỉ có đôi mắt ấy.

Trong khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, có lẽ Vân Tương cũng có ánh mắt như vậy ——

Trong veo sạch sẽ, bình lặng nhưng kiên định.

Ánh lửa bập bùng như mắt nàng, giống như cánh chim về tổ.

*

Một trận chiến thắng lợi, bình minh hôm sau, quả nhiên thời tiết ấm áp hơn một chút.

Nhưng âm độ vẫn là âm độ, khí hậu khắc nghiệt không thay đổi, khi Tạ Tinh Diêu ra ngoài, vẫn lạnh đến run cầm cập.

Lưu Ế Quân bị Tu Di tiêu diệt, quần ma như rắn mất đầu, bỏ chạy trối chết. Bọn họ tìm đã được tiên cốt, đương nhiên đã đến lúc trở về tông môn.

Trước khi rời đi, Tạ Tinh Diêu đề nghị dạo quanh thành Sóc Phong một vòng.

Dân chúng thành Sóc Phong nơm nớp lo sợ lâu như thế, hôm nay yêu ma bỏ trốn, phố phường cuối cùng cũng khôi phục náo nhiệt và sức sống. Bầu không khí rộn ràng của tiết Lạc Đăng đêm qua vẫn còn đó, bọn họ đi trên đường phố, tựa như lần đầu đặt chân đến tòa thành này.

“…… Cuối cùng cũng kết thúc.”

Ôn Bạc Tuyết có linh lực hộ thân, không cảm thấy quá lạnh, nhìn quanh một vòng, rõ ràng là bầu không khí vui mừng không gì sánh bằng, nhưng chẳng hiểu sao y lại cảm thấy hơi hụt hẫng: “Chúng ta sắp phải về núi Lăng Tiêu sao? Chúng ta ——”

Nói đến đây y dừng lại, ánh mắt ngây ngốc nhìn một góc phố bên đường, Tạ Tinh Diêu nhìn theo, thì ra là tiệm bánh Sương Hoa kia.

Cả hai không hẹn mà cùng thu hồi ánh mắt.

“Vốn định thử một chút mỹ thực Bắc Châu.”

Nguyệt Phạn đá một vốc tuyết, giọng điệu mệt mỏi: “Nhưng mà…… hình như hôm nay không thèm ăn gì cả, có lẽ do quá mệt mỏi.”

Mọi người đều ngầm hiểu lý do khiến bầu không khí trầm lắng, nhưng chẳng ai chủ động nhắc đến, chỉ có thể dùng câu “quá mệt mỏi” miễn cưỡng cho qua.

Thành Sóc Phong bốn phương tám hướng kéo dài mấy dặm, nhóm người đi lung tung không có mục đích, quanh đi quẩn lại, thế mà lại tình cờ đến trước cửa nhà của bà bà bán tranh mà cả nhóm từng đến.

Con đường này được bọn họ dọn tuyết dọn băng, việc đi lại dễ hơn rất nhiều, cộng thêm việc Ma tộc chạy trối chết, người qua đường tấp nập rộn ràng, ai nấy đều tỏ vẻ hân hoan.

Tạ Tinh Diêu hà hơi vào lòng bàn tay, giương mắt nhìn quanh một chút, sau đó kéo ống tay áo của Nguyệt Phạn: “Tỷ xem, đó là cái gì?”

Nguyệt Phạn ngước mắt lên, trông thấy một cây đại thụ xanh um.

Bắc Châu lạnh giá, phần lớn linh thực khó sống, trong tầm mắt chỉ có cây khô cằn cỗi. Cây này chắc hẳn được linh lực bao phủ, trong thời tiết tuyết rơi đầy trời, cảnh lá vẫn xanh um tươi tốt.

Ngoài cành lá xum xuê, chạc cây còn treo không ít dây đỏ buộc giấy trắng.

“Giống cây hứa nguyện.”

Nguyệt Phạn nói ra suy đoán trong lòng, do dự bổ sung: “Chúng ta… qua đó xem thử nhé?”

Cây xanh mọc trên bậc thang, bước qua thang dài xanh ngọc bị tuyết vùi lấp, có thể ngửi thấy hương lá tươi mát.

Tạ Tinh Diêu nhìn thoáng qua, quả nhiên trên những tờ giấy buộc trên cây là nguyện vọng của rất nhiều người khác nhau.

“Lạ ghê.” Ôn Bạc Tuyết ngẩng đầu, nhìn sân nhà rộng rãi sau cây: “Cây này nổi bật như vậy, lần trước chúng ta đến, vậy mà không phát hiện.”

Tạ Tinh Diêu cười cười: “Lúc ấy trời quá tối, cho dù nó màu xanh, thì cũng phủ một tầng đen kịt thôi.”

“Phía sau là sân gì vậy?”

Nguyệt Phạn nhoài người tới: “Có tấm bảng…… ‘Thư viện Lăng Tuyết’, thì ra là nơi đọc sách.”

Yến Hàn Lai không nói gì, trước sau như một đứng ở một bên.

Bọn họ trò chuyện câu được câu chăng, cùng lúc đó, có một thiếu niên nhỏ tuổi bước ra từ thư viện.

Thiếu niên tò mò nhìn bọn họ một lúc, sau đó lấy một sợi dây đỏ từ trong túi, cẩn thận buộc vào tờ giấy trong tay.

Nguyệt Phạn lên tiếng bắt chuyện: “Tiểu ca, treo điều ước lên cây cũng là truyền thống của Bắc Châu sao?”

“Là tục lệ xa xưa.”

Thiếu niên buộc đầu dây còn lại lên một chạc cây: “Các vị là người nơi khác sao? Đây là truyền thống từ rất lâu của Bắc Châu, bọn ta tin tưởng vạn vật có linh, sẽ có thần linh cư ngụ trên cây, nếu treo điều ước của mình lên, có thể được thần linh nhìn thấy —— Đó là lời sư phụ dạy bọn ta.”

Tạ Tinh Diêu sửng sốt: “Sư phụ?”

Theo nàng biết, nếu là thư viện bình thường thời xưa, đa số học trò sẽ gọi thầy cô là “phu tử” hoặc “sơn trưởng (*)”. So với hai danh xưng ấy, “sư phụ” lại giống cách gọi trong tiên môn hơn.

(*) Sơn trưởng (山长): Cách gọi những học giả giảng dạy trên núi vào thời Đường và Ngũ Đại, ngoài ra còn là cách gọi dành cho ẩn giả.

“Đúng vậy! Sư phụ bọn ta lợi hại lắm.”

Hai mắt của thiếu niên sáng ngời, khẽ hít một hơi, mặc kệ gò má lạnh đến đỏ bừng: “Không giấu gì các vị, trong thư viện Lăng Tuyết đều là học trò mồ côi cha mẹ, không nơi nương tựa. Từ nhỏ bọn ta đã không có chốn về, là sư phụ tốt bụng cưu mang bọn họ, dạy bọn ta đọc sách viết chữ, tu tập thuật pháp.”

Sư trưởng như thầy như cha, quả thật không sai.

Nguyệt Phạn gật đầu cảm thán: “Sư phụ của mấy đứa đúng là người tốt.”

Tính cách của thiếu niên đơn thuần, nghe nàng khen như thế, vô cùng hớn hở nhếch chiếc mũi đỏ ửng lên, miệng mỉm cười.

Sau đó nhanh chóng thu lại.

——Trong thư viện vốn vắng vẻ im ắng, bỗng vang lên vài tiếng cười khúc khích nho nhỏ.

Vài cô bé trạc tuổi cậu cùng nhau bước ra, khi đi ngang qua thiếu niên, cô nương ở bên phải hơi giương mắt, chào hỏi cậu.

Mắt thường có thể nhìn thấy, sống lưng của cậu bé đột nhiên thẳng tắp, gương mặt tỏ vẻ đứng đắn, lễ phép gật đầu chào lại cô bé.

Mấy cô bé như bầy chim sẻ lướt qua, thiếu niên hít một hơi sâu, như trút được gánh nặng.

Nguyệt Phạn cười khẽ: “Thích cô bé ấy à?”

Tâm tư bị người khác một câu chọc thủng, thiếu niên đỏ mặt, lúng túng lắc đầu, mặc dù đã cố gắng che giấu, nhưng trong mắt vẫn bộc lộ vài phần không nỡ: “Chỉ là mấy ngày trước muội ấy gia nhập Kiếm Tông, không lâu nữa sẽ rời khỏi Bắc Châu.”

Tạ Tinh Diêu qua loa lấy lệ quan sát mảnh giấy điều ước trên cây: “Cho nên điều ước hôm nay của nhóc, là hi vọng có cơ hội gặp lại cô bé sao?”

“Không, không phải.”

Tai của thiếu niên đỏ bừng: “Ta chỉ mong muội ấy vạn sự vô ưu, có thể bộc lộ tài năng ở Kiếm Tông. Gặp lại hay không căn bản không quan trọng, hơn nữa sư phụ từng nói, có lẽ giới tu chân là một vòng tròn, chỉ cần có duyên, cuối cùng sẽ tương phùng.”

Tạ Tinh Diêu vốn đang nhìn những mảnh giấy trên cây, bất thình lình ánh mắt khựng lại, dừng lại trên một bức tranh nho nhỏ trên đó.

“Giới tu chân…… là một vòng tròn?”

Tim Nguyệt Phạn đập nhanh, một suy nghĩ hoang đường xuất hiện trong đầu, dù biết không thể nào, nhưng nàng vẫn không kìm được mà hỏi: “Sư phụ của nhóc, có phải là một cô nương, mắt hạnh, mặt trái xoan, rất trắng rất gầy không?”

Thiếu niên chớp chớp mắt: “Các vị…… quen biết ngài ấy sao?”

…… Không thể nào.

Thức hải ong ong cả lên, Nguyệt Phạn ngơ ngác ngước mắt, trông thấy Ôn Bạc Tuyết cũng ngây người như mình.

Nhìn sang Tạ Tinh Diêu, tuy cũng tỏ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, nhưng so với hai người bọn họ, càng giống một kiểu thản nhiên trong dự liệu hơn.

Ôn Bạc Tuyết cố gắng ổn định cảm xúc lộn xộn: “Tạ sư muội, muội ——”

“Bỗng nhiên nghĩ tới, hôm ấy chúng ta thảo luận về chuyện du hành thời gian.”

Nguyện Phạn chưa kịp sắp xếp lại cảm xúc, trong lúc hoảng hốt nàng nhíu mày, nói: “Hôm ấy Diêu Diêu nói, so với nhất thành bất biến (*), muội ấy cảm thấy nghịch thiên cải mệnh thú vị hơn…… đúng không?”

(*) Nhất thành bất biến (一成不变): đã hình thành thì không thay đổi (Thành ngữ).

Nhưng đêm chia ly ấy đến quá bất ngờ, hoàn toàn không có thời gian để bọn họ suy xét đường lui, với tu vi của Tạ Tinh Diêu, cũng không thể giúp người ấy may mắn sống sót dưới với vây công của quần ma.

Trừ phi ——

Tim lại đập dồn dập, Nguyệt Phạn hơi ngây người, thử dò hỏi: “Là…… Bích Lưu mà Bạch tiểu thư cho muội?”

Đá Bích Lưu, bảo vật quý hiếm của Bạch thị, nếu dùng linh lực thôi động, có thể ngưng tụ một giọt kết tinh có công hiệu phòng thân hộ thể.

Một cơn gió lạnh thổi qua, khiến lá cây rì rào xào xạc.

Ánh mặt trời len qua kẽ lá chiếu xuống, hóa thành những vết lốm đốm trắng muốt đầy đất. Thiếu nữ váy đỏ dưới tán cây cong môi mỉm cười, từ túi trữ vật lấy ra một viên đá màu xanh trong veo.

Nó từng được linh lực vờn quanh, có thể nhìn những lưu ảnh màu xanh trong đá, nhưng giờ đây quanh ảnh biến mất, sáng trong gần như trong suốt.

“Tối qua thời gian eo hẹp, khi Vân Tương sắp hoàn thành Tố Thời Vũ Tế, muội đã đặt kết tinh Bích Lưu vào tim cô ấy.”

Sau đó nói với nàng ấy rằng, nếu may mắn sống sót, đừng quên trình tự lịch sử.

Ngón tay của Tạ Tinh Diêu nhẹ nhàng ấn xuống, viên đá tròn trong tay theo đó mà nhoáng lên, ánh xanh nhộn nhạo. phản chiếu ý cười nơi khóe mắt nàng: “Lần này nợ Bạch tiểu thư một ân huệ rồi.”

Trong những năm tháng sống trong cuộc sống tuân thủ quy tắc và khuôn phép, thỉnh thoảng nàng vô thức tự hỏi, liệu có cần phải tuân theo những quy tắc hiện có không.

Bất đắc dĩ cam chịu số phận, tiếp nhận kết cục tử vong đã được định sẵn, thật sự không phải là một câu chuyện khiến người ta hài lòng.

Tối hôm qua, đứng bên bờ hồ băng, Tạ Tinh Diêu nhìn trận pháp sáng lên, trong khoảnh khắc hai dòng thời không giao thoa, nàng tự hỏi, rốt cuộc mình muốn gì.

—— Nàng muốn một thử nghiệm, một khả năng, một nước cờ đủ để phá ván cờ.

Trong sách cổ ghi chép lịch sử ba trăm năm trước đã chép rằng:

Yêu ma giận dữ, quần công. Tế tư trúng vô số mũi tên, không còn đường sống, gần đến đường cùng, gieo mình xuống vách núi.

Đây quả thật là lịch sử chân thật, nhưng chỉ kể lại một nửa câu chuyện xưa.

Vách đá sâu thẳm, người thường tuyệt đối không có đường sống, huống chi Vân Tương trúng nhiều mũi tên, trọng thương khó chữa.

Cho đến khi một chút ánh xanh lóe lên.

Pháp bảo thiên giai đến từ ba trăm năm sau ẩn sâu trong tâm mạch của thiếu nữ, ngăn cản mũi tên chí mạng, khi nàng rơi xuống vực sâu, bích sắc trút xuống, linh khí dâng lên bốn phía, cho nàng một chốc giảm xóc.

Nhân quả vượt qua trăm năm dây dưa hội tụ, lúc này đây, nàng không còn lẻ loi một mình.

“Cho nên,” Nguyệt Phạn sững sờ truyền âm: “Đá Bích Lưu mà Bạch tiểu thư cho muội, cứu Vân Tương một mạng…… Sau khi sống sót, cô ấy biết không nên thay đổi lịch sử, nên đã mai danh ẩn tích, đến thành Sóc Phong?”

“Có lẽ vậy.”

Tạ Tinh Diêu kiễng chân, khẽ nâng tay lên.

Bức tranh trong tay nàng bay lên, lơ lửng trước mặt mọi người.

Trước mắt là một bức ảnh đêm khuya đen kịt, chân trời là hàng nghìn hàng vạn ngọn đèn sáng rực, ánh trăng nhàn nhạt, phác họa những khuôn mặt không thể quen thuộc hơn.

Nguyệt Phạn và Ôn Bạc Tuyết đứng cạnh nhau, Yến Hàn Lai trầm lặng đứng dưới mái hiên, Tạ Tinh Diêu mặc váy đỏ cùng thiếu nữ bên cạnh giơ tay, tạo thành một trái tim thật lớn.

Vậy là mọi chuyện đều có lời giải hợp lý.

Người sở hữu tấm hình này, người tin rằng giới tu chân là vòng tròn.

Cũng như biết bọn họ nhất định sẽ đến thành Sóc Phong, cuối cùng tương phùng ——

Chỉ có duy nhất một người.

“Hình như ta hơi, à không, là vô cùng vô cùng đói.”

Nguyệt Phạn chân thành nói, ánh mắt mong chờ: “Trời lạnh thế này, nếu đã thèm ăn, chi bằng cùng đi ăn lẩu đi —— Tuyệt đối không phải vì tâm trạng vui sướng muốn bay lên trời đâu, mà là, là đi đường xa, hơi mệt.”

Ôn Bạc Tuyết xúc động đến mức nức nở nghẹn ngào: “Mấy món điểm tâm mát lạnh cũng không tệ, ta muốn ăn.”

Tạ Tinh Diêu gật đầu: “Ném tuyết, đắp người tuyết.”

Yến Hàn Lai: ……

Yến Hàn Lai: “Ít cay.”

Giới tu chân mênh mông vô ngần, nhưng nếu có duyên, bất kể cách nhau bao xa, chung quy vẫn có thể tương phùng.

Gió bắc nổi lên, khiến một vốc tuyết rơi khỏi mái hiên, thiếu niên vẫy tay tạm biệt bọn họ, vừa định xoay người rời đi, hai mắt bỗng sáng ngời: “Sư phụ ——!”

Tạ Tinh Diêu muốn đặt cược vào một kỳ tích cực kỳ nhỏ bé.

Hôm nay xem ra, nàng đã thắng cược.

Ánh nắng rải rác, bóng cây loang lổ. Thiếu nữ váy đỏ từ từ ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy đôi mắt hạnh sáng ngời ấy, nàng nhướng mày, khóe miệng nhếch lên, mỉm cười.

Tạ Tinh Diêu: “Cùng đi ăn lẩu, có hứng thú không?”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro